Chương 35: Bên trong Hắc Huyền Đỉnh
Hàn Lãnh Tình Thiên
05/02/2014
Sau những chuyện đã trải qua tại Mê Vụ Sâm Lâm, Tiết Lăng Vân bây giờ
càng chăm chỉ tu luyện, hắn đã hiểu rõ tầm quan trọng của thực lực.
Ở tu chân giới, thực lực chính là sinh mệnh, tu sĩ có tu vi thấp kém lúc nào cũng có thể chết đi, mà những người có thực lực cao thì có thể sống sót được trong các hoàn cảnh khác nhau. Huống hồ, hắn bây giờ còn có hai vị nương tử xinh đẹp, bản thân hắn càng cần có thực lực cao để có thể bảo vệ hai nàng.
Tiết Lăng Vân mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện "Trường Sinh Kinh", Trường Sinh Kinh là pháp môn do Trang Chu sáng tạo, Trang Chu là đệ tử của Lão Tử*, có thể nói rằng "Trường Sinh Kinh" là tiên thuật thuộc về Thái Thanh nhất mạch.
(*Lão Tử là một trong trong Tam Thanh)
Tâm pháp Trường Sinh Kinh bác đại tinh thâm, nhất là Thu Thủy Tam Kiếm, nó giống như đã bao dung lấy tất cả tinh hoa của kiếm pháp. Tiết Lăng Vân rất ưa thích Thu Thủy Tam Kiếm, Hàn Ngọc Kiếm trong tay hắn là pháp bảo cấp bậc Linh Khí, khi dùng Thu Thủy Tam Kiếm thì uy lực càng lớn.
Mặt khác, Tiết Lăng Vân cũng rất coi trọng "Thiên Thư", Thiên Thư là thứ mà Hắc Huyền Đỉnh truyền cho hắn, bản thân hắn cũng mấy lần ngộ được đạo pháp bên trong Thiên Thư. Quyển sách này cực kỳ huyền bí, hình như nó còn cao cấp hơn cả Trường Sinh Kinh, không biết là ai đã viết ra nó.
Lần trước tại Mê Vụ Sâm Lâm, Tiết Lăng Vân đã sáng tạo ra "Lôi Thần Chi Nộ", trong nữa năm này hắn lại có chút đột phá, sáng tạo ra "Thiểm Điện Chi Nộ". Thiểm Điện Chi Nộ khác hoàn toàn với Lôi Thần Chi Nộ, Lôi Thần Chi Nộ chủ yếu để trừ tà, mà Thiểm Điện Chi Nộ nghiêm túc mà nói thì là một loại pháp thuật công kích, đối với chính đạo hay ma đạo đều có tác dụng rất lớn.
Tiết Lăng Vân đã hoàn toàn cũng cố Nguyên Anh Kỳ cảnh giới, Nguyên Anh của hắn bây giờ tỏa ra một chút lờ mờ ánh sáng bảy màu, Tiết Lăng Vân cũng không biết ánh sáng đó có tác dụng gì, hắn đoán nó không cũng phải là chuyện xấu gì, bởi ánh sáng bảy màu đó là kết quả do Hắc Huyền Đỉnh tạo thành lúc hắn bắt đầu ngưng kết Nguyên Anh.
Nhắc tới Hắc Huyền Đỉnh, thì không thể không nói đến những biến hóa trong mấy ngày này của Hắc Huyền Đỉnh.
Sau khi trở về Trường Sinh Sơn, Tiết Lăng Vân từng thử khống chế Hắc Huyền Đỉnh, kết quả là hắn lại một lần nữa phải thất vọng, mặc dù tu vi của hắn đã đạt tới Nguyên Anh Kỳ nhưng hắn vẫn không có cách nào khống chế được Hắc Huyền Đỉnh.
Cùng ngày đó, hắn cũng thử đưa một đạo thần thức tiến vào bên trong Hắc Huyền Đỉnh, bên trong Hắc Huyền Đỉnh vẫn tràn ngập hỏa diễm, trong vô tận hỏa diễm đó có một tòa cung điện hiện ra, Tiết Lăng Vân tiến vào trong cung điện đó.
Bây giờ ở bên trong cung điện khắp nơi đều là ma khí, thần thức của Tiết Lăng Vân tỏa ra ánh sáng bảy màu, ánh sáng bảy màu đó ngăn cản ma khí không thể đến gần thầm thức của hắn, thần thức của hắn đi vào sâu hơn.
Ở trung ương cung điện, có một gốc tiểu thụ xuất hiện, nó cao 3m, thân cây chỉ lớn bằng cánh tay của một đứa trẻ con, ở phía trên thân cây mọc ra một ít nhánh cây, mà ma khí ngập trời xung quanh chính là do gốc tiểu thụ này tỏa ra.
- Tử Vong Thụ, gốc tiểu thụ này nhất định là Tử Vong Thụ mà mấy người tu sĩ ma đạo nói tới!
Tiết Lăng Vân thầm nói.
Khi hắn nhìn thấy gốc tiểu thụ đó trong lòng liền nhớ tới lúc mà hắn còn ở trong Mê Vụ Sâm Lâm đã từng nghe Lục Bào lão tổ gọi "ma vật" là Tử Vong Thụ. Hắn biết gốc tiểu thụ này chính là Tử Vong Thụ ở sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm kia, chính là thánh vật mà những người trong ma đạo tranh nhau cướp đoạt.
- Hắc Huyền Đỉnh tại sao lại thu nó vào bên trong? Thật là kỳ quái ah!
Tiết Lăng Vân nhíu mày nói, trong lòng rất khó hiểu.
Sau đó hắn tìm đọc rất nhiều điển tịch, cuối cùng cũng biết được Tử Vong Thụ là cái gì. Thì ra gốc Tử Vong Thụ này là một trong những loại thực vật thần bí nhất từ khi Khai Thiên Tích Địa đến nay, gốc Tử Vong Thụ này có thể đem tất cả linh khí xung quanh chuyển hóa thành ma khí trợ giúp tu sĩ ma đạo tu luyện, quả thực rất là kỳ lạ.
- Đáng tiếc, ta là chính đạo tu sĩ, gốc Tử Vong Thụ này đối với ta vô dụng! Hơn nữa nó lại nằm bên trong Hắc Huyền Đỉnh, ta cũng không có cách nào lấy nó ra!
Tiết Lăng Vân cười khổ nói.
******
Sau khi từ Mê Vụ Sâm Lâm trở về, trong tay của Tiết Lăng Vân còn có một món pháp bảo ta đạo, chính là Khô Cốt Thần Trượng, Khô Cốt Thần Trượng chẳng những là một đỉnh cấp pháp bảo, mà bên trong nó còn ghi lại rất nhiều bí quyết cùng pháp thuật của Vạn Quỷ Tông, những bí quyết và pháp thuật này bây giờ đều nằm trong đầu của Tiết Lăng Vân.
Tiết Lăng Vân trước kia đã từng thử luyện hóa Khô Cốt Thần Trượng, nhưng tiếc rằng Khô Cốt Thần Trượng không thể tiếp thu chân nguyên cùng thần thức của hắn, hắn là chính đạo tu sĩ, còn Khô Cốt Thần Trượng là pháp bảo của tà đạo, dùng tâm pháp của chính đạo rất khó có thể luyện hóa được Khô Cốt Thần Trượng.
- Nếu như vậy, ta có nên tu luyện một ít pháp thuật của Vạn Quỷ Tông hay không?
Tiết Lăng Vân thầm nghĩ.
Vài ngày sau đó hắn thực sự bắt đầu tu luyện pháp thuật của Vạn Quỷ Tông.
Pháp thuật của Vạn Quỷ Tông phi thường quỷ dị, nếu phối hợp với Khô Cốt Thần Trượng thì có thể phát huy ra uy lực rất lớn. Đáng tiếc, cơ sở tâm pháp của Tiết Lăng Vân là Trường Sinh Kinh, nó hoàn toàn không thích hợp với để tu luyện pháp thuật của Vạn Quỷ Tông. Chẳng qua không phải là không có hiệu quả gì, ít nhất hắn bây giờ đã có thể vận dụng được Khô Cốt Thần Trượng.
