Chương 301: Chứng minh bản thân
Mộ Thính Bạch
19/05/2022
Người đàn ông vạm vỡ đút hai tay vào túi quần, không hề để tâm đến những gì Giang Sách nói, trong mắt anh ta, Giang Sách vừa không cường tráng
bằng anh ta, ăn mặc cũng không bằng mình, vừa nhìn là biết chắc là một
tên hèn.
Một tên hèn mà thôi, có gì đáng sợ đâu?
Cho dù có đánh nhau, chỉ với thể hình và cơ bắp này của mình, anh ta chẳng lẽ không hạ gục đối phương trong một nốt nhạc?
Vậy nên, có gì mà phải lo?
Giang Sách lại không nhằm thẳng vào gã lực lưỡng kia, mà đến trước xe anh ta.
Sau đó, Giang Sách nghiêng người nhấc chân lên, làm tư thế của động tác sút bóng vào khung thành của cầu thủ bóng đá, giây tiếp theo, với một tiếng gào lên của Giang Sách, một cú đạp thật mạnh cũng được tung ra.
Một đạp ngay vào giữa xe.
Tiếp theo đó là một tiếng nổ cực lớn, chiếc xe to lớn trước mặt tên lực lưỡng và cô gái diêm dúa đã bị đạp văng ra xa bảy tám mét!
Đâm sầm vào chiếc xe ở phía trước.
Đây là chuyện mà người ta làm ra được ư?
Người đàn ông to cao vẫn đút tay vào túi quần, nhưng tư thế của anh ta lúc này không còn vững chãi nữa, hai tay hai chân nhũn ra, không còn sức, miệng thì há hốc, cứ như bong bóng bị xì hơi, mềm oặt.
Anh ta cũng là con nhà võ, đương nhiên biết sức mạnh của cú đạp này lớn cỡ nào.
Không hề nói quá, một cú đạp này mà giáng lên người anh ta thì xương cốt anh ta có mà đứt đoạn hết, mất mạng luôn không chừng.
Không ngờ đây lại là một "cao thủ võ lâm" ngầm.
Anh ta ăn hiếp biết bao nhiêu người, lần này gậy ông đập lưng ông thật rồi, may mà ban nãy không động tay với đối phương, nếu không bây giờ chắc anh ta đã bị vác lên xe cứu thương đưa thẳng vào bệnh viện mất.
Giang Sách nhìn anh ta.
Chỉ một ánh mắt sắc bén đã khiến anh ta không dám động đậy.
"Anh anh anh, anh muốn làm gì?"
Giang Sách bình tĩnh nói: "Tôi là Giang Sách, bây giờ phải đi tham gia vũ hội. Nếu anh muốn tôi bồi thường tổn thất chiếc xe cho anh thì đến vũ hội tìm tôi."
Nói xong, anh vẫy tay về phía xe mình.
Tân Uẩn cười mỉm bước ra, khoác tay Giang Sách rời khỏi bãi đỗ xe.
Tên kia vã mồ hôi lạnh đầy trán.
Anh ta còn dám đi đòi bồi thường xe ư? Haha, cho anh ta mượn thêm một lá gan cũng không dám nữa! Ở Nam Thành, dân tình hung hăng, có quỷ mới biết thân phận thật sự của đối phương là gì, sức chiến đấu mạnh tới đâu?
Chuyện này đến đây là kết thúc được rồi, cứ làm ầm lên nữa thì có khi mất luôn cái mạng.
Cô gái diêm dúa lắc cánh tay anh ta: "Cứ bỏ qua như vậy sao?"
Anh ta nhìn cô ta như nhìn một người đần độn: "Chứ sao nữa? Cô còn muốn động tay chân với người ta hả? Muốn thì tự cô đi mà kiếm chuyện, tôi không dám đâu."
Lời nói tràn đầy sự hèn nhát.
Nhưng cũng rất thể hiện sự biết điều của mình.
...
