Chí Tôn Vô Lại

Chương 185: Kha Nhi Tình Thâm

Khiêu Vũ

08/04/2013



Tiểu Lôi bế quan tu luyện xong, vừa mới trở ra, liền nhân cơ hội hái lấy đóa tịnh đế liên hoa Diệu Yên.

Hai người ở trong phòng quấn quít lấy nhau, triền miên tràn trề một đêm, lúc này mới từ trong phòng đi ra.

Tiểu Lôi cùng Diệu Yên bế quan lần này, không ngờ đã ở trong phòng hơn một tháng! Trong một tháng này, tự nhiên Nguyệt Hoa trong lòng có hơi lo lắng, bất quá cũng may là có Tiểu Thanh ở bên cạnh. Tiểu Thanh thân là xà tinh, tự nhiên biết người tu hành bế quan mười ngày nửa tháng là chuyện thường, cho dù có bế quan trên năm ba năm cũng không phải là kỳ quái.

Nhưng khi thấy Tiểu Lôi cùng Diệu Yên hai người đi ra, thần sắc có chút khác biệt, trong cử chỉ lời nói, mơ hồ có nhiều phần thân mật hơn ngày xưa. Nguyệt Hoa cùng Tiểu Thanh thấy vậy, trong lòng tự nhiên đã biết, mặc dù không nói ra miệng, nhưng cũng có chút u oán.

Tiểu Lôi bế quan lần này, cảm thấy được pháp lực tăng trưởng kinh người, ngấm ngầm cảm thấy thân thể có vài phần nhẹ nhàng bay bổng. Mỗi cái nhấc tay nhấc chân dường như đều tràn đầy linh khí trong cơ thể. Hắn vốn pháp lực trung bình, hiện tại đột nhiên trong phút chốc pháp lực trở nên cường đại, không thể khống chế được..

Diệu Yên thoáng suy nghĩ một chút rồi cho ra kết luận. Đây có quá nửa là do đạo tâm của Tiểu Lôi không ổn định. Toàn thân pháp lực cùng linh khí của Tiểu Lôi, thật sự toàn bộ đạt được đều nhờ vào vận khí. Phần lớn không phải do bản thân tự tu luyện thành, mặc dù so với người thường thì chiếm tiện nghi quá lớn rồi, nhưng thứ tiện nghi này dù sao cũng không phải là kế lâu dài, còn cần phải khổ tu rất nhiều, mới có thể thật sự vận dụng tự nhiên.

Tiểu Lôi ngược lại cũng không nhụt chí, chỉ mỉm cười nói: “Ta biết rồi, tình huống này giống như là võ lâm cao thủ. Ta hiện tại thì nội công cường đại, nhưng lại không có võ công chân chính, tóm lại chờ có thêm chút thời gian cho để cho ta dung nạp quán thông hết, mới có thể trở thành cao thủ thật sự.”

Diệu Yên mỉm cười nói: “Nhưng thật ra cũng chẳng phải phức tạp gì, chàng chỉ cần mỗi ngày chuyên cần luyện tập Viên Chân Diệu Quyết, theo pháp lực trước mắt của chàng, ba năm sau trong kỳ Tiên lâm thịnh hội, Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân so tài, chàng vị tất không có được một chỗ.”

Từ lúc Tiểu Lôi xuất quan trở ra, mọi người tự nhiên vui vẻ. Thai nhi của Nguyệt Hoa cũng đã được hơn ba tháng, thân người càng lúc càng nặng nề, đi lại hàng ngày cũng có chút dềnh dàng. Trong lòng Tiểu Lôi thật sự yêu mến người con gái đã theo hắn về đây từ một thời không xa lạ, liền đem hết mấy loại tiên đơn linh thảo đoạt được từ trên Côn Luân phái ra, chọn lấy vài thứ có thể bồi bổ chân nguyên, cho nàng dùng không ít.

Khoảng thời gian sau đó, mọi người đều vui vẻ. Diệu Yên mỗi ngày đều cùng Tiểu Lôi tu luyện các loại tiên pháp. Tiểu Lôi căn cơ đã nắm vững, tự nhiên là ngày đi ngàn dặm.

