Chương 36
Ngã Ý Phù Phong
06/04/2021
Tống Lăng ngồi cạnh hồ dưới chân núi, đã ba tháng kể từ khi biết Đàm Ảnh còn sống, lần đầu tiên Tống Lăng từ tận thâm tâm cảm kích ông trời. Hắn đường đường là hoàng tử, cứ như vậy thủ dưới chân núi chỉ mong có thể nhìn thấy Đàm Ảnh một lần.
“Điện hạ.” Như Tuyết một thân bạch y đứng bên trong rừng phong đỏ rực hết sức nổi bật.
“Như Tuyết?” Tống Lăng cả kinh: “Tại sao lại là ngươi?”
Như Tuyết cười một tiếng: “Ta tới xem ca ca.”
Tống Lăng nhớ đến Đàm Ảnh, muốn hỏi thăm tình hình Đàm Ảnh một chút, thiên ngôn vạn ngữ không biết làm sao để mở lời, hồi lâu chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
“Hắn luôn yêu ngươi.”
Tống Lăng kinh ngạc nhìn Như Tuyết, trở ngại lớn nhất của hắn và Đàm Ảnh từ trước đến nay chính là Như Tuyết, người Đàm Ảnh yêu là Tống Lăng nhưng Như Tuyết vì Đàm Ảnh mà bị Thao Thiết mang đi. Đàm Ảnh vẫn luôn áy náy, đây cũng là nguyên nhân khiến Đàm Ảnh không cách nào tiếp nhận Tống Lăng. Nhưng lại không ngờ Như Tuyết lại nói ra những lời này.
Như Tuyết cười ôn hòa nói: “Hắn nói cho ta biết, yêu một người liền cho người đó hạnh phúc….”
“Như Tuyết ngươi….”
“Ngươi phải đối với hắn thật tốt. Ta cũng nên rời đi.” Liên Như Tuyết thản nhiên cười một tiếng, thân ảnh trắng như tuyết cứ thế khuất sau rừng phong đỏ rực.
Thao Thiết xa xa đợi hắn. Như Tuyết đến bên người Thao Thiết cười thật xinh đẹp.
Thao Thiết nhẹ nhàng ôm lấy hắn ôn nhu nói: “Chúng ta đi thôi.”
Như Tuyết dựa vào người hắn cười tựa mây bay.
Trong lúc nhất thời Tống Lăng như bừng tỉnh khỏi mộng.
====Ta là phân cách tuyến đáng eo===
Nhật Bản, Đông Kinh.
Diệp Tiêu rót cho mình một ly rượu đỏ. Xoay người nhìn người yêu đang ngủ say. Từ lần giải phẫu cửu tử nhất sinh lần đó, thân thể Lâm Phong không còn như trước nữa. Hôm qua lại ngồi máy bay cả ngày chỉ sợ em ấy đã mệt lả người. Diệp Tiêu khẽ cười, xoay người dịch chân cho Lâm Phong. Lúc ngũ Lâm Phong phá lệ ngây thơ, lông mi thật dài, hai má tái nhợt lóe lên một mạt đỏ hồng khó nhận ra.Lâm Phong hai mươi chín tuổi nhìn như thế nào cũng giống như một đứa trẻ chọc người trìu mến.
Lâm Phong ngủ không an ổn lắm, đưa tay như muốn bắt lấy thứ gì đó, làm chăn rơi xuống lộ ra bả vai.
Diệp Tiêu đột nhiên cảm thấy có chút nóng, anh lúng túng kéo cà vạt, một hơi uống sạch rượu đỏ ướp lạnh, anh biết hôm nay không được, người yêu vẫn còn rất yếu, Diệp Tiêu vội vàng lấy chăn che kín cảnh xuân lộ ra của Lâm Phong, xoay người đứng lên không khỏi cười khổ, xem ra anh phải đi tắm nước lạnh.
“Tiêu.!” Lâm Phong đột nhiên từ trong ác mộng tỉnh lại.
“Sao vậy?” Diệp Tiêu vội hỏi, đưa tay vỗ vỗ ngực người yêu: “Gặp ác mộng sao? Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
“Em…. Em mơ thấy Chỉ nhi….”
Diệp Tiêu ngẩn ra, tay đang vỗ về Lâm Phong cũng không khỏi dừng lại. Lâm Thanh Chỉ là vết đâm lớn nhất giữa hai người bọn họ, Lâm Phong có thể không quan tâm gia sản nhưng em ấy tuyệt đối không thể bỏ mặc con trai mình. Thậm chí Diệp Tiêu hận Lâm Thanh Chỉ, là do y dùng tự sát ép buộc Thanh Phong.
“Chỉ nhi nói với em…”
“Không cần nói, hôm nay em đã mệt lắm rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Diệp Tiêu cứng rắt cắt lời Lâm Phong.
“Anh thật không muốn nghe?” Hai má Lâm Phong tái nhợt đầy ranh mãnh.