Tiết Lăng Vân không ngờ được rằng, cây Khô Cốt Thần Trượng này chẳng những là một món bảo vật, nó còn là một củ khoai lang nóng đến bỏng tay. Không lâu sau, nó sẽ mang đến cho hắn rất nhiều phiền toái.
******
Sau khi Tiết Lăng Vân tu luyện kết thúc, Lý Ngọc Chân đột nhiên nói:
- Phu quân! Cùng với ta đi Thiên Linh Phong tham quan một chút đi, nơi đó là nơi mà trước kia ta tu luyện, phong cảnh cũng rất xinh đẹp!
Tiết Lăng Vân suy nghĩ một chút, cười nói:
- Tốt, ta hôm này đi xem nơi tu luyện trước kia của Chân nhi như thế nào! Đệ tử Lâm Phượng Vũ của ngươi chắc cũng đang ở đó!
Lý Ngọc Chân gật đầu, nói:
- Nhìn thấy nàng một mình tu luyện ở Thiên Linh Phong, trong lòng của ta có chút không yên lòng. Lần này ta muốn quan sát tiến độ tu luyện của nàng như thế nào, nàng đã ăn một viên Thanh Nguyên Đan, không biết tu vi của nàng có tiến bộ gì không!
Ở trong Khô Cốt động phủ, Tống Ngọc Dao đã luyện chế ra ba viên Thanh Nguyên Đan, viên đầu tiên cho Tiết Lăng Vân ăn, một viên thì tặng cho Lâm Phượng Vũ, còn một viên thì tặng cho Triệu Chí Bình.
Tiết Lăng Vân bóp nhẹ cái mũi nhỏ xinh của Lý Ngọc Chân, cười nói:
- Ngươi lo lắng cho nàng như vậy thì cứ đưa nàng đến Ngọc Trúc Phong tu luyện là được rồi!
Lý Ngọc Chân thầm suy nghĩ một chút, một lát sau nàng liền lắc đầu, ngượng ngùng nói:
- Không được đâu! Nếu như nàng nhìn thấy chúng ta... hoan ái, vậy thì hỏng bét!
Tiết Lăng Vân cười ha ha, giữ chặt tay của Lý Ngọc Chân, nói:
- Hảo sư thúc của ta ah! Bị nàng nhìn thấy thì như thế nào? Dù sao nàng cũng là đệ tử của ngươi, ngươi không cho nàng nói lung tung ra ngoài là được!
Lý Ngọc Chân ngượng ngùng lắc đầu, chuyện này tuyệt đối không thể để đệ tử Lâm Phượng Vũ của mình biết được, sư thúc yêu sư điệt, đây chính là loạn luân, mình cùng với Tiết Lăng Vân lén lút thì được, nhưng tuyệt không thể để Lâm Phượng Vũ biết rõ.
Tống Ngọc Dao vẫn đang tĩnh tu trong trúc lâm, Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân bay về phía Thiên Linh Phong.
******
Thiên Linh Phong cũng giống như Ngọc Trúc Phong, đều nằm ở phía xa nhất của dãy núi, đặc biệt là Thiên Linh Phong, nó nằm ở đầu phía Bắc của Trường Sinh Sơn, đi xa về phía Bắc liền đi ra khỏi phạm vi của Trường Sinh Sơn.
Lâm Phượng Vũ sau khi nhìn thấy Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân thì cực kỳ vui mừng, nàng đâu tiền liền quấn quít bên sư phụ của mình, sau đó dần dần quấn quít lấy Tiết Lăng Vân.
Qua một lúc sau, Lâm Phượng Vũ lén lút kéo Lý Ngọc Chân đến một chỗ, ngượng ngùng nói:
- Sư phụ, ta... ta... ta rất thích Tiết sư huynh!
Lý Ngọc Chân giật mình, nàng cùng đệ tử của mình vậy mà cùng thích một người nam nhân, điều này khiến cho nàng rất khó tiếp nhận.
Sau lần Tỷ Võ Luận Đạo đó, nàng cũng phát hiện ra Lâm Phượng Vũ bắt đầu thích Tiết Lăng Vân, lúc đó nàng cũng từng tác hợp cho Lâm Phượng Vũ cùng Tiết Lăng Vân. Nhưng Tiết Lăng Vân bây giờ đã là nam nhân của mình, nàng đương nhiên sẽ không nói cho Lâm Phượng Vũ biết chuyện này.
- Chuyện này... Phượng Vũ... Tiết sư huynh của ngươi bây giờ mỗi ngày đều bận bịu tu luyện, hắn tạm thời sẽ không nghĩ đến chuyện trai gái đâu!
Lý Ngọc Chân ấp a ấp úng nói.
Tiết Lăng Vân đột nhiên đi đến, Tuy Lý Ngọc Chân cùng Lâm Phượng Vũ nói chuyện với nhau rất nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể nghe được. Tiết Lăng Vân cũng không ngờ được rằng Lâm Phượng Vũ lại thích mình, hắn cũng ngẩn người ra, thầm nghĩ bản thân mình đã "hốt" sư phó của người ta, nên không thể nào "hốt" luôn nàng được.
- Nếu hai thầy trò bọn họ đều nằm trong ngực của ta, thật sự là tốt biết bao ah!
Tiết Lăng Vân thầm nghĩ.
Hắn giật mình, lập tức đem ý nghĩ đó ngăn chặn lại, đây quả thực là chuyện hoang đường, hơn nữa hắn cũng âm thầm xin lỗi Lý Ngọc Chân cùng Tống Ngọc Dao vì mình lại nghĩ như vậy.
- Phượng Vũ, ngươi tốt nhất nên tu luyện thật tốt, ta còn phải trở về Ngọc Trúc Phong cùng Tống sư bá của ngươi tu luyện một loại công pháp, tạm thời không về được!
Lý Ngọc Chân không dám ở lại đây nữa, liền kiếm cớ để bỏ đi.
Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân rời khỏi Thiên Linh Phong, Lâm Phượng Vũ tràn đầy thất vọng đi vào trong phong tiếp tục tu luyện.
Hai người Tiết Lăng Vân, Lý Ngọc Chân bay về phía Ngọc Trúc Phong, hai người vẫn chưa bình tĩnh lại được, Lý Ngọc Chân đột nhiên nói:
- Phu quân xấu xa! Có phải ngươi đã nghe thấy hết rồi phải không? Phượng Vũ rất thích ngươi đấy!
Tiết Lăng Vân cười gượng, nói:
- Thì như thế nào? Ta đã có ngươi rồi, đương nhiên sẽ không cùng nàng phát sinh chuyện gì!
Lý Ngọc Chân ngừng lại, Tiết Lăng Vân cũng dừng lại theo, Lý Ngọc Chân dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào Tiết Lăng Vân, nàng dịu dàng nói:
- Nếu như không có ta..., ngươi có thích Phượng Vũ không?
Tiết Lăng Vân lắc đầu mỉm cười, thật ra trong lòng hắn thích nhất vẫn là Tống Ngọc Dao, hắn cùng Lý Ngọc Chân chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi, nên không thể so sánh với nhau được.
Giờ phút này, trong lòng của Lý Ngọc Chân đột nhiên có một ý tưởng rất kỳ quái, nàng đương nhiên biết vị trí của mình trong lòng Tiết Lăng Vân không thể nào bằng Tống Ngọc Dao được, nàng có một ý tưởng rất hoang đường:
- Nếu như ta cùng với Phượng Vũ, thầy trò hai người hợp lại có thể so sánh cùng sư tỷ hay không? Dựa vào hai thầy trò mình có thể để cho phu quân yêu mến mình nhiều hơn không?
Tiết Lăng Vân không biết suy nghĩ bây giờ của Lý Ngọc Chân, hắn chỉ muốn cùng Lý Ngọc Chân tiếp tục bay trở về, đột nhiên Lý Ngọc Chân nói:
- Phu quân, thân hình của Phượng Vũ có đẹp không? Năm đó ta tắm cùng với nàng trong hồ, thân hình của cô gái trẻ đó rất...!
Tiết Lăng Vân càng nghe thì dục hỏa trong người càng cháy mạnh hơn, nhưng hắn vẫn không biết vì sao Lý Ngọc Chân lại nói đến chuyện này...
Hai người không chúy ý tới, xung quanh đó có mấy đạo sương mù màu xám nhạt bay lên, mấy đạo sương mù đó không ngừng thổi đến chỗ của hai người.
Ở tu chân giới, thực lực chính là sinh mệnh, tu sĩ có tu vi thấp kém lúc nào cũng có thể chết đi, mà những người có thực lực cao thì có thể sống sót được trong các hoàn cảnh khác nhau. Huống hồ, hắn bây giờ còn có hai vị nương tử xinh đẹp, bản thân hắn càng cần có thực lực cao để có thể bảo vệ hai nàng.
Tiết Lăng Vân mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện "Trường Sinh Kinh", Trường Sinh Kinh là pháp môn do Trang Chu sáng tạo, Trang Chu là đệ tử của Lão Tử*, có thể nói rằng "Trường Sinh Kinh" là tiên thuật thuộc về Thái Thanh nhất mạch.
(*Lão Tử là một trong trong Tam Thanh)
Tâm pháp Trường Sinh Kinh bác đại tinh thâm, nhất là Thu Thủy Tam Kiếm, nó giống như đã bao dung lấy tất cả tinh hoa của kiếm pháp. Tiết Lăng Vân rất ưa thích Thu Thủy Tam Kiếm, Hàn Ngọc Kiếm trong tay hắn là pháp bảo cấp bậc Linh Khí, khi dùng Thu Thủy Tam Kiếm thì uy lực càng lớn.
Mặt khác, Tiết Lăng Vân cũng rất coi trọng "Thiên Thư", Thiên Thư là thứ mà Hắc Huyền Đỉnh truyền cho hắn, bản thân hắn cũng mấy lần ngộ được đạo pháp bên trong Thiên Thư. Quyển sách này cực kỳ huyền bí, hình như nó còn cao cấp hơn cả Trường Sinh Kinh, không biết là ai đã viết ra nó.
Lần trước tại Mê Vụ Sâm Lâm, Tiết Lăng Vân đã sáng tạo ra "Lôi Thần Chi Nộ", trong nữa năm này hắn lại có chút đột phá, sáng tạo ra "Thiểm Điện Chi Nộ". Thiểm Điện Chi Nộ khác hoàn toàn với Lôi Thần Chi Nộ, Lôi Thần Chi Nộ chủ yếu để trừ tà, mà Thiểm Điện Chi Nộ nghiêm túc mà nói thì là một loại pháp thuật công kích, đối với chính đạo hay ma đạo đều có tác dụng rất lớn.
Tiết Lăng Vân đã hoàn toàn cũng cố Nguyên Anh Kỳ cảnh giới, Nguyên Anh của hắn bây giờ tỏa ra một chút lờ mờ ánh sáng bảy màu, Tiết Lăng Vân cũng không biết ánh sáng đó có tác dụng gì, hắn đoán nó không cũng phải là chuyện xấu gì, bởi ánh sáng bảy màu đó là kết quả do Hắc Huyền Đỉnh tạo thành lúc hắn bắt đầu ngưng kết Nguyên Anh.
Nhắc tới Hắc Huyền Đỉnh, thì không thể không nói đến những biến hóa trong mấy ngày này của Hắc Huyền Đỉnh.
Sau khi trở về Trường Sinh Sơn, Tiết Lăng Vân từng thử khống chế Hắc Huyền Đỉnh, kết quả là hắn lại một lần nữa phải thất vọng, mặc dù tu vi của hắn đã đạt tới Nguyên Anh Kỳ nhưng hắn vẫn không có cách nào khống chế được Hắc Huyền Đỉnh.
Cùng ngày đó, hắn cũng thử đưa một đạo thần thức tiến vào bên trong Hắc Huyền Đỉnh, bên trong Hắc Huyền Đỉnh vẫn tràn ngập hỏa diễm, trong vô tận hỏa diễm đó có một tòa cung điện hiện ra, Tiết Lăng Vân tiến vào trong cung điện đó.
Bây giờ ở bên trong cung điện khắp nơi đều là ma khí, thần thức của Tiết Lăng Vân tỏa ra ánh sáng bảy màu, ánh sáng bảy màu đó ngăn cản ma khí không thể đến gần thầm thức của hắn, thần thức của hắn đi vào sâu hơn.
