Chí Tôn Vô Lại

Chương 146: Bí mật của Tiêu Dao (Thượng)

Khiêu Vũ

08/04/2013



Tiêu Dao Tử nhất chiến thành danh!

Với công lực hiện tại của Tiên Âm, mặc dù không thể nói là tiếu ngạo quần hùng, nhưng cũng đã là nhất lưu cao thủ trong Tiên Lâm, mặc dù danh xưng thiên hạ đệ nhất là danh hão, nhưng với công lực hiện giờ của Tiên Âm, cho dù là gặp Khinh Linh Tử, ông ta cũng vị tất có thể ba chiêu dễ dàng búng rơi trường kiếm trong tay nàng!

Công bình mà nói, Tiên Âm ngày đó trúng "Tiệt mạch thập tam", cơ hồ tử vong, nhưng có kỳ ngộ khác, mới có thể sống lại, công lực không lùi mà tiến. Nếu như bây giờ gặp dịp Tiên Lâm thịnh hội Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân tỷ đấu, cho dù Tiên Âm không thể trấn áp quần hùng như Diệu Yên năm đó, nhưng ít nhất cũng có thể chiếm một chỗ trên Ngũ Phương Cao Nhân Bảng!

Nhưng ngay cả với thực lực như thế, nàng vẫn bị thất bại, hơn nữa bị bại một cách thảm hại, tuyệt vọng như thế!

Nếu nói mình bị Diệu Yên đánh bại, bị Khinh Linh Tử đánh bại, hoặc là bị những người khác trên Ngũ Phương Cao Nhân Bảng đánh bại, Tiên Âm trong lòng cũng sẽ không hoàn toàn chán nản như vậy. Hơn nữa ít nhất nàng tự tin rằng, cho dù gặp người trên Ngũ Phương Cao Nhân Bảng, mình cũng có đủ lực để đánh một trận! Nàng lo lắng về giọt linh dịch hoa vạn niên huyết ngọc thạch chung nhũ, chính là nghĩ có thể trước kỳ Tiên Lâm thịnh hội ba năm sau, luyện chế được một viên Hóa Vũ Đan!

Nhưng hôm nay, Tiêu Dao Tử, xuất kiếm, động nộ, chỉ bằng vào một bộ "Tiêu diêu bộ pháp" huyền diệu tiếp cận mình, đơn thủ giống như quỷ mỵ, hời hợt bấm đốt ngón tay búng ba phát, đã đoạt lấy trường kiếm trong tay mình!

Tiên Âm khóe miệng rỉ máu, cảm thấy khí tức toàn thân quay cuồng sôi trào, thân thể rung động, đứng không vững.

"Đả thương chưởng môn chúng ta, lớn mật!" Người đứng đầu trong Tiên Sơn phái Huyền Các tứ lão, cũng chính là bạch y nữ tử vừa rồi cùng Tiểu Lôi giao thủ, khẽ quát một tiếng, rút trường kiếm ra. Nàng nhẹ nhàng lướt tới, một kiếm phủ đầu, thế tới nhanh vô cùng, nhắm Tiêu Dao Tử chém xuống.

"Sư phụ tiếp kiếm!" Ngô Đạo Tử ở phía sau hét lên, cầm thanh trường kiếm ném tới, Tiêu Dao Tử dễ dàng bắt lấy, kiếm quang rung lên, hoành ngang mà đỡ, chỉ nghe thấy "Keng!"

Tiếp theo sau là những thanh âm như rang đậu " Keng Keng Keng Keng ……"

Khi bạch y nữ tử vừa nhảy lên, từ phía sau ba vị Huyền Các còn lại cũng đồng thời phát động!

Bốn người này trong Tiên Sơn phái đều có cấp bậc nguyên lão. Bối phận còn lớn hơn Tiên Âm, khổ tu tại Huyền Các sợ rằng đã mấy trăm năm. Tâm ý tương thông, một người phát động, ba người kia cũng lập tức xuất thủ.