Diệp Tiêu không muốn đối nghịch với người yêu, bất đắc dĩ ngồi xuống, không tình nguyện lầm bầm: “Nó còn là một đứa trẻ mười ba tuổi, có rất nhiều chuyện nó không biết, ỷ vào mình nhỏ, bá đạo vô lý, con nít điều là ác ma, lời nó nói không nên xem là thật…”
Lâm Phong chu chu mỏ: “Vốn Chỉ nhi nói anh là thật tâm yêu em, là người đáng giá cho em phó thác, Chỉ nhi còn nói để cho em và anh ở cùng một chổ, bất quá nếu anh đã nói như vậy, cũng được a~~.” Dứt lời kéo chăn lên như muốn ngủ.
“CÁi gì?” Diệp Tiêu ngẩn ra, vội vàng kéo Lâm Phong vào lòng: “Thanh Chỉ nói gì?”
“Thanh Chỉ nhà tôi một đứa trẻ mười ba tuổi, có rất nhiều chuyện nó không biết, ỷ vào mình nhỏ, bá đạo vô lý, con nít điều là ác ma, lời nó nói không nên xem là thật…” Lâm Phong học theo lời Diệp Tiêu cả giận nói: “Dù sao cũng là mơ, ngủ một giấc liền quên.”
“Không cho quên!” Diệp Tiêu bá đạo, hôn lên đôi môi hồng ớt át kia..
Lúc Anh Nhi tỉnh lại, Thánh Vũ đế nằm ngay bên cạnh, trong tay là tấm hình Thao Thiết mang đến cho y, sắc mặt âm trầm bất định.
An Nhi đưa tay trắng nộn nộn kéo kéo hắn.
Thánh Vũ đế cúi đầu nhìn An Nhi: “Vừa rồi ngươi nằm mơ vẫn một mực gọi ba ba, người nọ alf ai?”
An Nhi nũng nịu nằm trên đùi hắn, ôm eo hắn cọ cọ nói: “Ba chính là cha nha.”
Biểu tình Thánh Vũ đế hòa hoãnh lại, ôn nhu vuốt ve tóc An Nhi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm ảnh: “Vậy bọn họ là ai?”
An Nhi cười nói: “Bọ họ là người của một thế giới khác, nhưng An Nhi vẫn luôn ở nơi này chúc phúc cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
“An Nhi….”
“An Nhi cũng hi vọng An Nhi và người mình yêu cũng có thể hạnh phúc.” An Nhi ngủ còn chưa tỉnh hẳng có chút mơ màng lẩm bẩm, cái miệng nhỏ nhắn cọ trên ngực Thánh Vũ đế.
Thánh Vũ đế run trong chốc lát, đột nhiên cười.
Có một giai nhân như vậy, còn cầu gì nữa?
Ngoài cửa sổ, lá phong tung bay như máu cũng như mây….
“Điện hạ.” Như Tuyết một thân bạch y đứng bên trong rừng phong đỏ rực hết sức nổi bật.
“Như Tuyết?” Tống Lăng cả kinh: “Tại sao lại là ngươi?”
Như Tuyết cười một tiếng: “Ta tới xem ca ca.”
Tống Lăng nhớ đến Đàm Ảnh, muốn hỏi thăm tình hình Đàm Ảnh một chút, thiên ngôn vạn ngữ không biết làm sao để mở lời, hồi lâu chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
“Hắn luôn yêu ngươi.”
Tống Lăng kinh ngạc nhìn Như Tuyết, trở ngại lớn nhất của hắn và Đàm Ảnh từ trước đến nay chính là Như Tuyết, người Đàm Ảnh yêu là Tống Lăng nhưng Như Tuyết vì Đàm Ảnh mà bị Thao Thiết mang đi. Đàm Ảnh vẫn luôn áy náy, đây cũng là nguyên nhân khiến Đàm Ảnh không cách nào tiếp nhận Tống Lăng. Nhưng lại không ngờ Như Tuyết lại nói ra những lời này.
Như Tuyết cười ôn hòa nói: “Hắn nói cho ta biết, yêu một người liền cho người đó hạnh phúc….”
“Như Tuyết ngươi….”
“Ngươi phải đối với hắn thật tốt. Ta cũng nên rời đi.” Liên Như Tuyết thản nhiên cười một tiếng, thân ảnh trắng như tuyết cứ thế khuất sau rừng phong đỏ rực.
Thao Thiết xa xa đợi hắn. Như Tuyết đến bên người Thao Thiết cười thật xinh đẹp.
Thao Thiết nhẹ nhàng ôm lấy hắn ôn nhu nói: “Chúng ta đi thôi.”
Như Tuyết dựa vào người hắn cười tựa mây bay.
Trong lúc nhất thời Tống Lăng như bừng tỉnh khỏi mộng.
====Ta là phân cách tuyến đáng eo===
Nhật Bản, Đông Kinh.
