Chương 62: Mưu kế đắc thắng
Độc Tôn
22/06/2022
Trường Thâm bùng nổ nguyên khí trên trường thương.
- Thiên Trùng Điệp.
Theo tiếng hét của Trường Thâm, quang mang màu lam trên trường thương, trong nháy mắt năng lương biến ảo thành màu lam cự lãng; cự lãng phóng lên cao, cuối cùng chợt hướng Hoàng Phủ Thiên đang đứng.
Cự lãng màu lam, quay cuồng phía chân trời, trong cự lãng một điểm sáng rất nhỏ chợt phát ra quang mang đại thịnh, cây trường thương như một tia chớp đâm tới.
- Muội ngươi, ngươi chơi xấu.
Hoàng Phủ Thiên cảm nhận trường thương áp tới trước mặt không nén được khẽ chửi. Hắn không nghĩ tới đối phương lại xuất thủ tuyệt chiêu, lại còn đánh trước hắn.
- Du Tẩu Thiên Long.
Hoàng Phủ Thiên cũng hét lớn một tiếng, nắm đấm đồng thời đưa ra. Không khí tứ phương mãnh liệt bị khuấy động mãnh liệt, nổi lên vòng xoáy lớn, chỉ thấy nắm đấm của Hoàng Phủ Thiên chấn đông, khí lưu như lưu tinh phá không đánh đến cây trường thương bên ngoài mơ hồ thấy được đầu thiên long.
- Ầm!
Song chiêu va với nhau chấn động lan khắp lôi đài, hai chiêu va chạm với nhau rơi vào trạng thái cân bằng. Chiêu này so với hồi cùng Cương Nghị đấu thì mạnh hơn một tầng, do Thiết Man Thể đạt tới đỉnh cao rồi. Chỉ cần tiếp tục thì hai chiêu sẽ tự động triệt tiêu nhau mà thôi.
- Hoàng huynh đệ, quyền này của ngươi quả nhiên lợi hại ngăn được thương của ta. Nhưng có vẻ vẫn chưa đủ lực thì phải, xem ra chưa phát huy được hết sức. Có vẻ trận này ta thắng rồi.
Dù vậy Trường Thâm lúc lóe lên sự tự tin là kì. Trường Thâm khẽ cười, nguyên khí bao trùm trường thương mang theo từng đợt gợn sóng bùng nổ. Từng gợn sóng to ép lên quyền khí.
Quyền khí chốc lát bị trường thương đâm thủng.
Trường Thâm thuận thế tiếp tục lao tới Hoàng Phủ Thiên mà tới. Tốc độ nhanh tới mức gần như vượt qua cực hạn của mắt thường. Một thương này vô cùng tinh diệu, thương ý đã khóa chặt Hoàng Phủ Thiên không thể nào tránh nổi.
Hoàng Phủ Thiên trong lòng thầm hô không ổn, hắn đã quá tự tin vào Du Tẩu Thiên Long mà quên mất chiêu này của hắn chỉ mới phát huy được một nửa thức gốc mà thôi.
Bây giờ hối hận cũng không kịp, trường thương chẳng mấy chốc lao tới hắn rồi. Hắn có thể làm gì đây? Hắn cũng tuyệt vọng thấy…
Theo bản năng hắn vận chuyển nguyên khí ngưng tụ thành một màng nguyên khí đối kháng với trường thương.
Tất cả mọi người ở dưới đài đều xác định Hoàng Phủ Thiên sẽ thua, ưu thế trước sau đã rõ ràng rồi, thậm chí còn có thể có máu tươi vấy sân.
Lâm Lộ một bên quan sát trong mắt lóe lên tia kinh thường, cuối cùng cũng đã thất bại rồi.
Phành.
Khi thương va chạm vào người Hoàng Phủ Thiên, quang cảnh máu tươi không xảy ra, phát sinh sự tình lạ lùng.
Trường Thâm chỉ cảm thấy một luồng lực chấn động truyền đến, khí huyết sôi trào, song thủ truyền tới tê dại, một thương vừa rồi phảng phất như đánh lên một bức tường sắt.