Tên đồ đệ Tiểu Bạch kia cũng hưởng lợi khá nhiều. Từ khi theo Tiểu Lôi tới nay, đã ăn không ít linh đơn. Mặc dù hắn là người Tây phương, không cách nào tu hành pháp thuật, nhưng ăn vào mấy thứ linh đơn diệu dược kia, được thêm tuổi thêm thọ cũng là chuyện đương nhiên rồi.

Tiểu Lôi mặc dù ẩn phục tại nhà, nhưng không hề buông lỏng điều tra tin tức bên ngoài. Hắn biết chắc sau khi Lôi Hống kết hôn đi khỏi, Lôi đại tiểu thư sợ rằng sẽ lập tức hạ thủ đối với Điền gia.

Quả nhiên, vào một ngày, lúc trời vừa sáng, đã có khách tới bái phỏng. Người tới không phải ai xa lạ, mà là thủ hạ trợ thủ đắc lực của Điền Chấn. Tiểu Lôi mơ hồ nhớ được tên của người này gọi là A Liệt. Lúc đầu khi hắn vẫn còn là một tên giang hồ phiến tử, đã từng bị tên này bắt đến Điền gia để trị bệnh cho Điền Kha Nhi.

“Tiểu Lôi tiên sinh…” A Liệt kia vẫn còn dáng người vạm vỡ, vận đồ Tây màu đen, đầu trọc. Khi hắn nhìn thấy Tiểu Lôi, đột nhiên cung kính hành lễ.

Tiểu Lôi nhìn hắn thi lễ, cũng ngăn trở rồi lạnh lùng nói:” Ồ? Đây là A Liệt phải không? Ngươi tới đây tìm ta vì chuyện gì? Ta nhớ lần trước có nói rõ ràng với Điền tiên sinh, chuyện của Điền môn các ngươi, ta cũng sẽ không nhúng tay vào nữa.”

Sắc mặt A Liệt không đổi, đột nhiên bịch một tiếng quỳ xuống đất, tại chỗ dập đầu ba cái, sau đó không nói gì chỉ trừng mắt nhìn Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: “Ngươi đang làm cái gì đây?”

A Liệt cắn răng: “Ta tới đây là cầu Tiểu Lôi tiên sinh. Gia đình chúng ta…”

Tiểu Lôi lập tức đứng lên, lạnh lùng nói: “Nhà các ngươi có chuyện gì, ta cũng sẽ không nhúng tay vào. Ta là ai chứ? Chỉ là một tên tiểu tử phiền phức mà thôi. Điền tiên sinh sớm đã cho biết rõ ràng như vậy rồi.”

“Tiểu thư nhà ta xảy ra chuyện rồi, cần Tiểu Lôi tiên sinh tới viện thủ…”



Nghe thấy là chuyện của Điền Kha Nhi, trong lòng Tiểu Lôi chuyển động, nghĩ tới vẻ yêu kiều động lòng người của Điền Kha Nhi, nghĩ tới đoạn dây dưa giữa hắn và nàng, trong lòng mền nhũn ra, thở dài nói: “Cô ấy làm sao vậy?”

A Liệt thấp giọng nói: “Tiểu thư bị bệnh…”

Tiểu Lôi lắc lắc đầu, đột nhiên sắc mặt hơi biến đổi nói: “Chẳng lẽ cũng như lần trước? Có người hại cô ấy?”

A Liệt bồi hồi lo âu: “Không phải là vậy, chỉ là tiểu thư mấy ngày nay ăn không được, ngủ không xong, đã vài tháng rồi. Thân thể mỗi ngày càng tiều tụy hơn. Vốn là…” Hắn ta chần chừ một chút rồi nhẹ giọng nói: “Vốn là từ sinh nhật lần trước của tiểu thư, cô chủ cùng lão gia cãi nhau một trận lớn, sau đó thấy cô ta ngày nào sống cũng không vui vẻ, lão gia liền ép mang cô chủ ra nước ngoài. Nhưng mấy ngày nay, thân thể cô ấy không được khá lắm, lão gia mới mang trở về. Nhưng…”

Tiểu Lôi nghĩ tới Điền Kha Nhi, trong lòng cũng có chút đau xót, nhẹ giọng nói: “Nhưng sao vậy?”

