Chương 20
Xuân Thụ
06/11/2014
Những ngày tiếp theo, Hài Lòng đã trải qua khoảng thời gian cực kỳ hạnh phúc
vui vẻ. Cho đến khi tin tức hai nhà Ôn Lâm đính hôn bị các công ty
truyền thông lớn viết bài đăng tin ngay trên trang bìa--
Bên ngoài Sự Vụ Sở, mỗi ngày đều có phóng viên truyền thông đứng săn tin, đương nhiên tất cả mọi người ra vào, cũng đều bị ảnh hưởng.
"Chết thật, cứ tiếp tục như vậy nữa. Chắc chắn sẽ không có người ủy thác nào dám đến đây, vậy Sự Vụ Sở của chúng ta còn có thể kinh doanh tiếp nữa không?" Tiểu Hoa giận dữ nhìn chằm chằm vào máy theo dõi được gắn ngay cửa, nhìn thấy mấy tên ở đội chó săn, tức giận đến mức nổi trận lôi đình.
"Hết cách rồi, tuần sau Ôn Đại phải đính hôn với thiên kim tiểu thư của tập đoạn tài chính Lâm thị, sếp chính là người thừa kế của tập đoàn Ôn thị. Tin tức hai tập đoàn lớn trên thế giới trở thành thông gia được công bố, đoán thôi cũng biết đây chính là tin tức kinh tế tài chính được quan tâm nhiều nhất, giới tài chính và thị trường chứng khoán đều bị ảnh hưởng, chấn động, dĩ nhiên mấy tên phóng viên này sẽ không thể bỏ qua." Đại Ngưu đành giải thích.
Rõ ràng đây là tin tức chấn động, nếu là bọn họ thì tuyệt đối cũng sẽ làm như vậy, chỉ tiếc cho bọn họ lại làm nghề thám viên, tưởng chừng như sắp biến thành nhân viên văn thư trong công ty.
"Tôi biết chứ, nhưng Ôn Đại mở Sự Vụ Sở, mỗi ngày bọn họ đứng canh 24/24, người ủy thác của chúng ta bị dọa sợ chạy đi hết, khách hàng mới cũng không ai dám tới, tôi thấy không bao lâu nữa, tất cả mọi người phải về nhà tự ăn chính mình." Tiểu Hoa tức giận phồng hai má.
"Tôi thấy Ôn Đại cũng không khẩn trương, hẳn là không nghiêm trọng đến như vậy." Đại Hổ cũng tham gia nói chuyện phiếm, thật sự nhàm chán đến mức phải đi đập muỗi, cho nên nhàn rỗi nói chuyện phiếm cũng tốt.
"Ai nói, anh không phát hiện sắc mặt của Ôn Đại ngày càng khó coi hơn hơn sao, việc này đều do cái kẻ quái gở xấu xa Lâm Uyển Nhi, kể từ khi tin tức được công bố, ngày nào cô ta cũng đến Sự Vụ Sở, tôi thấy mấy tên phóng viên kia căn bản là do cô ta phái tới." Tiểu Hoa càng nói càng khó chịu, hồng nhan họa thủy, câu nói này một chữ cũng không sai.
"Mấy tên phóng viên kia hẳn là muốn chụp cô ta nên mới tới, nhưng điều này cũng không thể trách cô ta, chỉ trách diện mạo của Ôn Đại quá tuấn tú, tất cả phụ nữ đều không có cảm giác an toàn, nhưng dính chặt vào đàn ông như vậy thì có thằng đàn ông nào chịu được, huống chi là Ôn Đại của chúng ta, chắc chắn sếp sắp phát điên rồi." Đại La không đồng ý, nói ra quan điểm của mình.
"Ôn Đại tốt nhất nên phát điên nhanh hơn một chút, sau đó không đính hôn với Lâm Uyển Nhi, nếu không tôi vừa nghĩ tới cô ta, loại người mắt mọc ở trên đỉnh đầu, phải làm bà chủ của tôi thì tôi đã muốn từ chức." Tiểu Hoa lo lắng nhíu mày.
