Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế
Chương 110: Bị cướp và cứu người
Công Tử Khinh Cuồng
21/05/2018
Mặc kệ kết quả như thế nào, nhóm Sở Thanh vẫn theo hướng đi đã định, sau đó cả đoàn tới nơi dừng chân đầu tiên – huyện Thanh.
“Nơi này…có vẻ rất hoang vu…” Mặc dù ở mạt thế rất nhiều địa phương đã trở nên vô cùng hoang tàn, nhưng cô quạnh như vậy vẫn cực kỳ hiếm thấy. Mà Mạc Phỉ Phỉ nhìn thế trận này tự nhiên cảm thấy hơi sợ, chẳng còn cách nào, coi như cô là nhà khoa học, nhưng tương tự cũng là một cô gái mà thôi.
“Yên tâm, bây giờ là mạt thế, chứ không phải thời đại của ma quỷ, sẽ không có mấy cái đầu con quỷ nhảy ra từ gương đâu.” Vừa vào huyện Thanh mọi người đã phát hiện nơi này vắng lặng đáng sợ, nhưng giống như Sở Thanh nói, bây giờ chỉ là mạt thế, cũng không phải quay phim ma, tự nhiên sẽ không có mấy chuyện ma quỷ quấy rối gì.
Mà lời này của Sở Thanh làm Mạc Phỉ Phỉ không đáp lại được, có cảm giác như kiểu “cậu nói rất đúng, tôi không có cách nào phản bác nổi”, đúng là hiện tại sẽ không ma quỷ nháo loạn, nhưng cứ nói thẳng ra sự thật như vậy mới được sao?
Có điều cũng vì Sở Thanh ngắt lời, tự nhiên Mạc Phỉ Phỉ cũng không còn cảm thấy phải sợ như vậy nữa, mặc dù bên ngoài nhìn qua hơi vắng vẻ, nhưng không còn đáng sợ như lúc nãy. Trong mắt Mạc Phỉ Phỉ tràn đầy cảm kích, mà mấy nhà khoa học già ở một bên đều cười tủm tỉm nhìn Mạc Phỉ Phỉ.
Bọn họ hiểu rất rõ thành viên nhỏ này trong đội khoa học, mặc dù Mạc Phỉ Phỉ là nhà khoa học, hơn nữa nắm giữ kiến thức cũng rất chắc, nhưng lại có một nhược điểm rất nghiêm trọng, chính là sợ ma, thời gian dài như vậy, chỉ cần nhìn thấy ma trong phim cũng sẽ sợ không chịu nổi, hôm nay khó mà thấy được cô kiên cường như vậy!
Mà Sở Thanh cũng là không phản bác được, ha ha, thân là một nhà khoa học mà lại sợ ma, chuyện như vậy nói ra cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy rất đáng xấu hổ được chứ! ?
Chỉ là lúc này Sở Thanh ngược lại không nói thêm gì, chỉ hơi hơi cong môi một, dù sao vừa đến thành phố B là có thể thoát khỏi những người này, cho nên lúc này Mạc Phỉ Phỉ có hành động quái dị gì đều không liên quan đến cô!
Mà Mạc Phỉ Phỉ hoàn toàn không biết ở trong lòng Sở Thanh mình đã bị xem thường rồi, vẫn cẩn thận nhìn một màu tối đen bên ngoài cửa sổ.
Dĩ nhiên, bây giờ Mạc Phỉ Phỉ đã không còn sợ hãi như lúc đầu, lời nói của Sở Thanh tất nhiên có tác dụng nhất định, nhưng quan trọng là bây giờ trên xe có rất nhiều người nha!
Vốn dĩ sáng nay mọi người đều ngồi trong các xe con, nhưng Triển phi cảm thấy như vậy sẽ có khả năng phân tán, cho nên bất đắc dĩ toàn bộ đều lên một chiếc xe quân dụng cải trang, xe này chứa hai mươi ba người chắc chắn không thành vấn đề. Mặc dù Sở Thanh cũng không muốn chung đụng với những người này quá nhiều,d.dlqd nhưng bởi vì cô là người hộ tống, bất đắc dĩ vẫn phải ngồi chung xe với bọn họ, chính vì thế mới có chuyện vừa rồi.
“Mặc Phỉ, bây giờ chúng ta đang ở chỗ nào?” Thời điểm vừa lên xe Sở Thanh đã giao bản đồ cho Mặc Phỉ, mặc dù cô cũng sẽ nhìn bản đồ, nhưng có người thay mình làm thì sao phải tự tìm mệt? Cho nên nhiệm vụ nhớ bản đồ liền giao cho Mặc Phỉ.
“Vừa mới tiến vào huyện Thanh, vẫn ở ven giải đất bỏ hoang, cũng có thể nói chưa thực sự đi vào huyện, muốn vào đến nơi ít nhất còn hai mươi phút đến nửa giờ đường xe.” Bởi vì thường làm chuyện loại này, một lần hai lần Mặc Phỉ quen thuộc đến mức coi như không biết tốc độ hiện tại của xe là bao nhiêu vẫn có thể phán đoán chuẩn xác ra còn mất bao nhiêu thời gian mới có thể đến huyện Thanh.
