Chương 49: Lợi dụng lẫn nhau
Độc Tôn
04/06/2022
Bốn người dưới tán cây rất nhanh đều rút ra binh khí, đứng thành một góc dưới bài đất trõng, toàn thân nguyên khí, vận sức chờ phát động, ánh
mắt của bọn họ cũng dần dần tập trung vào nơi Hoàng Phủ Thiên ẩn nấp.
Bốn người khí thế bừng bừng, cái cây không nổi gió mà tự động run rẩy!
Hoàng Phủ Thiên hiểu rõ, mình nghe trộm việc của người ta, ắt sẽ gặp phải họa sát nhân diệt khẩu!
- Hôm nay cửu tử nhất sinh, không có cách nào, chạy thôi!
Ba bán bộ Huyền Nguyên, một Huyền Nguyên đỉnh phong. Trong tông môn nhỏ cũng là cấp bậc tinh anh. Dưới tình thế thực lực của bản thân; thực lực đối thủ, nhân lực đối thủ, sự chủ động hoàn toàn thất thế.
Nói xui xeru có thể chạy được không là cả một vấn đề.
Bốn người dưới tán cây thấy người thần bí ẩn nấp trên cây đột nhiên hiện thân, cũng thấy bớt căng thẳng.
Vân Đằng kia thu binh khí trong tay về, cười lên ha hả:
- Muội tử hắn, thì ra là một tiểu Hoàng Nguyên trung kì. Thế mà dọa ta một phen hú vía.
Tuyết Mị che miệng cười.
Hoàng Phủ Thiên hai chân hạ xuống đất, nhưng thấy bốn người phía trước đứng chung một chỗ, như bức tường thành vững chắc, vô hình trung tản ra sự cản trở không thể vượt qua! Sự chênh lệch cảnh giới đã được Hoàng Phủ Thiên cảm nhận mơ hồ rồi đây.
Bốn người kia sau khi đối diện với Hoàng Phủ Thiên, thấy rõ cảnh giới của hắn thì hoàn toàn giũ bỏ được gánh nặng.
Trong mắt Vân Đằng và Quách Tề hiện lên một vẻ khinh thường, biểu tình còn xen lân một tia sát khí. Quách Tề nhe răng cười nói:
- Tiểu tử xui xẻo cho ngươi rồi, đáng nhẽ có thể sống nhưng chỉ trách ông trời đối với ngươi bất công, để chúng ta phát hiện ra thôi.
- To gan, một Phách Lý môn nho nhỏ dám đột nhập vào Dược Sơn của Kiếm Trảm tông, còn dám có ý đồ động tới đệ tử của Kiếm Trảm tông. Phách Lý môn các ngươi có thể chịu nổi hậu quả không.
Đánh không lại thì chỉ tìm cách đe dọa, ở Bắc Hoang này không chỉ có mỗi ba đại tông môn, còn tồn tại vô số tiểu tông môn nhỏ nữa. Chỉ cần là Địa Nguyên cảnh đỉnh phong là đủ sức khai môn lập phái riêng rồi. Phách Lý môn trong miệng của bọn họ chắc cũng chỉ thế mà thôi.
- Kiếm Trảm tông.
Bốn người nghe xong sắc mặt biết đổi, nếu chọc phải đệ tử của Kiếm Trảm tông thì mười cái mạng bọn hán cũng không gánh được.
- Khách, tiểu đệ tý thì bị ngươi gạt rồi. Dược Sơn này tuy là địa bàn của Kiếm Trảm tông nhưng vẫn có một số võ giả tiến vào trong này thu thập lén dược liệu. Hơn nữa mới có Hoàng Nguyên trung kì, Kiếm Trảm tông khi nào nhận kẻ thực lực yếu kém như vậy.
Tuyết Mị hơi giật mình nhưng liền phân tích ra.
— QUẢNG CÁO —
- Mở to mắt chó của các ngươi ra xem đây là lệnh bài của thế lực nào.
Hoàng Phủ Thiên cho tay vào trong ngực giả bộ lấy ra lệnh bài Kiếm Trảm tông từ trong giới chỉ đưa ra cho đám người kia nhìn.
Vân Đằng và Tuyết Mị bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt trầm xuống, lệnh bài bạch sắc khắc hai chữ Kiếm Trảm như rồng như phượng. Quả thực là Kiếm Trảm tông đệ tử, như vậy thì rắc rối to rồi.
