Chương 447: Cha con giải tỏa mọi mâu thuẫn
Mộ Thính Bạch
24/10/2022
Mọi người có mặt đều sững sờ, tất cả đều đứng nhìn, không ai dám ngồi xuống cả.
Cho dù phản ứng chậm đến mức nào, lúc này cũng có thể nhận ra người đang hát trên sân khấu là ai, nhưng mọi người đều rất khó hiểu, tại sao ông cụ lại tới đây?
Mọi người đều biết, mặc dù ông cụ và Đinh Khải Sơn là cha con, nhưng mối quan hệ của họ lại vô cùng tồi tệ.
Dù có già chết cũng không ai thèm gặp nhau.
Trong tình huống như vậy, làm sao ông cụ có thể cúi người tới được chứ?
Trong số đó Đinh Khải Sơn là người kinh ngạc nhất, ngơ ngác đứng lên nhìn ông cụ trên sân khấu, cảm thấy có chút sững sờ, mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy.
Không thể nào, làm sao ông cụ có thể tới đây chứ?
Ông ấy dụi mắt để chắc chắn rằng những gì mình nhìn thấy là sự thật, không phải là ông ấy đang tưởng tượng.
Nhìn mãi, mắt của ông ấy đã hơi ươn ướt.
Thật ra, là một người con trai, làm sao có ai có thể thực sự ghét bỏ bố mình chứ? Ông ấy chỉ tức giận vì những việc mà ông cụ đã làm, hai người chẳng có ai nhường bước cho người kia.
Nhưng thực sự khi ông cụ lên sân khấu hát kịch cho ông ấy nghe, giống như đã tự hạ mình trước, trái tim Đinh Khải Sơn như muốn tan chảy ra.
Dù gì họ cũng là cha con, không có thù hận nào không thể vượt qua tình cha con cả.
Đinh Phong Thành ở bên cạnh cũng choáng váng, giơ ngón tay cái về phía Giang Sách: "Giang Sách, lợi hại lắm, ngay cả ông cụ mà cậu cũng có thể mời tới. Chẳng trách vừa rồi cậu nói vị danh ca này tất cả mọi người có mặt đều biết. Bây giờ tôi cũng đã hiểu được rồi."
Đúng vậy, nếu ai ở đây không quen biết Đinh Trọng, thì cũng không thể ngồi ở đây được.
Đinh Phong Thành thấp giọng hỏi: "Giang Sách, có thể nói cho tôi biết cậu đã cho ông cụ uống canh đường mật gì mà khiến ông ấy qua đây hát cho chú ba nghe không?"
Giang Sách mỉm cười: "Canh đường mật gì đâu chứ? Đây đều là ý tứ của ông cụ thôi."
"Tôi không tin."
"Anh đừng có mà không tin, ông cụ cũng cảm thấy những năm qua đã làm rất nhiều chuyện không đúng, cũng muốn bù đắp lại, cho nên tranh thủ tiệc sinh nhật của bố tôi, đến hát một vở kịch Hoàng Mai, phục hồi mối quan hệ cha con."
"Thật không?"
"Thật."
Giang Sách cố ý cao giọng khi nói những lời này, chỉ để Đinh Khải Sơn “vô tình” nghe thấy và hiểu được ý tốt của ông cụ.
Đã đến lúc phải gạt bỏ hận thù giữa hai cha con họ rồi.
Mặc dù tiêu chuẩn vở kịch lớn này không bằng trình độ nghệ thuật của Vu Sùng Lâu, nhưng so với Vu Sùng Lâu thì hiện trường còn náo nhiệt hơn rất nhiều.
Sắc mặt của hai anh em Đinh Hồng Diệu và Đinh Tử Ngọc tái mét.
Họ đã nghĩ đến đủ loại khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mọi thứ lại thay đổi như thế này, điều này quá bất ngờ.