Đương đầu với một người một kiếm chém xuống, Tiêu Dao Tử lập tức nâng kiếm nghênh đón, nhưng lại nhìn thấy bốn bạch sắc nhân ảnh đan xen, bốn thanh trường kiếm liên hoàn chém tới! Màn kiếm phong thật sự dày đặc như cuồng phong loạn vũ!

Tiêu Dao Tử ngâm dài một tiếng, đứng tại đương trường. Nhưng trường kiếm trong tay vũ động, như là biến thành một tòa thiên thủ Quan Âm, trường kiếm trong tay tạo thành từng phiến kiếm quang, chặn đứng liên hoàn trảm kích của bốn người đối phương, trường kiếm giao nhau tạo ra những thanh âm đinh đinh đương đương không dứt …

Thình lình, Tiêu Dao Tử hốt nhiên huýt sáo một tiếng dài, tiếng huýt gió ấy như xuyên thủng đám mây, quát: "Khai!"

Một quang ảnh từ trên người ông ta thình lình xuất ra, trong nháy mắt vạn đạo kiếm quang từ trên người bắn ra bốn phương tám hướng! Bốn Huyền Các bạch y nữ tử đều kinh hô một tiếng, lập tức lui về phía sau.

Một chiêu này của Tiêu Dao Tử uy lực vô cùng lớn, vô số kiếm khí tung hoành, võng kiếm này so với Liễu diệp võng kiếm Tiên Âm vừa rồi bố trí cường hãn hơn rất nhiều lần. Chỉ thấy bốn bạch sắc nhân ảnh thối lui cực nhanh. Tiêu Dao Tử huýt gió một tiếng dài, lui về trên ngọn núi.

Người đứng đầu trong Huyền Các tứ lão nhìn thoáng qua trường kiếm trong tay, bên trên sớm đã khuyết một lổ rất to, tay hơi run lên, trường kiếm lập tức gãy thành từng đoạn. Ba bạch y nữ tử còn lại cũng giống thế, trong tiếng kinh hô, phi kiếm trong tay đều bị đoạn thành từng tấc nhỏ.

"Hay cho Tiêu Dao chưởng môn! Không ngờ ngươi thâm tàng bất lộ, thực lực lại cường hãn tới mức này … ngươi … ngươi loại thực lực này, còn chưa phi thăng, ở lại nhân gian, rốt cuộc là tại sao!" Bạch y nữ tử đứng đầu cắn răng nói.

Tiêu Dao Tử hơi hơi cúi đầu, cười nói: "À, vị này là … a, là …, vị này năm đó là 'Quân Kiếm tiên tử', nhớ rõ năm đó chúng ta từng gặp qua một lần, bất quá khi đó ta chỉ là một tên tiểu đồ của Tiêu Dao phái, tiên tử là cao nhân thành danh đã lâu trong Tiên Lâm, phong thái tiên tử vẫn như năm xưa, nhưng nghĩ đến bần đạo cũng đã râu tóc bạc trắng …"

Nói tới đây thở than không thôi.



Vị bạch y nữ tử "Quân kiếm tiên tử" này chính lúc trước cùng Tiểu Lôi động thủ, nàng cười lạnh một tiếng: "Ngươi đang cười nhạo ta sao? Cười nhạo Tiên Sơn phái ta tu luyện nhiều năm như vậy, lại bị Tiêu Dao chưởng môn ngươi đánh bại. Tiêu Dao chưởng môn nhất nhân chi lực, đánh bại Tiên Sơn phái ngũ đại cao thủ, thật là uy phong a!"

Tiêu Dao Tử chỉ cười nhạt, phảng phất không nghe ra ý châm biếm trong câu nói, chậm rãi nói: "Không thể nói thâm tàng bất lộ, chỉ là Tiêu Dao phái qua thiên niên tuế nguyệt, cũng lưu lại được một chiêu nửa thức tuyệt học của mình, bần đạo mặc dù ngày thường không thích cùng người tranh phong, nhưng cũng không thể mắt nhìn người khi dễ môn phái mình mà tụ thủ bàng quan. Còn phi thăng sao …… hắc hắc, không sợ tiên tử chê cười, bần đạo pháp lực bất quá vừa mới đạt tới trung kỳ của Tu pháp kỳ mà thôi, nói đến phi thăng, thật làm cho bần đạo xấu hổ!"