Ở trung ương cung điện, có một gốc tiểu thụ xuất hiện, nó cao 3m, thân cây chỉ lớn bằng cánh tay của một đứa trẻ con, ở phía trên thân cây mọc ra một ít nhánh cây, mà ma khí ngập trời xung quanh chính là do gốc tiểu thụ này tỏa ra.
- Tử Vong Thụ, gốc tiểu thụ này nhất định là Tử Vong Thụ mà mấy người tu sĩ ma đạo nói tới!
Tiết Lăng Vân thầm nói.
Khi hắn nhìn thấy gốc tiểu thụ đó trong lòng liền nhớ tới lúc mà hắn còn ở trong Mê Vụ Sâm Lâm đã từng nghe Lục Bào lão tổ gọi "ma vật" là Tử Vong Thụ. Hắn biết gốc tiểu thụ này chính là Tử Vong Thụ ở sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm kia, chính là thánh vật mà những người trong ma đạo tranh nhau cướp đoạt.
- Hắc Huyền Đỉnh tại sao lại thu nó vào bên trong? Thật là kỳ quái ah!
Tiết Lăng Vân nhíu mày nói, trong lòng rất khó hiểu.
Sau đó hắn tìm đọc rất nhiều điển tịch, cuối cùng cũng biết được Tử Vong Thụ là cái gì. Thì ra gốc Tử Vong Thụ này là một trong những loại thực vật thần bí nhất từ khi Khai Thiên Tích Địa đến nay, gốc Tử Vong Thụ này có thể đem tất cả linh khí xung quanh chuyển hóa thành ma khí trợ giúp tu sĩ ma đạo tu luyện, quả thực rất là kỳ lạ.
- Đáng tiếc, ta là chính đạo tu sĩ, gốc Tử Vong Thụ này đối với ta vô dụng! Hơn nữa nó lại nằm bên trong Hắc Huyền Đỉnh, ta cũng không có cách nào lấy nó ra!
Tiết Lăng Vân cười khổ nói.
******
Sau khi từ Mê Vụ Sâm Lâm trở về, trong tay của Tiết Lăng Vân còn có một món pháp bảo ta đạo, chính là Khô Cốt Thần Trượng, Khô Cốt Thần Trượng chẳng những là một đỉnh cấp pháp bảo, mà bên trong nó còn ghi lại rất nhiều bí quyết cùng pháp thuật của Vạn Quỷ Tông, những bí quyết và pháp thuật này bây giờ đều nằm trong đầu của Tiết Lăng Vân.
Tiết Lăng Vân trước kia đã từng thử luyện hóa Khô Cốt Thần Trượng, nhưng tiếc rằng Khô Cốt Thần Trượng không thể tiếp thu chân nguyên cùng thần thức của hắn, hắn là chính đạo tu sĩ, còn Khô Cốt Thần Trượng là pháp bảo của tà đạo, dùng tâm pháp của chính đạo rất khó có thể luyện hóa được Khô Cốt Thần Trượng.
- Nếu như vậy, ta có nên tu luyện một ít pháp thuật của Vạn Quỷ Tông hay không?
Tiết Lăng Vân thầm nghĩ.
Vài ngày sau đó hắn thực sự bắt đầu tu luyện pháp thuật của Vạn Quỷ Tông.
Pháp thuật của Vạn Quỷ Tông phi thường quỷ dị, nếu phối hợp với Khô Cốt Thần Trượng thì có thể phát huy ra uy lực rất lớn. Đáng tiếc, cơ sở tâm pháp của Tiết Lăng Vân là Trường Sinh Kinh, nó hoàn toàn không thích hợp với để tu luyện pháp thuật của Vạn Quỷ Tông. Chẳng qua không phải là không có hiệu quả gì, ít nhất hắn bây giờ đã có thể vận dụng được Khô Cốt Thần Trượng.
Tiết Lăng Vân không ngờ được rằng, cây Khô Cốt Thần Trượng này chẳng những là một món bảo vật, nó còn là một củ khoai lang nóng đến bỏng tay. Không lâu sau, nó sẽ mang đến cho hắn rất nhiều phiền toái.
******
Sau khi Tiết Lăng Vân tu luyện kết thúc, Lý Ngọc Chân đột nhiên nói:
- Phu quân! Cùng với ta đi Thiên Linh Phong tham quan một chút đi, nơi đó là nơi mà trước kia ta tu luyện, phong cảnh cũng rất xinh đẹp!
Tiết Lăng Vân suy nghĩ một chút, cười nói:
- Tốt, ta hôm này đi xem nơi tu luyện trước kia của Chân nhi như thế nào! Đệ tử Lâm Phượng Vũ của ngươi chắc cũng đang ở đó!
Lý Ngọc Chân gật đầu, nói:
- Nhìn thấy nàng một mình tu luyện ở Thiên Linh Phong, trong lòng của ta có chút không yên lòng. Lần này ta muốn quan sát tiến độ tu luyện của nàng như thế nào, nàng đã ăn một viên Thanh Nguyên Đan, không biết tu vi của nàng có tiến bộ gì không!
Ở trong Khô Cốt động phủ, Tống Ngọc Dao đã luyện chế ra ba viên Thanh Nguyên Đan, viên đầu tiên cho Tiết Lăng Vân ăn, một viên thì tặng cho Lâm Phượng Vũ, còn một viên thì tặng cho Triệu Chí Bình.
Tiết Lăng Vân bóp nhẹ cái mũi nhỏ xinh của Lý Ngọc Chân, cười nói:
- Ngươi lo lắng cho nàng như vậy thì cứ đưa nàng đến Ngọc Trúc Phong tu luyện là được rồi!
Lý Ngọc Chân thầm suy nghĩ một chút, một lát sau nàng liền lắc đầu, ngượng ngùng nói:
- Không được đâu! Nếu như nàng nhìn thấy chúng ta... hoan ái, vậy thì hỏng bét!
Tiết Lăng Vân cười ha ha, giữ chặt tay của Lý Ngọc Chân, nói:
- Hảo sư thúc của ta ah! Bị nàng nhìn thấy thì như thế nào? Dù sao nàng cũng là đệ tử của ngươi, ngươi không cho nàng nói lung tung ra ngoài là được!
Lý Ngọc Chân ngượng ngùng lắc đầu, chuyện này tuyệt đối không thể để đệ tử Lâm Phượng Vũ của mình biết được, sư thúc yêu sư điệt, đây chính là loạn luân, mình cùng với Tiết Lăng Vân lén lút thì được, nhưng tuyệt không thể để Lâm Phượng Vũ biết rõ.
Tống Ngọc Dao vẫn đang tĩnh tu trong trúc lâm, Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân bay về phía Thiên Linh Phong.
******
Thiên Linh Phong cũng giống như Ngọc Trúc Phong, đều nằm ở phía xa nhất của dãy núi, đặc biệt là Thiên Linh Phong, nó nằm ở đầu phía Bắc của Trường Sinh Sơn, đi xa về phía Bắc liền đi ra khỏi phạm vi của Trường Sinh Sơn.
Lâm Phượng Vũ sau khi nhìn thấy Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân thì cực kỳ vui mừng, nàng đâu tiền liền quấn quít bên sư phụ của mình, sau đó dần dần quấn quít lấy Tiết Lăng Vân.
Qua một lúc sau, Lâm Phượng Vũ lén lút kéo Lý Ngọc Chân đến một chỗ, ngượng ngùng nói:
- Sư phụ, ta... ta... ta rất thích Tiết sư huynh!
Lý Ngọc Chân giật mình, nàng cùng đệ tử của mình vậy mà cùng thích một người nam nhân, điều này khiến cho nàng rất khó tiếp nhận.
Sau lần Tỷ Võ Luận Đạo đó, nàng cũng phát hiện ra Lâm Phượng Vũ bắt đầu thích Tiết Lăng Vân, lúc đó nàng cũng từng tác hợp cho Lâm Phượng Vũ cùng Tiết Lăng Vân. Nhưng Tiết Lăng Vân bây giờ đã là nam nhân của mình, nàng đương nhiên sẽ không nói cho Lâm Phượng Vũ biết chuyện này.
- Chuyện này... Phượng Vũ... Tiết sư huynh của ngươi bây giờ mỗi ngày đều bận bịu tu luyện, hắn tạm thời sẽ không nghĩ đến chuyện trai gái đâu!
Lý Ngọc Chân ấp a ấp úng nói.
Tiết Lăng Vân đột nhiên đi đến, Tuy Lý Ngọc Chân cùng Lâm Phượng Vũ nói chuyện với nhau rất nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể nghe được. Tiết Lăng Vân cũng không ngờ được rằng Lâm Phượng Vũ lại thích mình, hắn cũng ngẩn người ra, thầm nghĩ bản thân mình đã "hốt" sư phó của người ta, nên không thể nào "hốt" luôn nàng được.
- Nếu hai thầy trò bọn họ đều nằm trong ngực của ta, thật sự là tốt biết bao ah!
Tiết Lăng Vân thầm nghĩ.
Hắn giật mình, lập tức đem ý nghĩ đó ngăn chặn lại, đây quả thực là chuyện hoang đường, hơn nữa hắn cũng âm thầm xin lỗi Lý Ngọc Chân cùng Tống Ngọc Dao vì mình lại nghĩ như vậy.
- Phượng Vũ, ngươi tốt nhất nên tu luyện thật tốt, ta còn phải trở về Ngọc Trúc Phong cùng Tống sư bá của ngươi tu luyện một loại công pháp, tạm thời không về được!
Lý Ngọc Chân không dám ở lại đây nữa, liền kiếm cớ để bỏ đi.
Tiết Lăng Vân cùng Lý Ngọc Chân rời khỏi Thiên Linh Phong, Lâm Phượng Vũ tràn đầy thất vọng đi vào trong phong tiếp tục tu luyện.
Hai người Tiết Lăng Vân, Lý Ngọc Chân bay về phía Ngọc Trúc Phong, hai người vẫn chưa bình tĩnh lại được, Lý Ngọc Chân đột nhiên nói:
- Phu quân xấu xa! Có phải ngươi đã nghe thấy hết rồi phải không? Phượng Vũ rất thích ngươi đấy!
Tiết Lăng Vân cười gượng, nói:
- Thì như thế nào? Ta đã có ngươi rồi, đương nhiên sẽ không cùng nàng phát sinh chuyện gì!
Lý Ngọc Chân ngừng lại, Tiết Lăng Vân cũng dừng lại theo, Lý Ngọc Chân dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm vào Tiết Lăng Vân, nàng dịu dàng nói:
- Nếu như không có ta..., ngươi có thích Phượng Vũ không?
Tiết Lăng Vân lắc đầu mỉm cười, thật ra trong lòng hắn thích nhất vẫn là Tống Ngọc Dao, hắn cùng Lý Ngọc Chân chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi, nên không thể so sánh với nhau được.
Giờ phút này, trong lòng của Lý Ngọc Chân đột nhiên có một ý tưởng rất kỳ quái, nàng đương nhiên biết vị trí của mình trong lòng Tiết Lăng Vân không thể nào bằng Tống Ngọc Dao được, nàng có một ý tưởng rất hoang đường:
- Nếu như ta cùng với Phượng Vũ, thầy trò hai người hợp lại có thể so sánh cùng sư tỷ hay không? Dựa vào hai thầy trò mình có thể để cho phu quân yêu mến mình nhiều hơn không?
Tiết Lăng Vân không biết suy nghĩ bây giờ của Lý Ngọc Chân, hắn chỉ muốn cùng Lý Ngọc Chân tiếp tục bay trở về, đột nhiên Lý Ngọc Chân nói:
- Phu quân, thân hình của Phượng Vũ có đẹp không? Năm đó ta tắm cùng với nàng trong hồ, thân hình của cô gái trẻ đó rất...!
Tiết Lăng Vân càng nghe thì dục hỏa trong người càng cháy mạnh hơn, nhưng hắn vẫn không biết vì sao Lý Ngọc Chân lại nói đến chuyện này...
Hai người không chúy ý tới, xung quanh đó có mấy đạo sương mù màu xám nhạt bay lên, mấy đạo sương mù đó không ngừng thổi đến chỗ của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.