A Liệt kia lại đột nhiên dập đầu mấy cái, lớn tiếng nói: “Lôi tiên sinh, chuyện này, trong lòng ta biết rõ. Biện pháp của lão gia đúng hay sai, vốn cũng không cần ta nói gì, nhưng bộ dáng hiện tại của tiểu thư, sợ rằng cũng chỉ còn lại nửa cái mạng. Ta tới đây là cầu ngươi tới thăm tiểu thư… Ta biết, tiểu thư gặp được ngươi, trong lòng sẽ cao hứng, bệnh này nói không chừng sẽ có biến chuyển tốt.”

Tiểu Lôi suy nghĩ một chút: “Là Điền Chấn kêu ngươi tới hả?”

Vẻ mặt A Liệt lộ ra vẻ cười khổ, nói: “Không phải là lão gia. Là ta thấy bộ dạng này của tiểu thư, tự mình chủ trương làm.”

Tiểu Lôi nhìn tráng hán trước mặt, trong lòng nảy sinh vài phần hảo cảm, đưa tay giúp hắn ta đứng lên, thở dài nói: “Ta đã có chủ ý quyết định, không tham dự vào chuyện của nhà các ngươi. Hành vi của của Điền Chấn, ngươi cũng biết mà, nếu như ta tiếp tục qua lại cùng với tiểu thư các ngươi, sợ rằng người thứ nhất hắn không tha là ta. Hừ hừ, Điền Chấn trong hắc bạch lưỡng đạo, thanh danh lớn lắm, giết một vài người, sợ rằng mắt cũng không hề nháy một cái.”

Tiểu Lôi chần chừ một chút rồi hạ giọng nói: “Điền Kha Nhi hiện giờ ở đâu? Bệnh cô ấy có nghiêm trọng không?”

“Cô chủ cùng lão gia gây nhau, gần đây… gần đây trong nhà không được yên ổn lắm, lão gia không muốn cô chủ ở lại trong nhà, cho nên mới đưa tới một chỗ…. Tiểu Lôi tiên sinh, ta chỉ cầu ngươi tới thăm cô ấy, chuyện này ngươi nên giấu diếm, không nên cho lão gia biết.”

Tiểu Lôi gật gật đầu, nghe được A Liệt nói “Trong nhà không được yên ổn lắm”, Tiểu Lôi động tâm, chẳng lẽ là Lôi đại tiểu thư đã hạ thủ đối với Điền gia rồi sao?

Phía sau Lôi đại tiểu thư còn có tên trẻ tuổi thần bí Phong Cuồng kia. Bọn hắn chính là người trong Phong môn của Ngũ Hành Tông. Điền Chấn mặc dù có chút bản lãnh, nhưng vị tất đã là đối thủ của mấy người này. Hiện tại Lôi Hống cũng đã đi rồi, Điền Chấn thiếu đi tay trợ thủ, sợ rằng tình huống không được khá lắm.

Trong lòng Tiểu Lôi nghi hoặc, liền tinh tế dò hỏi vài câu. A Liệt kia nói chuyện không kỹ lưỡng, chỉ mơ hồ tiết lộ ra, gần đây chuyện làm ăn của Điền gia xảy ra vài chuyện trục trặc. Trong lòng Điền Chấn sầu lo, cũng không có tâm tình bận tâm tới mấy chuyện nhi nữ tình trường của con gái. Sợ rằng trong lòng loại người kiêu hùng này, Điền Kha Nhi bất quá chỉ là một thiếu nữ hoài xuân, chỉ cần ép buộc một thời gian dài, tự nhiên sẽ khá hơn.

Về việc mối làm ăn xảy ra trục trặc, sợ rằng không phải là làm ăn đàng hoàng gì. Điền Chấn có bối cảnh của một long đầu hắc đạo, sợ rằng công việc vị tất đã là mối làm ăn bình thường gì.

Nhưng A Liệt này, đã coi chừng Điền Kha Nhi từ nhỏ tới lớn, không đành lòng để cô ta trở nên tiều tụy hơn, tự mình tới tìm Tiểu Lôi, đó hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt.