Bịch.
Hắn đau đớn, thân hình liên tục thối lui vài bước, khiếp sợ biến sắc. — QUẢNG CÁO —
Mà Hoàng Phủ Thiên chỉ cảm thấy người hơi nhói lên một cái, giống như bị búa tạ đập vào nhưng lại không hề có thương thế. Quái dị.
- Oái, sự tình quái dị gì kia! Tại sao thương đâm tới tên kia lại bị bật ra.
- Đúng vậy, không lẽ tiểu tử này giấu diếm bảo vật hộ thân mới tránh được thương tổn của Trường Thẩm!
Một lời nói ra, vô số đệ tử Bắc Việt nháo nháo lên, từng kẻ đều mắng Hoàng Phủ Thiên.
- Mẹ kiếp, tên đó gian lận. Lén mặc bảo vật hô thân.
- Trọng tài mau phán Đông Viện thua đi, tên đó mặc bảo vật hộ thân. Không khác gì gian lận.
Đệ tử Đông Viện cũng không yếu thế nói:
- Cái gì mà xử thua? Các ngươi có chứng cớ gì mà đòi xử chúng ta thua?
- Các ngươi thất thế liền lấy cớ ra muốn xử Đông Viện ta thua sao, không có cửa đâu.
Thế là lưỡng viện cãi nhau om xòm.
Trọng tài trên ở bên cạnh hừ lạnh một cái, uy thế ép tới đám người đang cãi nhau dưới đài kia. Chỉ một tiếng hừ đã khiến lời cãi nhau im bặt, không ai dám ho he gì thêm. Sau đó trọng tài mới nói:
- Hoàn toàn không có gian lận gì cả. Thí sinh từ Đông Viện không hề dùng bảo vật hộ thân, hoàn toàn là năng lực của hắn. Mà dù hắn có dùng bảo vật hộ thân thì cũng là năng lực của hắn, giống trường thương của thí sinh Bắc Viện dùng không phải chỉ là cây thương tầm thường đâu nhỉ? Vì vậy chỉ cần không dùng ám khí thương tổn tới người khác liền không phải vi phạm. Đôi bên tiếp tục.
Trọng tài đưa ra phán quyết công bằng nhất, sau đó tiếp tục cuộc đấu.
Hoàng Phủ Thiên sờ sờ ngực của mình hoàn toàn không có thương tổn gì hắn còn thấy giật mình cơ mà. Không lẽ do Thiết Man Thể quyết đại thành. Hắn ngẫm đi ngẫm lại cũng chỉ có lý do này, có lẽ Thiết Man thể này có lực phản chấn khi bị công kích sao! Như vậy chẳng phải bất bại.
Mặc kệ đúng sai đi, Hoàng Phủ Thiên nắm bắt cơ hội này, dùng Tật Phnog bộ đâm thằng về phía Trường Thâm đang bị lực lượng cường đại chấn văng, trong tình huống cấp bách không kịp đề phòng, khí huyết sôi trào thụ thương nhẹ.
Hoàng Phủ Thiên thân thể như gió mang theo uy lực cường hãn quét về phía Trường Thâm đấm xuống.
Quyền chư tới mà quyền phong đã ép cho quần áo của Trường Thâm phần phật rồi, hắn linh cảm mình mà dính một quyền này thì chính là no đòn. Hắn không phải cuồng nhân Cương Nghị mà đánh kháng.
Thương trong tay vội hua lên trước mặt Hoàng Phủ Thiên, vì cánh tay bị chấn tới tê lừ chưa phục hồi nên thương của hắn hầu như không có lực chỉ dùng để che chắn thôi.
Kết quả bị Hoàng Phủ Thiên đấm cong thương, Trường Thâm mượn lực duỗi của thương lùi lại phía sau bảo trì khoảng cách.
Trườn Thâm đã hoàn toàn bị Hoàng Phủ Thiên áp chế, khiến cho mỗi quyền Hoàng Phủ Thiên vung ra, hắn đều phải toàn lực tránh né.
-Rầm!