Nội bọn hắn chạy tới Dược Sơn của Kiếm Trảm tông bị phát hiện ra như vậy chính là tự tìm đường chết, Phách Lý môn cũng sẽ giết chết bọn hắn.
Hoàng Phủ Thiên Thừa dịp bốn người buông lỏng cảnh giác, hai chân khẽ động, triển khai Tật Phong Bộ, như là có phong thần nhập thể, tựa như một làn khói bay xẹt qua bên cạnh bốn người kia.
- Hả?
- Thật nhanh!
Hoàng Phủ Thiên vút qua, trước đó tuyệt không có chút dấu hiệu nào, làm bốn người họ trở tay không kịp. Tất cả đều tỏ ra kinh ngạc.
Ngay khi Hoàng Phủ Thiên sắp thành công vượt qua chỗ bốn người họ, đột nhiên, Vân Đằng kia tay phải tung ra một trảo, trảo phong sắc bén, nhe răng cười một tiếng.
- Muốn chạy, không dễ như vậy đâu! Vô Ảnh Trảo!
Chợt, Hoàng Phủ Thiên chỉ cảm thấy đủi phải bị một sức lực gắt gao quấn lấy thật chặt! Thật giống như một người đang bơi lại bị rong tảo quấn lấy cơ thể!
- Mãnh Long Kính quyết thức thứ ba Mãnh Long ngâm thiên.
Hoàng Phủ Thiên song thủ biến ảo thành long trảo sắc bén hơi thở mênh mông cuồn cuộn, mang theo khí thế lôi đình.
Phanh! Phanh!
Chỉ nghe thấy hai tiếng động vang lên, quyền khí của Hoàng Phủ Thiên chạm vào ảnh trảo hư hình, chỉ chắn được ảnh trảo trong một chốc lát, đã bị một chưởng của Vân Đằng bẻ gãy.
Ầm! Ầm!
Hoàng Phủ Thiên lùi liên tục, lợi dụng quyền phong sinh ra lúc ngăn cản trảo đã kéo dài khoảng cách với bốn tên kia ra một chút. Cánh tay của hắn cảm thấy một đợt tê dại, nguyên khí chạy có chút loạn. Chân có chút không đứng vững. Uy lực này so với Bác Hải còn hơn một phần.
- Tiểu tử có chút bản lĩnh, liền nghênh đón được một trảo của ta, xem ra quả thực là đệ tử của Kiếm Trảm tông rồi nhưng có điều thực lực như này cũng chỉ là ngoại môn đệ tử, chết một cái khó ai truy cứu lên người bọn ta. Chính là ngươi xui xẻo.
Vân Đằng sát khí bừng bừng, đi đến chỗ Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên trong lòng trầm xuống, có gì thì lấy Thiểm Lôi Kiếm ra cùng đối phương liều mạng chiến đấu, nữ nhân gọi Tuyết Mị thực lực thấp nhất trong đám, hắn có thể trước bắt nàng ta đe dọa bọn chúng rồi kéo đám người đó chạy về địa phận Kiếm Trảm tông đến khi đó là sống. — QUẢNG CÁO —
- Vân đại ca, chậm đã.
Tuyết Mị bỗng nhiên kêu lên.
- Ừm?
Vân Đằng đang chuẩn bị đánh chết Hoàng Phủ Thiên, thân hình chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Tuyết Mị.
Tròng mắt Tuyết Mị đưa qua đưa lại vài cái, sau đó cười đi tới, vừa đi vừa nói với Hoàng Phủ Thiên.
- Tiểu đệ, thân pháp của ngươi nhanh như vậy, e là tu luyện bộ pháp không tệ. Chi bằng lần này chúng ta hòa khí sinh tài, hợp tác với nhau. Đến khi thành công, bọn ta sẽ phần một suất cho đệ. Như thế nào.
Lời này, vừa cứng lại vừa mềm.
Vân Đằng đầu óc lanh lẹ đương nhiên ngay lập tức hiểu ý trong lòng thầm suy nghĩ ra ý định của Tuyết Mị:
- Tiểu tử này có thể trở thành kì binh của chúng ta. Có thể tiến nhập vào Kiếm Trảm tông tư chất không thấp, bộ pháp của hắn nhanh ngoài dự tính của cảnh giới. Nếu tên này chỉ cầm khiến sự chú ý của tên đó phân tán, chúng ta sẽ nắm chắc phần thắng hơn!
