Chương 265: Anh sẽ là lá chắn vững chắc của em
Mộ Thính Bạch
18/04/2022
Câu hỏi này quá đột ngột, suýt chút nữa khiến Đinh Trọng không kịp phản ứng.
Im lặng một lát.
Sắc mặt Đinh Trọng trở nên lạnh lùng, ông ta biết chắc chắn Đinh Mộng Nghiên đã phát hiện ra thủ đoạn của mình, hơn nữa đã tìm được cách giải quyết.
Nếu đúng là vậy thì kế hoạch lần này của Đinh Trọng xem như đã thất bại hoàn toàn.
Mối quan hệ với Đinh Mộng Nghiên không chỉ xấu đi mà còn không có cách nào tiêu diệt được cô. Nếu xét từ phương diện chiến thuật thì đây là cách làm cực kỳ thất bại.
Đinh Trọng cố nặn ra một nụ cười.
"Cô đang nói gì vậy? Cô hoàn thành nhiệm vụ, tôi vui mừng còn không kịp đây này. Sao có thể thất vọng kia chứ?"
Những lời khách sáo ngoài mặt vẫn phải nói.
Về phần cô có tin hay không thì đó là việc của Đinh Mộng Nghiên.
"Nếu ông nội cảm thấy vui mừng thì không còn gì tốt hơn."
"Cháu cảm thấy hơi mệt nên về nhà nghỉ ngơi trước. Ông nội, hẹn gặp lại."
Đinh Mộng Nghiên không nói thêm gì nữa, lạnh lùng quay người rời khỏi hiện trường với Giang Sách. Nếu Đinh Trọng đã chọn cách không vạch mặt, vậy thì Đinh Mộng Nghiên cũng không tiếp tục dây dưa nữa.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Đinh Tử Ngọc tiến lên nói: "Ông nội, nghe giọng điệu của Mộng Nghiên, hình như đã phát hiện ra gì đó rồi thì phải?"
Đinh Trọng gật đầu.
"Mặc dù Mộng Nghiên là người có tình cách đơn thuần không nhiều mưu mô nhưng nó cũng không phải kẻ ngốc, huống chi còn có Giang Sách ở bên cạnh âm thầm giúp đỡ."
"Lần này chúng ta làm quá lộ liễu, muốn không bị phát hiện cũng khó.”
Đinh Tử Ngọc có chút ít lo lắng nói: "Vậy sau này nên làm gì bây giờ? Có lẽ Mộng Nghiên sẽ đối đầu với cháu."
Đinh Trọng cười khẩy.
"Đối đầu? Nó lấy gì để đối đầu?"
"Chỉ cần khi ở công ty nó có bất kỳ biểu hiện nào không tốt, ông đều có thể sa thải nó bất cứ lúc nào."
"Thêm vào đó, nói cho cùng thì Mộng Nghiên cũng chỉ là một nhân viên trong công ty, sự sống chết của nó vẫn nằm trong tay ông. Nó có thể tránh được mùng một nhưng không thoát được ngày mười lăm!"
"Chỉ là…"
Đinh Trọng quay đầu nhìn hơn mười chiếc xe tải xếp hàng phía sau, trên mặt không giấu được vẻ khó hiểu: "Ông thật sự không nghĩ ra. Đinh Mộng Nghiên làm cách nào hoàn thành được nhiệm vụ kia cơ chứ? Thật vô lý."
Ông ta nhìn Đinh Phong Thành, sẵn giọng nói: "Phong Thành, ngày mai cháu hãy đi Công viên Long Dương một chuyến, tìm hiểu xem Mộng Nghiên mua được số hàng này bằng cách nào."
Sắc mặt Đinh Phong Thành đại biến: "Ông nội, ông đừng đùa cháu nữa được không. Cháu mà đi tới nơi như Công viên Long Dương kia sẽ không còn mạng để về đâu!"
"Cháu…ài!"
Đinh Trọng vô cùng thất vọng. Ông ta một lòng muốn truyền lại vị trí chủ nhà cho Đinh Phong Thành.
Nhưng thằng nhóc này lại chẳng có chút tiền đồ nào cả.
Ngay cả một đứa con gái như Đinh Mộng Nghiên cũng dám đi Công viên Long Dương một chuyến thì một người đàn ông cao lớn như anh ta còn sợ cái gì?
Nếu không phải Đinh Tử Ngọc cũng là nữ, Đinh Trọng đã truyền vị trí chủ nhà cho Đinh Tử Ngọc từ lâu rồi. Sao còn cần phải nhẫn nại bồi dưỡng một thứ vô dụng như Đinh Phong Thành?