…..
Trên đài cao các vị cường giả xem trận này liền vuốt râu kinh ngạc nói:
— QUẢNG CÁO —
- Không ngờ tiểu tử này không chỉ man lực lớn mà còn tu luyện một bộ vũ kĩ luyện thể thành tự không tệ chút nào! Còn có thể phản chấn lại lực lượng của kẻ khác.
- Không lẽ nào tiểu tử này cố tình dụ dỗ đệ tử Bắc Viện kia tấn công vào người hắn dựa vào phản chấn làm tê liệt đôi tay của đối phương. Đôi tay không thể cử động thì nói gì tới dùng thương.
Một vị cường giả khác cũng bình phẩm.
- Quả là một tên tiểu tử tâm kế không nhỏ để bù lại thực lực hơi kém.
- Thắng thua đã rõ, giờ chỉ còn lại thời gian xem đối thủ của hắn kiên trì được bao lâu thôi.
….
Oanh!
Nắm quyền xuống mặt đất, khiến cho mặt đất đá cứng rắn cũng bị nứt nẻ như mạng nhện, một chiếc hố lớn hiện ra, vô cùng đáng sợ. Hoàng Phủ Thiên như một con yêu thú hình người không biết mệt mỏi, toàn thân như không hề cạn kiệt mà truy đánh.
Mà Trường Thâm tuy tránh né được nhưng cũng bị ép tới mép lôi đài, để tiếp tục thì hắn sẽ bị thua, còn là thua trọng thương mất. Đôi thay tự phản lại chiêu của mình giờ mới có lại chút cảm giác.
- Chỉ có thể liều mà thôi.
Trường Thầm ánh mắt quyết liệt, nguyeen khí toàn thân hắn lại ngưng tụ tại trường thương, mũi thương không ngừng có khí lưu lượn lờ hóa thành hình một con giao long giương nanh múa vuốt hung bạo.
Hoàng Phủ Thiên chỉ cảm thấy, cmũi thương có một cỗ vũng xoáy thôn phệ hấp thu không khí ở bốn xung quanh, như chuẩn bị bộc phát ra một đòn công kích mạnh mẽ nhất.
- Được, tới đi.
Hoàng Phủ Thiên giống như tên cuồng chết hét lớn một cái, hùng hục như trâu lao về phía Trường Thâm quyết đánh đòn cuối cùng. Thân hình bật lên cao ba trượng, nắm quyền lần nữa ngưng tụ ra vòng xoáy bức người.
- Trò trẻ con.
Trường Thâm cũng đoàn được động tác của Hoàng Phủ Thiên, tức khắc chuyển dịch mũi thương lên cao, chuẩn bị xuất ra một kích hủy diệt.
- Ta chờ thời khắc này lâu rồi.
Vào khoảng khắc quyết liệt đó, Hoàng Phủ Thiên lại một lần nửa chuyển đòn, không có ý định lao tới chỗ của Trường Thâm mà là lao xuống bị trí cũ, đồng thời đánh một chuyền trấn động lên lôi đài.
Trong khi tất cả mọi người ngơ ngác không hiểu Hoàng Phủ Thiên đang làm cái gì, thì bề mặt lôi đài chợt rẽ đôi ra, vết nứt lan tới tận vị trí mép đài của Trường Thâm.
- Rắc, rắc.
Chợt vị trí của Trường Thâm nứt vỡ ra rất nhiều mảnh, rồi cả người hắn ngã xuống lôi đài với một tư thế vô cùng hài hước ánh mắt hắn vẫn ngơ ngác.
- Haha, đồ ngốc này. Ngươi bị dắt mũi rồi, ngay từ đầu đối phương không hề có ý định liều chết với người. Hắn cố tình đánh vỡ các mặt sàn tạo ra các vết nứt cộng hưởng với nhau, rồi cố tình dụ ngươi vào góc đó. Chờ tung ra một quyền cuối thôi… Haha, không người ngươi lại mắc cái bẫy đó!
Người đều tên lên tiếng là một tên mập, tên mập hay đi cùng với Trường Thâm. Hắn hung hăng cười sỉ nhục Trường Thâm, một tay cầm đùi gà thơm gơn, một tay chỉ mặt Trường Thâm mà cười bộ dáng thiếu đánh.
Đến lúc này mọi người mới ngợ ra, thì ra là Hoàng Phủ Thiên đã đem đối phương bẫy một vòng như thế!
— QUẢNG CÁO —
- Đông viện, Hoàng Phủ Thiên, thắng.
Trọng tài nhàn nhạt tuyên bố.
Mà Lâm Lộ vốn trong trạng thái đắc ý chợt chở trên khó xem, vốn nghĩ hắn là người duy nhất thành công thông qua, không ngờ tới Hoàng Phủ Thiên cũng vậy.
Khi các đệ tử ký danh Đông Viện hoan hô nhảy nhót thì mặt mang theo hai tâm xoay người phất tay áo bỏ đi, biến mất trong đám người.
Mà Hoàng Phủ Thiên sau khi đánh ra liên tiếp hai lần Du Tẩu Thiên Long nguyên khí trong người cũng chỉ còn lại có gần một nửa với cả liên tục vận dụng Tật Phong bộ mức tiêu hao cũng tăng lên. Nếu không phải thực sự thắng lợi chính là đại bại mất rồi.
Lời tên béo vừa nãy phân tích toàn bộ kế hoạch của Hoàng Phủ Thiên, may mắn sự tình nằm trong dự tính của Hoàng Phủ Thiên.
…..
Đám cường giả ngồi trên quan sát cũng không ai ngờ tới cuối cùng lại kết thúc bằng việc sàn đã vỡ nát khiến tuyển thủ ngã xuống bị phán thua.
- Ha, quả nhiên là tâm kế không nhỏ mà. Cuối cùng tên Bắc Viện tiểu tử đó bị tiểu tử Đông Viện hố thảm. Thua thực oan mà.
- Nhưng dùng thủ đoạn cũng rất tốt, biết mình là ai, trình độ nào. Biết lợi dụng mọi thứ xung quanh tạo nên chiến thắng của bản thân.
Một vị cường giả già nua bộ dáng thích thú với thủ đoạn của Hoàng Phủ Thiên, liên tục cười lớn nói.
- Hừ, một tên tiểu tử chỉ biết dùng tâm kế, tương lai muốn đi xa cũng khó. Trước thực lực tuyệt đối thì mưu kế chỉ là phù du, chẳng có gì đáng tán thưởng cả.
Một người trẻ tuổi hơn kinh thường thủ đoạn của Hoàng Phủ Thiên nói.
Lời của người trẻ tuổi này giống hệt động chạm tới những người khác, một người không phục cười lạnh nói:
- Hừ, xưa tới này bao nhiêu tiền nhân thực lực cường đại bị thua trước âm mưu quỷ kế rồi. Cái gọi là thực lực tuyệt đối cũng chỉ là nói miệng mà thôi, trên đời này có ai dám xưng bản thân mình là thực lực tuyệt đối. Hay ngươi tự tin với cảnh giới hiện tại của bản thân không ai dưới ngươi có thể dựa vào âm mưu đả bại được ngươi.
Kẻ nào đạt tới trình độ này không phải dùng âm mưu quỷ kế qua, vì vậy họ đương nhiên hiểu mức độ quan trọng của trí tuệ trong chiến đấu.
- Các vị đều là cường giả của tông môn, lại mở miệng đâm chọc nhau như vậy không phải để đám tiểu bối cười cho sao? Nên dừng thôi.
Một trong ba người có uy anh nhất trong những người ở đây lên tiếng.
- Đường lớn hay đường nhỏ đều là đường. Quan trọng con đường đó đưa đám chim con non nớt đó tới bao xa. Kẻ nào đi xa hơn chứng minh con đường hắn lựa chọn tốt hơn. Các vị đồng ý với lời của mỗ nói không?
- Hừ.
Đám cường giả không ai nói thêm điều gì, đủ chứng minh họ kiêng kị người này.
Trên cao tầng khôi phục lại yên tĩnh quan sát trận đấu tiếp theo.
- Thiên Trùng Điệp.
Theo tiếng hét của Trường Thâm, quang mang màu lam trên trường thương, trong nháy mắt năng lương biến ảo thành màu lam cự lãng; cự lãng phóng lên cao, cuối cùng chợt hướng Hoàng Phủ Thiên đang đứng.
Cự lãng màu lam, quay cuồng phía chân trời, trong cự lãng một điểm sáng rất nhỏ chợt phát ra quang mang đại thịnh, cây trường thương như một tia chớp đâm tới.
- Muội ngươi, ngươi chơi xấu.
Hoàng Phủ Thiên cảm nhận trường thương áp tới trước mặt không nén được khẽ chửi. Hắn không nghĩ tới đối phương lại xuất thủ tuyệt chiêu, lại còn đánh trước hắn.
- Du Tẩu Thiên Long.
Hoàng Phủ Thiên cũng hét lớn một tiếng, nắm đấm đồng thời đưa ra. Không khí tứ phương mãnh liệt bị khuấy động mãnh liệt, nổi lên vòng xoáy lớn, chỉ thấy nắm đấm của Hoàng Phủ Thiên chấn đông, khí lưu như lưu tinh phá không đánh đến cây trường thương bên ngoài mơ hồ thấy được đầu thiên long.
- Ầm!
Song chiêu va với nhau chấn động lan khắp lôi đài, hai chiêu va chạm với nhau rơi vào trạng thái cân bằng. Chiêu này so với hồi cùng Cương Nghị đấu thì mạnh hơn một tầng, do Thiết Man Thể đạt tới đỉnh cao rồi. Chỉ cần tiếp tục thì hai chiêu sẽ tự động triệt tiêu nhau mà thôi.
- Hoàng huynh đệ, quyền này của ngươi quả nhiên lợi hại ngăn được thương của ta. Nhưng có vẻ vẫn chưa đủ lực thì phải, xem ra chưa phát huy được hết sức. Có vẻ trận này ta thắng rồi.
Dù vậy Trường Thâm lúc lóe lên sự tự tin là kì. Trường Thâm khẽ cười, nguyên khí bao trùm trường thương mang theo từng đợt gợn sóng bùng nổ. Từng gợn sóng to ép lên quyền khí.
Quyền khí chốc lát bị trường thương đâm thủng.
Trường Thâm thuận thế tiếp tục lao tới Hoàng Phủ Thiên mà tới. Tốc độ nhanh tới mức gần như vượt qua cực hạn của mắt thường. Một thương này vô cùng tinh diệu, thương ý đã khóa chặt Hoàng Phủ Thiên không thể nào tránh nổi.
Hoàng Phủ Thiên trong lòng thầm hô không ổn, hắn đã quá tự tin vào Du Tẩu Thiên Long mà quên mất chiêu này của hắn chỉ mới phát huy được một nửa thức gốc mà thôi.
Bây giờ hối hận cũng không kịp, trường thương chẳng mấy chốc lao tới hắn rồi. Hắn có thể làm gì đây? Hắn cũng tuyệt vọng thấy…
Theo bản năng hắn vận chuyển nguyên khí ngưng tụ thành một màng nguyên khí đối kháng với trường thương.
Tất cả mọi người ở dưới đài đều xác định Hoàng Phủ Thiên sẽ thua, ưu thế trước sau đã rõ ràng rồi, thậm chí còn có thể có máu tươi vấy sân.
Lâm Lộ một bên quan sát trong mắt lóe lên tia kinh thường, cuối cùng cũng đã thất bại rồi.
Phành.
Khi thương va chạm vào người Hoàng Phủ Thiên, quang cảnh máu tươi không xảy ra, phát sinh sự tình lạ lùng.
Trường Thâm chỉ cảm thấy một luồng lực chấn động truyền đến, khí huyết sôi trào, song thủ truyền tới tê dại, một thương vừa rồi phảng phất như đánh lên một bức tường sắt.
Bịch.
Hắn đau đớn, thân hình liên tục thối lui vài bước, khiếp sợ biến sắc. — QUẢNG CÁO —
Mà Hoàng Phủ Thiên chỉ cảm thấy người hơi nhói lên một cái, giống như bị búa tạ đập vào nhưng lại không hề có thương thế. Quái dị.
- Oái, sự tình quái dị gì kia! Tại sao thương đâm tới tên kia lại bị bật ra.
- Đúng vậy, không lẽ tiểu tử này giấu diếm bảo vật hộ thân mới tránh được thương tổn của Trường Thẩm!
Một lời nói ra, vô số đệ tử Bắc Việt nháo nháo lên, từng kẻ đều mắng Hoàng Phủ Thiên.
- Mẹ kiếp, tên đó gian lận. Lén mặc bảo vật hô thân.
- Trọng tài mau phán Đông Viện thua đi, tên đó mặc bảo vật hộ thân. Không khác gì gian lận.
Đệ tử Đông Viện cũng không yếu thế nói:
- Cái gì mà xử thua? Các ngươi có chứng cớ gì mà đòi xử chúng ta thua?
- Các ngươi thất thế liền lấy cớ ra muốn xử Đông Viện ta thua sao, không có cửa đâu.
Thế là lưỡng viện cãi nhau om xòm.
Trọng tài trên ở bên cạnh hừ lạnh một cái, uy thế ép tới đám người đang cãi nhau dưới đài kia. Chỉ một tiếng hừ đã khiến lời cãi nhau im bặt, không ai dám ho he gì thêm. Sau đó trọng tài mới nói:
- Hoàn toàn không có gian lận gì cả. Thí sinh từ Đông Viện không hề dùng bảo vật hộ thân, hoàn toàn là năng lực của hắn. Mà dù hắn có dùng bảo vật hộ thân thì cũng là năng lực của hắn, giống trường thương của thí sinh Bắc Viện dùng không phải chỉ là cây thương tầm thường đâu nhỉ? Vì vậy chỉ cần không dùng ám khí thương tổn tới người khác liền không phải vi phạm. Đôi bên tiếp tục.
Trọng tài đưa ra phán quyết công bằng nhất, sau đó tiếp tục cuộc đấu.
Hoàng Phủ Thiên sờ sờ ngực của mình hoàn toàn không có thương tổn gì hắn còn thấy giật mình cơ mà. Không lẽ do Thiết Man Thể quyết đại thành. Hắn ngẫm đi ngẫm lại cũng chỉ có lý do này, có lẽ Thiết Man thể này có lực phản chấn khi bị công kích sao! Như vậy chẳng phải bất bại.
Mặc kệ đúng sai đi, Hoàng Phủ Thiên nắm bắt cơ hội này, dùng Tật Phnog bộ đâm thằng về phía Trường Thâm đang bị lực lượng cường đại chấn văng, trong tình huống cấp bách không kịp đề phòng, khí huyết sôi trào thụ thương nhẹ.
Hoàng Phủ Thiên thân thể như gió mang theo uy lực cường hãn quét về phía Trường Thâm đấm xuống.
Quyền chư tới mà quyền phong đã ép cho quần áo của Trường Thâm phần phật rồi, hắn linh cảm mình mà dính một quyền này thì chính là no đòn. Hắn không phải cuồng nhân Cương Nghị mà đánh kháng.
Thương trong tay vội hua lên trước mặt Hoàng Phủ Thiên, vì cánh tay bị chấn tới tê lừ chưa phục hồi nên thương của hắn hầu như không có lực chỉ dùng để che chắn thôi.
Kết quả bị Hoàng Phủ Thiên đấm cong thương, Trường Thâm mượn lực duỗi của thương lùi lại phía sau bảo trì khoảng cách.
Trườn Thâm đã hoàn toàn bị Hoàng Phủ Thiên áp chế, khiến cho mỗi quyền Hoàng Phủ Thiên vung ra, hắn đều phải toàn lực tránh né.
-Rầm!
…..
Trên đài cao các vị cường giả xem trận này liền vuốt râu kinh ngạc nói:
— QUẢNG CÁO —
- Không ngờ tiểu tử này không chỉ man lực lớn mà còn tu luyện một bộ vũ kĩ luyện thể thành tự không tệ chút nào! Còn có thể phản chấn lại lực lượng của kẻ khác.
- Không lẽ nào tiểu tử này cố tình dụ dỗ đệ tử Bắc Viện kia tấn công vào người hắn dựa vào phản chấn làm tê liệt đôi tay của đối phương. Đôi tay không thể cử động thì nói gì tới dùng thương.
Một vị cường giả khác cũng bình phẩm.
- Quả là một tên tiểu tử tâm kế không nhỏ để bù lại thực lực hơi kém.
- Thắng thua đã rõ, giờ chỉ còn lại thời gian xem đối thủ của hắn kiên trì được bao lâu thôi.
….
Oanh!
Nắm quyền xuống mặt đất, khiến cho mặt đất đá cứng rắn cũng bị nứt nẻ như mạng nhện, một chiếc hố lớn hiện ra, vô cùng đáng sợ. Hoàng Phủ Thiên như một con yêu thú hình người không biết mệt mỏi, toàn thân như không hề cạn kiệt mà truy đánh.
Mà Trường Thâm tuy tránh né được nhưng cũng bị ép tới mép lôi đài, để tiếp tục thì hắn sẽ bị thua, còn là thua trọng thương mất. Đôi thay tự phản lại chiêu của mình giờ mới có lại chút cảm giác.
- Chỉ có thể liều mà thôi.
Trường Thầm ánh mắt quyết liệt, nguyeen khí toàn thân hắn lại ngưng tụ tại trường thương, mũi thương không ngừng có khí lưu lượn lờ hóa thành hình một con giao long giương nanh múa vuốt hung bạo.
Hoàng Phủ Thiên chỉ cảm thấy, cmũi thương có một cỗ vũng xoáy thôn phệ hấp thu không khí ở bốn xung quanh, như chuẩn bị bộc phát ra một đòn công kích mạnh mẽ nhất.
- Được, tới đi.
Hoàng Phủ Thiên giống như tên cuồng chết hét lớn một cái, hùng hục như trâu lao về phía Trường Thâm quyết đánh đòn cuối cùng. Thân hình bật lên cao ba trượng, nắm quyền lần nữa ngưng tụ ra vòng xoáy bức người.
- Trò trẻ con.
Trường Thâm cũng đoàn được động tác của Hoàng Phủ Thiên, tức khắc chuyển dịch mũi thương lên cao, chuẩn bị xuất ra một kích hủy diệt.
- Ta chờ thời khắc này lâu rồi.
Vào khoảng khắc quyết liệt đó, Hoàng Phủ Thiên lại một lần nửa chuyển đòn, không có ý định lao tới chỗ của Trường Thâm mà là lao xuống bị trí cũ, đồng thời đánh một chuyền trấn động lên lôi đài.
Trong khi tất cả mọi người ngơ ngác không hiểu Hoàng Phủ Thiên đang làm cái gì, thì bề mặt lôi đài chợt rẽ đôi ra, vết nứt lan tới tận vị trí mép đài của Trường Thâm.
- Rắc, rắc.
Chợt vị trí của Trường Thâm nứt vỡ ra rất nhiều mảnh, rồi cả người hắn ngã xuống lôi đài với một tư thế vô cùng hài hước ánh mắt hắn vẫn ngơ ngác.
- Haha, đồ ngốc này. Ngươi bị dắt mũi rồi, ngay từ đầu đối phương không hề có ý định liều chết với người. Hắn cố tình đánh vỡ các mặt sàn tạo ra các vết nứt cộng hưởng với nhau, rồi cố tình dụ ngươi vào góc đó. Chờ tung ra một quyền cuối thôi… Haha, không người ngươi lại mắc cái bẫy đó!
Người đều tên lên tiếng là một tên mập, tên mập hay đi cùng với Trường Thâm. Hắn hung hăng cười sỉ nhục Trường Thâm, một tay cầm đùi gà thơm gơn, một tay chỉ mặt Trường Thâm mà cười bộ dáng thiếu đánh.
Đến lúc này mọi người mới ngợ ra, thì ra là Hoàng Phủ Thiên đã đem đối phương bẫy một vòng như thế!
— QUẢNG CÁO —
- Đông viện, Hoàng Phủ Thiên, thắng.
Trọng tài nhàn nhạt tuyên bố.
Mà Lâm Lộ vốn trong trạng thái đắc ý chợt chở trên khó xem, vốn nghĩ hắn là người duy nhất thành công thông qua, không ngờ tới Hoàng Phủ Thiên cũng vậy.
Khi các đệ tử ký danh Đông Viện hoan hô nhảy nhót thì mặt mang theo hai tâm xoay người phất tay áo bỏ đi, biến mất trong đám người.
Mà Hoàng Phủ Thiên sau khi đánh ra liên tiếp hai lần Du Tẩu Thiên Long nguyên khí trong người cũng chỉ còn lại có gần một nửa với cả liên tục vận dụng Tật Phong bộ mức tiêu hao cũng tăng lên. Nếu không phải thực sự thắng lợi chính là đại bại mất rồi.
Lời tên béo vừa nãy phân tích toàn bộ kế hoạch của Hoàng Phủ Thiên, may mắn sự tình nằm trong dự tính của Hoàng Phủ Thiên.
…..
Đám cường giả ngồi trên quan sát cũng không ai ngờ tới cuối cùng lại kết thúc bằng việc sàn đã vỡ nát khiến tuyển thủ ngã xuống bị phán thua.
- Ha, quả nhiên là tâm kế không nhỏ mà. Cuối cùng tên Bắc Viện tiểu tử đó bị tiểu tử Đông Viện hố thảm. Thua thực oan mà.
- Nhưng dùng thủ đoạn cũng rất tốt, biết mình là ai, trình độ nào. Biết lợi dụng mọi thứ xung quanh tạo nên chiến thắng của bản thân.
Một vị cường giả già nua bộ dáng thích thú với thủ đoạn của Hoàng Phủ Thiên, liên tục cười lớn nói.
- Hừ, một tên tiểu tử chỉ biết dùng tâm kế, tương lai muốn đi xa cũng khó. Trước thực lực tuyệt đối thì mưu kế chỉ là phù du, chẳng có gì đáng tán thưởng cả.
Một người trẻ tuổi hơn kinh thường thủ đoạn của Hoàng Phủ Thiên nói.
Lời của người trẻ tuổi này giống hệt động chạm tới những người khác, một người không phục cười lạnh nói:
- Hừ, xưa tới này bao nhiêu tiền nhân thực lực cường đại bị thua trước âm mưu quỷ kế rồi. Cái gọi là thực lực tuyệt đối cũng chỉ là nói miệng mà thôi, trên đời này có ai dám xưng bản thân mình là thực lực tuyệt đối. Hay ngươi tự tin với cảnh giới hiện tại của bản thân không ai dưới ngươi có thể dựa vào âm mưu đả bại được ngươi.
Kẻ nào đạt tới trình độ này không phải dùng âm mưu quỷ kế qua, vì vậy họ đương nhiên hiểu mức độ quan trọng của trí tuệ trong chiến đấu.
- Các vị đều là cường giả của tông môn, lại mở miệng đâm chọc nhau như vậy không phải để đám tiểu bối cười cho sao? Nên dừng thôi.
Một trong ba người có uy anh nhất trong những người ở đây lên tiếng.
- Đường lớn hay đường nhỏ đều là đường. Quan trọng con đường đó đưa đám chim con non nớt đó tới bao xa. Kẻ nào đi xa hơn chứng minh con đường hắn lựa chọn tốt hơn. Các vị đồng ý với lời của mỗ nói không?
- Hừ.
Đám cường giả không ai nói thêm điều gì, đủ chứng minh họ kiêng kị người này.
Trên cao tầng khôi phục lại yên tĩnh quan sát trận đấu tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.