Diệp Tiêu rót cho mình một ly rượu đỏ. Xoay người nhìn người yêu đang ngủ say. Từ lần giải phẫu cửu tử nhất sinh lần đó, thân thể Lâm Phong không còn như trước nữa. Hôm qua lại ngồi máy bay cả ngày chỉ sợ em ấy đã mệt lả người. Diệp Tiêu khẽ cười, xoay người dịch chân cho Lâm Phong. Lúc ngũ Lâm Phong phá lệ ngây thơ, lông mi thật dài, hai má tái nhợt lóe lên một mạt đỏ hồng khó nhận ra.Lâm Phong hai mươi chín tuổi nhìn như thế nào cũng giống như một đứa trẻ chọc người trìu mến.
Lâm Phong ngủ không an ổn lắm, đưa tay như muốn bắt lấy thứ gì đó, làm chăn rơi xuống lộ ra bả vai.
Diệp Tiêu đột nhiên cảm thấy có chút nóng, anh lúng túng kéo cà vạt, một hơi uống sạch rượu đỏ ướp lạnh, anh biết hôm nay không được, người yêu vẫn còn rất yếu, Diệp Tiêu vội vàng lấy chăn che kín cảnh xuân lộ ra của Lâm Phong, xoay người đứng lên không khỏi cười khổ, xem ra anh phải đi tắm nước lạnh.
“Tiêu.!” Lâm Phong đột nhiên từ trong ác mộng tỉnh lại.
“Sao vậy?” Diệp Tiêu vội hỏi, đưa tay vỗ vỗ ngực người yêu: “Gặp ác mộng sao? Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
“Em…. Em mơ thấy Chỉ nhi….”
Diệp Tiêu ngẩn ra, tay đang vỗ về Lâm Phong cũng không khỏi dừng lại. Lâm Thanh Chỉ là vết đâm lớn nhất giữa hai người bọn họ, Lâm Phong có thể không quan tâm gia sản nhưng em ấy tuyệt đối không thể bỏ mặc con trai mình. Thậm chí Diệp Tiêu hận Lâm Thanh Chỉ, là do y dùng tự sát ép buộc Thanh Phong.
“Chỉ nhi nói với em…”
“Không cần nói, hôm nay em đã mệt lắm rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Diệp Tiêu cứng rắt cắt lời Lâm Phong.
“Anh thật không muốn nghe?” Hai má Lâm Phong tái nhợt đầy ranh mãnh.
Diệp Tiêu không muốn đối nghịch với người yêu, bất đắc dĩ ngồi xuống, không tình nguyện lầm bầm: “Nó còn là một đứa trẻ mười ba tuổi, có rất nhiều chuyện nó không biết, ỷ vào mình nhỏ, bá đạo vô lý, con nít điều là ác ma, lời nó nói không nên xem là thật…”
Lâm Phong chu chu mỏ: “Vốn Chỉ nhi nói anh là thật tâm yêu em, là người đáng giá cho em phó thác, Chỉ nhi còn nói để cho em và anh ở cùng một chổ, bất quá nếu anh đã nói như vậy, cũng được a~~.” Dứt lời kéo chăn lên như muốn ngủ.
“CÁi gì?” Diệp Tiêu ngẩn ra, vội vàng kéo Lâm Phong vào lòng: “Thanh Chỉ nói gì?”
“Thanh Chỉ nhà tôi một đứa trẻ mười ba tuổi, có rất nhiều chuyện nó không biết, ỷ vào mình nhỏ, bá đạo vô lý, con nít điều là ác ma, lời nó nói không nên xem là thật…” Lâm Phong học theo lời Diệp Tiêu cả giận nói: “Dù sao cũng là mơ, ngủ một giấc liền quên.”
“Không cho quên!” Diệp Tiêu bá đạo, hôn lên đôi môi hồng ớt át kia..
Lúc Anh Nhi tỉnh lại, Thánh Vũ đế nằm ngay bên cạnh, trong tay là tấm hình Thao Thiết mang đến cho y, sắc mặt âm trầm bất định.
An Nhi đưa tay trắng nộn nộn kéo kéo hắn.
Thánh Vũ đế cúi đầu nhìn An Nhi: “Vừa rồi ngươi nằm mơ vẫn một mực gọi ba ba, người nọ alf ai?”
An Nhi nũng nịu nằm trên đùi hắn, ôm eo hắn cọ cọ nói: “Ba chính là cha nha.”
Biểu tình Thánh Vũ đế hòa hoãnh lại, ôn nhu vuốt ve tóc An Nhi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm ảnh: “Vậy bọn họ là ai?”
An Nhi cười nói: “Bọ họ là người của một thế giới khác, nhưng An Nhi vẫn luôn ở nơi này chúc phúc cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
“An Nhi….”
“An Nhi cũng hi vọng An Nhi và người mình yêu cũng có thể hạnh phúc.” An Nhi ngủ còn chưa tỉnh hẳng có chút mơ màng lẩm bẩm, cái miệng nhỏ nhắn cọ trên ngực Thánh Vũ đế.
Thánh Vũ đế run trong chốc lát, đột nhiên cười.
Có một giai nhân như vậy, còn cầu gì nữa?
Ngoài cửa sổ, lá phong tung bay như máu cũng như mây….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.