Chương 4: Mơ hồ
Lãng Nam Hoa
13/09/2021
Như sợ cô hiểu lầm, anh lại giải thích: "Mọi người cùng nhau đi chơi vui vẻ... Tôi cũng không muốn cậu cảm thấy tủi thân, có thể là tôi đã sai, xin lỗi." Anh nói ra lời xin lỗi chân thành, giọng nói dịu dàng, ánh mắt khóa chặt cô lại.
Đường Sùng Ninh không có biểu cảm gì, vẫn nhíu mày nhìn anh, một lúc lâu sau cô mới đi đến gần anh: "Mấy ngày nữa tôi sẽ trả ba trăm lại cho cậu." Nói xong nhấc chân rời đi.
Hương gỗ trên người cô còn lưu lại trong không khí, vấn vương quanh chóp mũi anh, không xua tan đi được.
Thẩm Hòe An đứng yên tại chỗ, một lúc sau mới rời đi.
*
Sau khi về nhà, Đường Sùng Ninh cúi đầu xin lỗi Đường Bân, sau đó nói với ông về chuyện nộp tiền đi chơi với lớp.
Đường Bân bắt cô cam kết rất nhiều chuyện, cô đều đồng ý, cuối cùng Đường Bân mới bằng lòng đưa cô mấy trăm Tệ.
Lúc nhận được tiền, cô chuyển luôn cho Thẩm Hòe An, còn nhấn mạnh rằng: "Chẳng qua là lúc đó tôi không muốn xin tiền bố thôi, không phải là không có tiền."
Nửa tiếng sau Thẩm Hòe An mới nhận được tiền, và anh trả lời cô: "Ừm."
Đường Sùng Ninh đấu tranh tâm lý một lúc lâu, sau đó nói với anh một câu: "Cảm ơn."
Cô nghe lọt tai những lời anh nói, cô không phải là người không biết đạo lý, chẳng qua là bởi vì bản thân cô có thành kiến với Thẩm Hòe An, nên mới cảm thấy mọi việc anh làm đều nhằm vào mình.
Nhưng anh có thể cúi đầu nói xin lỗi cô vì cảm nhận của cô, điều này khiến cô có một cái nhìn tốt hơn về anh.
Có thể anh thật sự không nhắm vào cô, nhưng đang cố gắng đưa cô về con đường đúng đắn bằng phương pháp mà anh cho là thích hợp?
Vì muốn tốt cho cô.
Nghĩ vậy, cô thực sự nghi ngờ Thẩm Hòe An là người có tinh thần trách nhiệm, một lòng muốn phổ độ chúng sinh. Nhưng dường như anh không hiểu, căn bản là cô không cần và cũng không muốn quay về con đường đúng đắn.
Đến Bồ Tát cũng không độ được cô - một con yêu quái quyết tâm đi vào ma đạo.
*
Đây là lần đầu tiên Đường Sùng Ninh tỏ ra thân thiện với anh.
Thậm chí Thẩm Hòe An còn có cảm giác không chân thật, anh nhìn chăm chú hai chữ đó một lúc lâu, cuối cùng gõ một câu trả lời thông thường nhất: "Không có gì."
Đợi một lúc lâu không thấy cô trả lời lại, ánh mắt anh hiện ra vẻ chua sót, đặt điện thoại di động xuống, che mặt nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trước mắt tối sầm, những lời anh vừa nói vẫn văng vẳng bên tai --
"Chẳng qua là vì tôi muốn đi chơi với cậu mà thôi."
Đột nhiên cảm thấy bối rối, khuôn mặt nóng bừng.
Bây giờ nghĩ lại, cảm giác đúng là khó tả.
Sao lúc đấy anh lại có thể nói ra điều đó được nhỉ?
Có thể vì dáng vẻ nghiêm nghị của cô khi đó, và ánh mắt như lửa đốt cháy lý trí của anh.
Lúc ấy anh có một cảm giác --
Nếu không nói ra, có thể cô sẽ ngày càng cách xa anh.
Vì vậy, anh nói ra, nhưng nói xong lại cảm thấy vượt quá giới hạn. Anh sợ cô cảm thấy kỳ lạ, nên cố gắng nói thêm mấy câu cứu chữa. Nhưng cô lại như thể không nghe rõ, rời đi với vẻ mặt như lúc ban đầu, khiến anh sau khi trở về lo lắng một lúc lâu.
May là cô không né tránh anh.
*
Đường Sùng Ninh không có nhiều bạn trong lớp, ngoại trừ thân với Trần Nhất Chu, những người khác chỉ là quen xã giao. Mặt ngoài mọi người ai cũng thể hiện ra vẻ tốt bụng, nhưng sau lưng lại lén lút bàn tán về tác phong của cô.
Cô biết điều đó, nhưng cũng không quan tâm, bởi vì những lời họ nói đều là sự thật.
Ngoại trừ chuyện cô và Lương Chí Hoằng.
Có trời đất làm chứng, cô không hề có một chút ý định nào với Lương Chí Hoằng.
Mặc dù Lương Chí Hoằng có vẻ ngoài đứng đắn và mạnh mẽ, nhưng lại vừa dâm vừa đen tối, lông mày rậm với mắt to cũng không phải gu của cô.
Cô thích con trai mắt một mí, da trắng.
Nhưng Lương Chí Hoằng biết chơi nhiều thứ, biết đi xe môtô, biết đánh bi-a, chơi game giỏi, quen thuộc nhiều quán bar, nên Đường Sùng Ninh thích đi chơi cùng với cậu ta.
Còn về chuyện tình cảm nam nữ, cô không có một chút cảm giác gì với Lương Chí Hoằng. Nhưng Lương Chí Hoằng lại như có như không phát tín hiệu cho cô, cô coi như là không nhìn thấy, không nghe hiểu.
Về mặt tình cảm, cô cũng không phải là người phân chia giới hạn rạch ròi, cũng không muốn phân rõ trắng đen.
Chỉ cần Lương Chí Hoằng không có làm chuyện gì đi quá giới hạn, cô có thể tiếp tục chơi với cậu ta. Hai người theo nhu cầu, cô không quan tâm đến mối quan hệ mập mờ giữa hai người, cũng không cố gắng làm rõ mối quan hệ giữa hai người. Dù sao thì cũng không có ai đứng trước mặt cô hỏi: "Có phải cậu và Lương Chí Hoằng yêu nhau không?"
Nhưng giờ nghĩ lại, nếu thật sự có ai đó hỏi cô như vậy, có thể cô sẽ lườm người đó, sau đó nói: "Liên quan gì đến cậu."
Tại sao cô phải nói thật với người đó, Suy cho cùng thì sở thích của cô cũng là ---
Đối nghịch với tất cả mọi người.
*
Gần đây Đường Sùng Ninh rất ngoan, đi học đầy đủ, cũng miễn cưỡng được coi là làm bài tập đầy đủ, thầy chủ nhiệm và Thẩm Hòe An đều cảm thấy rất vui.
Nhưng Trần Nhất Chu thì lại không vui như vậy, mỗi khi Đường Sùng Ninh trở nên ngoan ngoãn và chăm chỉ học hành, cậu sẽ có một cảm giác nguy cơ không thể diễn tả được.
Cậu nhiều lần hỏi: "Sao cậu lại chăm chỉ thế?"
Lúc đầu Đường Sùng Ninh cũng lười để ý đến cậu, về sau bị hỏi nhiều, đang định mắng thì thấy dáng vẻ hoảng sợ cậu, cô lại nói: "Chăm chỉ học tập để thi vào đại học."
"Cậu có biết mình đang nói gì không?" Trần Nhất Chu nghiêm túc hỏi cô.
"Biết chứ." Đường Sùng Ninh nhún vai.
"Cậu không biết, cậu nói xạo." Trần Nhất Chu quay người đi không để ý đến cô, tốc độ lật sách nhanh hơn trước rất nhiều, như thể có người ở phía sau đang thúc giục cậu học tập.
Mấy hôm sau, đã đến ngày cả lớp đi chơi với nhau.
Đêm trước chuyến đi chơi, Đường Sùng Ninh mới biết bọn họ sẽ đến một nơi gần giống chốn đào nguyên, có suối nước, có thể chơi chèo thuyền cũng có thể chơi bắn súng nước, bữa trưa là tiệc nướng tự phục vụ.
Đường Sùng Ninh và Trần Nhất Chu đều rất hào hứng.
Đường Sùng Ninh thì bởi vì chèo thuyền, còn Trần Nhất Chu thì bởi vì thịt nướng.
___
Tác giả: Tôi nói thật, truyện này là lãng nữ* quay đầu.
Bồ Tát không độ được, nhưng Bồ Tát cởϊ qυầи áo thì độ được.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
*Lãng nữ: Có nhiều nghĩa. Thông thường dùng để chỉ những người phụ nữ có lời nói dâʍ đãиɠ, hành động phóng khoáng, hoặc tính cách tương đối cởi mở.
___
Zed: Cảm ơn mọi người, đặc biệt là ThoPhng726873, SanSan753, Emilyeiston đã vote và để lại bình luận, đó là một động lức rất lớn để mình tiếp tục dịch truyện này, hy vọng sẽ nhận được nhiều sự ủng hộ hơn từ mọi người
Đường Sùng Ninh không có biểu cảm gì, vẫn nhíu mày nhìn anh, một lúc lâu sau cô mới đi đến gần anh: "Mấy ngày nữa tôi sẽ trả ba trăm lại cho cậu." Nói xong nhấc chân rời đi.
Hương gỗ trên người cô còn lưu lại trong không khí, vấn vương quanh chóp mũi anh, không xua tan đi được.
Thẩm Hòe An đứng yên tại chỗ, một lúc sau mới rời đi.
*
Sau khi về nhà, Đường Sùng Ninh cúi đầu xin lỗi Đường Bân, sau đó nói với ông về chuyện nộp tiền đi chơi với lớp.
Đường Bân bắt cô cam kết rất nhiều chuyện, cô đều đồng ý, cuối cùng Đường Bân mới bằng lòng đưa cô mấy trăm Tệ.
Lúc nhận được tiền, cô chuyển luôn cho Thẩm Hòe An, còn nhấn mạnh rằng: "Chẳng qua là lúc đó tôi không muốn xin tiền bố thôi, không phải là không có tiền."
Nửa tiếng sau Thẩm Hòe An mới nhận được tiền, và anh trả lời cô: "Ừm."
Đường Sùng Ninh đấu tranh tâm lý một lúc lâu, sau đó nói với anh một câu: "Cảm ơn."
Cô nghe lọt tai những lời anh nói, cô không phải là người không biết đạo lý, chẳng qua là bởi vì bản thân cô có thành kiến với Thẩm Hòe An, nên mới cảm thấy mọi việc anh làm đều nhằm vào mình.
Nhưng anh có thể cúi đầu nói xin lỗi cô vì cảm nhận của cô, điều này khiến cô có một cái nhìn tốt hơn về anh.
Có thể anh thật sự không nhắm vào cô, nhưng đang cố gắng đưa cô về con đường đúng đắn bằng phương pháp mà anh cho là thích hợp?
Vì muốn tốt cho cô.
Nghĩ vậy, cô thực sự nghi ngờ Thẩm Hòe An là người có tinh thần trách nhiệm, một lòng muốn phổ độ chúng sinh. Nhưng dường như anh không hiểu, căn bản là cô không cần và cũng không muốn quay về con đường đúng đắn.
Đến Bồ Tát cũng không độ được cô - một con yêu quái quyết tâm đi vào ma đạo.
*
Đây là lần đầu tiên Đường Sùng Ninh tỏ ra thân thiện với anh.
Thậm chí Thẩm Hòe An còn có cảm giác không chân thật, anh nhìn chăm chú hai chữ đó một lúc lâu, cuối cùng gõ một câu trả lời thông thường nhất: "Không có gì."
Đợi một lúc lâu không thấy cô trả lời lại, ánh mắt anh hiện ra vẻ chua sót, đặt điện thoại di động xuống, che mặt nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trước mắt tối sầm, những lời anh vừa nói vẫn văng vẳng bên tai --
"Chẳng qua là vì tôi muốn đi chơi với cậu mà thôi."
Đột nhiên cảm thấy bối rối, khuôn mặt nóng bừng.
Bây giờ nghĩ lại, cảm giác đúng là khó tả.
Sao lúc đấy anh lại có thể nói ra điều đó được nhỉ?
Có thể vì dáng vẻ nghiêm nghị của cô khi đó, và ánh mắt như lửa đốt cháy lý trí của anh.
Lúc ấy anh có một cảm giác --
Nếu không nói ra, có thể cô sẽ ngày càng cách xa anh.
Vì vậy, anh nói ra, nhưng nói xong lại cảm thấy vượt quá giới hạn. Anh sợ cô cảm thấy kỳ lạ, nên cố gắng nói thêm mấy câu cứu chữa. Nhưng cô lại như thể không nghe rõ, rời đi với vẻ mặt như lúc ban đầu, khiến anh sau khi trở về lo lắng một lúc lâu.
May là cô không né tránh anh.
*
Đường Sùng Ninh không có nhiều bạn trong lớp, ngoại trừ thân với Trần Nhất Chu, những người khác chỉ là quen xã giao. Mặt ngoài mọi người ai cũng thể hiện ra vẻ tốt bụng, nhưng sau lưng lại lén lút bàn tán về tác phong của cô.
Cô biết điều đó, nhưng cũng không quan tâm, bởi vì những lời họ nói đều là sự thật.
Ngoại trừ chuyện cô và Lương Chí Hoằng.
Có trời đất làm chứng, cô không hề có một chút ý định nào với Lương Chí Hoằng.
Mặc dù Lương Chí Hoằng có vẻ ngoài đứng đắn và mạnh mẽ, nhưng lại vừa dâm vừa đen tối, lông mày rậm với mắt to cũng không phải gu của cô.
Cô thích con trai mắt một mí, da trắng.
Nhưng Lương Chí Hoằng biết chơi nhiều thứ, biết đi xe môtô, biết đánh bi-a, chơi game giỏi, quen thuộc nhiều quán bar, nên Đường Sùng Ninh thích đi chơi cùng với cậu ta.
Còn về chuyện tình cảm nam nữ, cô không có một chút cảm giác gì với Lương Chí Hoằng. Nhưng Lương Chí Hoằng lại như có như không phát tín hiệu cho cô, cô coi như là không nhìn thấy, không nghe hiểu.
Về mặt tình cảm, cô cũng không phải là người phân chia giới hạn rạch ròi, cũng không muốn phân rõ trắng đen.
Chỉ cần Lương Chí Hoằng không có làm chuyện gì đi quá giới hạn, cô có thể tiếp tục chơi với cậu ta. Hai người theo nhu cầu, cô không quan tâm đến mối quan hệ mập mờ giữa hai người, cũng không cố gắng làm rõ mối quan hệ giữa hai người. Dù sao thì cũng không có ai đứng trước mặt cô hỏi: "Có phải cậu và Lương Chí Hoằng yêu nhau không?"
Nhưng giờ nghĩ lại, nếu thật sự có ai đó hỏi cô như vậy, có thể cô sẽ lườm người đó, sau đó nói: "Liên quan gì đến cậu."
Tại sao cô phải nói thật với người đó, Suy cho cùng thì sở thích của cô cũng là ---
Đối nghịch với tất cả mọi người.
*
Gần đây Đường Sùng Ninh rất ngoan, đi học đầy đủ, cũng miễn cưỡng được coi là làm bài tập đầy đủ, thầy chủ nhiệm và Thẩm Hòe An đều cảm thấy rất vui.
Nhưng Trần Nhất Chu thì lại không vui như vậy, mỗi khi Đường Sùng Ninh trở nên ngoan ngoãn và chăm chỉ học hành, cậu sẽ có một cảm giác nguy cơ không thể diễn tả được.
Cậu nhiều lần hỏi: "Sao cậu lại chăm chỉ thế?"
Lúc đầu Đường Sùng Ninh cũng lười để ý đến cậu, về sau bị hỏi nhiều, đang định mắng thì thấy dáng vẻ hoảng sợ cậu, cô lại nói: "Chăm chỉ học tập để thi vào đại học."
"Cậu có biết mình đang nói gì không?" Trần Nhất Chu nghiêm túc hỏi cô.
"Biết chứ." Đường Sùng Ninh nhún vai.
"Cậu không biết, cậu nói xạo." Trần Nhất Chu quay người đi không để ý đến cô, tốc độ lật sách nhanh hơn trước rất nhiều, như thể có người ở phía sau đang thúc giục cậu học tập.
Mấy hôm sau, đã đến ngày cả lớp đi chơi với nhau.
Đêm trước chuyến đi chơi, Đường Sùng Ninh mới biết bọn họ sẽ đến một nơi gần giống chốn đào nguyên, có suối nước, có thể chơi chèo thuyền cũng có thể chơi bắn súng nước, bữa trưa là tiệc nướng tự phục vụ.
Đường Sùng Ninh và Trần Nhất Chu đều rất hào hứng.
Đường Sùng Ninh thì bởi vì chèo thuyền, còn Trần Nhất Chu thì bởi vì thịt nướng.
___
Tác giả: Tôi nói thật, truyện này là lãng nữ* quay đầu.
Bồ Tát không độ được, nhưng Bồ Tát cởϊ qυầи áo thì độ được.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
*Lãng nữ: Có nhiều nghĩa. Thông thường dùng để chỉ những người phụ nữ có lời nói dâʍ đãиɠ, hành động phóng khoáng, hoặc tính cách tương đối cởi mở.
___
Zed: Cảm ơn mọi người, đặc biệt là ThoPhng726873, SanSan753, Emilyeiston đã vote và để lại bình luận, đó là một động lức rất lớn để mình tiếp tục dịch truyện này, hy vọng sẽ nhận được nhiều sự ủng hộ hơn từ mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.