Đinh Tử Ngọc nói nhỏ bên tai anh trai: "Giang Sách cũng hay thật, thật sự có thể mời được ông cụ đến, được lắm, coi như em phục anh ta rồi.”
Đinh Hồng Diệu không nói gì, nhưng trong lòng anh ta cũng đã bị thuyết phục.
Ít nhất Đinh Hồng Diệu hoàn toàn không có khả năng mời ông cụ xuất hiện.
Giang Sách thực sự đã dạy cho anh ta một bài học quá đáng nhớ.
Trong một khoảng thời gian ngắn, sau khi hát xong vở kịch, ông cụ thở hổn hển, bước ra khỏi sân khấu với sự giúp đỡ của mọi người, đến trước mặt đám người Đinh Khải Sơn.
Đinh Khải Sơn nước mắt lưng tròng đi tới, muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Hai cha con họ cứ nhìn nhau như vậy.
Một lúc lâu sau, Đinh Trọng cười nói: "Chúc mừng sinh nhật."
Bốn chữ đơn giản này nhưng lại có sức mạnh vô cùng lớn, đâm thẳng vào trái tim Đinh Khải Sơn, khiến những giọt nước mắt đã cố nén nhịn lập tức ào ào rơi xuống.
"Bố…"
Từ 'Bố' này, ít nhất hai mươi năm rồi ông ấy chưa từng gọi.
Có thể là lâu hơn.
Nhưng thà đến muộn còn hơn không có, Đinh Trọng bây giờ đã được nghe lại tiếng 'Bố' này, dù sao cũng hơn là không bao giờ nghe thấy nữa.
Từ trước đến nay, Đinh Trọng luôn tỏ ra mạnh mẽ, lúc này ông ta cũng đang run lên vì kích động.
Không cần nói gì cả, ông ta bước tới, ôm chầm lấy Đinh Khải Sơn, dưới sự dẫn đầu của Đinh Phong Thành, mọi người đều ào ào vỗ tay.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, hai cha con vốn thù hận bao nhiêu năm cuối cùng cũng giải quyết được mâu thuẫn trong lòng.
Trên thực tế, chuyện hai cha con hòa giải cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Giữa tiếng hò reo của đám đông, Đinh Mộng Nghiên quay lại nhìn Giang Sách và nói nhỏ vào tai anh: "Cảm ơn chồng."
Giang Sách khẽ nhếch khóe miệng.
Đinh Mộng Nghiên nói: "Em biết, anh làm tất cả những điều này là vì em. Vốn dĩ anh giúp đỡ anh hai đã khiến em rất cảm động rồi, không ngờ anh có thể giúp bố và ông nội hòa thuận giống như trước, phần cảm động này, em sẽ luôn ghi nhớ trong lòng."
Giang Sách cười xấu xa nói: "Chỉ ghi nhớ trong lòng là thôi sao?"
"Vậy thì anh muốn làm gì nữa?"
"Ừm... Anh muốn đêm nay..."
Giang Sách chưa kịp nói xong, Đinh Mộng Nghiên đã biết anh định nói gì, cô nhanh chóng vươn tay che miệng anh lại: "Trời ạ, có nhiều người như vậy, sao anh lại không biết xấu hổ như thế chứ?"
Giang Sách ho khan một tiếng, rút tay của Đinh Mộng Nghiên ra và nói: "Vậy thì em đồng ý đúng không?"
"Đã bảo anh đừng nói lung tung, anh cứ nói nữa, em sẽ không để ý đến anh đâu."
"Được rồi, anh sẽ không nói, chúng ta mau ăn xong rồi về nhà thôi."
"Anh! Hừ!"
Hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, mọi người xung quanh đều vỗ tay tán thưởng Đinh Trọng và Đinh Khải Sơn, mọi thứ diễn ra quá tốt đẹp, chỉ có hai anh em Đinh Hồng Diệu là lộ ra vẻ xấu hổ.
Họ đến đây để phá tiệc, bây giờ xem ra không những không phá được, ngược lại còn trở thành thằng hề, làm cho người ta chê cười.
Một lần nữa, Đinh Hồng Diệu lại thua trong tay Giang Sách.
Không phục cũng không được.
Với sự giúp đỡ của Đinh Khải Sơn, Đinh Trọng ngồi trên ghế chính, ngẩng đầu nhìn Đinh Hồng Diệu và lớn giọng hỏi: "Hồng Diệu, Tử Ngọc, sao các cháu không ngồi ăn?"
Đinh Hồng Diệu lạnh mặt nói: "Công ty còn có chuyện, chúng tôi sẽ không ở lại ăn tối."
Đinh Trọng gật đầu: "Đúng vậy, công ty có rất nhiều việc, với tư cách gia chủ thì hẳn là cậu rất bận, nhưng Hồng Diệu, cậu yên tâm, sẽ có người thay cậu làm chức gia chủ mệt mỏi đó nhanh thôi, sau này cậu có thể tự do hưởng hạnh phúc là được rồi.”
Đinh Hồng Diệu cười khẩy ba tiếng: "Được rồi, tôi sẽ đợi ngày tôi có thể tận hưởng hạnh phúc."
Nói xong, anh ta liền xoay người rời đi mà không đợi thêm một phút nào nữa.
Đinh Trọng vỗ bàn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta cứ chờ xem!"
Quay lại, ông ta nói với đám đông: "Mặc kệ nó đi, nào, tất cả chúng ta hãy nâng ly chúc mừng nào."
Đinh Trọng đã giải quyết mâu thuẫn nhiều năm với con trai nên rất vui vẻ, cụng ly và uống rượu với mọi người, đêm nay không say không về.
Đinh Mộng Nghiên nở một nụ cười hài lòng và trong sáng khi nhìn dáng vẻ bình yên và hạnh phúc của gia đình mình, lúc này cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Nép mình trong vòng tay của Giang Sách, Đinh Mộng Nghiên hy vọng rằng cô sẽ được hạnh phúc như giây phút này cả đời, điều đó sẽ tuyệt vời biết bao.
Cho dù phản ứng chậm đến mức nào, lúc này cũng có thể nhận ra người đang hát trên sân khấu là ai, nhưng mọi người đều rất khó hiểu, tại sao ông cụ lại tới đây?
Mọi người đều biết, mặc dù ông cụ và Đinh Khải Sơn là cha con, nhưng mối quan hệ của họ lại vô cùng tồi tệ.
Dù có già chết cũng không ai thèm gặp nhau.
Trong tình huống như vậy, làm sao ông cụ có thể cúi người tới được chứ?
Trong số đó Đinh Khải Sơn là người kinh ngạc nhất, ngơ ngác đứng lên nhìn ông cụ trên sân khấu, cảm thấy có chút sững sờ, mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy.
Không thể nào, làm sao ông cụ có thể tới đây chứ?
Ông ấy dụi mắt để chắc chắn rằng những gì mình nhìn thấy là sự thật, không phải là ông ấy đang tưởng tượng.
Nhìn mãi, mắt của ông ấy đã hơi ươn ướt.
Thật ra, là một người con trai, làm sao có ai có thể thực sự ghét bỏ bố mình chứ? Ông ấy chỉ tức giận vì những việc mà ông cụ đã làm, hai người chẳng có ai nhường bước cho người kia.
Nhưng thực sự khi ông cụ lên sân khấu hát kịch cho ông ấy nghe, giống như đã tự hạ mình trước, trái tim Đinh Khải Sơn như muốn tan chảy ra.
Dù gì họ cũng là cha con, không có thù hận nào không thể vượt qua tình cha con cả.
Đinh Phong Thành ở bên cạnh cũng choáng váng, giơ ngón tay cái về phía Giang Sách: "Giang Sách, lợi hại lắm, ngay cả ông cụ mà cậu cũng có thể mời tới. Chẳng trách vừa rồi cậu nói vị danh ca này tất cả mọi người có mặt đều biết. Bây giờ tôi cũng đã hiểu được rồi."
Đúng vậy, nếu ai ở đây không quen biết Đinh Trọng, thì cũng không thể ngồi ở đây được.
Đinh Phong Thành thấp giọng hỏi: "Giang Sách, có thể nói cho tôi biết cậu đã cho ông cụ uống canh đường mật gì mà khiến ông ấy qua đây hát cho chú ba nghe không?"
Giang Sách mỉm cười: "Canh đường mật gì đâu chứ? Đây đều là ý tứ của ông cụ thôi."
"Tôi không tin."
"Anh đừng có mà không tin, ông cụ cũng cảm thấy những năm qua đã làm rất nhiều chuyện không đúng, cũng muốn bù đắp lại, cho nên tranh thủ tiệc sinh nhật của bố tôi, đến hát một vở kịch Hoàng Mai, phục hồi mối quan hệ cha con."
"Thật không?"
"Thật."
Giang Sách cố ý cao giọng khi nói những lời này, chỉ để Đinh Khải Sơn “vô tình” nghe thấy và hiểu được ý tốt của ông cụ.
Đã đến lúc phải gạt bỏ hận thù giữa hai cha con họ rồi.
Mặc dù tiêu chuẩn vở kịch lớn này không bằng trình độ nghệ thuật của Vu Sùng Lâu, nhưng so với Vu Sùng Lâu thì hiện trường còn náo nhiệt hơn rất nhiều.
Sắc mặt của hai anh em Đinh Hồng Diệu và Đinh Tử Ngọc tái mét.
Họ đã nghĩ đến đủ loại khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mọi thứ lại thay đổi như thế này, điều này quá bất ngờ.
Đinh Tử Ngọc nói nhỏ bên tai anh trai: "Giang Sách cũng hay thật, thật sự có thể mời được ông cụ đến, được lắm, coi như em phục anh ta rồi.”
Đinh Hồng Diệu không nói gì, nhưng trong lòng anh ta cũng đã bị thuyết phục.
Ít nhất Đinh Hồng Diệu hoàn toàn không có khả năng mời ông cụ xuất hiện.
Giang Sách thực sự đã dạy cho anh ta một bài học quá đáng nhớ.
Trong một khoảng thời gian ngắn, sau khi hát xong vở kịch, ông cụ thở hổn hển, bước ra khỏi sân khấu với sự giúp đỡ của mọi người, đến trước mặt đám người Đinh Khải Sơn.
Đinh Khải Sơn nước mắt lưng tròng đi tới, muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Hai cha con họ cứ nhìn nhau như vậy.
Một lúc lâu sau, Đinh Trọng cười nói: "Chúc mừng sinh nhật."
Bốn chữ đơn giản này nhưng lại có sức mạnh vô cùng lớn, đâm thẳng vào trái tim Đinh Khải Sơn, khiến những giọt nước mắt đã cố nén nhịn lập tức ào ào rơi xuống.
"Bố…"
Từ 'Bố' này, ít nhất hai mươi năm rồi ông ấy chưa từng gọi.
Có thể là lâu hơn.
Nhưng thà đến muộn còn hơn không có, Đinh Trọng bây giờ đã được nghe lại tiếng 'Bố' này, dù sao cũng hơn là không bao giờ nghe thấy nữa.
Từ trước đến nay, Đinh Trọng luôn tỏ ra mạnh mẽ, lúc này ông ta cũng đang run lên vì kích động.
Không cần nói gì cả, ông ta bước tới, ôm chầm lấy Đinh Khải Sơn, dưới sự dẫn đầu của Đinh Phong Thành, mọi người đều ào ào vỗ tay.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, hai cha con vốn thù hận bao nhiêu năm cuối cùng cũng giải quyết được mâu thuẫn trong lòng.
Trên thực tế, chuyện hai cha con hòa giải cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Giữa tiếng hò reo của đám đông, Đinh Mộng Nghiên quay lại nhìn Giang Sách và nói nhỏ vào tai anh: "Cảm ơn chồng."
Giang Sách khẽ nhếch khóe miệng.
Đinh Mộng Nghiên nói: "Em biết, anh làm tất cả những điều này là vì em. Vốn dĩ anh giúp đỡ anh hai đã khiến em rất cảm động rồi, không ngờ anh có thể giúp bố và ông nội hòa thuận giống như trước, phần cảm động này, em sẽ luôn ghi nhớ trong lòng."
Giang Sách cười xấu xa nói: "Chỉ ghi nhớ trong lòng là thôi sao?"
"Vậy thì anh muốn làm gì nữa?"
"Ừm... Anh muốn đêm nay..."
Giang Sách chưa kịp nói xong, Đinh Mộng Nghiên đã biết anh định nói gì, cô nhanh chóng vươn tay che miệng anh lại: "Trời ạ, có nhiều người như vậy, sao anh lại không biết xấu hổ như thế chứ?"
Giang Sách ho khan một tiếng, rút tay của Đinh Mộng Nghiên ra và nói: "Vậy thì em đồng ý đúng không?"
"Đã bảo anh đừng nói lung tung, anh cứ nói nữa, em sẽ không để ý đến anh đâu."
"Được rồi, anh sẽ không nói, chúng ta mau ăn xong rồi về nhà thôi."
"Anh! Hừ!"
Hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, mọi người xung quanh đều vỗ tay tán thưởng Đinh Trọng và Đinh Khải Sơn, mọi thứ diễn ra quá tốt đẹp, chỉ có hai anh em Đinh Hồng Diệu là lộ ra vẻ xấu hổ.
Họ đến đây để phá tiệc, bây giờ xem ra không những không phá được, ngược lại còn trở thành thằng hề, làm cho người ta chê cười.
Một lần nữa, Đinh Hồng Diệu lại thua trong tay Giang Sách.
Không phục cũng không được.
Với sự giúp đỡ của Đinh Khải Sơn, Đinh Trọng ngồi trên ghế chính, ngẩng đầu nhìn Đinh Hồng Diệu và lớn giọng hỏi: "Hồng Diệu, Tử Ngọc, sao các cháu không ngồi ăn?"
Đinh Hồng Diệu lạnh mặt nói: "Công ty còn có chuyện, chúng tôi sẽ không ở lại ăn tối."
Đinh Trọng gật đầu: "Đúng vậy, công ty có rất nhiều việc, với tư cách gia chủ thì hẳn là cậu rất bận, nhưng Hồng Diệu, cậu yên tâm, sẽ có người thay cậu làm chức gia chủ mệt mỏi đó nhanh thôi, sau này cậu có thể tự do hưởng hạnh phúc là được rồi.”
Đinh Hồng Diệu cười khẩy ba tiếng: "Được rồi, tôi sẽ đợi ngày tôi có thể tận hưởng hạnh phúc."
Nói xong, anh ta liền xoay người rời đi mà không đợi thêm một phút nào nữa.
Đinh Trọng vỗ bàn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta cứ chờ xem!"
Quay lại, ông ta nói với đám đông: "Mặc kệ nó đi, nào, tất cả chúng ta hãy nâng ly chúc mừng nào."
Đinh Trọng đã giải quyết mâu thuẫn nhiều năm với con trai nên rất vui vẻ, cụng ly và uống rượu với mọi người, đêm nay không say không về.
Đinh Mộng Nghiên nở một nụ cười hài lòng và trong sáng khi nhìn dáng vẻ bình yên và hạnh phúc của gia đình mình, lúc này cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Nép mình trong vòng tay của Giang Sách, Đinh Mộng Nghiên hy vọng rằng cô sẽ được hạnh phúc như giây phút này cả đời, điều đó sẽ tuyệt vời biết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.