"Nói cũng phải, dung mạo của Lâm Uyển Nhi mặc dù rất xinh đẹp, nhưng quá thích thể hiện tính khí kiêu ngạo của cái loại tiểu thư con nhà giàu, cô ta đối xử với chúng ta cũng không tồi nhưng Hài Lòng lại gặp xui xẻo, mỗi ngày đều bị cô sai bảo gọi tới gọi lui, may mà tính tình của Hài Lòng rất tốt chấp nhận chịu thiệt thòi, nếu đổi lại là Tiểu Hoa, tôi thấy đừng nói là không làm, e rằng còn có thể đánh nhau với cô ta." Đại Ngưu thông cảm lắc đầu.
"Đương nhiên không làm, tôi nhận tiền lương của Ôn Đại, chứ đâu phải nhận tiền lương của cái cô Lâm Uyển Nhi kia, cô ta dựa vào cái gì mà sai bảo tôi. Nếu tôi là Hài Lòng, đánh cô ta coi như đã khiêm nhường lắm rồi, càng ghê tởm hơn chính là, cô ta ngày ngày bắt bẻ xoi mói nói Hài Lòng nấu đồ ăn rất dở tệ, nhưng vừa đến giờ cơm, cô ta lại đến báo danh, thật là cái đồ không biết xấu hổ."
Tiểu Hoa càng nói càng tức giận, càng tức càng muốn thăm hỏi tổ tông ba đời của Lâm Uyển Nhi, tự cho là mình có tiền thì ngon lắm, nếu đổi lại là cô thì cô đã cho cô ta 'đẹp mắt'.
"Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ đến thế?" Hài Lòng đang cầm khay thức ăn đi vào phòng nghỉ của nhân viên, nhìn thấy tất cả đồng nghiệp đang tụ tập nói chuyện phiếm với nhau.
"Thơm quá! Hài Lòng, hôm nay ăn cái gì vậy?" Đại Ngưu và Đại Hổ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn vội vọt tới bên cạnh cô, giúp cô bưng khay thức ăn trên tay.
"Tôi thấy gần đây tâm trạng của mọi người đều rất kém, cho nên làm một chút gà nướng cá chiên cho mọi người làm đồ ăn vặt. Cơm trưa chưa. . . . . ." Hài Lòng mỉm cười nói.
Đột nhiên. Tiếng giày cao gót nện dồn dập xuống sàn, cùng với giọng nói chói tai quen thuộc của một người phụ nữ vang lên.
"Chân Hài Lòng, cô ra đây cho tôi, Chân Hài Lòng. . . . . ."
Nghe vậy, tất cả mọi người ở trong phòng nghỉ đều giật mình đứng yên tại chỗ, đặc biệt là Hài Lòng, càng nghe càng thấy choáng váng, bởi vì người phát ra âm thanh kia, không phải là ai khác, mà chính là Lâm Uyển Nhi, người mà ngày nào cũng đến Sự Vụ Sở ngay khi tin tức kết thành thông gia của hai nhà Ôn Lâm được công bố.
"Lâm tiểu thư, Hài Lòng mới vừa bưng đồ ăn đến phòng nghỉ ngơi, cô tìm chị ấy có chuyện gì không?" Sau đó giọng nói của phụ tá hành chánh Tiểu Tuyết vang lên.
"Tránh ra." Lâm Uyển Nhi trách mắng, ngay sau đó là tiếng cộp cộp của giày cao gót bước nhanh vào.
Hài Lòng lấy lại tinh thần, vội bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ, vừa đúng lúc Lâm Uyển Nhi đã đi tới cửa.
"Lâm tiểu --"
Chát, cái tát như trời giáng cắt đứt tiếng chào hỏi của Hài Lòng, thậm chí còn làm cô lùi lại mấy bước. Nếu không phải Tiểu Hoa đã vọt đến thì cô đã bị đánh đến mức thảm hại, té lăn trên đất.
