Chương 388: Thua đến nóng mắt
Mộ Thính Bạch
19/07/2022
Có người vui, nhưng cũng có người buồn.
Đinh Mộng Nghiên vui vẻ gom tiền về, nhưng Đinh Phong Thành lại khóc không ra nước mắt, một nghìn vạn cứ thế mất trắng.
Anh ta càng muốn thắng thì càng thua.
Thật đen đủi!
"Chơi lại!"
Nhân viên chia bài lại tiếp tục xào bài.
Điều đáng sợ ở đây là, lần nào Giang Sách cũng có thể dự đoán chính xác bố cục bài, dưới sự hướng dẫn của anh, Đinh Mộng Nghiên chỉ cần phụ trách bỏ bài và theo bài là được, ngoài ra cô không cần phải lo lắng chuyện gì khác.
Chỉ cần là bài cô bỏ, chắc chắn trong ván này sẽ có người lớn hơn cô, miễn là cô theo bài đến cùng thì nhất định sẽ thắng.
Ban đầu, mọi người đều không tin, nhưng dần dần, bọn họ đã quen với thao tác này.
Mấy người khác đều vô tình hoặc cố ý né tránh Đinh Mộng Nghiên, chỉ có Đinh Phong Thành là thua đến nóng mắt, mặc kệ là lá bài nào cũng theo.
Một nghìn năm trăm vạn, hai nghìn vạn, hai nghìn năm trăm vạn, ba nghìn vạn.
Chỉ trong nháy mắt, thẻ bài ba nghìn vạn đã thua hết sạch.
“Anh này, anh đã không còn thẻ bài nữa, mời anh rời khỏi bàn ngay.” Mặc dù trên mặt nhân viên chia bài đang nở nụ cười, nhưng miệng lại nói những lời cực kỳ chói tai.
Rời đi ư?
“Mẹ kiếp, cô đang coi thường ai đấy?” Đinh Phong Thành lại lấy ra hai tấm thẻ: “Cô đổi hết tiền bên trong ra đây!”
"OK."
Đinh Phong Thành thua đến nóng mắt nên bất chấp tất cả, lấy hết số tiền mình đã tích góp trong mấy năm qua.
Đinh Tử Ngọc vốn phải ngăn cản hành động lỗ mãng của anh ta, nhưng lại trốn sau lưng cười trộm, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.
Ngược lại Đinh Mộng Nghiên lại tốt bụng khuyên nhủ: "Anh hai, hôm nay chúng ta tới đây là để vui vẻ, nên anh đừng giận dỗi, anh không cần phải đổi tiền đâu, chúng ta hãy dừng lại tại đây đi."
"Dừng lại tại đây ư?" Đinh Phong Thành không biết tốt xấu nói: "Mụ nội nó, mày thắng rồi nên muốn chạy đúng không? Ông đây cứ không cho mày chạy đấy, nào, tiếp tục đi, có giỏi thì thắng hết tiền của ông đi!"
Anh ta đã nóng đầu rồi, hoàn toàn không nghe lọt bất kỳ lời khuyên nào.
Huống hồ, anh ta vốn có thù địch với Đinh Mộng Nghiên, nên càng không thể nghe lọt lời khuyên của Đinh Mộng Nghiên.
Anh ta xem lòng tốt như lòng lang dạ thú.
Một đống thẻ bài nhanh chóng được đặt trước mặt Đinh Phong Thành, tới hơn một trăm triệu.
"Mấy người cũng đừng hòng chạy, tiếp tục đánh cho tôi."
Mấy người kia nhìn nhau mỉm cười, chạy ư? Bọn họ còn lâu mới chạy.
Hiếm khi nhìn thấy tên giàu có bị nóng đầu, ai mà chẳng muốn thừa cơ kiếm thêm một khoản? Bọn họ chỉ cần làm một điều duy nhất, đó là né tránh Đinh Mộng Nghiên, rồi tập trung đánh thắng một mình Đinh Phong Thành là được.
Cứ như thế, cảnh tượng cực kỳ lúng túng đã xảy ra, một bàn có tổng cộng tám người thì bảy người đã đánh thắng, chỉ có một mình Đinh Phong Thành là thua.
Anh ta càng thua càng đỏ mắt, càng thua càng nóng nảy, càng thua càng muốn lấy lại tiền.
Nhưng bất kỳ ai từng chơi bài đều biết.
Bạn càng muốn thắng thì càng thua, có đôi lúc phải cam chịu số phận, thua là thua, kịp thời dừng tổn thất mới là quan trọng nhất.
Nhưng tiếc rằng Đinh Phong Thành là người cực kỳ dễ nổi nóng, hoàn toàn không để tâm nhiều như vậy.
Cộng thêm Đinh Tử Ngọc ở bên cạnh châm dầu vào lửa, nên anh ta càng không thể xuống nước.
Chẳng mấy chốc, chưa đầy một tiếng đồng hồ, một trăm triệu vừa mới đổi đã bị thua sạch, còn bảy người kia thì kiếm được bộn tiền.
Đinh Phong Thành đã không còn tiền để theo nữa.
Anh ta tuyệt vọng nhìn thẻ bài trên bàn, tất cả đều là số tiền đã đánh thua của anh ta.
Cuối cùng, Đinh Phong Thành nhìn chằm chằm Giang Sách: “Không đúng, không đúng, tại sao ván nào mày cũng có thể dự đoán chính xác lá bài lớn nhỏ? Mày là tên lừa đảo đúng không?”
Không chỉ Đinh Phong Thành, mà mấy người khác cũng nghĩ như thế.
Do đó mỗi người đều cực kỳ cẩn thận với Giang Sách, luôn nhìn chằm chằm vào anh, nhưng vấn đề ở đây là không ai nhìn ra Giang Sách đã dùng thủ thuật gì.
Giang Sách chỉ đứng im ở bên cạnh, chẳng hề có thêm động tác nào, thậm chí ngay cả bài cũng không chạm vào.
Cho dù dùng thủ thuật, cũng không thể làm được.
Về điều này, Giang Sách trả lời rất ngắn gọn: "Thật ra muốn biết lá bài lớn hay nhỏ không khó, chỉ cần anh nhớ thứ tự lá bài là được."
"Thứ tự lá bài ư?"
“Ừm, bởi vì mỗi ván đều dùng bộ bài mới, mà trong bộ bài mới đều có một điểm chung, đó chính là toàn bộ lá bài sẽ được sắp xếp theo thứ tự từ A đến K. Đây là bộ bài đã được sắp xếp sẵn khi tung ra ngoài thị trường."
"Sau đó thì sao?"
Giang Sách khẽ cười nói: "Sau đó, khi anh đã biết thứ tự lá bài ban đầu, chỉ cần nhìn rõ kỹ thuật xào bài của người chia bài, rồi khi cô ta xào bài thì nhìn cho rõ từng lá bài khớp với vị trí nào, sau đó nhớ kỹ thứ tự của từng lá bài là được. Bằng cách này, anh có thể biết rất rõ mỗi lá bài được chia là lá bài nào.”
Những lời này đã khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Nhìn rõ thứ tự xào bài, còn phải ghi nhớ tại chỗ ư?
Cho hỏi não bộ của anh là máy tính à?
“Mày đừng nói nhảm nữa!” Đinh Phong Thành mắng: “Mày nghĩ tao là tên ngốc à? Làm gì có ai có thể làm được chuyện như vậy?”
"Tôi có thể làm được."
Mặc dù Giang Sách khẳng định như vậy, nhưng chẳng có ai tin, bởi vì thủ thuật quá viễn tưởng.
Giang Sách hờ hững nói: "Nếu không thì để tôi làm mẫu cho anh xem nhé? Cô chia bài, cô hãy xào bài tại chỗ, tôi có thể nói ra chính xác từng lá bài."
Đinh Phong Thành vung tay nói: "Cô cứ làm theo lời cậu ta nói đi."
Người chia bài cũng rất tò mò, nên đã chủ động lấy ra một bộ bài mới, đúng như những gì Giang Sách đã nói, bộ bài được xếp theo thứ tự từ A đến K.
Rồi cô ta xào bài trước mặt mọi người, động tác cực kỳ thuần thục, các lá bài được xen kẽ vô cùng nhanh.
Đối với người bình thường, đừng nói là ghi nhớ thứ tự của lá bài, mà ngay cả việc các lá bài xen kẽ như thế nào bọn họ cũng không nhìn thấy rõ.
Cô ta cứ thế lặp lại ba lần.
Đinh Phong Thành cười khẩy: "Giang Sách, mày mới khoác lác nói mình có thể ghi nhớ thứ tự của các lá bài mà? Nào, mày tới nói rõ ra đi!"
"Đơn giản thôi. Bắt đầu từ lá đầu tiên, lần lượt là tám bích, chín rô, hai chuồn, J chuồn, A cơ..."
Giang Sách nói ra một tràng lá bài, mỗi lần anh nói ra một lá thì người chia bài sẽ mở ra một lá.
Không sai một ly!
Tuyệt chiêu này khiến mọi người nhìn mà cảm thán, thảo nào ván nào Giang Sách cũng có thể dự đoán chính xác bố cục bài, hóa ra là lúc chia bài, anh đã biết ai là người lớn nhất và ai là người nhỏ nhất.
Không, thật ra là khi bài còn chưa chia thì anh đã biết ai có thể đánh thắng trong ván này.
Trong tình huống này, anh có thể thua mới là lạ đó.
Chứng kiến cảnh tượng 'đáng sợ' này, Đinh Phong Thành không phục cũng phải phục, anh ta vốn định bẫy Đinh Mộng Nghiên, ai dè mình lại bị dính bẫy.
Một trăm ba mươi triệu, tiền tích góp cả đời của anh ta đã mất sạch rồi.
Đinh Phong Thành sốt ruột đến phát khóc.
Nhưng đúng lúc này, Đinh Tử Ngọc bỗng nói một câu: "Haizzz, thật đáng tiếc, nhiều tiền như vậy cứ thế mất trắng, ngay cả cơ hội gỡ gạc lại cũng không có. Phong Thành, anh đừng buồn."
"Giá như có ông chủ Ninh Luân ở đây, có lẽ ông ta có thể thu mua cổ phần công ty với giá một tỷ, tạm thời cầm lấy cổ phần của em, để em lấy lại tiền. Ha ha, chị chỉ nói đùa thôi mà."
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.
"Đúng rồi, mình vẫn còn cổ phần của công ty."
"Mình vẫn chưa đến mức cùng đường. Mình có thể cầm cố cổ phần trước, đợi khi nào mình thắng sẽ thu hồi lại."
Đinh Phong Thành đã thua đến mức mất bình tĩnh, hai mắt đỏ ngầu, hét lớn: "Anh Hải, tôi muốn cầm cố cổ phần công ty với anh, anh hãy đổi ít thẻ bài cho tôi đi!!!"
Đinh Mộng Nghiên vui vẻ gom tiền về, nhưng Đinh Phong Thành lại khóc không ra nước mắt, một nghìn vạn cứ thế mất trắng.
Anh ta càng muốn thắng thì càng thua.
Thật đen đủi!
"Chơi lại!"
Nhân viên chia bài lại tiếp tục xào bài.
Điều đáng sợ ở đây là, lần nào Giang Sách cũng có thể dự đoán chính xác bố cục bài, dưới sự hướng dẫn của anh, Đinh Mộng Nghiên chỉ cần phụ trách bỏ bài và theo bài là được, ngoài ra cô không cần phải lo lắng chuyện gì khác.
Chỉ cần là bài cô bỏ, chắc chắn trong ván này sẽ có người lớn hơn cô, miễn là cô theo bài đến cùng thì nhất định sẽ thắng.
Ban đầu, mọi người đều không tin, nhưng dần dần, bọn họ đã quen với thao tác này.
Mấy người khác đều vô tình hoặc cố ý né tránh Đinh Mộng Nghiên, chỉ có Đinh Phong Thành là thua đến nóng mắt, mặc kệ là lá bài nào cũng theo.
Một nghìn năm trăm vạn, hai nghìn vạn, hai nghìn năm trăm vạn, ba nghìn vạn.
Chỉ trong nháy mắt, thẻ bài ba nghìn vạn đã thua hết sạch.
“Anh này, anh đã không còn thẻ bài nữa, mời anh rời khỏi bàn ngay.” Mặc dù trên mặt nhân viên chia bài đang nở nụ cười, nhưng miệng lại nói những lời cực kỳ chói tai.
Rời đi ư?
“Mẹ kiếp, cô đang coi thường ai đấy?” Đinh Phong Thành lại lấy ra hai tấm thẻ: “Cô đổi hết tiền bên trong ra đây!”
"OK."
Đinh Phong Thành thua đến nóng mắt nên bất chấp tất cả, lấy hết số tiền mình đã tích góp trong mấy năm qua.
Đinh Tử Ngọc vốn phải ngăn cản hành động lỗ mãng của anh ta, nhưng lại trốn sau lưng cười trộm, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.
Ngược lại Đinh Mộng Nghiên lại tốt bụng khuyên nhủ: "Anh hai, hôm nay chúng ta tới đây là để vui vẻ, nên anh đừng giận dỗi, anh không cần phải đổi tiền đâu, chúng ta hãy dừng lại tại đây đi."
"Dừng lại tại đây ư?" Đinh Phong Thành không biết tốt xấu nói: "Mụ nội nó, mày thắng rồi nên muốn chạy đúng không? Ông đây cứ không cho mày chạy đấy, nào, tiếp tục đi, có giỏi thì thắng hết tiền của ông đi!"
Anh ta đã nóng đầu rồi, hoàn toàn không nghe lọt bất kỳ lời khuyên nào.
Huống hồ, anh ta vốn có thù địch với Đinh Mộng Nghiên, nên càng không thể nghe lọt lời khuyên của Đinh Mộng Nghiên.
Anh ta xem lòng tốt như lòng lang dạ thú.
Một đống thẻ bài nhanh chóng được đặt trước mặt Đinh Phong Thành, tới hơn một trăm triệu.
"Mấy người cũng đừng hòng chạy, tiếp tục đánh cho tôi."
Mấy người kia nhìn nhau mỉm cười, chạy ư? Bọn họ còn lâu mới chạy.
Hiếm khi nhìn thấy tên giàu có bị nóng đầu, ai mà chẳng muốn thừa cơ kiếm thêm một khoản? Bọn họ chỉ cần làm một điều duy nhất, đó là né tránh Đinh Mộng Nghiên, rồi tập trung đánh thắng một mình Đinh Phong Thành là được.
Cứ như thế, cảnh tượng cực kỳ lúng túng đã xảy ra, một bàn có tổng cộng tám người thì bảy người đã đánh thắng, chỉ có một mình Đinh Phong Thành là thua.
Anh ta càng thua càng đỏ mắt, càng thua càng nóng nảy, càng thua càng muốn lấy lại tiền.
Nhưng bất kỳ ai từng chơi bài đều biết.
Bạn càng muốn thắng thì càng thua, có đôi lúc phải cam chịu số phận, thua là thua, kịp thời dừng tổn thất mới là quan trọng nhất.
Nhưng tiếc rằng Đinh Phong Thành là người cực kỳ dễ nổi nóng, hoàn toàn không để tâm nhiều như vậy.
Cộng thêm Đinh Tử Ngọc ở bên cạnh châm dầu vào lửa, nên anh ta càng không thể xuống nước.
Chẳng mấy chốc, chưa đầy một tiếng đồng hồ, một trăm triệu vừa mới đổi đã bị thua sạch, còn bảy người kia thì kiếm được bộn tiền.
Đinh Phong Thành đã không còn tiền để theo nữa.
Anh ta tuyệt vọng nhìn thẻ bài trên bàn, tất cả đều là số tiền đã đánh thua của anh ta.
Cuối cùng, Đinh Phong Thành nhìn chằm chằm Giang Sách: “Không đúng, không đúng, tại sao ván nào mày cũng có thể dự đoán chính xác lá bài lớn nhỏ? Mày là tên lừa đảo đúng không?”
Không chỉ Đinh Phong Thành, mà mấy người khác cũng nghĩ như thế.
Do đó mỗi người đều cực kỳ cẩn thận với Giang Sách, luôn nhìn chằm chằm vào anh, nhưng vấn đề ở đây là không ai nhìn ra Giang Sách đã dùng thủ thuật gì.
Giang Sách chỉ đứng im ở bên cạnh, chẳng hề có thêm động tác nào, thậm chí ngay cả bài cũng không chạm vào.
Cho dù dùng thủ thuật, cũng không thể làm được.
Về điều này, Giang Sách trả lời rất ngắn gọn: "Thật ra muốn biết lá bài lớn hay nhỏ không khó, chỉ cần anh nhớ thứ tự lá bài là được."
"Thứ tự lá bài ư?"
“Ừm, bởi vì mỗi ván đều dùng bộ bài mới, mà trong bộ bài mới đều có một điểm chung, đó chính là toàn bộ lá bài sẽ được sắp xếp theo thứ tự từ A đến K. Đây là bộ bài đã được sắp xếp sẵn khi tung ra ngoài thị trường."
"Sau đó thì sao?"
Giang Sách khẽ cười nói: "Sau đó, khi anh đã biết thứ tự lá bài ban đầu, chỉ cần nhìn rõ kỹ thuật xào bài của người chia bài, rồi khi cô ta xào bài thì nhìn cho rõ từng lá bài khớp với vị trí nào, sau đó nhớ kỹ thứ tự của từng lá bài là được. Bằng cách này, anh có thể biết rất rõ mỗi lá bài được chia là lá bài nào.”
Những lời này đã khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Nhìn rõ thứ tự xào bài, còn phải ghi nhớ tại chỗ ư?
Cho hỏi não bộ của anh là máy tính à?
“Mày đừng nói nhảm nữa!” Đinh Phong Thành mắng: “Mày nghĩ tao là tên ngốc à? Làm gì có ai có thể làm được chuyện như vậy?”
"Tôi có thể làm được."
Mặc dù Giang Sách khẳng định như vậy, nhưng chẳng có ai tin, bởi vì thủ thuật quá viễn tưởng.
Giang Sách hờ hững nói: "Nếu không thì để tôi làm mẫu cho anh xem nhé? Cô chia bài, cô hãy xào bài tại chỗ, tôi có thể nói ra chính xác từng lá bài."
Đinh Phong Thành vung tay nói: "Cô cứ làm theo lời cậu ta nói đi."
Người chia bài cũng rất tò mò, nên đã chủ động lấy ra một bộ bài mới, đúng như những gì Giang Sách đã nói, bộ bài được xếp theo thứ tự từ A đến K.
Rồi cô ta xào bài trước mặt mọi người, động tác cực kỳ thuần thục, các lá bài được xen kẽ vô cùng nhanh.
Đối với người bình thường, đừng nói là ghi nhớ thứ tự của lá bài, mà ngay cả việc các lá bài xen kẽ như thế nào bọn họ cũng không nhìn thấy rõ.
Cô ta cứ thế lặp lại ba lần.
Đinh Phong Thành cười khẩy: "Giang Sách, mày mới khoác lác nói mình có thể ghi nhớ thứ tự của các lá bài mà? Nào, mày tới nói rõ ra đi!"
"Đơn giản thôi. Bắt đầu từ lá đầu tiên, lần lượt là tám bích, chín rô, hai chuồn, J chuồn, A cơ..."
Giang Sách nói ra một tràng lá bài, mỗi lần anh nói ra một lá thì người chia bài sẽ mở ra một lá.
Không sai một ly!
Tuyệt chiêu này khiến mọi người nhìn mà cảm thán, thảo nào ván nào Giang Sách cũng có thể dự đoán chính xác bố cục bài, hóa ra là lúc chia bài, anh đã biết ai là người lớn nhất và ai là người nhỏ nhất.
Không, thật ra là khi bài còn chưa chia thì anh đã biết ai có thể đánh thắng trong ván này.
Trong tình huống này, anh có thể thua mới là lạ đó.
Chứng kiến cảnh tượng 'đáng sợ' này, Đinh Phong Thành không phục cũng phải phục, anh ta vốn định bẫy Đinh Mộng Nghiên, ai dè mình lại bị dính bẫy.
Một trăm ba mươi triệu, tiền tích góp cả đời của anh ta đã mất sạch rồi.
Đinh Phong Thành sốt ruột đến phát khóc.
Nhưng đúng lúc này, Đinh Tử Ngọc bỗng nói một câu: "Haizzz, thật đáng tiếc, nhiều tiền như vậy cứ thế mất trắng, ngay cả cơ hội gỡ gạc lại cũng không có. Phong Thành, anh đừng buồn."
"Giá như có ông chủ Ninh Luân ở đây, có lẽ ông ta có thể thu mua cổ phần công ty với giá một tỷ, tạm thời cầm lấy cổ phần của em, để em lấy lại tiền. Ha ha, chị chỉ nói đùa thôi mà."
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.
"Đúng rồi, mình vẫn còn cổ phần của công ty."
"Mình vẫn chưa đến mức cùng đường. Mình có thể cầm cố cổ phần trước, đợi khi nào mình thắng sẽ thu hồi lại."
Đinh Phong Thành đã thua đến mức mất bình tĩnh, hai mắt đỏ ngầu, hét lớn: "Anh Hải, tôi muốn cầm cố cổ phần công ty với anh, anh hãy đổi ít thẻ bài cho tôi đi!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.