- A! Thì ra là muốn tiểu tử này làm kẻ quấy rối!
Đám đồng bọn bừng tỉnh đại ngộ nói.
- Trong khi chiến đấu sinh tử, bị quấy rầy ở bên có lẽ sẽ có tác dụng.
Cả bọn kia bắt đầu cười trộm trong lòng.
Hoàng Phủ Thiên đương nhiên hiểu rõ ý đồ của bọn chúng. Hắn chỉ là một quân cờ. Không hề nghi ngờ gì, nếu xong chuyện bọn họ nhất định sẽ giết hắn Ngân để diệt khẩu. Cái gọi là “một phần lợi ích” chỉ là mơ tưởng hão huyền.
Hoàng Phủ Thiên trong đầu hiện lên đủ loại ý niệm, mạch suy nghĩ phậm phồng bất định.
- Nếu không đáp ứng bọn chúng chắc chắn sẽ bị giết luôn. Đương nhiên là sau khi xong việc chắn chắn cũng sẽ giết ta. Chẳng qua là chết trước hay chết sau thôi. Tuy nhiên bọn chúng quá kinh thường mình rồi, không phải muốn lấy mạng ta sao, được tem xem ai ăn ai.
Những ý niệm của Hoàng Phủ Thiên lóe lên, hắn quyết tâm giả ngu trước sau đó tìm thời cơ phản kích. Hắn rụt rè nói:
- Thực sự sau khi xong việc ta sẽ có một chén canh phải không. Ta không cần nhiều một nghìn nguyên kim cùng một quyển vũ kĩ thôi.
- Ha ha ha!
— QUẢNG CÁO —
Bốn kẻ kia nghe được đều không nhịn cố không cười lớn. Quả nhiên vẫn là mắc bẫy mà.
Tuyết Mị dáng vẻ dịu dàng chân thành nói với Hoàng Phủ Thiên nói:
- Chúng ta đã mở lời đương nhiên sẽ đưa cho ngươi. Ngươi ở trong Kiếm Trảm tông trừ phi là trọng điểm bồi dưỡng không thì chắc gì có tài nguyên, mà đi vào nơi này làm nhiệm vụ nói không chừng còn có thể bị táng thân cho yêu thú. Nếu theo chúng ta làm một trận lớn lợi ích lớn hơn nhiều.
Nói xong, Tuyết Mị nhẹ nhàng đi tới trước mặt Hoàng Phủ Thiên. Hơi cúi người xuống dìu Hoàng Phủ Thiên đứng dậy.
- Tiểu đệ, có bị thương ở đâu không?
Hoàng Phủ Thiên biết Tuyết Mị chính là một kẻ có tính lẳng lơ, dâm đãng không chịu nổi.
Bị nàng ta chạm vào tay Hoàng Phủ Thiên chỉ cảm thấy toàn thân nổi hết da gà, đè nén giả vờ si mê nói:
- Không.. không sao. Tôi nhất định phối hợp cùng các vị thật tốt.
- Tiểu tử, kẻ sắp tới ngươi đối mặt là hai tên bề ngoài có chút đồng bóng nhưng đừng khinh thường bọn hắn. Mỗi kẻ đều là Bán bộ Huyền Nguyên cảnh, còn sở hữu Bảo Khí bán thành phẩm. Nếu làm không tốt đến lúc vong mạng thì cũng đừng oán trách bọn ta.
Vân đằng lạnh lùng nói với Hoàng Phủ Thiên.
- Ta biết.
Hoàng Phủ Thiên gật đầu.
- Được! Chúng ta lập tức lên đường!
Quách Tề cười lớn. Tiểu tử này suy nghĩ đơn giản còn không bị chúng ta đủa giỡn!
Bọn chúng không biết Hoàng Phủ Thiên chính là cho các ngươi mượn lực lượng, đến khi các ngươi cùng hai kẻ đó giao chiến, đến lúc đó muốn ngăn ta trốn có khẳ năng sao, cuối cùng xem cá chết về tay ai.
Trên thực tế, những người ở đây trong lòng đều tư tâm, đều muốn lợi dụng lẫn nhau, giờ phải xem kẻ nào âm trầm hơn kẻ nào mà thôi.