"Cái gì?? Tiêu Dao Tử! Ngươi nói cái quỷ gì, Tu pháp kỳ trung kỳ? Hừ hừ, bốn người tỷ muội chúng ta, có ai chưa đạt đến Tu pháp kỳ trung kỳ, ngươi lấy một địch bốn, lại có thể đánh bại chúng ta?!"

Tiêu Dao Tử cười hiền hòa, tiện tay đưa trường kiếm trong tay cho Ngô Đạo Tử ở phía sau, mỉm cười nói: "Lời này của tiên tử đã sai rồi. Con đường tu hành dài đằng đẵng, chẳng lẽ pháp lực càng mạnh thì càng lợi hại sao? Bần đạo xem ra lại không cho cứ mạnh là đúng a. Ta nghe nói phi kiếm trong tay tiên tử, tên gọi là 'Thu Thủy', năm xưa cũng là một thanh cực phẩm pháp khí, nhưng kiếm vừa rồi trong tay bần đạo, bất quá chỉ là một thanh phi kiếm bình thường của đồ nhi. Thế nhưng lại có thể đem Thu Thủy kiếm của tiên tử chặt đứt, không phải bởi vì lưỡi kiếm của ta lợi hại, mà là ở người sử kiếm!"

Mặc dù lời này của ông là nhằm vào vị Quân kiếm tiên tử, nhưng ánh mắt lại nhìn Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi nghe được trong lòng chấn động, cảm thấy Tiêu Dao Tử đang cố ý dạy bảo mình điều gì đó.

"Cũng không phải pháp lực càng mạnh thì càng lợi hại ……"

Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn dường như có một đạo thiểm điện đánh tan sương mù, tựa như mơ hồ nắm bắt được cái gì đó, nhưng tia linh quang nọ chỉ chợt lóe lên rồi biến mất ……

"Tiêu Dao Tử ……" Tiên Âm đột nhiên lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, cắn răng nói: "Hôm nay bằng vào một mình ngươi đánh bại Tiên Sơn phái năm người chúng ta. Với thân tu vi này, ngươi thật ẩn tàng quá tốt! Tiên Âm thua tâm phục khẩu phục! Lần này trở về, sẽ tận lực khổ tu, ba năm sau Tiên Lâm thịnh hội, sẽ trở lại lãnh giáo tuyệt học của Tiêu Dao chưởng môn!"

Nói xong, nàng lảo đảo, ngự phong bay đi. Trong lòng nàng giờ phút này đầy chán nản, vừa rồi lại thổ huyết, giữa không trung lại rơi xuống, lúc này mới miễn cưỡng rời đi. Nổi tuyệt vọng trong lòng kích động lên, đã không còn tâm trí nào nữa.

Quân Kiếm tiên tử liếc nhìn Tiêu Dao Tử một cái, thở dài: “Đã thụ giáo rồi, bốn người tỷ muội chúng ta bế quan tại Huyền các, nhất tâm tĩnh tu, nhưng lại không tưởng rằng hôm nay lại thất bại thảm hại, vậy bế quan trăm năm còn có tác dụng gì chứ!”

Nàng liền cầm đoạn kiếm trong tay quăng xuống đất, dẫn ba vị Huyền Các phía sau rời đi không quay đầu lại. Nàng ngay cả một câu nói khách khí cũng không lưu lại, nghĩ đến trong lòng cực kỳ nản chí, bế quan trăm năm, nhưng lại không hơn được uy lực một kiếm của Tiêu Dao Tử, vậy còn bế quan cái gì? Tĩnh tu cái gì?