Tất cả những người nhìn thấy màn tát tai này đều kinh ngạc ngây ngốc đứng tại chỗ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lâm Uyển Nhi mặc dù thích sai bảo chỉ trỏ, nhưng cũng chưa bao giờ đánh người, huống chi người bị đánh lại là Hài Lòng, người có tính cách dịu dàng ngay thẳng nhất Sự Vụ Sở.
Lâm Uyển Nhi mới tát một cái nên vẫn chưa thỏa mãn, người lại tiến lên phía trước chuẩn bị tát cái thứ hai, thấy thế, Tiểu Hoa bắt lấy tay phải của cô ta. Phẫn nộ nói: "Cái con đàn bà điên này! Hài Lòng đâu có đắc tội với mày, mày làm gì mà tát cô ấy, đừng tưởng vì mày sắp đính hôn với Ôn Đại mà có thể tùy tiện ra tay đánh người!"
"Buông tay." Lâm Uyển Nhi muốn hất tay ra, tiếc là Tiểu Hoa đã từng được huấn luyện, cô ta căn bản không thoát ra được, giận đến mức phát điên.
"Buông tay để cho mày đánh Hài Lòng sao? Mày tưởng tao là kẻ ngu ngốc sao, muốn khi dễ Hài Lòng, mày cũng phải xem thử coi bọn tao có đồng ý hay không chứ!" Tiểu Hoa sẵng giọng cũng cực kỳ điên tiết. Cô đã nhịn cô ta lâu rồi, vừa vặn hôm nay có cơ hội, nếu không cô sắp nhẫn nhịn đến mức sinh bệnh.
Đại Ngưu, Đại Hổ và Đại La lấy lại tinh thần vội vàng che chắn Hài Lòng, tạo thành một bức tường thịt, lỡ như Tiểu Hoa thất thủ, bọn họ vẫn bảo vệ tốt cho cô, để cô không bị Lâm Uyển Nhi đánh.
"Hừ, đừng tưởng các người nhiều người thì tôi sẽ sợ. Tôi thật sự nhìn lầm, không ngờ vẻ bề ngoài của cô ta ngoan ngoãn nhưng trong xương lại là một con hồ ly tinh lẳng lơ, thật là không biết xấu hổ." Lâm Uyển tức giận mắng. Tay bị Tiểu Hoa bắt được, phía trước Chân Hài Lòng được che chắn bởi đám đàn ông, cô căn bản không thể cho Hài Lòng thêm mấy bạt tai.
Đồ hồ ly tinh lẳng lơ!
Mọi người nghe vậy liền ngây ngốc tại chỗ, Hài Lòng lại càng thêm kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch.
"Cô đang nói hưu nói vượn gì đấy? Ngay cả bạn trai Hài Lòng cũng chưa có. Sao có thể là cái loại hồ ly tinh lẳng lơ?" Tiểu Hoa nổi giận mắng chửi.
"Đúng đó, Hài Lòng là một cô gái tốt, Lâm tiểu thư, mặc dù cô sắp đính hôn với Ôn Đại của chúng tôi, nhưng cũng không thể nói lung tung đánh người bừa bãi như vậy, nếu không Hài Lòng có thể kiện cô. Và chúng tôi sẽ là người làm chứng." Đại Hổ cũng nghe thấy chướng tai.
"Tôi ăn nói lung tung, đánh người bừa bãi, vậy sao mấy người không hỏi cô ta xem. Hỏi xem cô ta có léng phéng với chồng sắp cưới của tôi hay không?"
Lâm Uyển Nhi tức điên phun ra lời nói.
Mọi người nghe vậy, ánh mắt không kìm được nhìn về phía Hài Lòng.
Chồng sắp cưới của Lâm Uyển Nhi chính là Ôn Đại của bọn họ? Nói cách khác, chẳng khác nào nói Ôn Đại và Hài Lòng có quan hệ nam nữ với nhau. . . . . .
Ha, điều này sao có thể?
