Chương 6
Xuân Thụ
06/11/2014
"Tôi biết rồi mà, tôi lại chưa nói sẽ đi cùng Đại Hổ. Tôi chỉ nói là, nếu vị trí của chúng ta gần nhau, tôi có thể giúp anh xong sau đó lại đi giúp
Đại Hổ. Bây giờ người ở Nam, người ở Bắc, tôi cũng đành lực bất tòng
tâm, muốn mà không thể giúp được." Tiểu hoa chột dạ than nhẹ, rất muốn
đi khách sạn Ôn Lam mở rộng tầm mắt quá.
"Vậy tôi phải làm sao bây giờ, tôi vừa mới nhờ Ôn Đại kiếm cách giúp tôi thuê phòng ở khách sạn Ôn Lam. Bây giờ nếu nói với Ôn Đại không có bạn gái, Ôn Đại nhất định sẽ giết tôi." Đại Hổ phát ra tiếng kêu thảm.
"Tôi đã định nói sao anh lại thần thông quảng đại như vậy, lại có thể thuê được phòng trong khách sạn Ôn Lam, thì ra là nhờ Ôn Đại. Lần này nếu như anh không tìm được bạn gái, anh nhất định sẽ chết."
"Oa, đừng nói nữa, Đại Ngưu, chúng ta là anh em tốt, hôm nay nhường Tiểu Hoa cho tớ, nếu công việc thành công, ngày mai sẽ chia cho cậu một nửa tiền thưởng." Đại Hổ vội vàng sợ hãi nắm được cánh tay Đại Ngưu, quyết định hy sinh một nửa ích lợi đổi lấy sự sống.
"Nếu như cậu nói sớm một chút, tớ có thể đồng ý với cậu. Nhưng thời gian của vụ án đặc biệt này của tớ đã kéo dài quá lâu, mới vừa bị Ôn Đại kêu lên phòng làm việc lạnh lùng dạy dỗ cho một trận, cho nên nếu hôm nay tớ không có thành tích tốt, số phận của tớ cũng sẽ không khá hơn cậu đâu." Đại Ngưu ai oán than nhẹ, bọn họ thật sự là anh em rất tốt.
"Vậy tớ phải làm sao? Chẳng lẽ trời muốn giết chết tớ, trời ơi. . . . . ." Đại Hổ hoảng sợ ôm đầu kêu than.
"Có rồi, tìm Tiểu Tuyết, hôm kia cô ấy đã bắt đầu kiêm chức rồi." Thật là quá đáng thương, Tiểu Hoa không kìm được chỉ dẫn cho anh một ngọn đèn sáng.
"Đúng rồi đúng rồi, sao tớ lại quên Tiểu Tuyết mới gia nhập tràn đầy sinh lực." . . . Lời nói làm bừng tỉnh người trong mộng, Đại Hổ vội quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Tuyết --
"Tiểu Tuyết a, cô ấy đã đi cùng Đại Hà rồi." Hài Lòng không thể tiếp tục giữ yên lặng mở miệng.
"Cái gì, cô ấy đi khi nào vậy?" Đại Hổ sợ hãi kêu lên quay đầu nhìn Hài Lòng chằm chằm. Đây quả thực là sấm sét giữa trời quang.
"Chính là lúc mọi người đang nói chuyện." Hài Lòng đồng cảm nói cho anh ta biết.
"Gì cơ? Ông trời ơi, tại sao ngài phải đối với tôi tàn nhẫn như vậy. Ông trời ơi, .." Đại Hổ đau thương té nhào lên bàn, không thể nào tiếp thu được sự thật che giấu nước mắt khóc thút thít.
Đại Ngưu đồng tình vỗ vỗ bả vai Đại Hổ, "Đại Hổ, tớ thấy cậu hay là đầu tiên đi chịu đòn nhận tội với Ôn Đại, nếu không bây giờ đi đâu tìm. . . . . ." Anh chợt im bặt, hai mắt nhìn đăm đăm chằm chằm vào Hài Lòng, hô to:"Có rồi có rồi, Đại Hổ, vẫn còn một người nữ."