Nên nhớ rằng Tiên Sơn Huyền Các tứ lão, mỗi một người đều đã bảy tám trăm tuổi, bối phận thậm chí đều cao hơn Tiêu Dao Tử, năm đó Quân kiếm tiên tử cũng từng là người trong Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân Bảng, lúc đó Tiêu Dao Tử bất quá chỉ là một tiểu đồ Tiêu Dao phái. Nhưng hôm nay tình thế đảo ngược, Tiêu Dao Tử một kiếm đánh bại mọi người …… đối mặt với thực lực bực này thật làm cho người ta sợ hãi, cho dù là nói gì cũng không diễn tả được hết.

Tiểu Lôi mắt thấy đối phương từng người rời đi, nhịn không được kêu lớn: "Hê! Hai người bạn của ta đâu!"

Chỉ nghe thấy xa xa trên không trung truyền đến thanh âm Quân kiếm tiên tử: "Trong động dưới sườn núi. Hai vị tiểu hữu ngủ say chưa tỉnh, ngươi tự mình đi tìm đi!"

Tiểu Lôi thở dài, thấp giọng mắng một câu: "Một đám nữ nhân điên rồ. Hừ, loại môn phái nữ nhân này, thật phiền toái!"

Tiêu Dao Tử bốn người đáp xuống huyền nhai, Tiểu Lôi đi nhanh tới hành lễ, cung kính gọi: "Sư phụ."

Vốn trong lòng Tiểu Lôi đối với sư phụ cũng không kính nể nhiều, cảm giác thấy vị Tiêu Dao chưởng môn này ngày thường thái quá nhún nhường, đến nửa điểm khí thế chưởng môn của thiên hạ danh môn cũng không có. Nhưng hôm nay Tiêu Dao Tử đại triển thần uy, thực lực kinh người, trong lòng Tiểu Lôi lúc này mới sinh ra kính ý.

"Tên tiểu tử nhà ngươi gây ra đại họa rồi." Tiêu Dao Tử đột nhiên thở dài, sắc mặt vốn hồng hào, đột nhiên trong nháy mắt trắng bệch, hắc hắc cười hai tiếng, chậm rãi ngồi xuống đất, lắc đầu thở dài, cười gượng: "Già rồi già rồi, nắm xương già này không dùng được nữa rồi." Ông nói đến hai câu cuối cùng, khí tức tự nhiên bất ổn.

Tiểu Lôi kinh ngạc, Ngô Đạo Tử mấy người phía sau cũng vội vàng nói: "Sư phụ ……"

Tiêu Dao Tử lắc đầu, cười ha ha nói: "May là lúc các nàng đi ra không thấy, bị lão đạo lừa. Các ngươi chớ có bối rối, vi sư ta không có việc gì, nghỉ ngơi chốc lát là được. Ha ha, nhiều năm rồi không có động thủ, hôm nay vừa động thủ đã bức ta phải dùng tới tuyệt chiêu, Tiểu Lôi, ngươi lần này hành động quá mức nguy hiểm rồi, ngươi giả làm Diệu Yên tiên tử, để cho Diệu Yên tiên tử đến Tiêu Dao phái cầu trợ, nhưng lại không nghĩ đến, tu vi của ngươi quá thấp, vạn nhất đối phương hạ trọng thủ, e rằng một kiếm sẽ lấy luôn cái mạng nhỏ của ngươi!"

Tiểu Lôi cười cười, nói: "Cái đó đã vị tất, ta là bán tiên chi thể, muốn một kiếm chém ta, e rằng cũng không dễ dàng như vậy, huống hồ ta còn có Càn Khôn Kính trong tay, cũng có thể liều mạng một trận. Lần này đa tạ sư phụ dẫn mấy vị sư huynh tới cứu ta, nếu không, ta xem đám Tiên Sơn nữ nhân kia, sợ rằng người nào cũng không dễ trêu vào ……"

Tiêu Dao Tử gật đầu, nói: "Nếu là đơn đả độc đấu, hắc hắc, vị Diệu Yên tiên tử kia thực lực cao cường, tự nhiên có thể vững vàng thủ thắng, cho dù lấy một địch hai, hoặc là một địch ba, cũng vị tất đã thua, nhưng một địch năm, các ngươi tuyệt đối chỉ có đường chết. Ngươi lần này tự mình giả trang thành Diệu Yên cầm cự bọn họ, thỉnh Diệu Yên tiên tử tới Nga Mi sơn cầu viện, coi như là chạy thoát được rồi."