Hoàng Phủ Thiên giả bộ niềm nở theo sau đám Tuyết Mị kia.
Bốn người khí thế bừng bừng, cái cây không nổi gió mà tự động run rẩy!
Hoàng Phủ Thiên hiểu rõ, mình nghe trộm việc của người ta, ắt sẽ gặp phải họa sát nhân diệt khẩu!
- Hôm nay cửu tử nhất sinh, không có cách nào, chạy thôi!
Ba bán bộ Huyền Nguyên, một Huyền Nguyên đỉnh phong. Trong tông môn nhỏ cũng là cấp bậc tinh anh. Dưới tình thế thực lực của bản thân; thực lực đối thủ, nhân lực đối thủ, sự chủ động hoàn toàn thất thế.
Nói xui xeru có thể chạy được không là cả một vấn đề.
Bốn người dưới tán cây thấy người thần bí ẩn nấp trên cây đột nhiên hiện thân, cũng thấy bớt căng thẳng.
Vân Đằng kia thu binh khí trong tay về, cười lên ha hả:
- Muội tử hắn, thì ra là một tiểu Hoàng Nguyên trung kì. Thế mà dọa ta một phen hú vía.
Tuyết Mị che miệng cười.
Hoàng Phủ Thiên hai chân hạ xuống đất, nhưng thấy bốn người phía trước đứng chung một chỗ, như bức tường thành vững chắc, vô hình trung tản ra sự cản trở không thể vượt qua! Sự chênh lệch cảnh giới đã được Hoàng Phủ Thiên cảm nhận mơ hồ rồi đây.
Bốn người kia sau khi đối diện với Hoàng Phủ Thiên, thấy rõ cảnh giới của hắn thì hoàn toàn giũ bỏ được gánh nặng.
Trong mắt Vân Đằng và Quách Tề hiện lên một vẻ khinh thường, biểu tình còn xen lân một tia sát khí. Quách Tề nhe răng cười nói:
- Tiểu tử xui xẻo cho ngươi rồi, đáng nhẽ có thể sống nhưng chỉ trách ông trời đối với ngươi bất công, để chúng ta phát hiện ra thôi.
- To gan, một Phách Lý môn nho nhỏ dám đột nhập vào Dược Sơn của Kiếm Trảm tông, còn dám có ý đồ động tới đệ tử của Kiếm Trảm tông. Phách Lý môn các ngươi có thể chịu nổi hậu quả không.
Đánh không lại thì chỉ tìm cách đe dọa, ở Bắc Hoang này không chỉ có mỗi ba đại tông môn, còn tồn tại vô số tiểu tông môn nhỏ nữa. Chỉ cần là Địa Nguyên cảnh đỉnh phong là đủ sức khai môn lập phái riêng rồi. Phách Lý môn trong miệng của bọn họ chắc cũng chỉ thế mà thôi.
- Kiếm Trảm tông.
Bốn người nghe xong sắc mặt biết đổi, nếu chọc phải đệ tử của Kiếm Trảm tông thì mười cái mạng bọn hán cũng không gánh được.
- Khách, tiểu đệ tý thì bị ngươi gạt rồi. Dược Sơn này tuy là địa bàn của Kiếm Trảm tông nhưng vẫn có một số võ giả tiến vào trong này thu thập lén dược liệu. Hơn nữa mới có Hoàng Nguyên trung kì, Kiếm Trảm tông khi nào nhận kẻ thực lực yếu kém như vậy.
Tuyết Mị hơi giật mình nhưng liền phân tích ra.
— QUẢNG CÁO —
- Mở to mắt chó của các ngươi ra xem đây là lệnh bài của thế lực nào.
Hoàng Phủ Thiên cho tay vào trong ngực giả bộ lấy ra lệnh bài Kiếm Trảm tông từ trong giới chỉ đưa ra cho đám người kia nhìn.
Vân Đằng và Tuyết Mị bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt trầm xuống, lệnh bài bạch sắc khắc hai chữ Kiếm Trảm như rồng như phượng. Quả thực là Kiếm Trảm tông đệ tử, như vậy thì rắc rối to rồi.
