Chí Tôn Hắc Y: Nghịch Thiên Cuồng Phi, Đến Đấu Một Trận
Chương 15: Quá giảo hoạt 1
Nhất Thế An Nhiên
09/04/2018
Mồ hôi trên trán Lý ma ma chảy ròng ròng, đôi mắt gần như cầu xin nhìn về phía Thiển Ly.
Lúc này Thiển Ly mới nâng mí mắt lên, chậm rì rì nói: “Biết sai rồi sao?”
“Biết sai rồi.” Lý ma ma liên tục gật đầu.
“Sai ở đâu?”
“Tự cao tự đại, không coi ai ra gì.”
“Còn gì nữa?” Thiển Ly đưa tay che ngực, không biết máu từ đâu một chút lại một chút chảy ra ngoài.
Lý ma ma nhanh trí, lập tức buông Thiển Ly ra rồi quỳ xuống trước mặt Thiển Ly: “Cố tiểu thư, tất cả đều là do lão nô không đúng. Lão nô không nên nói chuyện như vậy với người, không nên uy hiếp người, càng không nên nói Thiên Ức tướng quân phủ như vậy. Tiểu nhân chẳng qua chỉ là một nô tài, an phận làm tốt việc của mình là được rồi, không nên có ý định cưỡi lên đầu chủ tử. Lão nô biết sai rồi, xin Cố tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho lão nô lần này.”
“Nhìn đi, nếu ngươi biết điều như thế này từ sớm thì tốt rồi, hà tất gì rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt chứ.” Thiển Ly thở dài một hơi, vươn tay vỗ vỗ bả vai Lý ma ma: “Lần sau, nếu muốn uy hiếp người khác, nhớ phải tìm đúng đối tượng.”.Yy Sau đó, dưới ánh mắt của những thị vệ hoàng cung, Thiển Ly run rẩy đứng lên, dúi lá huyết thư trong tay vào người Lý ma ma. Tiếp đó, nàng vẫn giữ nguyên cây đao cắm trên ngực, vẫy tay biến ra một làn khói mờ, rồi biến mất sau làn khói ấy.
……
Mọi người trợn mắt há mồm.
Lý ma ma cầm lá huyết thư trong tay, bây giờ mới có thời gian nhìn kỹ, phát hiện là do Thiển Ly dùng đầu ngón tay chấm một loại mực màu đỏ viết lên, bà ta suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.“Lý ma ma, đã xảy ra chuyện gì? Cô nương vừa rồi là ai? Chúng ta cần một lời giải thích……”
Lý ma ma ngày thường vênh váo tự đắc vào giờ phút này cũng chỉ có thể cười lấy lòng, đau đầu ứng phó với thị vệ hoàng cung.
Mà Thiển Ly sau khi tiêu tiêu sái sái rời khỏi hoàng cung, mới không chút do dự rút cây đao kia ra. Sau đó cởi bỏ bộ y phục dính đầy máu, bắt đầu thảnh thơi dạo phố.
Hiện giờ không có ai ồn ào bên tai, cảm giác thư thái hơn rất nhiều. Nàng là một đứa trẻ ngoan, không thích cãi nhau, chỉ thích nhàn nhã thanh tĩnh.
Gió xuân lướt nhẹ, hàng dương liễu hai bên đường khẽ phất phơ.
Võ Vương phủ.
“Cái gì, ngươi lại có thể bị phế vật Cố Thiển Ly kia bắt chẹt? Lý ma ma, ngươi cũng được xem là một tâm phúc bên người bổn phi, nhưng việc ngươi làm hôm nay lại khiến ta không hài lòng chút nào.” Võ Vương phi nhìn Lý ma ma, trên mặt phủ một tầng sương lạnh giá.
Lý ma ma quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu: “Vương phi, Cố Thiển Ly kia quá giảo hoạt. Lão nô vốn tưởng chỉ cần uy hiếp và gây khó dễ nàng ta một chút, thì tiểu nha đầu chưa hiểu sự đời kia sẽ ngoan ngoãn giao hôn thư ra. Nào ngờ nàng ta lại dám đến thẳng hoàng cung, lão nô không dám để nàng ta kinh động bệ hạ và Thái Hoàng Thái Hậu, cho nên…… Lão nô đáng chết, xin Vương phi xử phạt.”
Nghe hết mọi chuyện, Võ Vương phi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nghiêm nghị: “Tự lui xuống nhận phạt đi.”
Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hồi lâu: “Việc này bổn phi sẽ nghĩ cách đè xuống. Chỉ có điều, Cố Thiển Ly này là loại người liều lĩnh, nếu chỉ vì xử lý nàng ta mà làm hại thanh danh của Mục Thiên, đó chẳng phải là "vì một con chuột mà đánh vỡ ngọc bình" sao? Làm như vậy, chúng ta chỉ có thể mất nhiều hơn được mà thôi.
Trước hết hãy truyền lệnh xuống, căn dặn bọn hạ nhân dùng thủ đoạn mềm dẻo giày vò nàng ta, nàng ta đắc tội Võ Vương phủ chúng ta ở kinh đô, ta sẽ khiến nàng ta muốn uống miếng nước cũng không được. Sau đó đi gọi Mục Thiên đến đây, ta có một số chuyện muốn thương lượng với nó. Về phần nên xử trí Cố Thiển Ly như thế nào, bổn phi đã có sắp xếp khác, ngươi không cần lo lắng.”
Lúc này Thiển Ly mới nâng mí mắt lên, chậm rì rì nói: “Biết sai rồi sao?”
“Biết sai rồi.” Lý ma ma liên tục gật đầu.
“Sai ở đâu?”
“Tự cao tự đại, không coi ai ra gì.”
“Còn gì nữa?” Thiển Ly đưa tay che ngực, không biết máu từ đâu một chút lại một chút chảy ra ngoài.
Lý ma ma nhanh trí, lập tức buông Thiển Ly ra rồi quỳ xuống trước mặt Thiển Ly: “Cố tiểu thư, tất cả đều là do lão nô không đúng. Lão nô không nên nói chuyện như vậy với người, không nên uy hiếp người, càng không nên nói Thiên Ức tướng quân phủ như vậy. Tiểu nhân chẳng qua chỉ là một nô tài, an phận làm tốt việc của mình là được rồi, không nên có ý định cưỡi lên đầu chủ tử. Lão nô biết sai rồi, xin Cố tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho lão nô lần này.”
“Nhìn đi, nếu ngươi biết điều như thế này từ sớm thì tốt rồi, hà tất gì rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt chứ.” Thiển Ly thở dài một hơi, vươn tay vỗ vỗ bả vai Lý ma ma: “Lần sau, nếu muốn uy hiếp người khác, nhớ phải tìm đúng đối tượng.”.Yy Sau đó, dưới ánh mắt của những thị vệ hoàng cung, Thiển Ly run rẩy đứng lên, dúi lá huyết thư trong tay vào người Lý ma ma. Tiếp đó, nàng vẫn giữ nguyên cây đao cắm trên ngực, vẫy tay biến ra một làn khói mờ, rồi biến mất sau làn khói ấy.
……
Mọi người trợn mắt há mồm.
Lý ma ma cầm lá huyết thư trong tay, bây giờ mới có thời gian nhìn kỹ, phát hiện là do Thiển Ly dùng đầu ngón tay chấm một loại mực màu đỏ viết lên, bà ta suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.“Lý ma ma, đã xảy ra chuyện gì? Cô nương vừa rồi là ai? Chúng ta cần một lời giải thích……”
Lý ma ma ngày thường vênh váo tự đắc vào giờ phút này cũng chỉ có thể cười lấy lòng, đau đầu ứng phó với thị vệ hoàng cung.
Mà Thiển Ly sau khi tiêu tiêu sái sái rời khỏi hoàng cung, mới không chút do dự rút cây đao kia ra. Sau đó cởi bỏ bộ y phục dính đầy máu, bắt đầu thảnh thơi dạo phố.
Hiện giờ không có ai ồn ào bên tai, cảm giác thư thái hơn rất nhiều. Nàng là một đứa trẻ ngoan, không thích cãi nhau, chỉ thích nhàn nhã thanh tĩnh.
Gió xuân lướt nhẹ, hàng dương liễu hai bên đường khẽ phất phơ.
Võ Vương phủ.
“Cái gì, ngươi lại có thể bị phế vật Cố Thiển Ly kia bắt chẹt? Lý ma ma, ngươi cũng được xem là một tâm phúc bên người bổn phi, nhưng việc ngươi làm hôm nay lại khiến ta không hài lòng chút nào.” Võ Vương phi nhìn Lý ma ma, trên mặt phủ một tầng sương lạnh giá.
Lý ma ma quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu: “Vương phi, Cố Thiển Ly kia quá giảo hoạt. Lão nô vốn tưởng chỉ cần uy hiếp và gây khó dễ nàng ta một chút, thì tiểu nha đầu chưa hiểu sự đời kia sẽ ngoan ngoãn giao hôn thư ra. Nào ngờ nàng ta lại dám đến thẳng hoàng cung, lão nô không dám để nàng ta kinh động bệ hạ và Thái Hoàng Thái Hậu, cho nên…… Lão nô đáng chết, xin Vương phi xử phạt.”
Nghe hết mọi chuyện, Võ Vương phi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nghiêm nghị: “Tự lui xuống nhận phạt đi.”
Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn hồi lâu: “Việc này bổn phi sẽ nghĩ cách đè xuống. Chỉ có điều, Cố Thiển Ly này là loại người liều lĩnh, nếu chỉ vì xử lý nàng ta mà làm hại thanh danh của Mục Thiên, đó chẳng phải là "vì một con chuột mà đánh vỡ ngọc bình" sao? Làm như vậy, chúng ta chỉ có thể mất nhiều hơn được mà thôi.
Trước hết hãy truyền lệnh xuống, căn dặn bọn hạ nhân dùng thủ đoạn mềm dẻo giày vò nàng ta, nàng ta đắc tội Võ Vương phủ chúng ta ở kinh đô, ta sẽ khiến nàng ta muốn uống miếng nước cũng không được. Sau đó đi gọi Mục Thiên đến đây, ta có một số chuyện muốn thương lượng với nó. Về phần nên xử trí Cố Thiển Ly như thế nào, bổn phi đã có sắp xếp khác, ngươi không cần lo lắng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.