Tiểu Lôi vống thật sự không muốn tham dự vào chuyện tranh đấu nội bộ trong môn phái của Ngũ Hành Tông. Phong môn hay Điền môn gì cũng được, thật sự không có quan hệ gì tới hắn. Bản thân hắn cũng đã không dễ gì mới yên ổn. Mỗi ngày trong nhà đều có người yêu bầu bạn, cuộc sống hàng ngày tiêu dao tựa thần tiên, cũng không muốn gặp phiền phức gì.

Bất quá nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng rốt cuộc không có cách nào quên được Điền Kha Nhi, cuối cùng hắn đành thở dài nói: “Được rồi, ta cùng với ngươi đi một chuyến.”

Hắn lập tức báo cho bọn Diệu Yên biết. Diệu Yên, Tiểu Thanh bọn họ đều biết đoạn dây dưa giữa Tiểu Lôi và tiểu thư Điền gia, nhìn thấy ánh mắt Tiểu Lôi có chút u oán, nên cũng thông tình đạt lý, không ngăn trở.

A Liệt này tự mình tới tìm Tiểu Lôi, cũng không có mang theo thủ hạ gì, chỉ một mình lái xe tới đây. Tiểu Lôi lên xe với hắn rời khỏi.

Quả nhiên, xe hơi chạy một mạch nhưng không tới Điền gia, ngược lại chạy xuyên qua nội thành, theo hướng Đông rời khỏi thành thị, nhắm hướng ngoại thành phía Đông, chạy một mạch, cho tới khi tới một ngôi chùa.



Ngôi chùa này, Tiểu Lôi biết vốn nó rất có danh tiếng. Bình thường hương hỏa cũng khá thịnh vượng. Lễ Tết đầu năm, mùng một ngày rằm, đều không ít người tới đây thắp hương bái Phật. Xem ra sinh ý nơi này thật sự thịnh vượng. Trên đường đi vào, tầng tầng lớp lớp, xây dựng cũng khá hoành tráng, lui tới không ít tăng nhân, mặt mày đều đầy hồng quang, thân thể khang kiện, tăng bào mặc trên người cũng sạch sẽ tinh khiết. Nghĩ đến hương hỏa thịnh vượng thế này, cuộc sống chắc cũng không tệ.

Đi theo A Liệt một đoạn đường thì tới nội đường của ngôi chùa. Nơi này ngày thường không cho du khách tiến vào. Bất quá tăng nhân trong chùa đều nhận biết A Liệt, nên không có người nào ngăn trở. Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: “Sao lại an bài Điền Kha Nhi ở trong ngôi chùa này?”

A Liệt giải thích nói: “Lão gia nhà ta cùng một vị cao tăng của ngôi chùa này có giao tình không tệ. Vị cao tăng đó rất có bản lãnh. Hiện tại trong nhà có chút chuyện không thuận lợi, lão gia đem tiểu thư an bài tại nơi này, thứ nhất là hoàn cảnh ở đây tốt, tiểu thư có thể ở đây tu dưỡng thân thể. Thứ hai, là vì nghĩ tới an toàn của tiểu thư.”

Tiểu Lôi nhất thời nhớ tới lần đầu hắn tới Điền gia chữa bệnh cho Điền Kha Nhi, liền thấy trong phòng người bệnh ngặt nghèo Điền Kha Nhi có vài món pháp khí Phật môn, cũng hình như có nghe Điền Chấn nói qua là của vị cao tăng Phật môn gì đó hỗ trợ.

Bây giờ nhớ lại, sợ rằng vị cao tăng nơi này, không phải là người bình thường. Có thể sử dụng mớ pháp khí đó, hẳn nhiên cũng là người tu hành, sợ rằng cũng có chút pháp lực.

Đi xuyên qua nội đường, liền nhìn thấy trước mặt là một tòa đình cổ. Bên trong đình có treo một cái chuông đồng cũ kỹ mục nát. Tiểu Lôi cười nói: “Nơi này thứ gì cũng đều rất mới mẻ, vách tường phòng, lại còn có kim thân tượng Phật, đều là kiến trúc mới, sao lại không thay đi cái chuông đồng cũ kỹ mục nát này, để ở nơi này thật sự có chút không được hòa hợp cho lắm á.”

A Liệt cười nói: “Ta cũng không biết. Hình như cái chuông này là một di vật cổ đại, cho nên mới vẫn còn để ở chỗ này.”