Nội bọn hắn chạy tới Dược Sơn của Kiếm Trảm tông bị phát hiện ra như vậy chính là tự tìm đường chết, Phách Lý môn cũng sẽ giết chết bọn hắn.
Hoàng Phủ Thiên Thừa dịp bốn người buông lỏng cảnh giác, hai chân khẽ động, triển khai Tật Phong Bộ, như là có phong thần nhập thể, tựa như một làn khói bay xẹt qua bên cạnh bốn người kia.
- Hả?
- Thật nhanh!
Hoàng Phủ Thiên vút qua, trước đó tuyệt không có chút dấu hiệu nào, làm bốn người họ trở tay không kịp. Tất cả đều tỏ ra kinh ngạc.
Ngay khi Hoàng Phủ Thiên sắp thành công vượt qua chỗ bốn người họ, đột nhiên, Vân Đằng kia tay phải tung ra một trảo, trảo phong sắc bén, nhe răng cười một tiếng.
- Muốn chạy, không dễ như vậy đâu! Vô Ảnh Trảo!
Chợt, Hoàng Phủ Thiên chỉ cảm thấy đủi phải bị một sức lực gắt gao quấn lấy thật chặt! Thật giống như một người đang bơi lại bị rong tảo quấn lấy cơ thể!
- Mãnh Long Kính quyết thức thứ ba Mãnh Long ngâm thiên.
Hoàng Phủ Thiên song thủ biến ảo thành long trảo sắc bén hơi thở mênh mông cuồn cuộn, mang theo khí thế lôi đình.
Phanh! Phanh!
Chỉ nghe thấy hai tiếng động vang lên, quyền khí của Hoàng Phủ Thiên chạm vào ảnh trảo hư hình, chỉ chắn được ảnh trảo trong một chốc lát, đã bị một chưởng của Vân Đằng bẻ gãy.
Ầm! Ầm!
Hoàng Phủ Thiên lùi liên tục, lợi dụng quyền phong sinh ra lúc ngăn cản trảo đã kéo dài khoảng cách với bốn tên kia ra một chút. Cánh tay của hắn cảm thấy một đợt tê dại, nguyên khí chạy có chút loạn. Chân có chút không đứng vững. Uy lực này so với Bác Hải còn hơn một phần.
- Tiểu tử có chút bản lĩnh, liền nghênh đón được một trảo của ta, xem ra quả thực là đệ tử của Kiếm Trảm tông rồi nhưng có điều thực lực như này cũng chỉ là ngoại môn đệ tử, chết một cái khó ai truy cứu lên người bọn ta. Chính là ngươi xui xẻo.
Vân Đằng sát khí bừng bừng, đi đến chỗ Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên trong lòng trầm xuống, có gì thì lấy Thiểm Lôi Kiếm ra cùng đối phương liều mạng chiến đấu, nữ nhân gọi Tuyết Mị thực lực thấp nhất trong đám, hắn có thể trước bắt nàng ta đe dọa bọn chúng rồi kéo đám người đó chạy về địa phận Kiếm Trảm tông đến khi đó là sống. — QUẢNG CÁO —
- Vân đại ca, chậm đã.
Tuyết Mị bỗng nhiên kêu lên.
- Ừm?
Vân Đằng đang chuẩn bị đánh chết Hoàng Phủ Thiên, thân hình chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Tuyết Mị.
Tròng mắt Tuyết Mị đưa qua đưa lại vài cái, sau đó cười đi tới, vừa đi vừa nói với Hoàng Phủ Thiên.
- Tiểu đệ, thân pháp của ngươi nhanh như vậy, e là tu luyện bộ pháp không tệ. Chi bằng lần này chúng ta hòa khí sinh tài, hợp tác với nhau. Đến khi thành công, bọn ta sẽ phần một suất cho đệ. Như thế nào.
Lời này, vừa cứng lại vừa mềm.
Vân Đằng đầu óc lanh lẹ đương nhiên ngay lập tức hiểu ý trong lòng thầm suy nghĩ ra ý định của Tuyết Mị:
- Tiểu tử này có thể trở thành kì binh của chúng ta. Có thể tiến nhập vào Kiếm Trảm tông tư chất không thấp, bộ pháp của hắn nhanh ngoài dự tính của cảnh giới. Nếu tên này chỉ cầm khiến sự chú ý của tên đó phân tán, chúng ta sẽ nắm chắc phần thắng hơn!