Nghe được Mặc Phỉ trả lời, Sở Thanh gật đầu một, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại, sắc trời đã tối dần, đối với Sở Thanh mà nói mấy ngày nay dù là dị năng hay tinh thần cũng tiêu hao quá lớn, chỉ cần trời tối chính là thời gian nghỉ ngơi rồi, về phần những chuyện khác có quan hệ gì với cô?
Chỉ cần gặp phải địch tấn công Sở Thanh vẫn có thể nhàn nhã như vậy, bây giờ hai người một cương thi bên cạnh Sở Thanh đều không phải là hạng người lương thiện gì, nếu có thứ gì gây rối trước mặt Sở Thanh, ha ha, biết cái gì gọi là mông cọp cái không thể sờ không? Cái gì? Không biết? Ha ha, vậy thì rất nhanh sẽ biết thôi!
“Ngủ đi.” Mặc Phỉ vỗ vỗ Sở Thanh tựa vào trên vai mình, nhìn mắt cô khẽ nhắm lại, phát ra tiếng thở nho nhỏ.
Mà Mạc Phỉ Phỉ ở chung một chỗ thấy một màn như vậy bày tỏ hoàn toàn đã bình tĩnh, khác với lúc ban ngày bị đánh thẳng vào, lúc này Mạc Phỉ Phỉ đã hiểu rõ đầu đuôi ngọn nguồn – những d.đanl,qdngười này trong mắt Sở Thanh chính là anh trai, giờ trước mặt anh làm nũng gì đó hoàn toàn không có vấn đề nha, mặc dù thoạt nhìn Sở Thanh không hề giống mấy người biết làm nũng, nhưng lại không cản trở người khác mơ mộng nha.
Vì vậy, trong mắt Mạc Phỉ Phỉ, Sở Thanh liền trở thành một đứa bé ưa làm nũng nhưng lại có chút kiêu ngạo, trong nháy mắt bị sự đáng yêu này làm đỏ mặt.
Dĩ nhiên, hiện tại Sở Thanh căn bản cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, nếu không, ừ. . . . . . Cô còn có thể sống được đến thành phố M sao?
Lúc Sở Thanh đang ngủ say, xe chợt thắng gấp, cô thiếu chút nữa bị trọng tâm không vững làm văng ra ngoài, Mặc Phỉ bên cạnh vội vàng đỡ cô một sau đó nhìn về phía người lái xe, ánh mắt lạnh lẽo dọa người kia khẽ run rẩy, không khỏi cảm khái Mặc Phỉ thật sự không phải đáng sợ bình thường đâu!
“Chuyện gì xảy ra! ?" Đánh thức Sở Thanh ở trong lòng Mặc Phỉ chính là tội ác tày trời, mà không vui tương tự còn có Thương Cốt cùng Khổng Phàm Dương.
“Cái…cái đó là bởi vì… phía trước có người cản đường." Giọng của tài xế hơi lắp bắp, ánh nhìn chằm chằm như vậy của Mặc Phỉ quả nhiên giống hệt Alexander*, sau đó anh ta đưa mắt nhìn Sở Thanh, mang theo tín hiệu cầu cứu rõ rệt.
(*: Tên vị vua anh hùng nước Macedoin, 356 — 323 trước TL, từng chinh phục vùng Trung Đông và Tây Ấn Độ)
Lúc trước bọn họ đã nghe đội trưởng nói rồi, mấy người này đều vô cùng để ý gia chủ nhà họ Sở, cho nên chỉ cần gia chủ nhà họ Sở mở miệng, vậy thì sẽ không còn nguy hiểm gì nữa.
Mà Sở Thanh nghe anh ta nói xong, vỗ vỗ tay của Mặc Phỉ, sau đó xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, hoàn toàn không thấy rõ có cái gì, nhưng bằng khả năng quan sát ban đêm cường đại của mình Sở Thanh lại thấy được có mười mấy chiếc xe vây quanh, bên trong xe ít nhất cũng đến ba bốn mươi người, hơn nữa ai ai cũng là dị năng giả.
Dĩ nhiên, nếu là lúc trước thì thế trận như vậy căn bản cũng sẽ không khiến Sở Thanh có cảm giác gì , nhưng mà bây giờ thì không được, bởi vì người trong đội ngũ của cô không phải dị năng giả, ngộ nhỡ xung đột, những nhà khoa học này thật sự sẽ có thương vong, cũng là một tổn thất không nhỏ.
"Dừng xe thôi." Hơi nhíu nhíu mày, Sở Thanh day day huyệt thái dương, bây giờ cô đang nghi ngờ có phải trên người mình d,đan.lqd có hào quang xui xẻo gì hay không, chỉ cần vừa ra khỏi cửa châc chắn sẽ gặp rắc rối, nếu không, tại sao vừa bắt đầu đi một chuyến tới thành phố M liền gặp phải cướp rồi?
"Nhưng. . . . . ." Tài xế có chút do dự, cũng không phải anh ta không muốn ngừng xe, mà nhìn đối phương thế nào cũng thấy không giống người tốt cho lắm, ngộ nhỡ lát nữa dừng xe bị đánh cướp thì làm thế nào! ?