Nữ! Đại Hổ vừa nghe xong. Thân thể té nhào trên bàn làm việc vội nhanh nhẹn nhảy dựng lên, mừng rỡ như điên hết nhìn đông rồi nhìn tây liên tục kêu:
"Nữ? Ở đâu ở đâu?" Tám ánh mắt phóng tới, tất cả đều là nam nhân, ở đâu ra nữ?
Đại Ngưu bắt lấy anh ta. Sau đó đem đầu anh ta vặn về phía Hài Lòng, "Này, Hài Lòng không phải là nữ sao?"
"Hài Lòng!" Hai mắt Đại Hổ dữ dội, kêu khẽ một tiếng, bởi vì Hài Lòng đúng là nữ.
"Tôi?" Hài Lòng cũng bị dọa đến ngây người.
"Đúng a, Hài Lòng cũng là nữ, Đại Hổ, lần này anh được cứu rồi." Tiểu Hoa cũng vì Đại Hổ tránh được kiếp nạn mà vui vẻ gật mạnh đầu.
"Tớ! Không được không được! Tớ không được ~~" Hài Lòng lại sắp bị dọa đến bất tỉnh liên tục lắc đầu.
"Hài Lòng, cậu không cần lo lắng, việc kiêm chức này rất đơn giản, cậu chỉ cần giúp Đại Hổ vào trong. Lúc ở quầy đăng ký, giả vờ thân mật một chút là được." Tiểu Hoa vội vàng trấn an Hài Lòng.
"Không được, tớ không dám. . . . . ." Hài Lòng sợ hãi lắc đầu mãnh liệt. Chuyện này lớn như vậy, cô chưa bao giờ đi khách sạn, huống chi còn phải giả vờ thân mật với đàn ông . . . . .
Không, không được, cô không làm được!
Đại Hổ đột nhiên té bịch xuống đất, quỳ rạp xuống trước Hài Lòng, "Hài Lòng, tôi van xin cô, cô giúp tôi có được hay không? Nếu hôm nay tôi không đi Ôn Lam. Ôn Đại nhất định sẽ giết chết tôi. Hài Lòng. Tôi cầu xin cô giúp tôi lần này có được hay không. . . . . ."
"Đại Hổ, anh đừng như vậy, mau đứng dậy đi." Hài Lòng bị dọa, hốt hoảng đưa tay đỡ lấy Đại Hổ đang quỳ gối trước mặt cô.
"Hài Lòng. Nếu cô không đồng ý với tôi...Tôi sẽ không đứng dậy." Mặc dù dưới đầu gối đàn ông là vàng, nhưng có thể khuất có thể duỗi mới là đàn ông tốt.
"Đại Hổ, anh đừng như vậy, tôi thật sự không thể. . . . . ." Hài Lòng luống cuống. Một người đàn ông quỳ gối trước mặt mình, quả thực là làm cô ngại muốn chết.
"Hài Lòng, tôi cầu xin cô chỉ giúp tôi một lần thôi, nếu không tôi dập đầu cho cô ~~" Đại Hổ cũng nóng nảy, hạ quyết tâm, làm bộ dập đầu vài cái về phía cô.
Dập đầu?
Hài Lòng sợ hãi, "Không cần dập đầu không cần dập đầu, tôi đồng ý với anh là được."
"Hài Lòng, cám ơn cô, đại ân đại đức ngày hôm nay của cô, tôi sẽ nhớ suốt đời." Mục đích đã đạt được, Đại Hổ lập tức đứng lên, mừng rỡ như điên nắm chặt tay Hài Lòng.
Thật sự là quá tốt. Cuối cùng anh ta có thể khai báo với Ôn Đại, nếu không ngày mai anh nhất định phải đưa đầu tới gặp.