Mọi người thu hồi ánh mắt, nhìn lẫn nhau, nếu như Hài Lòng và Ôn Đại léng phéng với nhau, vậy chắc heo cũng có thể leo cây.
Bên ngoài Sự Vụ Sở, mỗi ngày đều có phóng viên truyền thông đứng săn tin, đương nhiên tất cả mọi người ra vào, cũng đều bị ảnh hưởng.
"Chết thật, cứ tiếp tục như vậy nữa. Chắc chắn sẽ không có người ủy thác nào dám đến đây, vậy Sự Vụ Sở của chúng ta còn có thể kinh doanh tiếp nữa không?" Tiểu Hoa giận dữ nhìn chằm chằm vào máy theo dõi được gắn ngay cửa, nhìn thấy mấy tên ở đội chó săn, tức giận đến mức nổi trận lôi đình.
"Hết cách rồi, tuần sau Ôn Đại phải đính hôn với thiên kim tiểu thư của tập đoạn tài chính Lâm thị, sếp chính là người thừa kế của tập đoàn Ôn thị. Tin tức hai tập đoàn lớn trên thế giới trở thành thông gia được công bố, đoán thôi cũng biết đây chính là tin tức kinh tế tài chính được quan tâm nhiều nhất, giới tài chính và thị trường chứng khoán đều bị ảnh hưởng, chấn động, dĩ nhiên mấy tên phóng viên này sẽ không thể bỏ qua." Đại Ngưu đành giải thích.
Rõ ràng đây là tin tức chấn động, nếu là bọn họ thì tuyệt đối cũng sẽ làm như vậy, chỉ tiếc cho bọn họ lại làm nghề thám viên, tưởng chừng như sắp biến thành nhân viên văn thư trong công ty.
"Tôi biết chứ, nhưng Ôn Đại mở Sự Vụ Sở, mỗi ngày bọn họ đứng canh 24/24, người ủy thác của chúng ta bị dọa sợ chạy đi hết, khách hàng mới cũng không ai dám tới, tôi thấy không bao lâu nữa, tất cả mọi người phải về nhà tự ăn chính mình." Tiểu Hoa tức giận phồng hai má.
"Tôi thấy Ôn Đại cũng không khẩn trương, hẳn là không nghiêm trọng đến như vậy." Đại Hổ cũng tham gia nói chuyện phiếm, thật sự nhàm chán đến mức phải đi đập muỗi, cho nên nhàn rỗi nói chuyện phiếm cũng tốt.
"Ai nói, anh không phát hiện sắc mặt của Ôn Đại ngày càng khó coi hơn hơn sao, việc này đều do cái kẻ quái gở xấu xa Lâm Uyển Nhi, kể từ khi tin tức được công bố, ngày nào cô ta cũng đến Sự Vụ Sở, tôi thấy mấy tên phóng viên kia căn bản là do cô ta phái tới." Tiểu Hoa càng nói càng khó chịu, hồng nhan họa thủy, câu nói này một chữ cũng không sai.
"Mấy tên phóng viên kia hẳn là muốn chụp cô ta nên mới tới, nhưng điều này cũng không thể trách cô ta, chỉ trách diện mạo của Ôn Đại quá tuấn tú, tất cả phụ nữ đều không có cảm giác an toàn, nhưng dính chặt vào đàn ông như vậy thì có thằng đàn ông nào chịu được, huống chi là Ôn Đại của chúng ta, chắc chắn sếp sắp phát điên rồi." Đại La không đồng ý, nói ra quan điểm của mình.
"Ôn Đại tốt nhất nên phát điên nhanh hơn một chút, sau đó không đính hôn với Lâm Uyển Nhi, nếu không tôi vừa nghĩ tới cô ta, loại người mắt mọc ở trên đỉnh đầu, phải làm bà chủ của tôi thì tôi đã muốn từ chức." Tiểu Hoa lo lắng nhíu mày.