Không thể phủ nhận, người tài xế này khá nhạy cảm, mặc dù đến giờ đối phương chưa nói gì, nhưng vẫn khiến anh ta cảm thấy rõ ràng không có ý tốt!
“Không sao, đoán là chuẩn bị đánh cướp một chút thức ăn, cũng sẽ không giết người.” Hơn nữa nếu đúng là muốn mạng người, Sở Thanh cũng có thể liều chết bị thương đem tất cả bọn họ ở lại chỗ này.
Quả nhiên, nghe Sở Thanh nói xong, dường như tài xế thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ từ dừng xe lại, đối phương cảm thấy động tĩnh của đám người Sở Thanh, cũng từ từ chậm tốc độ xe lại, sau đó mở đèn xe lên, lúc này mọi người trong xe mới hiểu tại sao Sở Thanh lựa chọn như vậy, bởi vì nhân số của đối phương thật sự quá đông, đã không còn là vấn đề của bọn họ, mà toàn bộ có 15 chiếc xe, bọn họ tuyệt đối không ngây thơ cho rằng trong xe chỉ có một người, so với phe mình là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ mà đổi lại toàn bộ người đối phương đều có lực chiến đấu.
“Nói đi, các người muốn cái gì?” Người lên tiếng đầu tiên là Sở Thanh, cô nhìn đối phương, ánh mắt bình thản, giọng nói cũng không có bất kỳ chút nóng nảy nào, khiến đối phương cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Hiện tại ở nơi như thế này vẫn còn người có thể bình tĩnh như vậy, đây thực sự có chút không hợp lí lắm, nhưng có hay không cũng chẳng đáng kể, d.đ.l.q.dchuyện bọn chúng muốn làm là hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, mới là quan trọng nhất.
“Để lại thức ăn và phụ nữ đi theo lại, chúng tôi cũng sẽ không làm khó dễ các người, hơn nữa còn hộ tống các người an toàn rời khỏi huyện Thanh.” Ở huyện Thanh không chỉ có một phe, mà chia thành mấy thế lực, thông thường dưới tình huống bị đánh cướp xong, bọn họ sẽ đưa những người đó ra ngoài an toàn.
“Thức ăn có thể cho các người một phần, nhưng người thì chúng tôi phải mang đi!” Phụ nữ ở đây duy nhất chỉ có Mạc Phỉ Phỉ, ở lại đây có kết quả gì, chỉ cần không ngốc đều sẽ hiểu, ấn tượng của Sở Thanh với Mạc Phỉ Phỉ không tệ, cũng không muốn đẩy cô vào hố lửa.
Mà nghe được câu trả lời của Sở Thanh, một người đàn ông khác cười, tiếng cười sao mà giễu cợt: “Một phần? Chúng mày tưởng đang bố thí cho ăn mày sao? Nói cho chúng mày biết, toàn bộ thức ăn đều phải để lại, hơn nữa phụ nữ cũng phải để lại, nếu không hôm nay chúng mày đứa nào cũng đừng mong đi khỏi…”
Gã đàn ông kia nói đến đây, bầy trời chợt hạ xuống một đạo sét, đánh thẳng vào trên người hắn, tất cả mọi người dùng ánh mắt sợ hãi nhìn toàn thân hắn ta co quắp ngã xuống.
“Mày còn chưa đủ tư cách nói chuyện với tao, nói láo sẽ bị tính sổ. Dù không thể làm chủ, nhưng ít nhất tìm ra đây cho tao ai đó biết nói tiếng người.” Khẩu khí của Sở Thanh phi thường phách lối, nhưng kết hợp với tia điện lóe lên giữa ngón tay cô, không có bất kỳ một người nào dám nói nhảm.
Đùa sao, bọn họ ai cũng không thích tự tìm cái chết, lúc này đi chọc giận một dị năng giả hệ lôi, không phải tìm chết thì là gì? Phải biết rằng, hệ lôi là dị năng có lực công kích cao nhất!
Vừa lúc đó, một người từ sau đội ngũ chậm rãi bước lên. Người con trai xem chừng khoảng hai mươi tuổi, trên mắt đeo một chiếc kính rất tao nhã lịch sự, anh ta nhẹ nhàng đẩy kính một, ánh mắt rơi vào trên người Sở Thanh, d,đ.l'qddường như trong mắt mang theo cảm giác hứng thú, khiến Sở Thanh hơi nhăn mày lại.
Cho tới giờ cô đều không thích bị người khác quan sát, ghét nhất là người ta dùng ánh mắt săm soi nhìn mình, loại cảm giác đó khiến cô thực ghê tởm!
"Có vấn đề gì sao?" Sở Thanh chau chau mày nhìn người trước mặt. Mặc dù ánh mắt anh ta vô cùng càn rỡ, nhưng lại lại không thể phủ nhận địa vị của anh ta ở trong đám người này tuyệt đối không thấp.
"Không, không có vấn đề gì” Hình như anh ta cảm thấy điều gì đó, hơi hơi lui về phía sau một bước, tựa như muốn rời khỏi phạm vi nguy hiểm: “Tôi là người có thân phận cao nhất ở đây, nhưng lại không có quyền đồng ý yêu cầu của ngài, nếu như ngài không đồng ý điều kiện chúng ta đưa ra, như vậy xin ngài cùng chúng tôi đi một chuyến, tôi nghĩ thủ lĩnh chắc chắn sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng.”
Nói xong, anh ta làm một tư thế xin mời, tựa như muốn mời Sở Thanh lên xe của mình. Cử động này, khiến mấy người xung quanh đồng loạt nổi lên đề phòng với anh ta.
Mà Sở Thanh trấn an mọi người một chút, sau đó cùng thiếu niên đi lên xe của anh ta, dĩ nhiên, đi theo còn có Mặc Phỉ và Thương Cốt.
“Vị tiểu thiếu gia này, lá gan của ngài ghê gớm thật, nếu như là tôi mà nói..., tôi tuyệt đối sẽ không lên xe của người lạ, bởi vì tôi không thể xác định đối phương muốn đưa tôi đến chỗ nào.” Nghe anh ta nói, Sở Thanh liền hiểu rõ ý thức sự nguy hiểm trong mắt người này rất cao.
“Thật ra tôi không có lá gan như anh nghĩ, chẳng qua xác định được lúc nào cũng có thể giết chết đối phương, cho nên đi đâu, đối với tôi mà nói sớm không cònd.đan.lqdon quan trọng.” Nói xong, ánh mắt Sở Thanh quét tới quét lui trên người này, mang theo vài phần ý nhạo báng, nhưng anh ta lại cảm thấy, nếu như anh ta thực sự làm chuyện gì không nên làm, có lẽ sẽ thật sự bị giết.
“…” Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy trong lòng tắc tịt, không phải vốn là anh ta ở thế thượng phong ư? Tại sao mới qua một xíu thời gian anh ta đã cảm thấy phong thủy luân chuyển rồi? Cảm giác thật là khổ ép!
“Nhớ, không được làm bạn tôi bị thương, nếu không, tôi sẽ khiến các người giao ra cái giá thảm trọng.” Giọng của Sở Thanh trong sáng nhu hòa, nhưng không ai có thể bỏ qua cảnh cáo của cô. Dù sao tia sét vừa rồi không phải chuyện đùa, bây giờ không biết người đàn ông lắm mồm kia đang ở trong cái xe nào co co rút rút đấy.
Không lâu sau, một đoàn người đã đến chỗ ở, mà kích thước thật của nơi sinh sống này khiến Sở Thanh hơi ngoài ý muốn, vốn cho rằng loại địa phương như huyện Thanh sẽ không giống với các căn cứ khác, nhưng căn cứ như vậy đã làm cho Sở Thanh cảm thấy vô cùng bất ngờ rồi.
"Tiểu thiếu gia, xin mời, điều kiện của cậu có được hay không chỉ có thủ lĩnh có thể kết luận." Mặc dù đến giờ phút này anh ta rất có cảm tình với người trầm ổn như Sở Thanh, nhưng cảm tình cũng chỉ là cảm tình, bây giờ anh ta cũng không có d.đ.l/q/dnăng lực gì trợ giúp Sở Thanh, hơn nữa dù có anh cũng muốn nhìn xem Sở Thanh có đáng giá để anh ra tay hay không!
Khi đến trước lều lớn nhất, Sở Thanh nhăn mày lại, chỉ nghe tiếng động cũng biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, vốn khó có được hảo cảm với người con trai ôn tồn nho nhã kia giờ toàn bộ đều biến mất, ngược lại tràn đầy chán ghét!
Nhấc rèm lều vải lên, bốn người Sở Thanh đi vào. Mặc dù cảnh tượng bên trong không hoàn toàn giống với tưởng tượng của cô, nhưng cũng không quá khác, một đám thiếu nữ xinh đẹp rúc vào người đàn ông ở giữa, vẻ mặt hạnh phúc, mà khi Sở Thanh tiếp cận, trên mặt các cô đều mang theo vẻ cảnh giác, phát hiện Sở Thanh là con trai mới yên tâm.
“Cậu dẫn mấy người này tới đây làm gì?” Nhìn Sở Thanh, trong mắt người đàn ông mập mạp kia hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng phát hiện Sở Thanh là con trai thì kinh ngạc lại biến thành khinh thường.
“Thủ lĩnh, mấy người bọn họ nói chỉ có thể giao ra một phần thức ăn, nhưng cô gái trong đội thì không thể lưu lại.” Người con trai ôn hòa nho nhã bẩm báo với người đàn ông kia, rũ mắt xuống có vẻ cung kính, nhưng Sở Thanh lại có thể cảm thấy rõ ràng, người này với người đàn ông mập kia tuyệt đối không phải thần phục.
"Không giao ra? Không giao ra là được sao? Tôi nuôi cậu để làm cái gì không biết, cậu biết. . . . . ."
"Thủ lĩnh, cậu ấy là Dị Năng Giả cấp hai, hơn nữa còn là dị năng giả cấp hai hệ lôi.” Giữa dị năng giả cấp một và cấp hai có sự chênh lệch, phàm là dị năng giả cũng sẽ không biết.
“…” Trong nháy mắt người đàn ông dùng ánh mắt như thấy yêu quái nhìn Sở Thanh, nhưng sau đó lại hiện lên vẻ tham lam, gương mặt xinh đẹp như vậy, dù là con trai thì ông ta cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, quan trọng hơn nữa là thực lực của cô, nếu như có thể lôi kéo cô ở lại bên cạnh, huyện Thanh này sớm muộn gì cũng là của một mình ông ta!
“Nơi này…có vẻ rất hoang vu…” Mặc dù ở mạt thế rất nhiều địa phương đã trở nên vô cùng hoang tàn, nhưng cô quạnh như vậy vẫn cực kỳ hiếm thấy. Mà Mạc Phỉ Phỉ nhìn thế trận này tự nhiên cảm thấy hơi sợ, chẳng còn cách nào, coi như cô là nhà khoa học, nhưng tương tự cũng là một cô gái mà thôi.
“Yên tâm, bây giờ là mạt thế, chứ không phải thời đại của ma quỷ, sẽ không có mấy cái đầu con quỷ nhảy ra từ gương đâu.” Vừa vào huyện Thanh mọi người đã phát hiện nơi này vắng lặng đáng sợ, nhưng giống như Sở Thanh nói, bây giờ chỉ là mạt thế, cũng không phải quay phim ma, tự nhiên sẽ không có mấy chuyện ma quỷ quấy rối gì.
Mà lời này của Sở Thanh làm Mạc Phỉ Phỉ không đáp lại được, có cảm giác như kiểu “cậu nói rất đúng, tôi không có cách nào phản bác nổi”, đúng là hiện tại sẽ không ma quỷ nháo loạn, nhưng cứ nói thẳng ra sự thật như vậy mới được sao?
Có điều cũng vì Sở Thanh ngắt lời, tự nhiên Mạc Phỉ Phỉ cũng không còn cảm thấy phải sợ như vậy nữa, mặc dù bên ngoài nhìn qua hơi vắng vẻ, nhưng không còn đáng sợ như lúc nãy. Trong mắt Mạc Phỉ Phỉ tràn đầy cảm kích, mà mấy nhà khoa học già ở một bên đều cười tủm tỉm nhìn Mạc Phỉ Phỉ.
Bọn họ hiểu rất rõ thành viên nhỏ này trong đội khoa học, mặc dù Mạc Phỉ Phỉ là nhà khoa học, hơn nữa nắm giữ kiến thức cũng rất chắc, nhưng lại có một nhược điểm rất nghiêm trọng, chính là sợ ma, thời gian dài như vậy, chỉ cần nhìn thấy ma trong phim cũng sẽ sợ không chịu nổi, hôm nay khó mà thấy được cô kiên cường như vậy!
Mà Sở Thanh cũng là không phản bác được, ha ha, thân là một nhà khoa học mà lại sợ ma, chuyện như vậy nói ra cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy rất đáng xấu hổ được chứ! ?
Chỉ là lúc này Sở Thanh ngược lại không nói thêm gì, chỉ hơi hơi cong môi một, dù sao vừa đến thành phố B là có thể thoát khỏi những người này, cho nên lúc này Mạc Phỉ Phỉ có hành động quái dị gì đều không liên quan đến cô!
Mà Mạc Phỉ Phỉ hoàn toàn không biết ở trong lòng Sở Thanh mình đã bị xem thường rồi, vẫn cẩn thận nhìn một màu tối đen bên ngoài cửa sổ.
Dĩ nhiên, bây giờ Mạc Phỉ Phỉ đã không còn sợ hãi như lúc đầu, lời nói của Sở Thanh tất nhiên có tác dụng nhất định, nhưng quan trọng là bây giờ trên xe có rất nhiều người nha!
Vốn dĩ sáng nay mọi người đều ngồi trong các xe con, nhưng Triển phi cảm thấy như vậy sẽ có khả năng phân tán, cho nên bất đắc dĩ toàn bộ đều lên một chiếc xe quân dụng cải trang, xe này chứa hai mươi ba người chắc chắn không thành vấn đề. Mặc dù Sở Thanh cũng không muốn chung đụng với những người này quá nhiều,d.dlqd nhưng bởi vì cô là người hộ tống, bất đắc dĩ vẫn phải ngồi chung xe với bọn họ, chính vì thế mới có chuyện vừa rồi.
“Mặc Phỉ, bây giờ chúng ta đang ở chỗ nào?” Thời điểm vừa lên xe Sở Thanh đã giao bản đồ cho Mặc Phỉ, mặc dù cô cũng sẽ nhìn bản đồ, nhưng có người thay mình làm thì sao phải tự tìm mệt? Cho nên nhiệm vụ nhớ bản đồ liền giao cho Mặc Phỉ.
“Vừa mới tiến vào huyện Thanh, vẫn ở ven giải đất bỏ hoang, cũng có thể nói chưa thực sự đi vào huyện, muốn vào đến nơi ít nhất còn hai mươi phút đến nửa giờ đường xe.” Bởi vì thường làm chuyện loại này, một lần hai lần Mặc Phỉ quen thuộc đến mức coi như không biết tốc độ hiện tại của xe là bao nhiêu vẫn có thể phán đoán chuẩn xác ra còn mất bao nhiêu thời gian mới có thể đến huyện Thanh.
Nghe được Mặc Phỉ trả lời, Sở Thanh gật đầu một, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại, sắc trời đã tối dần, đối với Sở Thanh mà nói mấy ngày nay dù là dị năng hay tinh thần cũng tiêu hao quá lớn, chỉ cần trời tối chính là thời gian nghỉ ngơi rồi, về phần những chuyện khác có quan hệ gì với cô?
Chỉ cần gặp phải địch tấn công Sở Thanh vẫn có thể nhàn nhã như vậy, bây giờ hai người một cương thi bên cạnh Sở Thanh đều không phải là hạng người lương thiện gì, nếu có thứ gì gây rối trước mặt Sở Thanh, ha ha, biết cái gì gọi là mông cọp cái không thể sờ không? Cái gì? Không biết? Ha ha, vậy thì rất nhanh sẽ biết thôi!
“Ngủ đi.” Mặc Phỉ vỗ vỗ Sở Thanh tựa vào trên vai mình, nhìn mắt cô khẽ nhắm lại, phát ra tiếng thở nho nhỏ.
Mà Mạc Phỉ Phỉ ở chung một chỗ thấy một màn như vậy bày tỏ hoàn toàn đã bình tĩnh, khác với lúc ban ngày bị đánh thẳng vào, lúc này Mạc Phỉ Phỉ đã hiểu rõ đầu đuôi ngọn nguồn – những d.đanl,qdngười này trong mắt Sở Thanh chính là anh trai, giờ trước mặt anh làm nũng gì đó hoàn toàn không có vấn đề nha, mặc dù thoạt nhìn Sở Thanh không hề giống mấy người biết làm nũng, nhưng lại không cản trở người khác mơ mộng nha.
Vì vậy, trong mắt Mạc Phỉ Phỉ, Sở Thanh liền trở thành một đứa bé ưa làm nũng nhưng lại có chút kiêu ngạo, trong nháy mắt bị sự đáng yêu này làm đỏ mặt.
Dĩ nhiên, hiện tại Sở Thanh căn bản cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, nếu không, ừ. . . . . . Cô còn có thể sống được đến thành phố M sao?
Lúc Sở Thanh đang ngủ say, xe chợt thắng gấp, cô thiếu chút nữa bị trọng tâm không vững làm văng ra ngoài, Mặc Phỉ bên cạnh vội vàng đỡ cô một sau đó nhìn về phía người lái xe, ánh mắt lạnh lẽo dọa người kia khẽ run rẩy, không khỏi cảm khái Mặc Phỉ thật sự không phải đáng sợ bình thường đâu!
“Chuyện gì xảy ra! ?" Đánh thức Sở Thanh ở trong lòng Mặc Phỉ chính là tội ác tày trời, mà không vui tương tự còn có Thương Cốt cùng Khổng Phàm Dương.
“Cái…cái đó là bởi vì… phía trước có người cản đường." Giọng của tài xế hơi lắp bắp, ánh nhìn chằm chằm như vậy của Mặc Phỉ quả nhiên giống hệt Alexander*, sau đó anh ta đưa mắt nhìn Sở Thanh, mang theo tín hiệu cầu cứu rõ rệt.
(*: Tên vị vua anh hùng nước Macedoin, 356 — 323 trước TL, từng chinh phục vùng Trung Đông và Tây Ấn Độ)
Lúc trước bọn họ đã nghe đội trưởng nói rồi, mấy người này đều vô cùng để ý gia chủ nhà họ Sở, cho nên chỉ cần gia chủ nhà họ Sở mở miệng, vậy thì sẽ không còn nguy hiểm gì nữa.
Mà Sở Thanh nghe anh ta nói xong, vỗ vỗ tay của Mặc Phỉ, sau đó xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, hoàn toàn không thấy rõ có cái gì, nhưng bằng khả năng quan sát ban đêm cường đại của mình Sở Thanh lại thấy được có mười mấy chiếc xe vây quanh, bên trong xe ít nhất cũng đến ba bốn mươi người, hơn nữa ai ai cũng là dị năng giả.
Dĩ nhiên, nếu là lúc trước thì thế trận như vậy căn bản cũng sẽ không khiến Sở Thanh có cảm giác gì , nhưng mà bây giờ thì không được, bởi vì người trong đội ngũ của cô không phải dị năng giả, ngộ nhỡ xung đột, những nhà khoa học này thật sự sẽ có thương vong, cũng là một tổn thất không nhỏ.
"Dừng xe thôi." Hơi nhíu nhíu mày, Sở Thanh day day huyệt thái dương, bây giờ cô đang nghi ngờ có phải trên người mình d,đan.lqd có hào quang xui xẻo gì hay không, chỉ cần vừa ra khỏi cửa châc chắn sẽ gặp rắc rối, nếu không, tại sao vừa bắt đầu đi một chuyến tới thành phố M liền gặp phải cướp rồi?
"Nhưng. . . . . ." Tài xế có chút do dự, cũng không phải anh ta không muốn ngừng xe, mà nhìn đối phương thế nào cũng thấy không giống người tốt cho lắm, ngộ nhỡ lát nữa dừng xe bị đánh cướp thì làm thế nào! ?
Không thể phủ nhận, người tài xế này khá nhạy cảm, mặc dù đến giờ đối phương chưa nói gì, nhưng vẫn khiến anh ta cảm thấy rõ ràng không có ý tốt!
“Không sao, đoán là chuẩn bị đánh cướp một chút thức ăn, cũng sẽ không giết người.” Hơn nữa nếu đúng là muốn mạng người, Sở Thanh cũng có thể liều chết bị thương đem tất cả bọn họ ở lại chỗ này.
Quả nhiên, nghe Sở Thanh nói xong, dường như tài xế thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ từ dừng xe lại, đối phương cảm thấy động tĩnh của đám người Sở Thanh, cũng từ từ chậm tốc độ xe lại, sau đó mở đèn xe lên, lúc này mọi người trong xe mới hiểu tại sao Sở Thanh lựa chọn như vậy, bởi vì nhân số của đối phương thật sự quá đông, đã không còn là vấn đề của bọn họ, mà toàn bộ có 15 chiếc xe, bọn họ tuyệt đối không ngây thơ cho rằng trong xe chỉ có một người, so với phe mình là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ mà đổi lại toàn bộ người đối phương đều có lực chiến đấu.
“Nói đi, các người muốn cái gì?” Người lên tiếng đầu tiên là Sở Thanh, cô nhìn đối phương, ánh mắt bình thản, giọng nói cũng không có bất kỳ chút nóng nảy nào, khiến đối phương cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Hiện tại ở nơi như thế này vẫn còn người có thể bình tĩnh như vậy, đây thực sự có chút không hợp lí lắm, nhưng có hay không cũng chẳng đáng kể, d.đ.l.q.dchuyện bọn chúng muốn làm là hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ, mới là quan trọng nhất.
“Để lại thức ăn và phụ nữ đi theo lại, chúng tôi cũng sẽ không làm khó dễ các người, hơn nữa còn hộ tống các người an toàn rời khỏi huyện Thanh.” Ở huyện Thanh không chỉ có một phe, mà chia thành mấy thế lực, thông thường dưới tình huống bị đánh cướp xong, bọn họ sẽ đưa những người đó ra ngoài an toàn.
“Thức ăn có thể cho các người một phần, nhưng người thì chúng tôi phải mang đi!” Phụ nữ ở đây duy nhất chỉ có Mạc Phỉ Phỉ, ở lại đây có kết quả gì, chỉ cần không ngốc đều sẽ hiểu, ấn tượng của Sở Thanh với Mạc Phỉ Phỉ không tệ, cũng không muốn đẩy cô vào hố lửa.
Mà nghe được câu trả lời của Sở Thanh, một người đàn ông khác cười, tiếng cười sao mà giễu cợt: “Một phần? Chúng mày tưởng đang bố thí cho ăn mày sao? Nói cho chúng mày biết, toàn bộ thức ăn đều phải để lại, hơn nữa phụ nữ cũng phải để lại, nếu không hôm nay chúng mày đứa nào cũng đừng mong đi khỏi…”
Gã đàn ông kia nói đến đây, bầy trời chợt hạ xuống một đạo sét, đánh thẳng vào trên người hắn, tất cả mọi người dùng ánh mắt sợ hãi nhìn toàn thân hắn ta co quắp ngã xuống.
“Mày còn chưa đủ tư cách nói chuyện với tao, nói láo sẽ bị tính sổ. Dù không thể làm chủ, nhưng ít nhất tìm ra đây cho tao ai đó biết nói tiếng người.” Khẩu khí của Sở Thanh phi thường phách lối, nhưng kết hợp với tia điện lóe lên giữa ngón tay cô, không có bất kỳ một người nào dám nói nhảm.
Đùa sao, bọn họ ai cũng không thích tự tìm cái chết, lúc này đi chọc giận một dị năng giả hệ lôi, không phải tìm chết thì là gì? Phải biết rằng, hệ lôi là dị năng có lực công kích cao nhất!
Vừa lúc đó, một người từ sau đội ngũ chậm rãi bước lên. Người con trai xem chừng khoảng hai mươi tuổi, trên mắt đeo một chiếc kính rất tao nhã lịch sự, anh ta nhẹ nhàng đẩy kính một, ánh mắt rơi vào trên người Sở Thanh, d,đ.l'qddường như trong mắt mang theo cảm giác hứng thú, khiến Sở Thanh hơi nhăn mày lại.
Cho tới giờ cô đều không thích bị người khác quan sát, ghét nhất là người ta dùng ánh mắt săm soi nhìn mình, loại cảm giác đó khiến cô thực ghê tởm!
"Có vấn đề gì sao?" Sở Thanh chau chau mày nhìn người trước mặt. Mặc dù ánh mắt anh ta vô cùng càn rỡ, nhưng lại lại không thể phủ nhận địa vị của anh ta ở trong đám người này tuyệt đối không thấp.
"Không, không có vấn đề gì” Hình như anh ta cảm thấy điều gì đó, hơi hơi lui về phía sau một bước, tựa như muốn rời khỏi phạm vi nguy hiểm: “Tôi là người có thân phận cao nhất ở đây, nhưng lại không có quyền đồng ý yêu cầu của ngài, nếu như ngài không đồng ý điều kiện chúng ta đưa ra, như vậy xin ngài cùng chúng tôi đi một chuyến, tôi nghĩ thủ lĩnh chắc chắn sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng.”
Nói xong, anh ta làm một tư thế xin mời, tựa như muốn mời Sở Thanh lên xe của mình. Cử động này, khiến mấy người xung quanh đồng loạt nổi lên đề phòng với anh ta.
Mà Sở Thanh trấn an mọi người một chút, sau đó cùng thiếu niên đi lên xe của anh ta, dĩ nhiên, đi theo còn có Mặc Phỉ và Thương Cốt.
“Vị tiểu thiếu gia này, lá gan của ngài ghê gớm thật, nếu như là tôi mà nói..., tôi tuyệt đối sẽ không lên xe của người lạ, bởi vì tôi không thể xác định đối phương muốn đưa tôi đến chỗ nào.” Nghe anh ta nói, Sở Thanh liền hiểu rõ ý thức sự nguy hiểm trong mắt người này rất cao.
“Thật ra tôi không có lá gan như anh nghĩ, chẳng qua xác định được lúc nào cũng có thể giết chết đối phương, cho nên đi đâu, đối với tôi mà nói sớm không cònd.đan.lqdon quan trọng.” Nói xong, ánh mắt Sở Thanh quét tới quét lui trên người này, mang theo vài phần ý nhạo báng, nhưng anh ta lại cảm thấy, nếu như anh ta thực sự làm chuyện gì không nên làm, có lẽ sẽ thật sự bị giết.
“…” Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy trong lòng tắc tịt, không phải vốn là anh ta ở thế thượng phong ư? Tại sao mới qua một xíu thời gian anh ta đã cảm thấy phong thủy luân chuyển rồi? Cảm giác thật là khổ ép!
“Nhớ, không được làm bạn tôi bị thương, nếu không, tôi sẽ khiến các người giao ra cái giá thảm trọng.” Giọng của Sở Thanh trong sáng nhu hòa, nhưng không ai có thể bỏ qua cảnh cáo của cô. Dù sao tia sét vừa rồi không phải chuyện đùa, bây giờ không biết người đàn ông lắm mồm kia đang ở trong cái xe nào co co rút rút đấy.
Không lâu sau, một đoàn người đã đến chỗ ở, mà kích thước thật của nơi sinh sống này khiến Sở Thanh hơi ngoài ý muốn, vốn cho rằng loại địa phương như huyện Thanh sẽ không giống với các căn cứ khác, nhưng căn cứ như vậy đã làm cho Sở Thanh cảm thấy vô cùng bất ngờ rồi.
"Tiểu thiếu gia, xin mời, điều kiện của cậu có được hay không chỉ có thủ lĩnh có thể kết luận." Mặc dù đến giờ phút này anh ta rất có cảm tình với người trầm ổn như Sở Thanh, nhưng cảm tình cũng chỉ là cảm tình, bây giờ anh ta cũng không có d.đ.l/q/dnăng lực gì trợ giúp Sở Thanh, hơn nữa dù có anh cũng muốn nhìn xem Sở Thanh có đáng giá để anh ra tay hay không!
Khi đến trước lều lớn nhất, Sở Thanh nhăn mày lại, chỉ nghe tiếng động cũng biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, vốn khó có được hảo cảm với người con trai ôn tồn nho nhã kia giờ toàn bộ đều biến mất, ngược lại tràn đầy chán ghét!
Nhấc rèm lều vải lên, bốn người Sở Thanh đi vào. Mặc dù cảnh tượng bên trong không hoàn toàn giống với tưởng tượng của cô, nhưng cũng không quá khác, một đám thiếu nữ xinh đẹp rúc vào người đàn ông ở giữa, vẻ mặt hạnh phúc, mà khi Sở Thanh tiếp cận, trên mặt các cô đều mang theo vẻ cảnh giác, phát hiện Sở Thanh là con trai mới yên tâm.
“Cậu dẫn mấy người này tới đây làm gì?” Nhìn Sở Thanh, trong mắt người đàn ông mập mạp kia hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng phát hiện Sở Thanh là con trai thì kinh ngạc lại biến thành khinh thường.
“Thủ lĩnh, mấy người bọn họ nói chỉ có thể giao ra một phần thức ăn, nhưng cô gái trong đội thì không thể lưu lại.” Người con trai ôn hòa nho nhã bẩm báo với người đàn ông kia, rũ mắt xuống có vẻ cung kính, nhưng Sở Thanh lại có thể cảm thấy rõ ràng, người này với người đàn ông mập kia tuyệt đối không phải thần phục.
"Không giao ra? Không giao ra là được sao? Tôi nuôi cậu để làm cái gì không biết, cậu biết. . . . . ."
"Thủ lĩnh, cậu ấy là Dị Năng Giả cấp hai, hơn nữa còn là dị năng giả cấp hai hệ lôi.” Giữa dị năng giả cấp một và cấp hai có sự chênh lệch, phàm là dị năng giả cũng sẽ không biết.
“…” Trong nháy mắt người đàn ông dùng ánh mắt như thấy yêu quái nhìn Sở Thanh, nhưng sau đó lại hiện lên vẻ tham lam, gương mặt xinh đẹp như vậy, dù là con trai thì ông ta cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, quan trọng hơn nữa là thực lực của cô, nếu như có thể lôi kéo cô ở lại bên cạnh, huyện Thanh này sớm muộn gì cũng là của một mình ông ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.