Mắt thấy Tiểu Lôi còn có lời muốn nói, Tiêu Dao Tử khoát khoát tay: "Chuyện cũng đã qua, Diệu Yên tiên tử đã cùng ta nói chuyện, sư huynh Khinh Linh Tử ngươi bây giờ cũng ở Nga Mi sơn, hắc hắc, các ngươi ở bên ngoài gây ra sự tình tốt thế này a. Vi sư ta luôn luôn nhún nhường , không muốn gây chuyện, không tưởng các ngươi một lớn một nhỏ xuất môn, lại gây ra phiền toái lớn như vậy, hắc hắc. Bây giờ Diệu Yên tiên tử còn đang ở Nga Mi hậu sơn, ta không mời nàng đi cùng, đó là không muốn cùng Tiên Sơn phái thật sự phát sinh tuyệt giao, để còn có một đường quay lại. Nếu Diệu Yên tiên tử và ta cùng tới, sợ rằng sẽ lâm vào tình thế liều mạng. Ai, Diệu Yên tiên tử làm việc cũng xúc động quá, ngay cả khi có cừu hận gì, nhưng một kiếm đoạn đi vạn niên tuệ căn của phái người ta, việc đó là gây ra đại loạn, là cừu hận không chết không thôi! Loại cừu hận này, trừ phi ngươi có thể đem người Tiên Sơn phái giết hết, nếu không, ngay cả khi cuối cùng các nàng còn lại một người, cũng sẽ toàn tâm toàn ý báo thù. Lúc này đã không cách nào hóa giải ân oán được nữa rồi."

Sau đó, Ngô Đạo Tử bốn người chia nhau hạ sơn, tìm một vòng dưới vách núi, quả nhiên đã tìm được một huyệt động, bên trong Tiểu Thanh và Như Hoa hai người đang nằm trong đó, thân thể không có gì đáng ngại, chỉ bị hôn mê thôi.

Tiểu Lôi chỉ bị một vết thương nhẹ, tại thời điểm này tu vi của hắn dù sao cũng chưa cao, ngạnh tiếp một kiếm của Quân kiếm tiên tử, mặc dù lúc ấy đã nuốt một viên linh đan, nhưng cũng chỉ là nhất thời áp chế thương thế mà thôi.

Tiêu Dao Tử dứt khoát kéo Tiểu Lôi đi, hai người tìm một địa phương yên tĩnh trên sườn núi, khoanh chân ngồi xuống.

“Tiểu Lôi, hôm nay ta nhất cử đánh bại Tiên Âm, đánh bại cả Tiên Sơn Huyền Các tứ lão, ngươi có phải rất kinh ngạc?”

Tiểu Lôi cười khổ nói: “Ta tự nhiên là nghĩ không ra … a …”

Tiêu Dao Tử mỉm cười nói: “Ngươi muốn nói, sư phụ trong lòng ngươi chỉ là một lão nhân vô dụng, thân là chưởng môn nhân, bản lĩnh so với Khinh Linh Tử thậm chí còn kém hơn?”

Tiểu Lôi ngượng ngùng cười cười, cũng không phủ nhận.

Tiêu Dao Tử ha ha cười to: “Không sai, kỳ thật tu vi của vi sư ta quả thật còn kém xa Khinh Linh Tử. Khinh Linh Tử chính là một người đặc biệt ở Tiêu Dao phái ta, cũng không phải chân chính là đệ tử Tiêu Dao phái. Không cần hoa ngôn phóng đại, xét tu vi mà nói, hắn chính là Trung nguyên Tiên Lâm đệ nhất cao thủ,.

“Nhưng, ngay cả là sư huynh Khinh Linh Tử, cũng làm không thể lấy một địch năm phải không?” Tiểu Lôi nhíu mày.