"Nói cũng phải, dung mạo của Lâm Uyển Nhi mặc dù rất xinh đẹp, nhưng quá thích thể hiện tính khí kiêu ngạo của cái loại tiểu thư con nhà giàu, cô ta đối xử với chúng ta cũng không tồi nhưng Hài Lòng lại gặp xui xẻo, mỗi ngày đều bị cô sai bảo gọi tới gọi lui, may mà tính tình của Hài Lòng rất tốt chấp nhận chịu thiệt thòi, nếu đổi lại là Tiểu Hoa, tôi thấy đừng nói là không làm, e rằng còn có thể đánh nhau với cô ta." Đại Ngưu thông cảm lắc đầu.
"Đương nhiên không làm, tôi nhận tiền lương của Ôn Đại, chứ đâu phải nhận tiền lương của cái cô Lâm Uyển Nhi kia, cô ta dựa vào cái gì mà sai bảo tôi. Nếu tôi là Hài Lòng, đánh cô ta coi như đã khiêm nhường lắm rồi, càng ghê tởm hơn chính là, cô ta ngày ngày bắt bẻ xoi mói nói Hài Lòng nấu đồ ăn rất dở tệ, nhưng vừa đến giờ cơm, cô ta lại đến báo danh, thật là cái đồ không biết xấu hổ."
Tiểu Hoa càng nói càng tức giận, càng tức càng muốn thăm hỏi tổ tông ba đời của Lâm Uyển Nhi, tự cho là mình có tiền thì ngon lắm, nếu đổi lại là cô thì cô đã cho cô ta 'đẹp mắt'.
"Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ đến thế?" Hài Lòng đang cầm khay thức ăn đi vào phòng nghỉ của nhân viên, nhìn thấy tất cả đồng nghiệp đang tụ tập nói chuyện phiếm với nhau.
"Thơm quá! Hài Lòng, hôm nay ăn cái gì vậy?" Đại Ngưu và Đại Hổ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn vội vọt tới bên cạnh cô, giúp cô bưng khay thức ăn trên tay.
"Tôi thấy gần đây tâm trạng của mọi người đều rất kém, cho nên làm một chút gà nướng cá chiên cho mọi người làm đồ ăn vặt. Cơm trưa chưa. . . . . ." Hài Lòng mỉm cười nói.
Đột nhiên. Tiếng giày cao gót nện dồn dập xuống sàn, cùng với giọng nói chói tai quen thuộc của một người phụ nữ vang lên.
"Chân Hài Lòng, cô ra đây cho tôi, Chân Hài Lòng. . . . . ."
Nghe vậy, tất cả mọi người ở trong phòng nghỉ đều giật mình đứng yên tại chỗ, đặc biệt là Hài Lòng, càng nghe càng thấy choáng váng, bởi vì người phát ra âm thanh kia, không phải là ai khác, mà chính là Lâm Uyển Nhi, người mà ngày nào cũng đến Sự Vụ Sở ngay khi tin tức kết thành thông gia của hai nhà Ôn Lâm được công bố.
"Lâm tiểu thư, Hài Lòng mới vừa bưng đồ ăn đến phòng nghỉ ngơi, cô tìm chị ấy có chuyện gì không?" Sau đó giọng nói của phụ tá hành chánh Tiểu Tuyết vang lên.
"Tránh ra." Lâm Uyển Nhi trách mắng, ngay sau đó là tiếng cộp cộp của giày cao gót bước nhanh vào.
Hài Lòng lấy lại tinh thần, vội bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ, vừa đúng lúc Lâm Uyển Nhi đã đi tới cửa.
"Lâm tiểu --"
Chát, cái tát như trời giáng cắt đứt tiếng chào hỏi của Hài Lòng, thậm chí còn làm cô lùi lại mấy bước. Nếu không phải Tiểu Hoa đã vọt đến thì cô đã bị đánh đến mức thảm hại, té lăn trên đất.