- A! Thì ra là muốn tiểu tử này làm kẻ quấy rối!
Đám đồng bọn bừng tỉnh đại ngộ nói.
- Trong khi chiến đấu sinh tử, bị quấy rầy ở bên có lẽ sẽ có tác dụng.
Cả bọn kia bắt đầu cười trộm trong lòng.
Hoàng Phủ Thiên đương nhiên hiểu rõ ý đồ của bọn chúng. Hắn chỉ là một quân cờ. Không hề nghi ngờ gì, nếu xong chuyện bọn họ nhất định sẽ giết hắn Ngân để diệt khẩu. Cái gọi là “một phần lợi ích” chỉ là mơ tưởng hão huyền.
Hoàng Phủ Thiên trong đầu hiện lên đủ loại ý niệm, mạch suy nghĩ phậm phồng bất định.
- Nếu không đáp ứng bọn chúng chắc chắn sẽ bị giết luôn. Đương nhiên là sau khi xong việc chắn chắn cũng sẽ giết ta. Chẳng qua là chết trước hay chết sau thôi. Tuy nhiên bọn chúng quá kinh thường mình rồi, không phải muốn lấy mạng ta sao, được tem xem ai ăn ai.
Những ý niệm của Hoàng Phủ Thiên lóe lên, hắn quyết tâm giả ngu trước sau đó tìm thời cơ phản kích. Hắn rụt rè nói:
- Thực sự sau khi xong việc ta sẽ có một chén canh phải không. Ta không cần nhiều một nghìn nguyên kim cùng một quyển vũ kĩ thôi.
- Ha ha ha!
— QUẢNG CÁO —
Bốn kẻ kia nghe được đều không nhịn cố không cười lớn. Quả nhiên vẫn là mắc bẫy mà.
Tuyết Mị dáng vẻ dịu dàng chân thành nói với Hoàng Phủ Thiên nói:
- Chúng ta đã mở lời đương nhiên sẽ đưa cho ngươi. Ngươi ở trong Kiếm Trảm tông trừ phi là trọng điểm bồi dưỡng không thì chắc gì có tài nguyên, mà đi vào nơi này làm nhiệm vụ nói không chừng còn có thể bị táng thân cho yêu thú. Nếu theo chúng ta làm một trận lớn lợi ích lớn hơn nhiều.
Nói xong, Tuyết Mị nhẹ nhàng đi tới trước mặt Hoàng Phủ Thiên. Hơi cúi người xuống dìu Hoàng Phủ Thiên đứng dậy.
- Tiểu đệ, có bị thương ở đâu không?
Hoàng Phủ Thiên biết Tuyết Mị chính là một kẻ có tính lẳng lơ, dâm đãng không chịu nổi.
Bị nàng ta chạm vào tay Hoàng Phủ Thiên chỉ cảm thấy toàn thân nổi hết da gà, đè nén giả vờ si mê nói:
- Không.. không sao. Tôi nhất định phối hợp cùng các vị thật tốt.
- Tiểu tử, kẻ sắp tới ngươi đối mặt là hai tên bề ngoài có chút đồng bóng nhưng đừng khinh thường bọn hắn. Mỗi kẻ đều là Bán bộ Huyền Nguyên cảnh, còn sở hữu Bảo Khí bán thành phẩm. Nếu làm không tốt đến lúc vong mạng thì cũng đừng oán trách bọn ta.
Vân đằng lạnh lùng nói với Hoàng Phủ Thiên.
- Ta biết.
Hoàng Phủ Thiên gật đầu.
- Được! Chúng ta lập tức lên đường!
Quách Tề cười lớn. Tiểu tử này suy nghĩ đơn giản còn không bị chúng ta đủa giỡn!
Bọn chúng không biết Hoàng Phủ Thiên chính là cho các ngươi mượn lực lượng, đến khi các ngươi cùng hai kẻ đó giao chiến, đến lúc đó muốn ngăn ta trốn có khẳ năng sao, cuối cùng xem cá chết về tay ai.
Trên thực tế, những người ở đây trong lòng đều tư tâm, đều muốn lợi dụng lẫn nhau, giờ phải xem kẻ nào âm trầm hơn kẻ nào mà thôi.
Hoàng Phủ Thiên giả bộ niềm nở theo sau đám Tuyết Mị kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.