Phía bên kia, Giang Sách nắm tay bạn nhảy Tân Uẩn của mình, bước vào cửa ra vào sảnh vũ hội, xếp hàng đợi vào trong như bao khách quý khác.
Tân Uẩn hôm nay bị niềm hạnh phúc lấp đầy cả tim.
Lần đầu tiên cô ấy được cảm nhận nhiệt độ ấm áp của bàn tay Giang Sách lâu như vậy, tuy nhiên chỉ là nắm tay theo hình thức, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Phải biết rằng, bình thường làm gì có cơ hội nắm tay Giang Sách.
Ngay lúc này, Tân Uẩn không còn xem mình là bạn nhảy của Giang Sách nữa, mà mà là cô dâu của Giang Sách, nơi họ sắp bước vào không phải là sàn nhảy mà là nơi tổ chức hôn lễ.
Tuy rằng là tự lừa mình dối người nhưng đời người được mấy lần cơ hội thế này đâu, để cô ấy mơ mộng một lần thì có làm sao?
Sau khi từng cặp bạn nhảy bước vào, cuối cùng cũng đến lượt Giang Sách và Tân Uẩn.
Ở cửa, nhân viên tiếp đón nở một nụ cười công nghiệp nói: "Mời hai vị đưa thiệp mời ra."
Vừa nói xong, nụ cười trên mặt chàng nhân viên cứng đờ lại, bởi vì anh ta phát hiện cặp đôi này có chút vấn đề.
Người nữ thì bình thường, ăn mặc chỉn chu đàng hoàng, xinh đẹp thì không nhắc làm gì nhưng ăn mặc cũng rất đẹp mắt, rất phù hợp với chủ đề buổi vũ hội đêm nay của họ.
Vấn đề là ở người đàn ông đi chung.
Người đàn ông trước mặt tuy rằng ăn mặc không thể nói là lôi thôi, nhưng vừa nhìn là biết quần áo mua lề đường, từ đầu đến chân không có món nào hơn 200 tệ cả.
Đặc biệt là đôi giày anh mang, trông thế nào cũng thấy giống như vơ bừa một đôi trong siêu thị giá rẻ.
Một tên nghèo rệp thế này làm thế nào mà có được thiệp mời cơ chứ?
Thiệp mời của Thuỷ Vân Thiên trước giờ chỉ gửi đến những nhân vật lớn không giàu thì cũng quyền quý, những người đến đây hôm nay cũng thể hiện rõ điểm này.
Nhìn những người đàn ông khác, có ai là không mặc đồ hiệu chứ?
Những thứ đắt tiền thì không nhắc, cho dù là có "đơn giản" nhất thì một món cũng phải mấy chục nghìn tệ, sao có thể chỉ mặc một chiếc áo đáng giá 200 tệ đến đây được?
Thế thì có vẻ nghèo hèn quá.
Nhân viên tiếp đón nảy sinh nghi ngờ với Giang Sách, kiểm tra cũng nghiêm ngặt hơn.
Anh ta giở thiệp mời ra.
Kiểm tra xong thì chắc chắn thiệp mời này là thật, điều này không cần nghi ngờ.
Tên trên thiệp mời là: "Giang Sách."
Nhân viên tiếp đón có biết Giang Sách là người siêu giàu đã đấu giá thành công Biển Thước thần châm và Tiên Hoạt Can Tạng ở buổi đấu giá ngày hôm qua.
Thử hỏi xem một nhà giàu như thế sao lại có thể chỉ mặc đồ với giá 200 tệ từ đầu tới chân chứ?
Vừa nhìn là biết giả mạo.
Ở nơi Nam Thành này nguy hiểm tứ phía, nói không chừng Giang Sách vừa ra khỏi chỗ đấu giá lại lập tức bị người ta xử đẹp rồi, ví dụ như bọn săn người giàu gì gì đấy.
Giang Sách trước mặt này chắc chắn là giả mạo!
Chỉ là giả mạo cũng không giả mạo sao cho giống hơn một chút, mặc đồ rẻ tiền thế này, ha ha, không phải đang chờ bị phát hiện đấy à?