"Anh đừng nói như vậy, tôi là sợ tôi không làm được, ngược lại gây thêm phiền toái cho anh." Hài Lòng lo lắng muốn rút tay về. Đây là lần đầu tiên cô bị đàn ông cầm tay. Tình thế thật sự rất khó khăn.
"Không đâu, cô chỉ cần đi cùng tôi, những thứ khác tôi sẽ giải quyết." Đại Hổ vui vẻ nói.
Đứng ở bên cạnh Đại Ngưu và Tiểu Hoa liếc mắt nhìn nhau, Đại Hổ quỳ xuống dập đầu, chiêu này, thật sự là --
Quá hèn hạ rồi !
"Đại Hổ, vừa rồi sẽ không phải là anh đang cầu hôn với Hài Lòng chứ?" Đại La vô cùng hưng phấn thong thả đi tới đây. Anh vừa rồi mới báo cáo tiến độ kế hoạch với Ôn Đại, ra ngoài liền nhìn thấy cảnh tượng chấn động lòng người.
Cầu hôn?
Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ ngây ngốc tại chỗ. Thì ra anh ta chỉ nhìn thấy cảnh Đại Hổ quỳ xuống, lại không nghe thấy lời van xin của Đại Hổ.
"Đại La, không phải vậy, anh hiểu lầm. . . . . ." Hài Lòng đỏ bừng mặt, hoảng hốt nói rõ.
"Đại La thối, anh đừng nói lung tung, Hài Lòng không giống nhau như chúng ta, mặt cô ấy rất mỏng ." Tiểu Hoa lập tức nhảy ra bảo vệ, mặc dù cảnh tượng đó rất giống, đáng tiếc sự thật hoàn toàn không phải như vậy.
"Không phải cầu hôn sao." Đại La lập tức cúi đầu thất vọng. Giọng điệu cũng thay đổi không có tí sức lực nào.
"Cầu cái đầu của mẹ ngươi á..., tôi với Hài Lòng hoàn toàn trong sạch ." Đại Hổ bực dọc trách mắng. Thật vất vả mới khiến cho Hài Lòng gật đầu đồng ý giúp một tay. Nếu để cho tên Đại La không biết rõ tình huống mà khiến Hài Lòng đổi ý, anh nhất định sẽ đánh cho anh ta răng rơi rụng đầy đất.
"Thật sự rất giống cầu hôn mà, tôi vừa mở cửa đã nhìn thấy cậu quỳ gối trước mặt Hài Lòng . . . . . ."
"Được rồi, đừng nói nữa, Hài Lòng, tôi dẫn cô đi thay quần áo." Tiểu Hoa vội vàng cắt đứt câu nói của Đại La, rồi nhìn về phía Đại Hổ và Đại Ngưu mãnh liệt nháy mắt, hai người lập tức hiểu ý lôi Đại La đi.
"Thay quần áo cái gì? ?" Hài Lòng ngẩn ra, gương mặt vẫn còn đỏ bừng xấu hổ.
"Bộ đồ cậu đang mặc nếu đi khách sạn khác thì tạm được, nhưng đi Ôn Lam thì lại không được." Nơi đó là khách sạn để xác định đẳng cấp của những nhân vật đẳng cấp, cho nên loại thường dân thấp bé sao có thể tùy ý ra vào. Nếu là chỗ chỉ có những nhân vật đẳng cấp mới có thể tới, thử nghĩ người con gái đi chung, đâu thể nào ăn mặc bảo thủ giống như cô ấy.
"Ờ, nhưng tớ không mang quần áo. . . . . ."
"Không sao, tớ có."
"Nhưng quần áo của cậu. . . . . ." Quá mát mẻ, cô căn bản không dám mặc.
"Yên tâm, tớ sẽ cố gắng hết sức để tìm cho cậu một bộ đồ không hở hang." Cô cũng không phải là hôm nay mới biết cô ấy, hơn nữa từ quần áo cô ấy mặc thường ngày, cô cũng biết cô ấy rất bảo thủ. Cứ như vậy, Hài Lòng bị Tiểu Hoa kiên quyết kéo vào phòng thay đồ nữ.
Hài Lòng căng thẳng ngồi ở ghế phụ trên chiếc xe Benz phiên bản dài, xe càng tiếp cận mục đích hơn; dạ dày cô liền bắt đầu nhộn nhạo. Căn bản không còn lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh đẹp đẽ xung quanh, cho đến khi xe đột nhiên đỗ lại ở ven đường.
"Hài Lòng, cô không cần khẩn trương, mọi thứ đã có tôi." Đại Hổ kéo cần số, tắt máy, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ. Mà dọc theo đường đi, Đại Hổ cũng lục tục giải thích quy trình công việc với Hài Lòng, gồm việc anh nhất định phải gắn vài món đồ lên người cô, để phòng ngừa có chuyện bất ngờ xảy ra, như là máy chụp hình vô cùng quan trọng, mà điểm đó đã do Tiểu Hoa chuẩn bị ổn thỏa cho cô.
Sau khi mọi thứ ổn thỏa, Đại Hổ vội cầm ống nhòm lên, nhìn về phía cửa ra vào của khách sạn Ôn Lam, chỉ cần con mồi vừa xuất hiện, bọn họ sẽ lập tức theo vào.
"Được. Đại Hổ." Hài Lòng gật đầu một cái, chính là loại cảm xúc căng thẳng hồi hộp, nếu nói không khẩn trương thì có thể lập tức bình tĩnh lại hay sao?
"A!" Đột nhiên, Đại Hổ kêu lên một tiếng. Buông ống nhòm ra, rồi ôm lấy bụng.
"Đại Hổ, họ đến rồi sao?" Hài Lòng khẩn trương vội ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhưng không có xe. . . . . . Cũng không có người.
"Không. . . . . . Không phải. . . . . ." Đại Hổ lắc đầu một cái. Giọng nói đột nhiên trở nên suy yếu không còn sức lực. Cả người lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Lúc sắp rời khỏi Sự Vụ Sở thì bụng đã có chút cảm giác đau âm ỉ, nhưng anh không để ý tới, nào ngờ. . . . . .
"Không phải? Vậy anh đang nói gì?" Cô còn tưởng rằng phải bắt đầu lại, hại cô sợ đến mức đau dạ dày.
"Vậy tôi phải làm sao bây giờ, tôi vừa mới nhờ Ôn Đại kiếm cách giúp tôi thuê phòng ở khách sạn Ôn Lam. Bây giờ nếu nói với Ôn Đại không có bạn gái, Ôn Đại nhất định sẽ giết tôi." Đại Hổ phát ra tiếng kêu thảm.
"Tôi đã định nói sao anh lại thần thông quảng đại như vậy, lại có thể thuê được phòng trong khách sạn Ôn Lam, thì ra là nhờ Ôn Đại. Lần này nếu như anh không tìm được bạn gái, anh nhất định sẽ chết."
"Oa, đừng nói nữa, Đại Ngưu, chúng ta là anh em tốt, hôm nay nhường Tiểu Hoa cho tớ, nếu công việc thành công, ngày mai sẽ chia cho cậu một nửa tiền thưởng." Đại Hổ vội vàng sợ hãi nắm được cánh tay Đại Ngưu, quyết định hy sinh một nửa ích lợi đổi lấy sự sống.
"Nếu như cậu nói sớm một chút, tớ có thể đồng ý với cậu. Nhưng thời gian của vụ án đặc biệt này của tớ đã kéo dài quá lâu, mới vừa bị Ôn Đại kêu lên phòng làm việc lạnh lùng dạy dỗ cho một trận, cho nên nếu hôm nay tớ không có thành tích tốt, số phận của tớ cũng sẽ không khá hơn cậu đâu." Đại Ngưu ai oán than nhẹ, bọn họ thật sự là anh em rất tốt.
"Vậy tớ phải làm sao? Chẳng lẽ trời muốn giết chết tớ, trời ơi. . . . . ." Đại Hổ hoảng sợ ôm đầu kêu than.
"Có rồi, tìm Tiểu Tuyết, hôm kia cô ấy đã bắt đầu kiêm chức rồi." Thật là quá đáng thương, Tiểu Hoa không kìm được chỉ dẫn cho anh một ngọn đèn sáng.
"Đúng rồi đúng rồi, sao tớ lại quên Tiểu Tuyết mới gia nhập tràn đầy sinh lực." . . . Lời nói làm bừng tỉnh người trong mộng, Đại Hổ vội quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Tuyết --
"Tiểu Tuyết a, cô ấy đã đi cùng Đại Hà rồi." Hài Lòng không thể tiếp tục giữ yên lặng mở miệng.
"Cái gì, cô ấy đi khi nào vậy?" Đại Hổ sợ hãi kêu lên quay đầu nhìn Hài Lòng chằm chằm. Đây quả thực là sấm sét giữa trời quang.
"Chính là lúc mọi người đang nói chuyện." Hài Lòng đồng cảm nói cho anh ta biết.
"Gì cơ? Ông trời ơi, tại sao ngài phải đối với tôi tàn nhẫn như vậy. Ông trời ơi, .." Đại Hổ đau thương té nhào lên bàn, không thể nào tiếp thu được sự thật che giấu nước mắt khóc thút thít.
Đại Ngưu đồng tình vỗ vỗ bả vai Đại Hổ, "Đại Hổ, tớ thấy cậu hay là đầu tiên đi chịu đòn nhận tội với Ôn Đại, nếu không bây giờ đi đâu tìm. . . . . ." Anh chợt im bặt, hai mắt nhìn đăm đăm chằm chằm vào Hài Lòng, hô to:"Có rồi có rồi, Đại Hổ, vẫn còn một người nữ."
Nữ! Đại Hổ vừa nghe xong. Thân thể té nhào trên bàn làm việc vội nhanh nhẹn nhảy dựng lên, mừng rỡ như điên hết nhìn đông rồi nhìn tây liên tục kêu:
"Nữ? Ở đâu ở đâu?" Tám ánh mắt phóng tới, tất cả đều là nam nhân, ở đâu ra nữ?
Đại Ngưu bắt lấy anh ta. Sau đó đem đầu anh ta vặn về phía Hài Lòng, "Này, Hài Lòng không phải là nữ sao?"
"Hài Lòng!" Hai mắt Đại Hổ dữ dội, kêu khẽ một tiếng, bởi vì Hài Lòng đúng là nữ.
"Tôi?" Hài Lòng cũng bị dọa đến ngây người.
"Đúng a, Hài Lòng cũng là nữ, Đại Hổ, lần này anh được cứu rồi." Tiểu Hoa cũng vì Đại Hổ tránh được kiếp nạn mà vui vẻ gật mạnh đầu.
"Tớ! Không được không được! Tớ không được ~~" Hài Lòng lại sắp bị dọa đến bất tỉnh liên tục lắc đầu.
"Hài Lòng, cậu không cần lo lắng, việc kiêm chức này rất đơn giản, cậu chỉ cần giúp Đại Hổ vào trong. Lúc ở quầy đăng ký, giả vờ thân mật một chút là được." Tiểu Hoa vội vàng trấn an Hài Lòng.
"Không được, tớ không dám. . . . . ." Hài Lòng sợ hãi lắc đầu mãnh liệt. Chuyện này lớn như vậy, cô chưa bao giờ đi khách sạn, huống chi còn phải giả vờ thân mật với đàn ông . . . . .
Không, không được, cô không làm được!
Đại Hổ đột nhiên té bịch xuống đất, quỳ rạp xuống trước Hài Lòng, "Hài Lòng, tôi van xin cô, cô giúp tôi có được hay không? Nếu hôm nay tôi không đi Ôn Lam. Ôn Đại nhất định sẽ giết chết tôi. Hài Lòng. Tôi cầu xin cô giúp tôi lần này có được hay không. . . . . ."
"Đại Hổ, anh đừng như vậy, mau đứng dậy đi." Hài Lòng bị dọa, hốt hoảng đưa tay đỡ lấy Đại Hổ đang quỳ gối trước mặt cô.
"Hài Lòng. Nếu cô không đồng ý với tôi...Tôi sẽ không đứng dậy." Mặc dù dưới đầu gối đàn ông là vàng, nhưng có thể khuất có thể duỗi mới là đàn ông tốt.
"Đại Hổ, anh đừng như vậy, tôi thật sự không thể. . . . . ." Hài Lòng luống cuống. Một người đàn ông quỳ gối trước mặt mình, quả thực là làm cô ngại muốn chết.
"Hài Lòng, tôi cầu xin cô chỉ giúp tôi một lần thôi, nếu không tôi dập đầu cho cô ~~" Đại Hổ cũng nóng nảy, hạ quyết tâm, làm bộ dập đầu vài cái về phía cô.
Dập đầu?
Hài Lòng sợ hãi, "Không cần dập đầu không cần dập đầu, tôi đồng ý với anh là được."
"Hài Lòng, cám ơn cô, đại ân đại đức ngày hôm nay của cô, tôi sẽ nhớ suốt đời." Mục đích đã đạt được, Đại Hổ lập tức đứng lên, mừng rỡ như điên nắm chặt tay Hài Lòng.
Thật sự là quá tốt. Cuối cùng anh ta có thể khai báo với Ôn Đại, nếu không ngày mai anh nhất định phải đưa đầu tới gặp.
"Anh đừng nói như vậy, tôi là sợ tôi không làm được, ngược lại gây thêm phiền toái cho anh." Hài Lòng lo lắng muốn rút tay về. Đây là lần đầu tiên cô bị đàn ông cầm tay. Tình thế thật sự rất khó khăn.
"Không đâu, cô chỉ cần đi cùng tôi, những thứ khác tôi sẽ giải quyết." Đại Hổ vui vẻ nói.
Đứng ở bên cạnh Đại Ngưu và Tiểu Hoa liếc mắt nhìn nhau, Đại Hổ quỳ xuống dập đầu, chiêu này, thật sự là --
Quá hèn hạ rồi !
"Đại Hổ, vừa rồi sẽ không phải là anh đang cầu hôn với Hài Lòng chứ?" Đại La vô cùng hưng phấn thong thả đi tới đây. Anh vừa rồi mới báo cáo tiến độ kế hoạch với Ôn Đại, ra ngoài liền nhìn thấy cảnh tượng chấn động lòng người.
Cầu hôn?
Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ ngây ngốc tại chỗ. Thì ra anh ta chỉ nhìn thấy cảnh Đại Hổ quỳ xuống, lại không nghe thấy lời van xin của Đại Hổ.
"Đại La, không phải vậy, anh hiểu lầm. . . . . ." Hài Lòng đỏ bừng mặt, hoảng hốt nói rõ.
"Đại La thối, anh đừng nói lung tung, Hài Lòng không giống nhau như chúng ta, mặt cô ấy rất mỏng ." Tiểu Hoa lập tức nhảy ra bảo vệ, mặc dù cảnh tượng đó rất giống, đáng tiếc sự thật hoàn toàn không phải như vậy.
"Không phải cầu hôn sao." Đại La lập tức cúi đầu thất vọng. Giọng điệu cũng thay đổi không có tí sức lực nào.
"Cầu cái đầu của mẹ ngươi á..., tôi với Hài Lòng hoàn toàn trong sạch ." Đại Hổ bực dọc trách mắng. Thật vất vả mới khiến cho Hài Lòng gật đầu đồng ý giúp một tay. Nếu để cho tên Đại La không biết rõ tình huống mà khiến Hài Lòng đổi ý, anh nhất định sẽ đánh cho anh ta răng rơi rụng đầy đất.