Tất cả những người nhìn thấy màn tát tai này đều kinh ngạc ngây ngốc đứng tại chỗ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lâm Uyển Nhi mặc dù thích sai bảo chỉ trỏ, nhưng cũng chưa bao giờ đánh người, huống chi người bị đánh lại là Hài Lòng, người có tính cách dịu dàng ngay thẳng nhất Sự Vụ Sở.
Lâm Uyển Nhi mới tát một cái nên vẫn chưa thỏa mãn, người lại tiến lên phía trước chuẩn bị tát cái thứ hai, thấy thế, Tiểu Hoa bắt lấy tay phải của cô ta. Phẫn nộ nói: "Cái con đàn bà điên này! Hài Lòng đâu có đắc tội với mày, mày làm gì mà tát cô ấy, đừng tưởng vì mày sắp đính hôn với Ôn Đại mà có thể tùy tiện ra tay đánh người!"
"Buông tay." Lâm Uyển Nhi muốn hất tay ra, tiếc là Tiểu Hoa đã từng được huấn luyện, cô ta căn bản không thoát ra được, giận đến mức phát điên.
"Buông tay để cho mày đánh Hài Lòng sao? Mày tưởng tao là kẻ ngu ngốc sao, muốn khi dễ Hài Lòng, mày cũng phải xem thử coi bọn tao có đồng ý hay không chứ!" Tiểu Hoa sẵng giọng cũng cực kỳ điên tiết. Cô đã nhịn cô ta lâu rồi, vừa vặn hôm nay có cơ hội, nếu không cô sắp nhẫn nhịn đến mức sinh bệnh.
Đại Ngưu, Đại Hổ và Đại La lấy lại tinh thần vội vàng che chắn Hài Lòng, tạo thành một bức tường thịt, lỡ như Tiểu Hoa thất thủ, bọn họ vẫn bảo vệ tốt cho cô, để cô không bị Lâm Uyển Nhi đánh.
"Hừ, đừng tưởng các người nhiều người thì tôi sẽ sợ. Tôi thật sự nhìn lầm, không ngờ vẻ bề ngoài của cô ta ngoan ngoãn nhưng trong xương lại là một con hồ ly tinh lẳng lơ, thật là không biết xấu hổ." Lâm Uyển tức giận mắng. Tay bị Tiểu Hoa bắt được, phía trước Chân Hài Lòng được che chắn bởi đám đàn ông, cô căn bản không thể cho Hài Lòng thêm mấy bạt tai.
Đồ hồ ly tinh lẳng lơ!
Mọi người nghe vậy liền ngây ngốc tại chỗ, Hài Lòng lại càng thêm kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch.
"Cô đang nói hưu nói vượn gì đấy? Ngay cả bạn trai Hài Lòng cũng chưa có. Sao có thể là cái loại hồ ly tinh lẳng lơ?" Tiểu Hoa nổi giận mắng chửi.
"Đúng đó, Hài Lòng là một cô gái tốt, Lâm tiểu thư, mặc dù cô sắp đính hôn với Ôn Đại của chúng tôi, nhưng cũng không thể nói lung tung đánh người bừa bãi như vậy, nếu không Hài Lòng có thể kiện cô. Và chúng tôi sẽ là người làm chứng." Đại Hổ cũng nghe thấy chướng tai.
"Tôi ăn nói lung tung, đánh người bừa bãi, vậy sao mấy người không hỏi cô ta xem. Hỏi xem cô ta có léng phéng với chồng sắp cưới của tôi hay không?"
Lâm Uyển Nhi tức điên phun ra lời nói.
Mọi người nghe vậy, ánh mắt không kìm được nhìn về phía Hài Lòng.
Chồng sắp cưới của Lâm Uyển Nhi chính là Ôn Đại của bọn họ? Nói cách khác, chẳng khác nào nói Ôn Đại và Hài Lòng có quan hệ nam nữ với nhau. . . . . .
Ha, điều này sao có thể?
Mọi người thu hồi ánh mắt, nhìn lẫn nhau, nếu như Hài Lòng và Ôn Đại léng phéng với nhau, vậy chắc heo cũng có thể leo cây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.