Tiêu Dao Tử ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Tiểu Lôi, đây là một tuyệt học của Tiêu Dao phái ta, hôm nay ta dạy cho ngươi.” Dừng lại một chút, ông mới chậm rãi nói: “Nói đến tu vi đích thực, Tiên Sơn phái Huyền Các tứ lão, tu vi mỗi một người đều thâm hậu. Nếu ánh mắt ta không nhầm, bản lĩnh của Tiên Âm, đã đạt tới Tu pháp kỳ hậu kỳ, có thể miễn cưỡng được tính là nhất lưu tu vi đỉnh cao trong Tiên Lâm. Mặc dù danh xưng thiên hạ đệ nhất giờ mới biết là do Diệu Yên tiên tử năm đó giúp nàng có được, nhưng Tiên Âm hiện tại, ngay cả còn kém so với Diệu Yên tiên tử, nhưng vẫn xứng là người trong ngũ phương cao nhân bảng. Nói đến tu vi chân thật, không sợ ngươi chê cười, pháp lực vi sư ta còn kém hơn so với nàng một bậc."

"Cái gì??"

Tiểu Lôi trợn mắt nhìn Tiêu Dao Tử.

Tiêu Dao Tử mỉm cười nói: “Không sai, nếu nói về tu vi đích thực, Tiên Âm so với ta còn mạnh hơn một bậc …… không nói tới nàng, trong bốn vị tiên tử Huyền Các, e rằng tu vi mỗi người đều không dưới ta. Nhất là vị Quân kiếm tiên tử kia, năm xưa chính là nhân vật trong Tiên Lâm thịnh hội ngũ phương cao nhân bảng, sau đó lại vào Huyền Các tiềm tu, lúc này mới xem như thoái ẩn. Nói tới vi sư ta đây cho dù tùy tiện gặp một người trong đó, cũng chỉ có thể đạt tới cục diện bất bại mà thôi. Hôm nay ta có thể làm cho các nàng thối lui, nói là ta đánh bại các nàng thì không đúng, thật ra phải gọi là dọa cho bọn họ sợ mà lui.

Tiểu Lôi hít sâu một hơi, sắc mặt cổ quái, cười nói: “Chẳng lẽ trong đó có điều gì cổ quái sao?”

Tiêu Dao Tử gật đầu, nhẹ nhàng ngắt một cây cỏ khô, cười nói: “Khinh Linh Tử đã dạy ngươi ‘Phá Sơn Không’ phải không, đó là chiêu tụ tập công lực toàn thân tại một điểm rồi một kích phát ra. Ngay cả đối thủ của ngươi có thực lực tương đương, quá nửa sẽ bị một kích của ngươi đánh ngã.”

Tiểu Lôi gật đầu.

“Tỷ như có một đại lực sĩ, hắn một lần có thể cử khởi thớt cối xay ngàn cân …… hơn nữa, với thực lực của hắn, nhiều nhất có thể cử khởi ba lần. Vậy, chúng ta có thể giả thiết hắn có ba ngàn cân khí lực?”

“Ách …… có thể nói như thế.”

Tiêu Dao Tử cười nói: ”Nhưng hắn có thể một lần nâng lên ngàn cân, nâng được ba lần, lại không thể một lần nâng được ba ngàn cân phải không. Đây là sự khác nhau.”

Tiểu Lôi trong mắt hiện lên một tia tiếu ý, nói: “Ta rõ rồi, hóa ra, phương pháp sư phụ sử dụng vừa rồi, bất quá là một loại pháp môn cùng loại với “Phá sơn không’ ……”

“Cũng không hoàn toàn thế.” Tiêu Dao Tử nhíu mày nói: “Loại biện pháp nói ra đơn giản, nhưng lại không dễ dàng như vậy. Tỷ như ‘Phá sơn không’ của ngươi, là do Khinh Linh Tử dạy ngươi đúng không. Khinh Linh Tử kỳ tài ngút trời, có thể nghĩ ra biện pháp này, coi như là đã rất khó rồi. Đáng tiếc, lại đi lầm đường rồi ……”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chí Tôn Vô Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook