Chương 424: Nghèo và giàu
Mộ Thính Bạch
01/10/2022
Đinh Mộng Nghiên cực kỳ phản cảm bước sang một bên, có thể thấy cô khá chán ghét gã đàn ông trước mặt, nhưng không trực tiếp nói ra.
Giang Sách bước tới.
Tiếng bước chân thu hút sự chú ý của mấy người trong phòng, Đinh Mộng Nghiên lập tức cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy Giang Sách. Cô như nhìn thấy cứu tinh, đứng dậy bước tới.
"Ông xã, anh về rồi."
Cô gọi rất ngọt ngào.
Đặc biệt còn cố tình nhấn mạnh một tiếng "ông xã" này, cố ý để người đàn ông ngồi trên ghế sô pha có thể nghe rõ.
Rõ ràng, một tiếng này đã chọc giận người đàn ông.
Anh ta liếc nhìn Giang Sách từ trên xuống dưới, thình lình nói: "Uầy, Mộng Nghiên, đây là con rể ở cửa trong truyền thuyết của em à? Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay để anh gặp được rồi."
Câu này vô cùng thô lỗ.
Giang Sách chỉ hỏi: "Anh ta là ai?"
Đinh Mộng Nghiên chưa kịp trả lời, người đàn ông đã chủ động đứng dậy, chỉnh lại áo vest, ngạo nghễ nói: "Tôi tên là Cao Văn Tường, bố tôi và chú Đinh là bạn học cũ. Chúng tôi rất thân thiết từ khi còn nhỏ, khi đó chú Đinh vẫn luôn nói với bố tôi rằng nếu sau này cả hai nhà chúng tôi đều có con cháu, còn vừa vặn có nam có nữ thì sẽ làm thông gia, thân càng thêm thân."
Đinh Mộng Nghiên không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng là rất không vui.
Làm gì có ai nói mấy chuyện không đâu vào đâu như vậy trước mặt chồng của người khác chứ?
Cô tức giận nói: "Đó là do bố tôi thuận miệng nói thôi, không thể coi là thật."
Cao Văn Tường lắc ngón tay: "Này, đây không phải là thuận miệng nói đâu. Năm đó chú Đinh rất nghiêm túc nắm lấy tay bố tôi và nói một cách chân thành."
Nói xong, anh ta còn quay đầu Đinh Khải Sơn: "Đúng không chú?"
Đinh Khải Sơn cũng không muốn nói chuyện với anh ta.
Quả thật, hồi đó Đinh Khải Sơn rất muốn con gái mình kết hôn với Cao Văn Tường, bởi vì nhà họ Cao rất giàu có và quyền lực, và Cao Văn Tường đã lên làm vị trí gia chủ nhà họ Cao.
Nếu có thể vào nhà họ Cao, sẽ được hưởng vinh quang và sự giàu có vô tận trong tương lai.
Nhưng ai biết được rằng Cao Văn Tường hoàn toàn coi thường Đinh Mộng Nghiên, quay đầu lại đi nịnh bợ một cô con gái nhà giàu, lôi kéo sự giúp đỡ của gia đình nhà vợ, vươn lên bằng mọi cách, kiếm được rất nhiều tiền.
Sau đó, gia đình nhà vợ gặp khó khăn, Cao Văn Tường đã vứt bỏ gia đình người ta một cách vô liêm sỉ và ly hôn.
Tai tiếng của Cao Văn Tường được rất nhiều người biết đến.
Nhất là mấy năm sau khi ly hôn, không biết bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp đã bị tổn thương, những năm này nhà họ Cao luôn coi thường nhà họ Đinh, nên càng ngày càng ít qua lại.
Nhưng hôm nay, đã có ngoại lệ.
Nhà họ Cao cũng muốn kiếm tiền từ dự án đất hoang phía Bắc, nhưng nhà họ Cao không hề có mối liên hệ nào với Đinh Phong Thành. Tìm tới tìm lui, chợt nhớ tới con đường Đinh Khải Sơn, Đinh Mộng Nghiên.
Nhà họ Cao không liên lạc trong nhiều năm, đến "nương thân" nhà họ Đinh, muốn qua lại với Đinh Phong Thành thông qua mối quan hệ của Đinh Mộng Nghiên.
Ban đầu, mục đích rất đơn giản.
Nhưng sau khi Cao Văn Tường nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên, mục đích của anh ta lại thay đổi.
Quá đẹp.
Đinh Mộng Nghiên của ngày hôm nay không phải là cô nhóc tóc vàng ngày xưa, nét trẻ con đã phai nhạt, trổ mã rất duyên dáng yêu kiều, ăn diện trang điểm cũng rất đẹp đẽ, dù là ngôi sao tầm cỡ thế giới cũng chỉ thế thôi.
Cao Văn Tường háo sắc nhìn không chịu được nữa, dù thế nào cũng phải hái bông hoa này xuống.
Đinh Khải Sơn đi tới, đặt lên bàn cà phê mấy đĩa hoa quả, nhàn nhạt nói: "Đã lâu không liên lạc với bố cậu, thật không ngờ hôm nay lại đột nhiên đến thăm."
Cao Văn Tường mỉm cười ngồi xuống: "Bố cháu cũng đang bận, chú đừng phiền lòng. Lần này đến gặp chú, thứ nhất là để hỏi thăm sức khỏe chú Đinh thế nào. Thứ hai, cũng là vì công việc, muốn chú hỗ trợ kết nối, cho cháu gặp mặt Đinh Phong Thành."
"Các chú là người thân. Với sự giúp đỡ của chú Đinh, cháu tin rằng nhà họ Cao của chúng cháu có thể dễ dàng hưởng lợi từ dự án đất hoang phía Bắc."
"Chú Đinh, chú yên tâm đi, cháu tuyệt đối sẽ không để chú giúp đỡ vô ích đâu."
Nói rồi, anh ta lấy ra một tấm chi phiếu: "Đây là một tấm chi phiếu năm triệu. Chỉ cần chú giúp cháu làm việc này, chi phiếu sẽ là của chú."
Mọi người đều yêu tiền.
Nhưng thái độ của Cao Văn Tường khiến Đinh Khải Sơn không hài lòng.
Ông hừ lạnh một tiếng: "Tôi không tiện tham gia vào chuyện giữa đám con cháu các cậu. Cậu có thể nói chuyện với Mộng Nghiên và Giang Sách, tôi đi xem TV."
Ông không muốn để ý đến Cao Văn Tường.
Cao Văn Tường lại quay sang nhìn Đinh Mộng Nghiên: "Ha ha, vậy thì không còn cách nào khác. Mộng Nghiên, vậy em giúp anh một việc nhé. Chú Đinh muốn ở nhà xem TV, chúng ta nói chuyện cũng không tiện, chi bằng đi tìm một quán cà phê vừa uống vừa trò chuyện?"
"Nào, đi thôi."
Anh ta không hề coi mình là người ngoài, đứng dậy và đưa tay về phía Đinh Mộng Nghiên, định dẫn Đinh Mộng Nghiên đi.
Ở nhà người ta, trước mặt chồng người ta, cha mẹ của người ta, làm ra loại chuyện này, đây là tiết tấu hoàn toàn không để nhà họ Đinh vào mắt!
Trước khi anh ta có thể chạm vào tay của Đinh Mộng Nghiên, Giang Sách đã vung tay và tát mạnh vào mu bàn tay của Cao Văn Tường.
Với sức lực đó, xương bàn tay anh ta gần như gãy ra.
"A!!!"
Cao Văn Tường hét lên, trừng mắt nhìn Giang Sách: "Mẹ nó, anh muốn chết à?"
Giang Sách cũng không thèm nhìn anh ta, trực tiếp ngồi ở giữa sô pha, kéo Đinh Mộng Nghiên ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Muốn nói chuyện dự án thì nói ở nhà là được rồi."
Cao Văn Tường sửng sốt một chút, cười khẩy nói: "Sao nào, một thằng ở rể ăn cơm mềm mà còn muốn bàn chuyện dự án với tôi ư? Anh là cái thá gì?"
Nói xong, anh ta nhìn về phía Đinh Khải Sơn: "Chú Đinh, gia giáo của chú hình như không được tốt lắm nhỉ? Chó nuôi trong nhà sao dám tiến thêm một bước mà ngồi trên sô pha chứ?"
Trong mắt anh ta, Giang Sách là một chú chó được nhà họ Đinh nuôi.
Cao Văn Tường cảm thấy rằng Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên chắc hẳn rất khinh thường và ghét Giang Sách mới đúng, Giang Sách nên là người hầu bưng trà rót nước mới phải.
Nhưng kết quả khiến anh ta ngạc nhiên.
Đinh Khải Sơn lạnh lùng trả lời: "Giang Sách là chủ nhà chúng tôi, có chuyện thì cứ nói với nó."
Chủ nhà?
Cao Văn Tường mỉm cười, ngồi xuống, vỗ tấm chi phiếu trên bàn.
"Nói chuyện ư? Có gì để nói chuyện với một người chưa từng thấy sự đời như anh chứ?"
"Anh nhìn cho kỹ, đây là chi phiếu năm triệu, cả đời này anh có thể kiếm được năm triệu không?"
"Điều mà nhà họ Cao chúng tôi muốn nói đến là một dự án lớn hàng trăm triệu tỷ. Lương tháng của anh là bao nhiêu? Có tư cách gì mà ngồi xuống nói chuyện với tôi?"
Đây là thủ đoạn yêu thích của Cao Văn Tường.
Để đối phó với người nghèo, anh ta trực tiếp dùng tiền để “đập chết” đối phương.
Đáng tiếc là phản ứng của Giang Sách không ngạc nhiên cho lắm, cũng không hèn mọn chút nào.
"Năm triệu nhỏ như con kiến này mà anh cũng không biết xấu hổ lấy ra nữa à?"
"Nhà họ Cao các anh không có kiến thức đến mức nào vậy?"
Rầm!
Cao Văn Tường vỗ bàn đứng dậy: "Mẹ kiếp, một thằng nghèo như mày mà còn muốn dạy dỗ tao à? Mày có biết tao có thể kiếm hàng trăm nghìn tệ tiền lương mỗi tháng mà không cần làm gì hay không! Mày liều chết liều sống nhưng một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Có được mười ngàn không? Thằng nghèo!!!”!
Giang Sách bước tới.
Tiếng bước chân thu hút sự chú ý của mấy người trong phòng, Đinh Mộng Nghiên lập tức cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy Giang Sách. Cô như nhìn thấy cứu tinh, đứng dậy bước tới.
"Ông xã, anh về rồi."
Cô gọi rất ngọt ngào.
Đặc biệt còn cố tình nhấn mạnh một tiếng "ông xã" này, cố ý để người đàn ông ngồi trên ghế sô pha có thể nghe rõ.
Rõ ràng, một tiếng này đã chọc giận người đàn ông.
Anh ta liếc nhìn Giang Sách từ trên xuống dưới, thình lình nói: "Uầy, Mộng Nghiên, đây là con rể ở cửa trong truyền thuyết của em à? Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay để anh gặp được rồi."
Câu này vô cùng thô lỗ.
Giang Sách chỉ hỏi: "Anh ta là ai?"
Đinh Mộng Nghiên chưa kịp trả lời, người đàn ông đã chủ động đứng dậy, chỉnh lại áo vest, ngạo nghễ nói: "Tôi tên là Cao Văn Tường, bố tôi và chú Đinh là bạn học cũ. Chúng tôi rất thân thiết từ khi còn nhỏ, khi đó chú Đinh vẫn luôn nói với bố tôi rằng nếu sau này cả hai nhà chúng tôi đều có con cháu, còn vừa vặn có nam có nữ thì sẽ làm thông gia, thân càng thêm thân."
Đinh Mộng Nghiên không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng là rất không vui.
Làm gì có ai nói mấy chuyện không đâu vào đâu như vậy trước mặt chồng của người khác chứ?
Cô tức giận nói: "Đó là do bố tôi thuận miệng nói thôi, không thể coi là thật."
Cao Văn Tường lắc ngón tay: "Này, đây không phải là thuận miệng nói đâu. Năm đó chú Đinh rất nghiêm túc nắm lấy tay bố tôi và nói một cách chân thành."
Nói xong, anh ta còn quay đầu Đinh Khải Sơn: "Đúng không chú?"
Đinh Khải Sơn cũng không muốn nói chuyện với anh ta.
Quả thật, hồi đó Đinh Khải Sơn rất muốn con gái mình kết hôn với Cao Văn Tường, bởi vì nhà họ Cao rất giàu có và quyền lực, và Cao Văn Tường đã lên làm vị trí gia chủ nhà họ Cao.
Nếu có thể vào nhà họ Cao, sẽ được hưởng vinh quang và sự giàu có vô tận trong tương lai.
Nhưng ai biết được rằng Cao Văn Tường hoàn toàn coi thường Đinh Mộng Nghiên, quay đầu lại đi nịnh bợ một cô con gái nhà giàu, lôi kéo sự giúp đỡ của gia đình nhà vợ, vươn lên bằng mọi cách, kiếm được rất nhiều tiền.
Sau đó, gia đình nhà vợ gặp khó khăn, Cao Văn Tường đã vứt bỏ gia đình người ta một cách vô liêm sỉ và ly hôn.
Tai tiếng của Cao Văn Tường được rất nhiều người biết đến.
Nhất là mấy năm sau khi ly hôn, không biết bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp đã bị tổn thương, những năm này nhà họ Cao luôn coi thường nhà họ Đinh, nên càng ngày càng ít qua lại.
Nhưng hôm nay, đã có ngoại lệ.
Nhà họ Cao cũng muốn kiếm tiền từ dự án đất hoang phía Bắc, nhưng nhà họ Cao không hề có mối liên hệ nào với Đinh Phong Thành. Tìm tới tìm lui, chợt nhớ tới con đường Đinh Khải Sơn, Đinh Mộng Nghiên.
Nhà họ Cao không liên lạc trong nhiều năm, đến "nương thân" nhà họ Đinh, muốn qua lại với Đinh Phong Thành thông qua mối quan hệ của Đinh Mộng Nghiên.
Ban đầu, mục đích rất đơn giản.
Nhưng sau khi Cao Văn Tường nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên, mục đích của anh ta lại thay đổi.
Quá đẹp.
Đinh Mộng Nghiên của ngày hôm nay không phải là cô nhóc tóc vàng ngày xưa, nét trẻ con đã phai nhạt, trổ mã rất duyên dáng yêu kiều, ăn diện trang điểm cũng rất đẹp đẽ, dù là ngôi sao tầm cỡ thế giới cũng chỉ thế thôi.
Cao Văn Tường háo sắc nhìn không chịu được nữa, dù thế nào cũng phải hái bông hoa này xuống.
Đinh Khải Sơn đi tới, đặt lên bàn cà phê mấy đĩa hoa quả, nhàn nhạt nói: "Đã lâu không liên lạc với bố cậu, thật không ngờ hôm nay lại đột nhiên đến thăm."
Cao Văn Tường mỉm cười ngồi xuống: "Bố cháu cũng đang bận, chú đừng phiền lòng. Lần này đến gặp chú, thứ nhất là để hỏi thăm sức khỏe chú Đinh thế nào. Thứ hai, cũng là vì công việc, muốn chú hỗ trợ kết nối, cho cháu gặp mặt Đinh Phong Thành."
"Các chú là người thân. Với sự giúp đỡ của chú Đinh, cháu tin rằng nhà họ Cao của chúng cháu có thể dễ dàng hưởng lợi từ dự án đất hoang phía Bắc."
"Chú Đinh, chú yên tâm đi, cháu tuyệt đối sẽ không để chú giúp đỡ vô ích đâu."
Nói rồi, anh ta lấy ra một tấm chi phiếu: "Đây là một tấm chi phiếu năm triệu. Chỉ cần chú giúp cháu làm việc này, chi phiếu sẽ là của chú."
Mọi người đều yêu tiền.
Nhưng thái độ của Cao Văn Tường khiến Đinh Khải Sơn không hài lòng.
Ông hừ lạnh một tiếng: "Tôi không tiện tham gia vào chuyện giữa đám con cháu các cậu. Cậu có thể nói chuyện với Mộng Nghiên và Giang Sách, tôi đi xem TV."
Ông không muốn để ý đến Cao Văn Tường.
Cao Văn Tường lại quay sang nhìn Đinh Mộng Nghiên: "Ha ha, vậy thì không còn cách nào khác. Mộng Nghiên, vậy em giúp anh một việc nhé. Chú Đinh muốn ở nhà xem TV, chúng ta nói chuyện cũng không tiện, chi bằng đi tìm một quán cà phê vừa uống vừa trò chuyện?"
"Nào, đi thôi."
Anh ta không hề coi mình là người ngoài, đứng dậy và đưa tay về phía Đinh Mộng Nghiên, định dẫn Đinh Mộng Nghiên đi.
Ở nhà người ta, trước mặt chồng người ta, cha mẹ của người ta, làm ra loại chuyện này, đây là tiết tấu hoàn toàn không để nhà họ Đinh vào mắt!
Trước khi anh ta có thể chạm vào tay của Đinh Mộng Nghiên, Giang Sách đã vung tay và tát mạnh vào mu bàn tay của Cao Văn Tường.
Với sức lực đó, xương bàn tay anh ta gần như gãy ra.
"A!!!"
Cao Văn Tường hét lên, trừng mắt nhìn Giang Sách: "Mẹ nó, anh muốn chết à?"
Giang Sách cũng không thèm nhìn anh ta, trực tiếp ngồi ở giữa sô pha, kéo Đinh Mộng Nghiên ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Muốn nói chuyện dự án thì nói ở nhà là được rồi."
Cao Văn Tường sửng sốt một chút, cười khẩy nói: "Sao nào, một thằng ở rể ăn cơm mềm mà còn muốn bàn chuyện dự án với tôi ư? Anh là cái thá gì?"
Nói xong, anh ta nhìn về phía Đinh Khải Sơn: "Chú Đinh, gia giáo của chú hình như không được tốt lắm nhỉ? Chó nuôi trong nhà sao dám tiến thêm một bước mà ngồi trên sô pha chứ?"
Trong mắt anh ta, Giang Sách là một chú chó được nhà họ Đinh nuôi.
Cao Văn Tường cảm thấy rằng Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên chắc hẳn rất khinh thường và ghét Giang Sách mới đúng, Giang Sách nên là người hầu bưng trà rót nước mới phải.
Nhưng kết quả khiến anh ta ngạc nhiên.
Đinh Khải Sơn lạnh lùng trả lời: "Giang Sách là chủ nhà chúng tôi, có chuyện thì cứ nói với nó."
Chủ nhà?
Cao Văn Tường mỉm cười, ngồi xuống, vỗ tấm chi phiếu trên bàn.
"Nói chuyện ư? Có gì để nói chuyện với một người chưa từng thấy sự đời như anh chứ?"
"Anh nhìn cho kỹ, đây là chi phiếu năm triệu, cả đời này anh có thể kiếm được năm triệu không?"
"Điều mà nhà họ Cao chúng tôi muốn nói đến là một dự án lớn hàng trăm triệu tỷ. Lương tháng của anh là bao nhiêu? Có tư cách gì mà ngồi xuống nói chuyện với tôi?"
Đây là thủ đoạn yêu thích của Cao Văn Tường.
Để đối phó với người nghèo, anh ta trực tiếp dùng tiền để “đập chết” đối phương.
Đáng tiếc là phản ứng của Giang Sách không ngạc nhiên cho lắm, cũng không hèn mọn chút nào.
"Năm triệu nhỏ như con kiến này mà anh cũng không biết xấu hổ lấy ra nữa à?"
"Nhà họ Cao các anh không có kiến thức đến mức nào vậy?"
Rầm!
Cao Văn Tường vỗ bàn đứng dậy: "Mẹ kiếp, một thằng nghèo như mày mà còn muốn dạy dỗ tao à? Mày có biết tao có thể kiếm hàng trăm nghìn tệ tiền lương mỗi tháng mà không cần làm gì hay không! Mày liều chết liều sống nhưng một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Có được mười ngàn không? Thằng nghèo!!!”!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.