Đúng là khiến người ta tức chết!
Trong đêm đen như mực, xe thể thao lao vút trên đường cái.
Đinh Mộng Nghiên ngồi trên ghế phụ, vẻ mặt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau sự việc hôm nay, từ nay về sau cô không bao giờ muốn gặp lại ông nội, Đinh Tử Ngọc và Đinh Phong Thành nữa. Tình thân giữa người nhà với nhau cũng biến mất không còn sót lại chút gì!
Trong lòng chỉ còn lại buồn bã, đau lòng, khổ sở và chua xót.
Những cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng Đinh Mộng Nghiên, khiến cho nước mắt cô bất giác trào ra.
Giang Sách vươn một tay nắm tay Đinh Mộng Nghiên.
Không nói một lời.
Anh dùng nhiệt độ cơ thể của mình để mang lại cho Đinh Mộng Nghiên lòng tin. Rằng bất kể thế giới này biến thành dáng vẻ ra sao, bất kể người khác phản bội cô như thế nào.
Ít nhất vẫn còn có anh.
Anh sẽ luôn đứng trước mặt em, che mưa chắn gió cho em, trở thành lá chắn vững chắc của em.
Nếu không có Giang Sách, có lẽ giờ phút này Đinh Mộng Nghiên đã vì không thể chịu đựng được áp lực quá lớn mà chọn cách tự sát.
Năm đó cô may mắn cỡ nào mới có thể gả cho một người đàn ông như vậy.
Một người đàn ông đáng tin cậy.
Về đến nhà.
Hai vợ chồng Đinh Khải Sơn và Tô Cầm đã chuẩn bị một bàn ăn lớn để đón gió tẩy trần cho Đinh Mộng Nghiên và Giang Sách, đồng thời chúc mừng họ đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của dòng họ.
Đôi vợ chồng già hoàn toàn không biết sự nguy hiểm của nhiệm vụ này.
Lại càng không biết sự độc ác của Đinh Trọng.
Đinh Mộng Nghiên sợ hai người lo lắng nên cũng không nói gì, chỉ gượng cười tỏ vẻ ăn ngon nhưng thực tế trong lòng vẫn luôn chua xót.
Cuối cùng, sau khi ăn uống và tắm rửa xong xuôi, cô mới ngã vật lên giường.
"Sách, anh có thể ôm em không?"
Giang Sách nằm bên cạnh Đinh Mộng Nghiên, vươn tay ôm lấy Đinh Mộng Nghiên. Lúc này cô mới bật khóc như một đứa trẻ lên ba, cảm xúc bị kìm nén bấy lâu trong lòng trong phút chốc trào ra.
"Vì sao vậy?"
"Họ rõ ràng là người thân của em, tại sao họ lại đối xử với em như thế?"
Cô gái lương thiện này sẽ không bao giờ hiểu được cái gì gọi là lòng người hiểm ác. Có đôi khi không phải bạn làm sai điều gì, mà là bạn làm quá đúng nên khiến những người khác thoạt nhìn chẳng khác gì kẻ ngu.
Làm quá tốt cũng sẽ bị người khác ghen ghét.
Giang Sách vỗ nhẹ vào lưng Đinh Mộng Nghiên mà không nói một lời.
Trong lặng lẽ, anh lấy điện thoại di động ra gửi cho Mộc Dương Nhất một tin nhắn: Từ giờ trở đi, giám sát chặt chẽ mọi hành động của Đinh Trọng, Đinh Tử Ngọc và Đinh Phong Thành. Có vấn đề gì phải báo cáo ngay lập tức.
Vấn đề của dòng họ này đã ngày càng trở nên trầm trọng, không thể tiếp tục để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm như thế nữa.
Trước kia gây ra một vài phiền phức nhỏ cũng không sao. Nhưng sau sự việc ở Công viên Long Dương lần này, Giang sách không thể ngồi yên chờ chết được nữa.
Dám ra tay với Đinh Mộng Nghiên, cho dù đối phương là ai, Giang Sách tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Ngày hôm sau.
Bởi vì mệt mỏi liên tục mấy ngày liền nên Đinh Mộng Nghiên có hơi khó ngủ.
Giang Sách dứt khoát tắt điện thoại di động của cô, không để bất cứ chuyện gì làm phiền cô.
Sau đó, Giang Sách mặc quần áo tử tế, lái chiếc Ferrari 458 rời nhà, chạy đến sân tập của đội xe.
Đã vài ngày kể từ khi anh rời đi, cũng không biết tình hình của đội xe bên kia thế nào rồi.
Kết quả Giang Sách vừa mới đến đội, xe còn chưa dừng hẳn đã bị một nhóm người lớn lao lên vây quanh, người đi đầu trong đó đúng là quản lý của đội xe hiện nay – Lâm Mộng Vân.
Nhìn thấy Giang Sách xuống xe an toàn, cô ta kích động tiến lên hỏi: "Giang Sách, may quá anh vẫn còn sống!"
Giang Sách gãi đầu, câu này là có ý gì?
Lâm Mộng Vân nói tiếp: "Tối đó anh đua với những người của đội xe Lamborghini xong thì về nhà một mình, sau đó cũng không tới đội xe nữa. Tất cả chúng tôi đều vô cùng sợ hãi."
"Nhất là khi thấy trên đường về của anh có dấu vết đánh nhau để lại, nghe nói còn có người của Mặt trận Sương Mù Đỏ lại càng khiến tôi đổ mồ hôi lạnh thay anh."
"Giang Sách, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Sao không nghe điện thoại?"
Nói đến đây, Giang Sách lại nhớ đến những khoản nợ cũ còn chưa thanh toán.
Đội trưởng Dương Tuấn Thiên cố ý tìm người của Mặt trận Sương Mù Đỏ đến chặn đường để đối phó với anh, khoản nợ này nhất định phải đòi.
Tuy nhiên, không cần phải gấp.
Giang Sách mỉm cười, cố ý nói: "Tôi làm mất điện thoại di động, hai ngày này lại bận ra ngoài làm một số chuyện nên dùng tạm điện thoại di động của người khác. Cho nên mọi người mới không liên lạc được."
Bên kia, vẻ mặt Dương Tuấn Thiên lộ rõ vẻ thất vọng.
Sau lúc đó anh ta cũng không liên lạc với người của Mặt trận Sương Mù Đỏ lần nào nữa. Cứ tưởng người của Mặt trận Sương Mù Đỏ đã giết Giang Sách rồi, sợ mọi chuyện gây nên ồn ào lớn nên đã cố tình lẩn trốn.
Ai ngờ Mặt trận Sương Mù Đỏ hoàn toàn chẳng làm được gì!
Chuyện này khiến anh ta tức giận cực kỳ.
Giang Sách mỉm cười nhìn Dương Tuấn Thiên, cố ý hỏi: "Đội trưởng Dương, sao vậy? Sao thấy tôi trở về trông anh có vẻ không vui nhỉ?"1
Im lặng một lát.
Sắc mặt Đinh Trọng trở nên lạnh lùng, ông ta biết chắc chắn Đinh Mộng Nghiên đã phát hiện ra thủ đoạn của mình, hơn nữa đã tìm được cách giải quyết.
Nếu đúng là vậy thì kế hoạch lần này của Đinh Trọng xem như đã thất bại hoàn toàn.
Mối quan hệ với Đinh Mộng Nghiên không chỉ xấu đi mà còn không có cách nào tiêu diệt được cô. Nếu xét từ phương diện chiến thuật thì đây là cách làm cực kỳ thất bại.
Đinh Trọng cố nặn ra một nụ cười.
"Cô đang nói gì vậy? Cô hoàn thành nhiệm vụ, tôi vui mừng còn không kịp đây này. Sao có thể thất vọng kia chứ?"
Những lời khách sáo ngoài mặt vẫn phải nói.
Về phần cô có tin hay không thì đó là việc của Đinh Mộng Nghiên.
"Nếu ông nội cảm thấy vui mừng thì không còn gì tốt hơn."
"Cháu cảm thấy hơi mệt nên về nhà nghỉ ngơi trước. Ông nội, hẹn gặp lại."
Đinh Mộng Nghiên không nói thêm gì nữa, lạnh lùng quay người rời khỏi hiện trường với Giang Sách. Nếu Đinh Trọng đã chọn cách không vạch mặt, vậy thì Đinh Mộng Nghiên cũng không tiếp tục dây dưa nữa.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Đinh Tử Ngọc tiến lên nói: "Ông nội, nghe giọng điệu của Mộng Nghiên, hình như đã phát hiện ra gì đó rồi thì phải?"
Đinh Trọng gật đầu.
"Mặc dù Mộng Nghiên là người có tình cách đơn thuần không nhiều mưu mô nhưng nó cũng không phải kẻ ngốc, huống chi còn có Giang Sách ở bên cạnh âm thầm giúp đỡ."
"Lần này chúng ta làm quá lộ liễu, muốn không bị phát hiện cũng khó.”
Đinh Tử Ngọc có chút ít lo lắng nói: "Vậy sau này nên làm gì bây giờ? Có lẽ Mộng Nghiên sẽ đối đầu với cháu."
Đinh Trọng cười khẩy.
"Đối đầu? Nó lấy gì để đối đầu?"
"Chỉ cần khi ở công ty nó có bất kỳ biểu hiện nào không tốt, ông đều có thể sa thải nó bất cứ lúc nào."
"Thêm vào đó, nói cho cùng thì Mộng Nghiên cũng chỉ là một nhân viên trong công ty, sự sống chết của nó vẫn nằm trong tay ông. Nó có thể tránh được mùng một nhưng không thoát được ngày mười lăm!"
"Chỉ là…"
Đinh Trọng quay đầu nhìn hơn mười chiếc xe tải xếp hàng phía sau, trên mặt không giấu được vẻ khó hiểu: "Ông thật sự không nghĩ ra. Đinh Mộng Nghiên làm cách nào hoàn thành được nhiệm vụ kia cơ chứ? Thật vô lý."
Ông ta nhìn Đinh Phong Thành, sẵn giọng nói: "Phong Thành, ngày mai cháu hãy đi Công viên Long Dương một chuyến, tìm hiểu xem Mộng Nghiên mua được số hàng này bằng cách nào."
Sắc mặt Đinh Phong Thành đại biến: "Ông nội, ông đừng đùa cháu nữa được không. Cháu mà đi tới nơi như Công viên Long Dương kia sẽ không còn mạng để về đâu!"
"Cháu…ài!"
Đinh Trọng vô cùng thất vọng. Ông ta một lòng muốn truyền lại vị trí chủ nhà cho Đinh Phong Thành.
Nhưng thằng nhóc này lại chẳng có chút tiền đồ nào cả.
Ngay cả một đứa con gái như Đinh Mộng Nghiên cũng dám đi Công viên Long Dương một chuyến thì một người đàn ông cao lớn như anh ta còn sợ cái gì?
Nếu không phải Đinh Tử Ngọc cũng là nữ, Đinh Trọng đã truyền vị trí chủ nhà cho Đinh Tử Ngọc từ lâu rồi. Sao còn cần phải nhẫn nại bồi dưỡng một thứ vô dụng như Đinh Phong Thành?
Đúng là khiến người ta tức chết!
Trong đêm đen như mực, xe thể thao lao vút trên đường cái.
Đinh Mộng Nghiên ngồi trên ghế phụ, vẻ mặt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau sự việc hôm nay, từ nay về sau cô không bao giờ muốn gặp lại ông nội, Đinh Tử Ngọc và Đinh Phong Thành nữa. Tình thân giữa người nhà với nhau cũng biến mất không còn sót lại chút gì!
Trong lòng chỉ còn lại buồn bã, đau lòng, khổ sở và chua xót.
Những cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng Đinh Mộng Nghiên, khiến cho nước mắt cô bất giác trào ra.
Giang Sách vươn một tay nắm tay Đinh Mộng Nghiên.
Không nói một lời.
Anh dùng nhiệt độ cơ thể của mình để mang lại cho Đinh Mộng Nghiên lòng tin. Rằng bất kể thế giới này biến thành dáng vẻ ra sao, bất kể người khác phản bội cô như thế nào.
Ít nhất vẫn còn có anh.
Anh sẽ luôn đứng trước mặt em, che mưa chắn gió cho em, trở thành lá chắn vững chắc của em.
Nếu không có Giang Sách, có lẽ giờ phút này Đinh Mộng Nghiên đã vì không thể chịu đựng được áp lực quá lớn mà chọn cách tự sát.
Năm đó cô may mắn cỡ nào mới có thể gả cho một người đàn ông như vậy.
Một người đàn ông đáng tin cậy.
Về đến nhà.
Hai vợ chồng Đinh Khải Sơn và Tô Cầm đã chuẩn bị một bàn ăn lớn để đón gió tẩy trần cho Đinh Mộng Nghiên và Giang Sách, đồng thời chúc mừng họ đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của dòng họ.
Đôi vợ chồng già hoàn toàn không biết sự nguy hiểm của nhiệm vụ này.
Lại càng không biết sự độc ác của Đinh Trọng.
Đinh Mộng Nghiên sợ hai người lo lắng nên cũng không nói gì, chỉ gượng cười tỏ vẻ ăn ngon nhưng thực tế trong lòng vẫn luôn chua xót.
Cuối cùng, sau khi ăn uống và tắm rửa xong xuôi, cô mới ngã vật lên giường.
"Sách, anh có thể ôm em không?"
Giang Sách nằm bên cạnh Đinh Mộng Nghiên, vươn tay ôm lấy Đinh Mộng Nghiên. Lúc này cô mới bật khóc như một đứa trẻ lên ba, cảm xúc bị kìm nén bấy lâu trong lòng trong phút chốc trào ra.
"Vì sao vậy?"
"Họ rõ ràng là người thân của em, tại sao họ lại đối xử với em như thế?"
Cô gái lương thiện này sẽ không bao giờ hiểu được cái gì gọi là lòng người hiểm ác. Có đôi khi không phải bạn làm sai điều gì, mà là bạn làm quá đúng nên khiến những người khác thoạt nhìn chẳng khác gì kẻ ngu.
Làm quá tốt cũng sẽ bị người khác ghen ghét.
Giang Sách vỗ nhẹ vào lưng Đinh Mộng Nghiên mà không nói một lời.
Trong lặng lẽ, anh lấy điện thoại di động ra gửi cho Mộc Dương Nhất một tin nhắn: Từ giờ trở đi, giám sát chặt chẽ mọi hành động của Đinh Trọng, Đinh Tử Ngọc và Đinh Phong Thành. Có vấn đề gì phải báo cáo ngay lập tức.
Vấn đề của dòng họ này đã ngày càng trở nên trầm trọng, không thể tiếp tục để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm như thế nữa.
Trước kia gây ra một vài phiền phức nhỏ cũng không sao. Nhưng sau sự việc ở Công viên Long Dương lần này, Giang sách không thể ngồi yên chờ chết được nữa.
Dám ra tay với Đinh Mộng Nghiên, cho dù đối phương là ai, Giang Sách tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Ngày hôm sau.
Bởi vì mệt mỏi liên tục mấy ngày liền nên Đinh Mộng Nghiên có hơi khó ngủ.
Giang Sách dứt khoát tắt điện thoại di động của cô, không để bất cứ chuyện gì làm phiền cô.
Sau đó, Giang Sách mặc quần áo tử tế, lái chiếc Ferrari 458 rời nhà, chạy đến sân tập của đội xe.
Đã vài ngày kể từ khi anh rời đi, cũng không biết tình hình của đội xe bên kia thế nào rồi.
Kết quả Giang Sách vừa mới đến đội, xe còn chưa dừng hẳn đã bị một nhóm người lớn lao lên vây quanh, người đi đầu trong đó đúng là quản lý của đội xe hiện nay – Lâm Mộng Vân.
Nhìn thấy Giang Sách xuống xe an toàn, cô ta kích động tiến lên hỏi: "Giang Sách, may quá anh vẫn còn sống!"
Giang Sách gãi đầu, câu này là có ý gì?
Lâm Mộng Vân nói tiếp: "Tối đó anh đua với những người của đội xe Lamborghini xong thì về nhà một mình, sau đó cũng không tới đội xe nữa. Tất cả chúng tôi đều vô cùng sợ hãi."
"Nhất là khi thấy trên đường về của anh có dấu vết đánh nhau để lại, nghe nói còn có người của Mặt trận Sương Mù Đỏ lại càng khiến tôi đổ mồ hôi lạnh thay anh."
"Giang Sách, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Sao không nghe điện thoại?"
Nói đến đây, Giang Sách lại nhớ đến những khoản nợ cũ còn chưa thanh toán.
Đội trưởng Dương Tuấn Thiên cố ý tìm người của Mặt trận Sương Mù Đỏ đến chặn đường để đối phó với anh, khoản nợ này nhất định phải đòi.
Tuy nhiên, không cần phải gấp.
Giang Sách mỉm cười, cố ý nói: "Tôi làm mất điện thoại di động, hai ngày này lại bận ra ngoài làm một số chuyện nên dùng tạm điện thoại di động của người khác. Cho nên mọi người mới không liên lạc được."
Bên kia, vẻ mặt Dương Tuấn Thiên lộ rõ vẻ thất vọng.
Sau lúc đó anh ta cũng không liên lạc với người của Mặt trận Sương Mù Đỏ lần nào nữa. Cứ tưởng người của Mặt trận Sương Mù Đỏ đã giết Giang Sách rồi, sợ mọi chuyện gây nên ồn ào lớn nên đã cố tình lẩn trốn.
Ai ngờ Mặt trận Sương Mù Đỏ hoàn toàn chẳng làm được gì!
Chuyện này khiến anh ta tức giận cực kỳ.
Giang Sách mỉm cười nhìn Dương Tuấn Thiên, cố ý hỏi: "Đội trưởng Dương, sao vậy? Sao thấy tôi trở về trông anh có vẻ không vui nhỉ?"1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.