"Thật sự rất giống cầu hôn mà, tôi vừa mở cửa đã nhìn thấy cậu quỳ gối trước mặt Hài Lòng . . . . . ."
"Được rồi, đừng nói nữa, Hài Lòng, tôi dẫn cô đi thay quần áo." Tiểu Hoa vội vàng cắt đứt câu nói của Đại La, rồi nhìn về phía Đại Hổ và Đại Ngưu mãnh liệt nháy mắt, hai người lập tức hiểu ý lôi Đại La đi.
"Thay quần áo cái gì? ?" Hài Lòng ngẩn ra, gương mặt vẫn còn đỏ bừng xấu hổ.
"Bộ đồ cậu đang mặc nếu đi khách sạn khác thì tạm được, nhưng đi Ôn Lam thì lại không được." Nơi đó là khách sạn để xác định đẳng cấp của những nhân vật đẳng cấp, cho nên loại thường dân thấp bé sao có thể tùy ý ra vào. Nếu là chỗ chỉ có những nhân vật đẳng cấp mới có thể tới, thử nghĩ người con gái đi chung, đâu thể nào ăn mặc bảo thủ giống như cô ấy.
"Ờ, nhưng tớ không mang quần áo. . . . . ."
"Không sao, tớ có."
"Nhưng quần áo của cậu. . . . . ." Quá mát mẻ, cô căn bản không dám mặc.
"Yên tâm, tớ sẽ cố gắng hết sức để tìm cho cậu một bộ đồ không hở hang." Cô cũng không phải là hôm nay mới biết cô ấy, hơn nữa từ quần áo cô ấy mặc thường ngày, cô cũng biết cô ấy rất bảo thủ. Cứ như vậy, Hài Lòng bị Tiểu Hoa kiên quyết kéo vào phòng thay đồ nữ.
Hài Lòng căng thẳng ngồi ở ghế phụ trên chiếc xe Benz phiên bản dài, xe càng tiếp cận mục đích hơn; dạ dày cô liền bắt đầu nhộn nhạo. Căn bản không còn lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh đẹp đẽ xung quanh, cho đến khi xe đột nhiên đỗ lại ở ven đường.
"Hài Lòng, cô không cần khẩn trương, mọi thứ đã có tôi." Đại Hổ kéo cần số, tắt máy, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ. Mà dọc theo đường đi, Đại Hổ cũng lục tục giải thích quy trình công việc với Hài Lòng, gồm việc anh nhất định phải gắn vài món đồ lên người cô, để phòng ngừa có chuyện bất ngờ xảy ra, như là máy chụp hình vô cùng quan trọng, mà điểm đó đã do Tiểu Hoa chuẩn bị ổn thỏa cho cô.
Sau khi mọi thứ ổn thỏa, Đại Hổ vội cầm ống nhòm lên, nhìn về phía cửa ra vào của khách sạn Ôn Lam, chỉ cần con mồi vừa xuất hiện, bọn họ sẽ lập tức theo vào.
"Được. Đại Hổ." Hài Lòng gật đầu một cái, chính là loại cảm xúc căng thẳng hồi hộp, nếu nói không khẩn trương thì có thể lập tức bình tĩnh lại hay sao?
"A!" Đột nhiên, Đại Hổ kêu lên một tiếng. Buông ống nhòm ra, rồi ôm lấy bụng.
"Đại Hổ, họ đến rồi sao?" Hài Lòng khẩn trương vội ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhưng không có xe. . . . . . Cũng không có người.
"Không. . . . . . Không phải. . . . . ." Đại Hổ lắc đầu một cái. Giọng nói đột nhiên trở nên suy yếu không còn sức lực. Cả người lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Lúc sắp rời khỏi Sự Vụ Sở thì bụng đã có chút cảm giác đau âm ỉ, nhưng anh không để ý tới, nào ngờ. . . . . .
"Không phải? Vậy anh đang nói gì?" Cô còn tưởng rằng phải bắt đầu lại, hại cô sợ đến mức đau dạ dày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.