Trên thực tế, suy đoán của nhân viên tiếp đón cũng có lý, Giang Sách đúng là có bị đám săn nhà giàu nhắm tới, nhưng chàng nhân viên này lại không hiểu thói quen của Giang Sách, không biết Giang Sách thích kín tiếng, không thích khoe khoang.
Cho dù có giàu hơn nữa cũng ăn mặc không khác gì người bình thường.
Không chỉ là anh, đến cả đám đàn em theo Giang Sách thường niên ở mười hai cung Hoàng Đạo cũng bị Giang Sách ảnh hưởng, ai nấy đều giàu nứt vách nhưng lại ăn mặc không khác gì mấy người bán quẩy trong làng.
Nhân viên tiếp đón huơ huơ cái thiệp mời trong tay, nói với giọng điệu không mấy thiện cảm: "Nói thật đi, ăn cắp cái thiệp này từ chỗ nào đấy?"
Câu nói này làm Giang Sách trở tay không kịp.
Anh khó hiểu nói: "Thiệp mời này là do Thuỷ Vân Thiên các người đưa đến cho tôi mà, không có vấn đề gì. Sao thế, là giả sao?"
Chàng nhân viên hừ một tiếng.
"Thiệp mời là thật, không sai, nhưng người là giả!"
Ý trong câu nói rất rõ ràng, anh ta không hề tin người trước mặt anh ta là Giang Sách, chắc chắn là giả mạo!.
Giang Sách cười khổ.
Tuy rằng đã thấy chuyện tương tự trên tin tức, nhưng thật sự xảy ra với anh thì vẫn là lần đầu.
Anh phải làm sao mới chứng minh được mình chính là mình đây?
Chàng nhân viên lại cộc cằn nói: "Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, cho anh một cơ hội cuối, khai rõ ràng cái thiệp này đến từ đâu?!"
"Trộm hay là cướp?"
"Chủ nhân của cái thiệp này là Giang Sách, anh làm gì anh ta rồi?"
"Tôi khuyên anh khai rõ ra, đừng ảo tưởng qua mắt được Thuỷ Vân Thiên chúng tôi, bởi vì anh không có bản lĩnh đó đâu!"
Một tên hèn mà thôi, có gì đáng sợ đâu?
Cho dù có đánh nhau, chỉ với thể hình và cơ bắp này của mình, anh ta chẳng lẽ không hạ gục đối phương trong một nốt nhạc?
Vậy nên, có gì mà phải lo?
Giang Sách lại không nhằm thẳng vào gã lực lưỡng kia, mà đến trước xe anh ta.
Sau đó, Giang Sách nghiêng người nhấc chân lên, làm tư thế của động tác sút bóng vào khung thành của cầu thủ bóng đá, giây tiếp theo, với một tiếng gào lên của Giang Sách, một cú đạp thật mạnh cũng được tung ra.
Một đạp ngay vào giữa xe.
Tiếp theo đó là một tiếng nổ cực lớn, chiếc xe to lớn trước mặt tên lực lưỡng và cô gái diêm dúa đã bị đạp văng ra xa bảy tám mét!
Đâm sầm vào chiếc xe ở phía trước.
Đây là chuyện mà người ta làm ra được ư?
Người đàn ông to cao vẫn đút tay vào túi quần, nhưng tư thế của anh ta lúc này không còn vững chãi nữa, hai tay hai chân nhũn ra, không còn sức, miệng thì há hốc, cứ như bong bóng bị xì hơi, mềm oặt.
Anh ta cũng là con nhà võ, đương nhiên biết sức mạnh của cú đạp này lớn cỡ nào.
Không hề nói quá, một cú đạp này mà giáng lên người anh ta thì xương cốt anh ta có mà đứt đoạn hết, mất mạng luôn không chừng.
Không ngờ đây lại là một "cao thủ võ lâm" ngầm.
Anh ta ăn hiếp biết bao nhiêu người, lần này gậy ông đập lưng ông thật rồi, may mà ban nãy không động tay với đối phương, nếu không bây giờ chắc anh ta đã bị vác lên xe cứu thương đưa thẳng vào bệnh viện mất.
Giang Sách nhìn anh ta.
Chỉ một ánh mắt sắc bén đã khiến anh ta không dám động đậy.
"Anh anh anh, anh muốn làm gì?"
Giang Sách bình tĩnh nói: "Tôi là Giang Sách, bây giờ phải đi tham gia vũ hội. Nếu anh muốn tôi bồi thường tổn thất chiếc xe cho anh thì đến vũ hội tìm tôi."
Nói xong, anh vẫy tay về phía xe mình.
Tân Uẩn cười mỉm bước ra, khoác tay Giang Sách rời khỏi bãi đỗ xe.
Tên kia vã mồ hôi lạnh đầy trán.
Anh ta còn dám đi đòi bồi thường xe ư? Haha, cho anh ta mượn thêm một lá gan cũng không dám nữa! Ở Nam Thành, dân tình hung hăng, có quỷ mới biết thân phận thật sự của đối phương là gì, sức chiến đấu mạnh tới đâu?
Chuyện này đến đây là kết thúc được rồi, cứ làm ầm lên nữa thì có khi mất luôn cái mạng.
Cô gái diêm dúa lắc cánh tay anh ta: "Cứ bỏ qua như vậy sao?"
Anh ta nhìn cô ta như nhìn một người đần độn: "Chứ sao nữa? Cô còn muốn động tay chân với người ta hả? Muốn thì tự cô đi mà kiếm chuyện, tôi không dám đâu."
Lời nói tràn đầy sự hèn nhát.
Nhưng cũng rất thể hiện sự biết điều của mình.
...
Phía bên kia, Giang Sách nắm tay bạn nhảy Tân Uẩn của mình, bước vào cửa ra vào sảnh vũ hội, xếp hàng đợi vào trong như bao khách quý khác.
Tân Uẩn hôm nay bị niềm hạnh phúc lấp đầy cả tim.
Lần đầu tiên cô ấy được cảm nhận nhiệt độ ấm áp của bàn tay Giang Sách lâu như vậy, tuy nhiên chỉ là nắm tay theo hình thức, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Phải biết rằng, bình thường làm gì có cơ hội nắm tay Giang Sách.
Ngay lúc này, Tân Uẩn không còn xem mình là bạn nhảy của Giang Sách nữa, mà mà là cô dâu của Giang Sách, nơi họ sắp bước vào không phải là sàn nhảy mà là nơi tổ chức hôn lễ.
Tuy rằng là tự lừa mình dối người nhưng đời người được mấy lần cơ hội thế này đâu, để cô ấy mơ mộng một lần thì có làm sao?
Sau khi từng cặp bạn nhảy bước vào, cuối cùng cũng đến lượt Giang Sách và Tân Uẩn.
Ở cửa, nhân viên tiếp đón nở một nụ cười công nghiệp nói: "Mời hai vị đưa thiệp mời ra."
Vừa nói xong, nụ cười trên mặt chàng nhân viên cứng đờ lại, bởi vì anh ta phát hiện cặp đôi này có chút vấn đề.
Người nữ thì bình thường, ăn mặc chỉn chu đàng hoàng, xinh đẹp thì không nhắc làm gì nhưng ăn mặc cũng rất đẹp mắt, rất phù hợp với chủ đề buổi vũ hội đêm nay của họ.
Vấn đề là ở người đàn ông đi chung.
Người đàn ông trước mặt tuy rằng ăn mặc không thể nói là lôi thôi, nhưng vừa nhìn là biết quần áo mua lề đường, từ đầu đến chân không có món nào hơn 200 tệ cả.
Đặc biệt là đôi giày anh mang, trông thế nào cũng thấy giống như vơ bừa một đôi trong siêu thị giá rẻ.
Một tên nghèo rệp thế này làm thế nào mà có được thiệp mời cơ chứ?
Thiệp mời của Thuỷ Vân Thiên trước giờ chỉ gửi đến những nhân vật lớn không giàu thì cũng quyền quý, những người đến đây hôm nay cũng thể hiện rõ điểm này.
Nhìn những người đàn ông khác, có ai là không mặc đồ hiệu chứ?
Những thứ đắt tiền thì không nhắc, cho dù là có "đơn giản" nhất thì một món cũng phải mấy chục nghìn tệ, sao có thể chỉ mặc một chiếc áo đáng giá 200 tệ đến đây được?
Thế thì có vẻ nghèo hèn quá.
Nhân viên tiếp đón nảy sinh nghi ngờ với Giang Sách, kiểm tra cũng nghiêm ngặt hơn.
Anh ta giở thiệp mời ra.
Kiểm tra xong thì chắc chắn thiệp mời này là thật, điều này không cần nghi ngờ.
Tên trên thiệp mời là: "Giang Sách."
Nhân viên tiếp đón có biết Giang Sách là người siêu giàu đã đấu giá thành công Biển Thước thần châm và Tiên Hoạt Can Tạng ở buổi đấu giá ngày hôm qua.
Thử hỏi xem một nhà giàu như thế sao lại có thể chỉ mặc đồ với giá 200 tệ từ đầu tới chân chứ?
Vừa nhìn là biết giả mạo.
Ở nơi Nam Thành này nguy hiểm tứ phía, nói không chừng Giang Sách vừa ra khỏi chỗ đấu giá lại lập tức bị người ta xử đẹp rồi, ví dụ như bọn săn người giàu gì gì đấy.
Giang Sách trước mặt này chắc chắn là giả mạo!
Chỉ là giả mạo cũng không giả mạo sao cho giống hơn một chút, mặc đồ rẻ tiền thế này, ha ha, không phải đang chờ bị phát hiện đấy à?
Trên thực tế, suy đoán của nhân viên tiếp đón cũng có lý, Giang Sách đúng là có bị đám săn nhà giàu nhắm tới, nhưng chàng nhân viên này lại không hiểu thói quen của Giang Sách, không biết Giang Sách thích kín tiếng, không thích khoe khoang.
Cho dù có giàu hơn nữa cũng ăn mặc không khác gì người bình thường.
Không chỉ là anh, đến cả đám đàn em theo Giang Sách thường niên ở mười hai cung Hoàng Đạo cũng bị Giang Sách ảnh hưởng, ai nấy đều giàu nứt vách nhưng lại ăn mặc không khác gì mấy người bán quẩy trong làng.
Nhân viên tiếp đón huơ huơ cái thiệp mời trong tay, nói với giọng điệu không mấy thiện cảm: "Nói thật đi, ăn cắp cái thiệp này từ chỗ nào đấy?"
Câu nói này làm Giang Sách trở tay không kịp.
Anh khó hiểu nói: "Thiệp mời này là do Thuỷ Vân Thiên các người đưa đến cho tôi mà, không có vấn đề gì. Sao thế, là giả sao?"
Chàng nhân viên hừ một tiếng.
"Thiệp mời là thật, không sai, nhưng người là giả!"
Ý trong câu nói rất rõ ràng, anh ta không hề tin người trước mặt anh ta là Giang Sách, chắc chắn là giả mạo!.
Giang Sách cười khổ.
Tuy rằng đã thấy chuyện tương tự trên tin tức, nhưng thật sự xảy ra với anh thì vẫn là lần đầu.
Anh phải làm sao mới chứng minh được mình chính là mình đây?
Chàng nhân viên lại cộc cằn nói: "Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, cho anh một cơ hội cuối, khai rõ ràng cái thiệp này đến từ đâu?!"
"Trộm hay là cướp?"
"Chủ nhân của cái thiệp này là Giang Sách, anh làm gì anh ta rồi?"
"Tôi khuyên anh khai rõ ra, đừng ảo tưởng qua mắt được Thuỷ Vân Thiên chúng tôi, bởi vì anh không có bản lĩnh đó đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.