Chương 29: Thắng
Độc Tôn
23/02/2022
- Như thế nào, tuyệt tình như vậy? Vị hôn thê cũng muốn giết?
Hoàng Phủ Thiên mỉm cười, nói.
- Khốn tạn, ta với ngươi không chết không ngừng!
Hồng Vũ rống lên một tiếng, một đạo kiếm khí màu đỏ mờ nhạt hung hăng chém tới hướng Hoàng Phủ Thiên. Giận quá mất khôn rồi.
Bản thân Hồng Vu tu luyện Kiếm Phong Pháp gia truyền, nhưng có rất ít người biết sở trường thực sự của hắn, chính là một bộ vũ kĩ Nhân cấp trung kì tên là Kinh Thiên Kiếm Pháp!
Kiếm thế như sấm sét!
Mỗi một kiếm đều ẩn chứa uy lực kinh người. Chiêu thức kiếm pháp vừa nhanh vừa mạnh, từng chiêu từng chiêu nhắm vào chỗ trí mạng của Hoàng Phủ Thiên. Hồng Vũ nghĩ phải nhanh một chút giải quyết cuộc chiến để đuổi theo Mạc Phỉ, giết nàng giá họa cho bọn hắn.
Không thể không nói Hồng Vũ này cũng có chút bản lĩnh, không khó tranh được đệ nhất các gia tộc của Vân thành.
Đáng tiếp gặp phải Hoàng Phủ Thiên rèn luyện từ chém giết nguy kịch mà ra, cùng hắn đã đánh hơn ba mươi hiệp, mặt không đỏ hơi thở bình hòa, dương như đang chơi đùa bình thường!
- Bác Hải, ngươi cùng hộ vệ trợ giúp thiếu gia cầm cự tới lúc ta về.
Lão Uông nhìn Mạc Phỉ chạy trốn đối với Bác Hải phân phó, lão ta nghĩ Hoàng Phủ Thiên chỉ là Hoàng Nguyên trung phẩm, dựa vào tài bắn cung thiện xạ và đánh lén đối phương mới có thể chiếm được ưu thế.
Dù đối phương có nghịch thiên thế nào, có hai Hoàng Nguyên trung kì và Hoàng Nguyên hậu kì bị trọng thương cùng áp chế đối phương. Ba đánh một không chột cũng què. Chỉ cần giết xong Mạc Phỉ lão ta sẽ quay lại phụ giúp bọn hắn chém giết đối phương.
Trái lại Hoàng Phủ Thiên chỉ dùng mỗi kiếm pháp cơ sở và vũ kí kiếm pháp hắn biết duy nhất Hổ Nha Thập Tự Trảm, trực tiếp đánh gẫy các đường kiếm pháp của Hồng Vũ, ép hắn không kịp trở tay.
Xoẹt, tên hộ vệ của Hồng Vũ căn lúc Hoàng Phủ Thiên phản công liền tập kích bất ngờ, hắn ta đâm một kiếm vào lưng của Hoàng Phủ Thiên.
- Hổ Nha Thập Tự Trảm.
Hoàng Phủ Thiên đột ngột quay đầu lại, ánh mắt như muốn nói “ta cố tình để sơ hở cho ngươi, cuối cùng cũng sập bẫy”. Hai đoạn kiếm quang lóe lên, lập tức chém cả người lẫn kiếm đều đứt thành bốn đoạn!
Hồng Vũ, ánh mắt không thể tin tưởng được, kiếm vừa rồi của Hoàng Phủ Thiên có hàm chứa uy thế giống hệt vũ kí của hắn. Hắn ta cảm giác được dong dài với đối phương chắc chắn sẽ thất thế.
Quả thực Hoàng Phủ Thiên không thể thôi diễn ra Kinh Thiên Kiếm pháp, có lẽ vì đối phương luyện Kinh Thiên Kiếm pháp chưa đạt tới hỏa hầu nhất định. Nhưng các bước xuất kiếm, thủ đoạn xuất kiếm hắn hoàn toàn nắm được. Mơ hồ dung nhập vào Hổ Nha Thập Tự Trảm, bộc phát uy năng vượt qua cả kiếm pháp viên mãn.
- Đi chết đi!
Hồng Vũ phóng thân mình lên thật cao, trường kiếm trong tay mãnh liệt bổ từ trên xuống!
Răng rắc!
Một tiếng sấm sét vang lên từ khoảng không!
- Chiêu tinh hoa nhất trong KinhThiên Kiếm Pháp - Thiên Phạt!
Quả nhiên cái danh thiên tài không phải đùa vui.
Hoàng Phủ Thiên hai mắt trừng lớn, hắn rõ ràng cảm thụ được một cổ năng lượng cường đại ẩn chứa trên một kiếm này từ Hồng Vũ, mang theo uy áp khổng lồ đập vào mặt!
Hoàng Phủ Thiên lập tức mạnh mẽ nâng cao nguyên khí trong cơ thể, theo kinh mạch tập trung toàn bộ đến cánh tay phải. Nguyên khí khổng lồ lập tức khiến chuôi bảo kiếm trong tay Hoàng Phủ Thiên phát ra tiếng kinh thiên.
Ầm!
Hai cổ năng lượng kinh người hung hăng va chạm cùng một chỗ! Trời đất bỗng nhiên tối sầm lại!
Một kiếm này của Hồng Vũ, giống như là một tia sét xẹt qua bầu trời đêm, lại như một dải cầu vồng giáng xuống từ chín tầng trời! Hoa lệ...lại khủng bố! Nhất thời một làn sóng thật lớn đè nén không khí xung quanh đến vặn vẹo!
Sau đó là một tiếng bùng nổ!
— QUẢNG CÁO —
Event
Cả một khoản rừng giống như bị bão xoáy tàn phá bừa bãi, phạm vi ba mươi thước xung quanh hai người toàn là một đống hỗn độn! Không ít cây cối thân cỡ miệng chén toàn bộ đều vỡ thành vụn gỗ! Vô số lá xanh rơi rụng như mưa rơi đầy trời.
Nhìn lại, thân thể Hồng Vũ đã bay ngược ra ngoài hơn mười thước, khóe miệng tràn ra một tia máu, trong mắt mang theo một tia kinh khủng khó hiểu. Trong lòng như dậy sóng tận trời, không ngừng chồng chất lên nhau.
Một kiếm vừa rồi của hắn, có mang theo một cổ năng lượng cực kỳ quái dị xông vào trong cơ thể hắn, điên cuồng chạy ngược tán loạn khắp nơi.
Hồng Vũ mạnh mẽ ngăn chặn nó, nếu không nhanh chóng tìm nơi vận công chữa thương bức cổ nguyên khí quái dị này ra ngoài, sợ rằng sẽ bị thiệt lớn!
- Hồng Vũ thiếu gia quả là giả trư ăn thịt hổ, quả thực kinh thường ngươi quá rồi. Một đòn vừa rồi so với Hoàng Nguyên hậu kì một kích toàn lực không kém tí nào.
Từ trong khói bụi mờ mịt, một thân ảnh bước ra, mảnh vải che trước mặt bị uy năng vừa rồi hai người giao phong xé rách. Lộ ra khuôn mặt thanh tú của một thiếu niên, khóe miệng hơi vương máu tươi.
- Là ngươi! Ngươi vẫn còn sống!
Hồng Vũ nhìn khuôn mặt này cả kinh kêu lên.
- Để Hồng thiếu thất vọng, ta vẫn còn sống, thậm chí lần này tới là để trả thù. Hồng thiếu chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chưa.
Hoàng Phủ Thiên miệng treo nụ cười không đổi, ánh mắt lập lòe sát khí khiến người khác rợn cả tóc gáy.
Tật Phong Bộ vận chuyển, Hoàng Phủ Thiên như một u linh chớp mắt tiếp chận lấy Hồng Vũ, Thiểm Lôi kiếm nhanh vô cùng đâm ra bốn kiếm xuyên thủng tứ chi của Hồng Vũ.
Đến khi Hồng Vũ cảm nhận được thì toàn thân đã nằm trên đá, tứ chi chảy máu không ngừng.
- Bác Hải, cứu ta…. Cứu ta.
Hồng Vũ nhìn sang Bác Hải cầu cứu. Đáp lại lời cầu cứu Bác Hải bộ dáng mặc kệ ngươi chết không liên quan tới ta.
Hoàng Phủ Thiên bộ dáng hài hước nhìn Hồng Vũ nói:
- Cầu cứu hắn, ngươi còn không biết kẻ nào chỉ đường cho chúng ta tới sao? Còn không biết vì sao ta có thể biết được cái thân phân của Mạc Phỉ sao?
Hồng Vũ chết lặng, run sợ.
……
Phía lão Uông chạy vào sâu trong rừng, đuổi theo Mạc Phỉ. Mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của đối phương, lập tức truy kích. Đôi tay bao bọ nguyên khí sắc như hùng ưng.
- Phong Quyển Chưởng!
Một cái bóng đen bất chợt lao ra, hiển động một tầng nguyên khí màu xanh, lượn lờ quanh người, tuân theo một loại quỹ tích tự nhiên kỳ lạ, phảng phất như một đoàn gió lốc, sắt bén va chạm với lão Uông.
Phành...
Sóng khí cường đại quét ra, thoáng chốc đã nuốt sạch mọi thứ trong phạm vi mấy trượng, Trần Thập Nhất mượn lực nhảy ra xa hơn mười thước, lại rút ra cây ngân cung. Đây là món đồ Hoàng Phủ Thiên cho hắn mượn.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thân hình thủ lão Uông hơi chấn động công kích của mình không ngờ lại bị một chưởng huyền ảo kinh người của đối phương hỏa giải, lại còn chặn đứng bước tiến của hắn.
- Tiểu tặc kia còn có trợ giúp, vậy ta sẽ giết luôn ngươi.
Lão Uông đảo mắt xung quanh lẩm bẩm.
Trong giây lát thất thần, âm thanh của ba bốn mũi tên phá không vang lên, bay đi với có trên có dưới, có trước có sau hướng về phía lão Uông.
— QUẢNG CÁO —
Event
- Tránh ra cho ta!
Lão Uông phát động một luồng nguyên khí hùng hậu, giống như sóng gợn lượn lờ quanh người, tạo thành một tầng hộ thể.
Phụt phụt...
Vẫn có hai mũi tên nhọn đột phá hộ thể, mà một mũi tên trong số đó còn bắn xuyên chân của hắn, lập tức hắn cảm thấy dưới chân tê rần.
Đây là chiêu mà Trần Thập Nhất học được khi chứng kiến kĩ năng của Hoàng Phủ Thiên, tuy không hoàn mĩ lắm nhưng đủ dùng.
Trần Thập Nhất chính là một thợ săn, cận chiến hay tầm xa đều đạt tốt. Hắn thấu hiểu yếu điểm của người khác, vì vậy mỗi lân xuất cung liền chọc thủng hàng phòng ngự của đối phương. Quả thực là một đối thủ đáng sợ.
Mỗi khi Trần Thập Nhất động cung, lão Uông muốn tránh cũng không được, ba mũi tên đều bắn trúng toàn bộ yếu huyệt.
Một mũi tên trong đó lại càng hiểm hóc đâm trúng bên cạnh trái tim, tiến vào nửa tấc.
- Cuồng Bạo Phách
Lão Uông nổi giận gầm lên một tiếng, nguyên khí như một đoàn mây bộc phát, khí sóng cuốn ra, đánh bay ba mũi tên, chấn động các ngọn cây xung quanh ngã xuống.
Trần Thập Nhất nhận ra biến hóa, lập tức ly khai ngọn cây.
- Chết đi.
Ngay khi Trần Thập Nhất xuất hiện, lão Uông như hùng ưng thấy con mồi, bật mạnh lao về hướng của Trần Thập Nhất. Hiện vẻ dữ tợn, nở nụ cười chiến thắng, chỉ cần có thể tiếp cận được đối phương hắn tin chăc có thể giết chết đối phương trong khoảnh khắc.
Mà Trần Thập Nhất trong nháy mắt cũng lóe lên tia quyết liệt, hét lên:
- Thập Chỉ Uy Thiên – Nhất Chỉ Vi Nộ.
Trần Thập Nhất trên người còn phát ra một luồng khí tức vô cùng ngưng luyện. Trong khoảnh khắc đó, tu vi của hắn đã đạt tới cực hạn, bộc phát toàn bộ không hề bảo lưu.
Vù...
Khí tức màu xanh xoay tròn mãnh liệt, phun ra nuốt vào trên đầu ngón tay của Trần Thập Nhất, giống như một đạo lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm, phát ra ánh sáng chói lọi.
Nhất chỉ này huyền diệu khó lường với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, ép tới trước mặt tên lão Uông.
Lão Uông trong khoảnh khắc, mới nhe răng cười một cái thì đột nhiên khựng lại, đồng tử lập tức co rút. Chiêu này vượt qua uy năng của vũ kĩ Nhật cấp rồi! Sao có thể!!!!
Phụt phụt...
Một đạo chỉ kình màu xanh xẹt qua hư không, bắn xa hơn hai thước, đánh thẳng chính giữa mi tâm của lão ta. Thân hình lão mi nhãn cứng đờ, tại mi tâm xuất hiện một lỗ máu, trong mắt lộ ra một tia kinh hoảng, sau đó thần quang trong mắt tan rã...
Phịch!
Lão Uông từ giữa không trung rơi xuống, vừa rớt xuống đất liền khí tuyệt bỏ mạng.
Thân thể của Trần Thập Nhất cũng rơi xuống đất gần như cùng một lúc. Trên cánh tay của hắn từ mình thường chợt sẫm lại, biểu hiện giống như vãy tay, mà ngón tay của hắn thê thảm nhất biến dị luôn.
Xem ra cái giá phải trả cho môn vũ kĩ kia không nhỏ chút nào.
- A!
Trần Thập Nhất cắn răng đem ngón tay biến dạng kia nắn lại, cảm giác đau đớn khi nắn lại thống khổ vô cùng, làm hắn ta không nhịn được và kêu lên một tiếng đau điếng.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nhìn đối phương tuyệt khí bỏ mình, Trần Thập Nhất tay nắm cổ áo lão Uông lôi hắn quay trở về chỗ của tên Hồng Vũ kia.
Khi Trần Thập Nhất quay về thì nghe thấy tiếng Hồng Vũ cầu xin:
- Ngươi… à không, đại nhân. Hồng gia ta có rất nhiều tiền, nhiều vũ kĩ. Chỉ cần đại nhân tha cho ta, ta liền bảo cha ta đáp ứng tất cả các yêu cầu của ngài.
Hoàng Phủ Thiên ra vẻ nghiền ngẫm nói:
- Đúng nha, Hồng gia các ngươi có tiền. Nếu lấy mạng ngươi trao đổi có lẽ sẽ thu hồi không ít đồ tốt trong tay nha.
- Đúng vậy.. đúng vậy.
Hồng Vũ nghe vậy vội vàng gật đầu, giống như tìm được đường sống.
- Trần huynh, huynh nghĩ thế nào về việc này.
Hoàng Phủ Thiên cười cười nhìn Trần Thập Nhất hỏi.
Theo lời của Hoàng Phủ Thiên, Hồng Vũ nhìn tới thấy lão Uông bị Trần Thập Nhất kéo lê, trong mắt giờ thật sự là tuyệt vọng. Hắn vốn muốn câu thời gian, khi lão Uông về lập tức giải quyết Hoàng Phủ Thiên.
Không ngờ tới Hoàng Phủ Thiên còn có trợ thủ, Hồng Vũ không cảm nhận được tí sinh cơ nào trên người lão Uông. Lão Uông đã bị giết! Hoàng Nguyên hậu kì bị đối phương giết chết.
Mà nữ nhân bị Hồng Vũ cưỡng ép kia nhìn thấy Trần Thập Nhất, đôi mắt sợ hãi lúc đầu chợt ngây ra như phỗng, nước mắt dâng trào lẩm bẩm nói:
- Đại ca…đại ca, huynh đến rồi. Huynh đến trả thù cho chúng ta.
Trần Thập Nhất đi tới chỗ Hoàng Phủ Thiên ném cái xác xuống dưới đất.
Hoàng Phủ Thiên hiếu kì nhìn, lão Uông này đến lúc chết vẫn còn kinh ngạc, xem xét qua chính là bị một kích bỏ mình. Ánh mắt nhìn Trần Thập Nhất có chút tay đổi, quả nhiên là mình vẫn còn non lắm. Ai cũng có tuyệt chiêu bảo mệnh mà.
Trần Thập Nhất đi tới chỗ cô gái kia, cô gái bộ dáng hổ thẹn không dám nhìn vào mắt hắn, đầu cúi gằm. Trần Thập Nhất đưa tay lên, cô gái nghĩ đại ca sẽ tát mình, nhưng không hắn ta ôm cô vào lòng. Giọng nhẹ nhàng an ủi:
- Đại ca đến muộn rồi, để muội phải chịu khổ.
Một câu nói nhẹ nhàng như thế mà nước mắt của cô gái không kiềm chế được ôm chầm lấy Trần Thập Nhất mà khóc, ủy khuất, hèn mọn, khuất nhục cứ theo nước mắt mà phát tiết ra ngoài, sau cùng là khóc tới bất tỉnh luôn.
Nhẹ đặt cô gái xuống dưới đất, Trần Thập Nhất quay người nhìn Hồng Vũ, ánh mắt này so với ánh mắt của Hoàng Phủ Thiên còn khủng bố hơn, giống hệt muống lăng trì hắn ta, ném hắn ta xuống địa ngục không siêu thoát vậy.
Trần Thập Nhất không nhiều lời, tiến tới một chân dẫm nát hạ bộ của Hồng Vũ.
- AAA.. khốn nạn.
Chà chà, chiêu này Hoàng Phủ Thiên nhìn vào còn thấy đau, một dẫm này không bao trùm nguyên khí nhưng lực đạo không nhỏ, làm Hồng Vũ, đau đớn tới chảy cả nước mắt.
Nhưng không đủ, Trần Thập Nhất liên tục dẫm đạp lên cái đó, mỗi lần đều căng cường lực đạo, đạp tới phần đó chảy ra máu tơi, đạp tới nỗi phần đó són ra thứ gì đó hôi tanh cũng không dừng lại.
Còn Hồng Vũ bị đạp tới sùi bọt mép lên, khóe miệng không ngừng co giật, hai mắt đảo dã trắng sắp hôn mê bất tỉnh tới nơi rồi. Trong lòng còn hơ hồ có cảm giác SƯỚNG!. Đúng là biến thái.
- Trần Thập Nhất.
Hoàng Phủ Thiên ở một bên xem kịch vui, mơ hồ nghe thấy tiếng động lạ vội nhắc nhở, âm thầm đề phòng.
Hoàng Phủ Thiên mỉm cười, nói.
- Khốn tạn, ta với ngươi không chết không ngừng!
Hồng Vũ rống lên một tiếng, một đạo kiếm khí màu đỏ mờ nhạt hung hăng chém tới hướng Hoàng Phủ Thiên. Giận quá mất khôn rồi.
Bản thân Hồng Vu tu luyện Kiếm Phong Pháp gia truyền, nhưng có rất ít người biết sở trường thực sự của hắn, chính là một bộ vũ kĩ Nhân cấp trung kì tên là Kinh Thiên Kiếm Pháp!
Kiếm thế như sấm sét!
Mỗi một kiếm đều ẩn chứa uy lực kinh người. Chiêu thức kiếm pháp vừa nhanh vừa mạnh, từng chiêu từng chiêu nhắm vào chỗ trí mạng của Hoàng Phủ Thiên. Hồng Vũ nghĩ phải nhanh một chút giải quyết cuộc chiến để đuổi theo Mạc Phỉ, giết nàng giá họa cho bọn hắn.
Không thể không nói Hồng Vũ này cũng có chút bản lĩnh, không khó tranh được đệ nhất các gia tộc của Vân thành.
Đáng tiếp gặp phải Hoàng Phủ Thiên rèn luyện từ chém giết nguy kịch mà ra, cùng hắn đã đánh hơn ba mươi hiệp, mặt không đỏ hơi thở bình hòa, dương như đang chơi đùa bình thường!
- Bác Hải, ngươi cùng hộ vệ trợ giúp thiếu gia cầm cự tới lúc ta về.
Lão Uông nhìn Mạc Phỉ chạy trốn đối với Bác Hải phân phó, lão ta nghĩ Hoàng Phủ Thiên chỉ là Hoàng Nguyên trung phẩm, dựa vào tài bắn cung thiện xạ và đánh lén đối phương mới có thể chiếm được ưu thế.
Dù đối phương có nghịch thiên thế nào, có hai Hoàng Nguyên trung kì và Hoàng Nguyên hậu kì bị trọng thương cùng áp chế đối phương. Ba đánh một không chột cũng què. Chỉ cần giết xong Mạc Phỉ lão ta sẽ quay lại phụ giúp bọn hắn chém giết đối phương.
Trái lại Hoàng Phủ Thiên chỉ dùng mỗi kiếm pháp cơ sở và vũ kí kiếm pháp hắn biết duy nhất Hổ Nha Thập Tự Trảm, trực tiếp đánh gẫy các đường kiếm pháp của Hồng Vũ, ép hắn không kịp trở tay.
Xoẹt, tên hộ vệ của Hồng Vũ căn lúc Hoàng Phủ Thiên phản công liền tập kích bất ngờ, hắn ta đâm một kiếm vào lưng của Hoàng Phủ Thiên.
- Hổ Nha Thập Tự Trảm.
Hoàng Phủ Thiên đột ngột quay đầu lại, ánh mắt như muốn nói “ta cố tình để sơ hở cho ngươi, cuối cùng cũng sập bẫy”. Hai đoạn kiếm quang lóe lên, lập tức chém cả người lẫn kiếm đều đứt thành bốn đoạn!
Hồng Vũ, ánh mắt không thể tin tưởng được, kiếm vừa rồi của Hoàng Phủ Thiên có hàm chứa uy thế giống hệt vũ kí của hắn. Hắn ta cảm giác được dong dài với đối phương chắc chắn sẽ thất thế.
Quả thực Hoàng Phủ Thiên không thể thôi diễn ra Kinh Thiên Kiếm pháp, có lẽ vì đối phương luyện Kinh Thiên Kiếm pháp chưa đạt tới hỏa hầu nhất định. Nhưng các bước xuất kiếm, thủ đoạn xuất kiếm hắn hoàn toàn nắm được. Mơ hồ dung nhập vào Hổ Nha Thập Tự Trảm, bộc phát uy năng vượt qua cả kiếm pháp viên mãn.
- Đi chết đi!
Hồng Vũ phóng thân mình lên thật cao, trường kiếm trong tay mãnh liệt bổ từ trên xuống!
Răng rắc!
Một tiếng sấm sét vang lên từ khoảng không!
- Chiêu tinh hoa nhất trong KinhThiên Kiếm Pháp - Thiên Phạt!
Quả nhiên cái danh thiên tài không phải đùa vui.
Hoàng Phủ Thiên hai mắt trừng lớn, hắn rõ ràng cảm thụ được một cổ năng lượng cường đại ẩn chứa trên một kiếm này từ Hồng Vũ, mang theo uy áp khổng lồ đập vào mặt!
Hoàng Phủ Thiên lập tức mạnh mẽ nâng cao nguyên khí trong cơ thể, theo kinh mạch tập trung toàn bộ đến cánh tay phải. Nguyên khí khổng lồ lập tức khiến chuôi bảo kiếm trong tay Hoàng Phủ Thiên phát ra tiếng kinh thiên.
Ầm!
Hai cổ năng lượng kinh người hung hăng va chạm cùng một chỗ! Trời đất bỗng nhiên tối sầm lại!
Một kiếm này của Hồng Vũ, giống như là một tia sét xẹt qua bầu trời đêm, lại như một dải cầu vồng giáng xuống từ chín tầng trời! Hoa lệ...lại khủng bố! Nhất thời một làn sóng thật lớn đè nén không khí xung quanh đến vặn vẹo!
Sau đó là một tiếng bùng nổ!
— QUẢNG CÁO —
Event
Cả một khoản rừng giống như bị bão xoáy tàn phá bừa bãi, phạm vi ba mươi thước xung quanh hai người toàn là một đống hỗn độn! Không ít cây cối thân cỡ miệng chén toàn bộ đều vỡ thành vụn gỗ! Vô số lá xanh rơi rụng như mưa rơi đầy trời.
Nhìn lại, thân thể Hồng Vũ đã bay ngược ra ngoài hơn mười thước, khóe miệng tràn ra một tia máu, trong mắt mang theo một tia kinh khủng khó hiểu. Trong lòng như dậy sóng tận trời, không ngừng chồng chất lên nhau.
Một kiếm vừa rồi của hắn, có mang theo một cổ năng lượng cực kỳ quái dị xông vào trong cơ thể hắn, điên cuồng chạy ngược tán loạn khắp nơi.
Hồng Vũ mạnh mẽ ngăn chặn nó, nếu không nhanh chóng tìm nơi vận công chữa thương bức cổ nguyên khí quái dị này ra ngoài, sợ rằng sẽ bị thiệt lớn!
- Hồng Vũ thiếu gia quả là giả trư ăn thịt hổ, quả thực kinh thường ngươi quá rồi. Một đòn vừa rồi so với Hoàng Nguyên hậu kì một kích toàn lực không kém tí nào.
Từ trong khói bụi mờ mịt, một thân ảnh bước ra, mảnh vải che trước mặt bị uy năng vừa rồi hai người giao phong xé rách. Lộ ra khuôn mặt thanh tú của một thiếu niên, khóe miệng hơi vương máu tươi.
- Là ngươi! Ngươi vẫn còn sống!
Hồng Vũ nhìn khuôn mặt này cả kinh kêu lên.
- Để Hồng thiếu thất vọng, ta vẫn còn sống, thậm chí lần này tới là để trả thù. Hồng thiếu chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chưa.
Hoàng Phủ Thiên miệng treo nụ cười không đổi, ánh mắt lập lòe sát khí khiến người khác rợn cả tóc gáy.
Tật Phong Bộ vận chuyển, Hoàng Phủ Thiên như một u linh chớp mắt tiếp chận lấy Hồng Vũ, Thiểm Lôi kiếm nhanh vô cùng đâm ra bốn kiếm xuyên thủng tứ chi của Hồng Vũ.
Đến khi Hồng Vũ cảm nhận được thì toàn thân đã nằm trên đá, tứ chi chảy máu không ngừng.
- Bác Hải, cứu ta…. Cứu ta.
Hồng Vũ nhìn sang Bác Hải cầu cứu. Đáp lại lời cầu cứu Bác Hải bộ dáng mặc kệ ngươi chết không liên quan tới ta.
Hoàng Phủ Thiên bộ dáng hài hước nhìn Hồng Vũ nói:
- Cầu cứu hắn, ngươi còn không biết kẻ nào chỉ đường cho chúng ta tới sao? Còn không biết vì sao ta có thể biết được cái thân phân của Mạc Phỉ sao?
Hồng Vũ chết lặng, run sợ.
……
Phía lão Uông chạy vào sâu trong rừng, đuổi theo Mạc Phỉ. Mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của đối phương, lập tức truy kích. Đôi tay bao bọ nguyên khí sắc như hùng ưng.
- Phong Quyển Chưởng!
Một cái bóng đen bất chợt lao ra, hiển động một tầng nguyên khí màu xanh, lượn lờ quanh người, tuân theo một loại quỹ tích tự nhiên kỳ lạ, phảng phất như một đoàn gió lốc, sắt bén va chạm với lão Uông.
Phành...
Sóng khí cường đại quét ra, thoáng chốc đã nuốt sạch mọi thứ trong phạm vi mấy trượng, Trần Thập Nhất mượn lực nhảy ra xa hơn mười thước, lại rút ra cây ngân cung. Đây là món đồ Hoàng Phủ Thiên cho hắn mượn.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thân hình thủ lão Uông hơi chấn động công kích của mình không ngờ lại bị một chưởng huyền ảo kinh người của đối phương hỏa giải, lại còn chặn đứng bước tiến của hắn.
- Tiểu tặc kia còn có trợ giúp, vậy ta sẽ giết luôn ngươi.
Lão Uông đảo mắt xung quanh lẩm bẩm.
Trong giây lát thất thần, âm thanh của ba bốn mũi tên phá không vang lên, bay đi với có trên có dưới, có trước có sau hướng về phía lão Uông.
— QUẢNG CÁO —
Event
- Tránh ra cho ta!
Lão Uông phát động một luồng nguyên khí hùng hậu, giống như sóng gợn lượn lờ quanh người, tạo thành một tầng hộ thể.
Phụt phụt...
Vẫn có hai mũi tên nhọn đột phá hộ thể, mà một mũi tên trong số đó còn bắn xuyên chân của hắn, lập tức hắn cảm thấy dưới chân tê rần.
Đây là chiêu mà Trần Thập Nhất học được khi chứng kiến kĩ năng của Hoàng Phủ Thiên, tuy không hoàn mĩ lắm nhưng đủ dùng.
Trần Thập Nhất chính là một thợ săn, cận chiến hay tầm xa đều đạt tốt. Hắn thấu hiểu yếu điểm của người khác, vì vậy mỗi lân xuất cung liền chọc thủng hàng phòng ngự của đối phương. Quả thực là một đối thủ đáng sợ.
Mỗi khi Trần Thập Nhất động cung, lão Uông muốn tránh cũng không được, ba mũi tên đều bắn trúng toàn bộ yếu huyệt.
Một mũi tên trong đó lại càng hiểm hóc đâm trúng bên cạnh trái tim, tiến vào nửa tấc.
- Cuồng Bạo Phách
Lão Uông nổi giận gầm lên một tiếng, nguyên khí như một đoàn mây bộc phát, khí sóng cuốn ra, đánh bay ba mũi tên, chấn động các ngọn cây xung quanh ngã xuống.
Trần Thập Nhất nhận ra biến hóa, lập tức ly khai ngọn cây.
- Chết đi.
Ngay khi Trần Thập Nhất xuất hiện, lão Uông như hùng ưng thấy con mồi, bật mạnh lao về hướng của Trần Thập Nhất. Hiện vẻ dữ tợn, nở nụ cười chiến thắng, chỉ cần có thể tiếp cận được đối phương hắn tin chăc có thể giết chết đối phương trong khoảnh khắc.
Mà Trần Thập Nhất trong nháy mắt cũng lóe lên tia quyết liệt, hét lên:
- Thập Chỉ Uy Thiên – Nhất Chỉ Vi Nộ.
Trần Thập Nhất trên người còn phát ra một luồng khí tức vô cùng ngưng luyện. Trong khoảnh khắc đó, tu vi của hắn đã đạt tới cực hạn, bộc phát toàn bộ không hề bảo lưu.
Vù...
Khí tức màu xanh xoay tròn mãnh liệt, phun ra nuốt vào trên đầu ngón tay của Trần Thập Nhất, giống như một đạo lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm, phát ra ánh sáng chói lọi.
Nhất chỉ này huyền diệu khó lường với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, ép tới trước mặt tên lão Uông.
Lão Uông trong khoảnh khắc, mới nhe răng cười một cái thì đột nhiên khựng lại, đồng tử lập tức co rút. Chiêu này vượt qua uy năng của vũ kĩ Nhật cấp rồi! Sao có thể!!!!
Phụt phụt...
Một đạo chỉ kình màu xanh xẹt qua hư không, bắn xa hơn hai thước, đánh thẳng chính giữa mi tâm của lão ta. Thân hình lão mi nhãn cứng đờ, tại mi tâm xuất hiện một lỗ máu, trong mắt lộ ra một tia kinh hoảng, sau đó thần quang trong mắt tan rã...
Phịch!
Lão Uông từ giữa không trung rơi xuống, vừa rớt xuống đất liền khí tuyệt bỏ mạng.
Thân thể của Trần Thập Nhất cũng rơi xuống đất gần như cùng một lúc. Trên cánh tay của hắn từ mình thường chợt sẫm lại, biểu hiện giống như vãy tay, mà ngón tay của hắn thê thảm nhất biến dị luôn.
Xem ra cái giá phải trả cho môn vũ kĩ kia không nhỏ chút nào.
- A!
Trần Thập Nhất cắn răng đem ngón tay biến dạng kia nắn lại, cảm giác đau đớn khi nắn lại thống khổ vô cùng, làm hắn ta không nhịn được và kêu lên một tiếng đau điếng.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nhìn đối phương tuyệt khí bỏ mình, Trần Thập Nhất tay nắm cổ áo lão Uông lôi hắn quay trở về chỗ của tên Hồng Vũ kia.
Khi Trần Thập Nhất quay về thì nghe thấy tiếng Hồng Vũ cầu xin:
- Ngươi… à không, đại nhân. Hồng gia ta có rất nhiều tiền, nhiều vũ kĩ. Chỉ cần đại nhân tha cho ta, ta liền bảo cha ta đáp ứng tất cả các yêu cầu của ngài.
Hoàng Phủ Thiên ra vẻ nghiền ngẫm nói:
- Đúng nha, Hồng gia các ngươi có tiền. Nếu lấy mạng ngươi trao đổi có lẽ sẽ thu hồi không ít đồ tốt trong tay nha.
- Đúng vậy.. đúng vậy.
Hồng Vũ nghe vậy vội vàng gật đầu, giống như tìm được đường sống.
- Trần huynh, huynh nghĩ thế nào về việc này.
Hoàng Phủ Thiên cười cười nhìn Trần Thập Nhất hỏi.
Theo lời của Hoàng Phủ Thiên, Hồng Vũ nhìn tới thấy lão Uông bị Trần Thập Nhất kéo lê, trong mắt giờ thật sự là tuyệt vọng. Hắn vốn muốn câu thời gian, khi lão Uông về lập tức giải quyết Hoàng Phủ Thiên.
Không ngờ tới Hoàng Phủ Thiên còn có trợ thủ, Hồng Vũ không cảm nhận được tí sinh cơ nào trên người lão Uông. Lão Uông đã bị giết! Hoàng Nguyên hậu kì bị đối phương giết chết.
Mà nữ nhân bị Hồng Vũ cưỡng ép kia nhìn thấy Trần Thập Nhất, đôi mắt sợ hãi lúc đầu chợt ngây ra như phỗng, nước mắt dâng trào lẩm bẩm nói:
- Đại ca…đại ca, huynh đến rồi. Huynh đến trả thù cho chúng ta.
Trần Thập Nhất đi tới chỗ Hoàng Phủ Thiên ném cái xác xuống dưới đất.
Hoàng Phủ Thiên hiếu kì nhìn, lão Uông này đến lúc chết vẫn còn kinh ngạc, xem xét qua chính là bị một kích bỏ mình. Ánh mắt nhìn Trần Thập Nhất có chút tay đổi, quả nhiên là mình vẫn còn non lắm. Ai cũng có tuyệt chiêu bảo mệnh mà.
Trần Thập Nhất đi tới chỗ cô gái kia, cô gái bộ dáng hổ thẹn không dám nhìn vào mắt hắn, đầu cúi gằm. Trần Thập Nhất đưa tay lên, cô gái nghĩ đại ca sẽ tát mình, nhưng không hắn ta ôm cô vào lòng. Giọng nhẹ nhàng an ủi:
- Đại ca đến muộn rồi, để muội phải chịu khổ.
Một câu nói nhẹ nhàng như thế mà nước mắt của cô gái không kiềm chế được ôm chầm lấy Trần Thập Nhất mà khóc, ủy khuất, hèn mọn, khuất nhục cứ theo nước mắt mà phát tiết ra ngoài, sau cùng là khóc tới bất tỉnh luôn.
Nhẹ đặt cô gái xuống dưới đất, Trần Thập Nhất quay người nhìn Hồng Vũ, ánh mắt này so với ánh mắt của Hoàng Phủ Thiên còn khủng bố hơn, giống hệt muống lăng trì hắn ta, ném hắn ta xuống địa ngục không siêu thoát vậy.
Trần Thập Nhất không nhiều lời, tiến tới một chân dẫm nát hạ bộ của Hồng Vũ.
- AAA.. khốn nạn.
Chà chà, chiêu này Hoàng Phủ Thiên nhìn vào còn thấy đau, một dẫm này không bao trùm nguyên khí nhưng lực đạo không nhỏ, làm Hồng Vũ, đau đớn tới chảy cả nước mắt.
Nhưng không đủ, Trần Thập Nhất liên tục dẫm đạp lên cái đó, mỗi lần đều căng cường lực đạo, đạp tới phần đó chảy ra máu tơi, đạp tới nỗi phần đó són ra thứ gì đó hôi tanh cũng không dừng lại.
Còn Hồng Vũ bị đạp tới sùi bọt mép lên, khóe miệng không ngừng co giật, hai mắt đảo dã trắng sắp hôn mê bất tỉnh tới nơi rồi. Trong lòng còn hơ hồ có cảm giác SƯỚNG!. Đúng là biến thái.
- Trần Thập Nhất.
Hoàng Phủ Thiên ở một bên xem kịch vui, mơ hồ nghe thấy tiếng động lạ vội nhắc nhở, âm thầm đề phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.