Tiểu Lôi gật gật đầu, lúc này mới đi theo A Liệt tới sau nội đường.

Sau nội đường lại có một tiểu viện, bố trí cực kỳ thanh nhã. Trong hồ nước bên trong viện, có mười mấy con kim ngư đang ngao du, vài tảng đá bóng loáng được đặt bên trên hồ nước, làm thành một cây cầu. Xuyên qua cây cầu này, hai bên đều là tre trúc xanh rờn, không khí trong lành, bên tai lại mơ hồ nghe được tiếng chuông du dương, khiến trong lòng người mơ hồ sản sinh ra vài phần tư vị yên tịnh an bình.

Nơi đây quả nhiên là nơi tu thân dưỡng tính rất tốt.

Trước mặt là một thiện đường theo kiểu cổ, bên trong mơ hồ truyền đến mùi vị của nhang đèn, còn có một tượng Quan Âm Bồ Tát nho nhỏ. Ở dưới Bồ Tát, một bóng người mảnh khảnh đang quỳ trên bồ đoàn, tóc dài rủ xuống vai, chính là Điền Kha Nhi.

Tiểu Lôi đưa mắt nhìn, liền cảm thấy bờ vai kia có chút buồn bã nhu nhược, trong lòng thầm đau xót, nhẹ nhàng đi tới. A Liệt ở bên cạnh cười khổ một tiếng, rồi cũng lui bước bỏ đi.

Tiểu Lôi từng bước đi lên bậc thềm, liền nghe thấy bên trong thiện đường, Điền Kha Nhi đang xoay lưng về phía hắn, u oán thở dài một tiếng.

Trong tiếng thở dài, bao hàm vẻ u oán bi thương vô hạn, như kể lể, như khóc lóc, khiến người nghe được như muốn tan nát cõi lòng.

“Bồ Tát, con ở đây nhìn hàng ngày, nhưng trong lòng vẫn không sao yên tĩnh lại được…” Giọng nói của Điền Kha Nhi dịu dàng, nhỏ nhẹ: “Con mỗi ngày đều nghĩ tới hắn, mong nhớ hắn, hắn có ngày nào nhớ tới con không…”

Lời này lọt vào bên tai Tiểu Lôi, không khỏi khiến hắn khẽ run lên, nhìn thấy thân hình Điền Kha Nhi run rẩy, trong giọng nói có pha tiếng khóc, khiến trong lòng hắn không khỏi nảy sinh ra vài phần nhu tình.

Hắn đi nhanh tới trước, nhẹ nhàng bước qua khuôn cửa, đứng đằng sau Điền Kha Nhi. Nàng vẫn không hay biết, đột nhiên thở dài u oán, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Anh lần nào cũng… Tâm tư này của ta… tóm lại… tóm lại là uổng phí rồi….”

Nàng nói xong câu này, khóe mắt đỏ lên, lại chảy ra hai giọt lệ, nhớ tới tên tiểu vô lại đáng hận đáng yêu kia, không khỏi khiến trái tim mỏng manh kia trở thành trắng bệch, đột nhiên nghe được tiếng cười khẽ phía sau lưng truyền đến.

“Em làm sao biết là đã uổng phí?” Vẻ mặt Tiểu Lôi mỉm cười, bước tới một bước, đứng ngay sau lưng Điền Kha Nhi, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Điền Kha Nhi trước tiên kinh ngạc la lên một tiếng, đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc này, rồi lại bị Tiểu Lôi ôm vào lòng, chỉ cảm giác được lòng ngực này quen thuộc dị thường. Nàng quay đầu lại nhìn, không phải đây chính là người mà nàng ngày nhớ đêm mong hay sao đây?

“Tiểu Lôi…” Nàng ngạc nhiên hô lên một tiếng, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi, ngưng thần nhìn kỹ, quả nhiên là Tiểu Lôi. Nhìn thấy khóe miệng Tiểu Lôi cười cười, trong ánh mắt đó chính là vẻ nhu tình mà nàng ngày đêm mong nhớ, khiến trong lòng nàng bị kích động. Thân thể nàng mấy ngày nay vốn nhu nhược, bị cơn kích động này, chỉ hé miệng kêu khẻ tên Tiểu Lôi, rồi đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chí Tôn Vô Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook