Chương 3: Quên mất học ngành gì rồi!
8 Khó
04/06/2018
Cô gái trẻ kia quay đầu nhìn thoáng qua người thanh niên, cũng không có tránh ra mà mỉm cười, khéo léo từ chối.
- Cảm ơn, tự tôi làm được.
Cô gái trẻ nhanh nhẹn để rương hành lý nằm ngang, sau đó đẩy vào chỗ nằm phía dưới.
Lúc cô gái trẻ nhét cái rương thì hiển nhiên cần phải xoay người, người thanh niên từ phía sau lưng nhìn rõ cặp chân dài trắng nõn cùng bờ mông tròn trịa của cô, ánh mắt lập tức trở nên nóng bỏng.
Cô gái trẻ rất nhanh cất xong hành lý, sau đó cởi giày cao gót, leo lên giường nằm ở phía trên.
Bởi cô đang mặc váy ngắn nên khi leo lên giường trên thì nguy cơ lộ hàng khá cao, người thanh niên kia rất lịch sự nhường qua một bên, nhưng mà ánh mắt của hắn lại thật nhanh nhìn về phía dưới váy cô gái.
Cô gái trẻ hiển nhiên cũng chú ý điểm này, mặc dù không lộ thứ gì nhưng vẫn thấy được cặp đùi trắng nõn nà, người niên thấy cảnh này, ánh mắt lại nóng bỏng hai phần, nhưng hắn rất nhanh liền rũ mi mắt,làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy.
Tình huống này tất nhiên là lọt vào tầm mắt của Tần Dương, hắn hơi nhếch khóe môi nhưng cũng không nói gì thêm, hơi dịch dịch chăn, sau đó cả người dựa vào phía trên, mở ra quyển sách cầm trong tay.
Người thanh niên trong tay xách cặp đi làm, đứng ở giữa phòng, ánh mắt đảo qua người phụ nữ có thai, sau đó là Tần Dương, cuối cùng lại nhìn về cô gái trẻ, chỉ là lúc này cô ấy đã lấy chăn mền che kín cặp chân dài mà bất kỳ người đàn ông đều phải nhìn theo.
Người thanh niên rất muốn bắt chuyện, nhưng cô gái đã lấy ra một cái máy tính, mở ra một video rồi chăm chú nhìn vào máy tính, hiển nhiên cũng không có ý nghĩ trò chuyện với mọi người.
Thanh niên có chút không cam tâm, nhìn người phụ nữ có thai, cô ta hơi mỉm cười tỏ vẻ thân thiện, thế nhưng hắn thực sự không có động lực nói chuyện cùng phụ nữ có thai, vì vậy hắn bèn chuyển sự chú ý đến Tần Dương:
- Chú em tên là gì thế? Nhìn dáng vẻ hẳn là sinh viên đại học à?
Tần Dương để sách xuống, mỉm cười:
- Tôi tên Tần Dương, học đại học năm thứ nhất, đang trên đường đến trường.
Người thanh niên cười nói:
- Anh là Trương Bân, chú học đại học nào?
Tần Dương thuận miệng đáp:
- Đại học Trung Hải.
Trương Bân ồ một tiếng, bình luận:
- Đại học Trung Hải có lịch sử lâu đời, xem như một trường nổi tiếng, nhưng mà mấy thập niên gần đây đại học Trung Hải phát triển không được tốt lắm, đã từ đại học hàng đầu tụt xuống thành đại học hạng hai, hiện tại trường này cũng hơi loạn.
Trương Bân dừng lại một chút, ánh mắt rơi vào trên người cô gái trẻ, thấy cô không còn chăm chăm vào máy tính mà nhìn mình, hiển nhiên là đang nghe bản thân nói, trong lòng có chút đắc ý nhưng sắc mặt lại tỏ vẻ khiêm tốn.
- Anh là người sinh sống ở Trung Hải, hiện đang giữ chức giám đốc tại một công ty xuất khẩu, quản lý mấy chục người, cũng thường xuyên hoạt động ở đây, biết không ít về địa bàn Trung Hải. Đại học Trung Hải mặc dù sa sút nhưng vốn liếng thì vẫn phải có, đào tạo vài ngành rất tốt, đúng rồi, chú học ngành nào?
Tần Dương kỳ thật cũng không muốn nói chuyện phiếm với Trương Bân, hắn cũng đã nhìn ra gã dù nói chuyện với mình nhưng mục tiêu cũng không phải là hắn, bản thân chẳng qua là ván cầu cho người ta mà thôi, nếu không vì sao phải nói đến quản lí, rồi nhân viên có bao nhiêu người làm gì?
Còn giám đốc?
Nhìn trên mặt gã cố gắng làm vẻ khiêm tốn, trong lòng căn bản không phải khiêm tốn mà là đắc ý chứ gì?
Tỏ ra ngầu trước mặt người đẹp mà thôi.
Tần Dương mặc dù xem thấu nội tâm Trương Bân, nhưng mà đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, người ta chủ động chào hỏi, hắn cũng không thể lạnh lùng bỏ mặc.
- Ngành gì hả, hầy, tôi không để ý ..."
Trương Bân sửng sốt một chút, chợt cười ha ha nói:
- Chú em không biết mình học ngành nào à? Điều này có thể sao? Chẳng lẽ chú mới vừa nói mình là sinh viên là nói đùa với chúng tôi sao?"
Lần này không chỉ là Trương Bân nhìn Tần Dương cười lớn tiếng, ngay cả người phụ nữ có thai và cô gái đều nhìn hắn, ánh mắt hơi nghi hoặc, thời đại này chẳng lẽ còn có người học đại học mà không biết mình học ngành gì sao?
Nếu như chỉ có Trương Bân, Tần Dương có lẽ sẽ lười giải thích, nhưng mà bây giờ có hai người phụ nữ nhìn hắn, Tần Dương cảm thấy mình nên giải thích một chút, bằng không thì chỉ sợ sẽ nghĩ mình là tên lừa đảo mất.
Tần Dương lấy ra từ bên trong balo du lịch bên cạnh một lá thư thông báo, mở ra nhìn thoáng qua, để thư thông báo lật lên hướng về phía Trương Bân:
- Chuyên ngành Tiếng Anh.
Tần Dương đúng là chưa đọc kỹ lá thư thông báo này, bởi vì hôm nay ông lão mới đưa cho hắn, hắn nhìn lướt qua liền ném vào balo, cũng không nhìn kỹ.
Không phải Tần Dương sơ ý, mà là Tần Dương cũng không có nhiều hứng thú đối với việc đi học đại học. Hắn đã đi vào xã hội nhiều năm, đã trải qua mưa bom bão đạn, hắn cảm thấy chỉ sợ mình rất khó lại dung nhập cuộc sống đại học. Về phần học tập, còn không phải là một chuyện đau đầu sao?
Chỉ là đi học ở đại học Trung Hải cũng không phải do hắn mà là sư phụ hắn quyết định. Trước khi hắn bái sư đã đồng ý giúp sư phụ làm hai việc, học ở đại hoc Trung Hải là việc thứ nhất. Theo lời sư phụ nói hắn năm đó cũng học đại học Trung Hải, nhưng đã xảy ra một ít chuyện khiến hắn nửa chừng nghỉ học, việc này làm cho hắn tiếc nuối cả đời, sở dĩ hắn muốn để cho đồ đệ của mình đi học là để thay chính mình bù đắp tiếc nuối này.
Đồng thời, sư phụ hắn cho rằng ở thời đại này, nếu như không học đại học, đó là cuộc đời không hoàn mỹ. Trước đó hắn thô bạo ném Tần Dương vào Long Tổ, làm chậm trễ thời gian mấy năm tốt đẹp của hắn, bây giờ cũng coi như là đang bù đắp cho Tần Dương .
Trường học là sư phụ Tần Dương quyết định, nhưng là chuyên ngành lại do thủ lĩnh Long Tổ chọn, bởi vì giấy báo nhập học cũng do hắn hỗ trợ cấp. Về phần ý kiến của Tần Dương, hắn căn bản không hề hỏi qua.
Đúng vậy, không hỏi một câu nào.
Tần Dương suy nghĩ một lần, nhưng lại cảm thấy ông cụ chọn chuyên ngành tiếng Anh hơn phân nửa là có mục đích. Dù sao nhiều khi mình chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, bản thân không biết nói mấy ngoại ngữ chính là không được. Trước đó tiểu đội Thiểm Điện hành động, Thược Dược tinh thông ba loại ngoại ngữ, còn đội trưởng Tần Dương thì quá kém cỏi.
Có lẽ, ông cụ cảm thấy mình nên thừa dịp này đọc nhiều sách và học vài môn ngoại ngữ để giải quyết những tình huống về sau khi mình chấp hành nhiệm vụ. Dù sao đặc công khi chấp hành nhiệm vụ, nhiều lúc là một người, hơn nữa cần liên hệ với đủ loại người, nếu như mình nghe không hiểu người ta nói cái gì thì làm sao làm nhiệm vụ?
Huống chi, để cho mình đi học tập thương mại, tài chính, quản lý, thì mình sẽ hiểu nổi sao? Học xong về sau chẳng lẽ sẽ đi làm tài chính làm quản lý này nọ?
Trương Bân nhận lấy giấy thông báo Tần Dương đưa, nhìn kỹ một chút, biểu tình có chút kỳ quái:
- Thật đúng nha, thế nhưng là kỳ quái, sao chú ngay cả mình dự thi ngành nào đều không nhớ ra được??
Tần Dương tay sờ lỗ mũi một cái, biểu cảm bất đắc dĩ:
Tôi trong lúc nhất thời không nhớ tới, con người của tôi ... trí nhớ không tốt lắm.
"Hì hì!"
Trương Bân còn chưa lên tiếng, cô gái trên giường tầng trên bên cạnh chợt nhịn không được cười ra tiếng.
Nụ cười này như bông hoa đào đua nở, kiều diễm rực rỡ bốn phương.
- Cảm ơn, tự tôi làm được.
Cô gái trẻ nhanh nhẹn để rương hành lý nằm ngang, sau đó đẩy vào chỗ nằm phía dưới.
Lúc cô gái trẻ nhét cái rương thì hiển nhiên cần phải xoay người, người thanh niên từ phía sau lưng nhìn rõ cặp chân dài trắng nõn cùng bờ mông tròn trịa của cô, ánh mắt lập tức trở nên nóng bỏng.
Cô gái trẻ rất nhanh cất xong hành lý, sau đó cởi giày cao gót, leo lên giường nằm ở phía trên.
Bởi cô đang mặc váy ngắn nên khi leo lên giường trên thì nguy cơ lộ hàng khá cao, người thanh niên kia rất lịch sự nhường qua một bên, nhưng mà ánh mắt của hắn lại thật nhanh nhìn về phía dưới váy cô gái.
Cô gái trẻ hiển nhiên cũng chú ý điểm này, mặc dù không lộ thứ gì nhưng vẫn thấy được cặp đùi trắng nõn nà, người niên thấy cảnh này, ánh mắt lại nóng bỏng hai phần, nhưng hắn rất nhanh liền rũ mi mắt,làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy.
Tình huống này tất nhiên là lọt vào tầm mắt của Tần Dương, hắn hơi nhếch khóe môi nhưng cũng không nói gì thêm, hơi dịch dịch chăn, sau đó cả người dựa vào phía trên, mở ra quyển sách cầm trong tay.
Người thanh niên trong tay xách cặp đi làm, đứng ở giữa phòng, ánh mắt đảo qua người phụ nữ có thai, sau đó là Tần Dương, cuối cùng lại nhìn về cô gái trẻ, chỉ là lúc này cô ấy đã lấy chăn mền che kín cặp chân dài mà bất kỳ người đàn ông đều phải nhìn theo.
Người thanh niên rất muốn bắt chuyện, nhưng cô gái đã lấy ra một cái máy tính, mở ra một video rồi chăm chú nhìn vào máy tính, hiển nhiên cũng không có ý nghĩ trò chuyện với mọi người.
Thanh niên có chút không cam tâm, nhìn người phụ nữ có thai, cô ta hơi mỉm cười tỏ vẻ thân thiện, thế nhưng hắn thực sự không có động lực nói chuyện cùng phụ nữ có thai, vì vậy hắn bèn chuyển sự chú ý đến Tần Dương:
- Chú em tên là gì thế? Nhìn dáng vẻ hẳn là sinh viên đại học à?
Tần Dương để sách xuống, mỉm cười:
- Tôi tên Tần Dương, học đại học năm thứ nhất, đang trên đường đến trường.
Người thanh niên cười nói:
- Anh là Trương Bân, chú học đại học nào?
Tần Dương thuận miệng đáp:
- Đại học Trung Hải.
Trương Bân ồ một tiếng, bình luận:
- Đại học Trung Hải có lịch sử lâu đời, xem như một trường nổi tiếng, nhưng mà mấy thập niên gần đây đại học Trung Hải phát triển không được tốt lắm, đã từ đại học hàng đầu tụt xuống thành đại học hạng hai, hiện tại trường này cũng hơi loạn.
Trương Bân dừng lại một chút, ánh mắt rơi vào trên người cô gái trẻ, thấy cô không còn chăm chăm vào máy tính mà nhìn mình, hiển nhiên là đang nghe bản thân nói, trong lòng có chút đắc ý nhưng sắc mặt lại tỏ vẻ khiêm tốn.
- Anh là người sinh sống ở Trung Hải, hiện đang giữ chức giám đốc tại một công ty xuất khẩu, quản lý mấy chục người, cũng thường xuyên hoạt động ở đây, biết không ít về địa bàn Trung Hải. Đại học Trung Hải mặc dù sa sút nhưng vốn liếng thì vẫn phải có, đào tạo vài ngành rất tốt, đúng rồi, chú học ngành nào?
Tần Dương kỳ thật cũng không muốn nói chuyện phiếm với Trương Bân, hắn cũng đã nhìn ra gã dù nói chuyện với mình nhưng mục tiêu cũng không phải là hắn, bản thân chẳng qua là ván cầu cho người ta mà thôi, nếu không vì sao phải nói đến quản lí, rồi nhân viên có bao nhiêu người làm gì?
Còn giám đốc?
Nhìn trên mặt gã cố gắng làm vẻ khiêm tốn, trong lòng căn bản không phải khiêm tốn mà là đắc ý chứ gì?
Tỏ ra ngầu trước mặt người đẹp mà thôi.
Tần Dương mặc dù xem thấu nội tâm Trương Bân, nhưng mà đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, người ta chủ động chào hỏi, hắn cũng không thể lạnh lùng bỏ mặc.
- Ngành gì hả, hầy, tôi không để ý ..."
Trương Bân sửng sốt một chút, chợt cười ha ha nói:
- Chú em không biết mình học ngành nào à? Điều này có thể sao? Chẳng lẽ chú mới vừa nói mình là sinh viên là nói đùa với chúng tôi sao?"
Lần này không chỉ là Trương Bân nhìn Tần Dương cười lớn tiếng, ngay cả người phụ nữ có thai và cô gái đều nhìn hắn, ánh mắt hơi nghi hoặc, thời đại này chẳng lẽ còn có người học đại học mà không biết mình học ngành gì sao?
Nếu như chỉ có Trương Bân, Tần Dương có lẽ sẽ lười giải thích, nhưng mà bây giờ có hai người phụ nữ nhìn hắn, Tần Dương cảm thấy mình nên giải thích một chút, bằng không thì chỉ sợ sẽ nghĩ mình là tên lừa đảo mất.
Tần Dương lấy ra từ bên trong balo du lịch bên cạnh một lá thư thông báo, mở ra nhìn thoáng qua, để thư thông báo lật lên hướng về phía Trương Bân:
- Chuyên ngành Tiếng Anh.
Tần Dương đúng là chưa đọc kỹ lá thư thông báo này, bởi vì hôm nay ông lão mới đưa cho hắn, hắn nhìn lướt qua liền ném vào balo, cũng không nhìn kỹ.
Không phải Tần Dương sơ ý, mà là Tần Dương cũng không có nhiều hứng thú đối với việc đi học đại học. Hắn đã đi vào xã hội nhiều năm, đã trải qua mưa bom bão đạn, hắn cảm thấy chỉ sợ mình rất khó lại dung nhập cuộc sống đại học. Về phần học tập, còn không phải là một chuyện đau đầu sao?
Chỉ là đi học ở đại học Trung Hải cũng không phải do hắn mà là sư phụ hắn quyết định. Trước khi hắn bái sư đã đồng ý giúp sư phụ làm hai việc, học ở đại hoc Trung Hải là việc thứ nhất. Theo lời sư phụ nói hắn năm đó cũng học đại học Trung Hải, nhưng đã xảy ra một ít chuyện khiến hắn nửa chừng nghỉ học, việc này làm cho hắn tiếc nuối cả đời, sở dĩ hắn muốn để cho đồ đệ của mình đi học là để thay chính mình bù đắp tiếc nuối này.
Đồng thời, sư phụ hắn cho rằng ở thời đại này, nếu như không học đại học, đó là cuộc đời không hoàn mỹ. Trước đó hắn thô bạo ném Tần Dương vào Long Tổ, làm chậm trễ thời gian mấy năm tốt đẹp của hắn, bây giờ cũng coi như là đang bù đắp cho Tần Dương .
Trường học là sư phụ Tần Dương quyết định, nhưng là chuyên ngành lại do thủ lĩnh Long Tổ chọn, bởi vì giấy báo nhập học cũng do hắn hỗ trợ cấp. Về phần ý kiến của Tần Dương, hắn căn bản không hề hỏi qua.
Đúng vậy, không hỏi một câu nào.
Tần Dương suy nghĩ một lần, nhưng lại cảm thấy ông cụ chọn chuyên ngành tiếng Anh hơn phân nửa là có mục đích. Dù sao nhiều khi mình chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, bản thân không biết nói mấy ngoại ngữ chính là không được. Trước đó tiểu đội Thiểm Điện hành động, Thược Dược tinh thông ba loại ngoại ngữ, còn đội trưởng Tần Dương thì quá kém cỏi.
Có lẽ, ông cụ cảm thấy mình nên thừa dịp này đọc nhiều sách và học vài môn ngoại ngữ để giải quyết những tình huống về sau khi mình chấp hành nhiệm vụ. Dù sao đặc công khi chấp hành nhiệm vụ, nhiều lúc là một người, hơn nữa cần liên hệ với đủ loại người, nếu như mình nghe không hiểu người ta nói cái gì thì làm sao làm nhiệm vụ?
Huống chi, để cho mình đi học tập thương mại, tài chính, quản lý, thì mình sẽ hiểu nổi sao? Học xong về sau chẳng lẽ sẽ đi làm tài chính làm quản lý này nọ?
Trương Bân nhận lấy giấy thông báo Tần Dương đưa, nhìn kỹ một chút, biểu tình có chút kỳ quái:
- Thật đúng nha, thế nhưng là kỳ quái, sao chú ngay cả mình dự thi ngành nào đều không nhớ ra được??
Tần Dương tay sờ lỗ mũi một cái, biểu cảm bất đắc dĩ:
Tôi trong lúc nhất thời không nhớ tới, con người của tôi ... trí nhớ không tốt lắm.
"Hì hì!"
Trương Bân còn chưa lên tiếng, cô gái trên giường tầng trên bên cạnh chợt nhịn không được cười ra tiếng.
Nụ cười này như bông hoa đào đua nở, kiều diễm rực rỡ bốn phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.