Chí Tôn Vô Lại

Chương 297: Quan Công chiến Tần Quỳnh!

Khiêu Vũ

08/04/2013



Đạo quan này hình dáng nhìn rất bình thường, tường gạch cửa gỗ, mái lợp ngói. Chỉ là bên trong rất an tĩnh, một chút thanh âm đều không nghe thấy, cho dù với ngũ quan lục thức linh mẫn như Tiểu Lôi, cũng không nghe được một chút động tĩnh nào.

Mà càng thêm làm cho Tiểu Lôi giật mình chính là tấm biển treo trên đại môn đạo quan!

"Làm sao lại…… như vậy?" Tiểu Lôi nhíu mày, trong mắt lộ ra vài phần suy nghĩ sâu xa, sau đó lắc đầu: "Không thể ngờ được, không thể ngờ được…… hắc hắc, cho tới bây giờ chỉ có ta gạt người, lần này không ngờ lại bị người ta lừa……"

Hắn cười lạnh một tiếng, đưa tay đẩy đại môn đạo quan, nhưng hắn vừa mới đi được một bước, lại đột nhiên bị một đạo kim quang đánh tới trước mặt, đẩy lui vài bước, lúc này mới đứng vững.

"Ồ?" Tiểu Lôi có chút kinh ngạc.

Với tu vi lúc này của hắn, mặc dù là vô ý, người khác cũng đừng hòng đẩy hắn nửa phân. Trận pháp bố trí chung quanh đạo quan này, thật sự có phần tà môn……

Tiểu Lôi hơi suy tư một chút, ngưng thần tĩnh khí, lại chậm rãi đi lên, vươn tay. Quả nhiên, trên đại môn đạo quan lập tức phóng ra hai đạo kim quang, đánh vào tay Tiểu Lôi. Tiểu Lôi "Hắc" một tiếng, bàn tay lập tức được bao trùm một lớp kim khí, ngạnh kháng lại hai đạo kim quang, cước bộ không lùi mà tiến tới, lại tiến về phía trước một bước.

"Quả nhiên có môn đạo." Tiểu Lôi thở dài: "Gặp quỷ rồi, thủ vệ môn hộ này không ngờ không phải là pháp thuật tà môn gì đó, mà là tiên pháp chánh tông!"

Ánh mắt hắn lạc vào một thiết bát quái treo trên đại môn đạo quan. Mà càng làm hắn cảm thấy thêm buồn cười chính là, trên đại môn không ngờ bố trí không phải là trận pháp thâm ảo gì, mà chỉ là một môn thần (thần giữ cửa) trận cực kỳ bình thường!

Các loại môn thần, cho dù là nhà bách tính bình thường, cũng sẽ thường treo ở đại môn hai bức họa môn thần, bất quá chuyện này lại chính là cách làm chính xác nhất. Tiểu Lôi từng đi theo thúc thúc Ngô Đạo Tử trải qua vài năm làm giang hồ thuật sĩ, đại môn đạo quan này không ngờ bố trí chính là môn thần trận, quả thực là có phần chẳng ra làm sao cả.

Đạo quan sao, đệ tử Tam Thanh Đạo Tôn. Không ngờ phải thỉnh môn thần đến hộ vệ?

Nhưng mà với ánh mắt chuyên gia của Tiểu Lôi xem ra, thủ pháp bố trí môn thần trận này rất chính tông! Cũng là một bộ tiên pháp vô cùng tiêu chuẩn!!

Môn thần trận này không hề chỉ đơn giản là dán hai bức họa môn thần tại đại môn như vậy. Đầu tiên, đại môn này phải ngầm khắc hổ văn (vằn của con hổ). Bởi vì trong truyền thuyết cổ xưa, sau khi môn thần bắt quỷ, sẽ trói lại đem nuôi hổ, bởi vậy quỷ sợ hổ. Ở hai bên tả hữu của đại môn có treo một ngọn đèn nhỏ, tượng trưng cho hổ nhãn. Xua đuổi điềm xấu, trấn tà đuổi quỷ.

Đèn làm bằng vàng là tốt nhất, đồng xếp thứ hai, gang là loại kém nhất, nhưng lại không thể sử dụng bạc! Mà đèn treo trên cánh cửa này lại làm bằng vàng.

"Hiện tại người xuất gia thật sự có tiền, đặt hai ngọn đèn vàng bên ngoài cửa, không sợ ăn trộm sao?" Tiểu Lôi vuốt mũi cười.

Cuối cùng, trên hai cánh cửa đều là tượng môn thần!

Tượng Môn thần sao, lại là bức họa treo trên cửa, xem ra người bố trí trận pháp này, cũng là đại hành gia tiêu chuẩn. Hai pho tượng môn thần này nét khắc trơn tru, sinh động như thật, bên trái điêu khắc là Đường triều Khai quốc đại tướng. Được xưng "Tái chuyên chư, tự mạnh thường, thần quyền thái bảo, song giản đại tướng" Tần Quỳnh. Tướng mạo thật là uy vũ, mặt vàng râu dài, thân mặc kim sắc khải giáp, cầm trong tay một đôi song giản. Môn thần võ tướng bên phải, là Uất Trì Cung, râu tóc đen tuyền, khải giáp cũng màu đen, cầm trong tay cương tiên.

Tiểu Lôi cười khổ: "Tần Thúc Bảo và Uất Trì Kính Đức hai vị đại tướng quân…… hắc hắc, thú vị, thú vị."

Hắn hiểu rõ, bình thường người ta treo bức họa môn thần bất quá là để cho vui, nhưng loại đại hành gia tinh thông pháp thuật làm ra môn thần trận, cũng là tùy tiện làm chơi…… nhưng thật sự có thể thỉnh hạ hai vị môn thần đến hộ vệ!

Vừa rồi pháp lực bức mình lui, chính là tiên pháp tối chính tông, không có khí tức tà mị gì! Với điểm này, cũng đủ để Tiểu Lôi cẩn thận hơn một ít rồi.

Hơi trầm tư một hồi, Tiểu Lôi thở dài: "Thôi thôi, hôm nay cho dù là long đàm hổ huyệt, ta cũng không thể nói muốn vào là vào."

Hắn không dám khinh nhờn, chậm rãi mở túi Càn Khôn, lấy ra hai đạo linh phù cầm chặt trong tay, lại đi đến đại môn, mới vừa đi đến liền cảm giác kim quang từ phía trước đánh tới, Tiểu Lôi hừ một tiếng hơi động tâm, pháp lực bắt đầu vận chuyển, hai đạo kim quang căn bản chưa đến gần hắn đã bị dội trở ra, Tiểu Lôi liền nghe thấy một tiếng quát uy nghiêm hùng hậu vang lên: "Mau lui!"

Tiếng quát này mặc dù trầm thấp, nhưng vang lên trong tai, lại tựa như tiếng sấm sét, làm rung động nhân tâm! May mắn Tiểu Lôi tâm chí kiên cường, không hề cử động, chỉ nhướng mày, đưa tay đẩy cánh cửa, trên cửa lập tức bắn ra một đoàn kim sắc quang mang, tựa như một bức tường khí kim sắc, ngăn trở tay hắn. Tiểu Lôi mỉm cười, song thủ nhẹ nhàng rung lên, hai đạo linh phù tự động thiêu cháy, hỏa diễm không ngờ là bạch sắc, lập tức đốt cháy kim sắc khí tường trước mặt thành một lỗ to.

"Hắc hắc, trận pháp thiết bát quái, lão tử cũng là chuyên gia." Tiểu Lôi cười, nhắm chuẩn cơ hội, búng chỉ bắn ra, chỉ nghe thấy tiếng vỡ vụn thanh thuý vang lên, thiết bát quái treo trên cửa đã bung ra một khe hở, kim sắc khí tường trước mặt nhất thời tiêu thất.

Tiểu Lôi đang đắc ý, liền nghe thấy hai bên vang lên tiếng gầm uy nghiêm: "Tặc nhân to gan, dám xông vào môn hộ của bản thần tướng!"

Vù vù hai tiếng, hai đạo kim quang sắc bén từ hai bên chém xuống, mang theo hàn khí lăng lệ! Tiểu Lôi không dám chần chờ, vội vàng rụt cổ lại, triển khai Tiêu Dao bộ pháp, trong nháy mắt lui ra ngoài bảy tám bước, khi nhìn lại, hắn không khỏi cười khổ.

Mẹ nó, quả nhiên là môn thần hạ phàm!

Chỉ thấy trước mặt có hai đại hán toàn thân nhung trang khải giáp, trên người tỏa ra một đoàn kim quang, hai mắt như điện, bát diện uy phong, dưới chân còn có vụ khí bao quanh.

Mẹ ơi, đây là thần tiên sống a!

Tiểu Lôi vuốt mũi: "Quả nhiên là hai vị môn thần giá lâm…… ta ……a …… ách, bỉ nhân…… à…… tại hạ hữu lễ rồi."

Thanh âm của Tần Quỳnh đứng bên phải tựa như mang theo tiếng sấm: "Tiểu bối nơi nào, mau mau thối lui!"



"Chuyện này…… thối thì không thể thối rồi." Tiểu Lôi cười nói: "Xin hai vị môn thần giơ cao đánh khẽ, trong đạo quan này, có một vài yêu nhân nguy hại nhân gian, ta đi vào chính là để tiêu diệt bọn họ, hai vị môn thần không thể trợ trụ vi ngược a."

"To gan!" Vẫn là Tần Quỳnh huy động song giản trong tay, bước về phía trước nửa bước, hai mắt trợn lên, lập tức Tiểu Lôi liền cảm thấy một luồng sát khí đập vào mặt, dường như mang theo sát phạt chi khí của thiên quân vạn mã! Đã là môn hộ bản thần thủ vệ, dù cho ngươi nói trời sập cũng không thể đi vào!

"Mẹ……" Tiểu Lôi giận tái mặt nói: "Làm ơn đi, các người là thần tiên mà, sao mà không phân biệt tốt xấu như vậy?"

Tần Quỳnh quát: "Tiểu bối chớ có nhiều lời! Người nơi này đã có thể sử dụng pháp thuật huyền môn chính tông mời chúng ta bảo hộ, vậy tự nhiên sẽ không thể là yêu nhân! Huống hồ hắn dùng tiên pháp chính tông ‘Thỉnh Tiên Phù Loan’, bọn ta đã được hắn thỉnh xuống, tự nhiên phải hộ vệ môn hộ của hắn, tiểu bối, ngươi hay là mau mau đi đi!"

Nếu nói đến tu vi, lúc này Tiểu Lôi cho dù là gặp được Đại La Kim Tiên cũng không sợ! Hơn nữa trước mặt bất quá chỉ là hạ đẳng tiểu tiểu thần tướng tại tiên giới mà thôi?

Chỉ có điều Tiểu Lôi từng được Độc Lang Quân cảnh cáo, lần trước đã tự tiện xông vào địa phủ! Dù sao tiên giới tự nhiên có quy củ của tiên giới, pháp lực của môn thần này cho dù mình không sợ, nhưng bọn họ dù sao là chính bài thần quan thần tướng, có tên tại tiên giới, nếu mình tùy tiện đánh người ta, chắc chắn là xúc phạm Thiên điều!

Lần trước đại náo âm tào địa phủ, còn suýt nữa gây đại họa, may mắn có Độc Lang Quân và Địa Tạng Vương Bồ Tát cứu, thế nhưng sau này không thể có lần nữa.

Nếu phạm vào Thiên điều sẽ rất khó chơi!

Tôn Ngộ Không dựa vào bản lĩnh, không đặt Thiên điều trong mắt, sau khi phạm vào Thiên điều, dẫn tới thập vạn thiên binh thiên tướng tiễu trừ, cuối cùng còn bị đè ở Ngũ Hành sơn năm trăm năm!…… mẹ, Tiểu Lôi tự vấn mình đánh không lại thập vạn thiên binh thiên tướng!

Nhiều nhất là năm ba vạn, phỏng chừng Tiểu Lôi cũng chịu không nổi, cho dù chống nổi…… hắn cũng không muốn đắc tội…… dù sao người ta có lai lịch to lớn, chỗ dựa vững chắc!

Cho nên, hai gia hỏa đối phương, mặc dù mình không sợ, nhưng không có chỗ dựa thì không nên đắc tội.

Tiểu Lôi bất đắc dĩ thở dài, lại uyển chuyển vài câu, hai môn thần này lại rất cứng đầu, chết sống không cho Tiểu Lôi đi vào.

Tính tình Tiểu Lôi ra sao? Hắn cố nhịn cùng đối phương nói chuyện, nhưng nhìn hai người không nể mặt, không khỏi tức giận, nhịn không được mắng: "Mẹ! Môn thần thì sao! Chỉ là hai tên bảo vệ giữ cửa mà thôi! Hôm nay tiểu gia ta không vào là không xong!"

Nói xong, hắn xắn tay áo, trừng mắt nhìn hai môn thần, sau đó từ túi Càn Khôn lấy ra một thanh trường kiếm, rung lên, kiếm phong phát xuất tiếng kêu ong ong, quát: "Bảo vệ thì sao! Chọc ta là chết! Mẹ, Diêm La Vương ta đã đánh rồi, còn thèm lưu tâm hai tên bảo vệ các ngươi sao?"

Nói xong, hắn tiến lên vài bước đâm tới.

Hắn thi triển chính là Phong Tự Thập Tam Trảm của Côn Luân phái, một kiếm đâm Tần Quỳnh. Môn thần Tần Quỳnh há có thể dễ chọc? Người ta tiền thế chính là Đường triều khai quốc đại tướng, võ nghệ so với Tiểu Lôi cao hơn chỉ một bậc sao? Song giản tung ra, liền nghe thấy keng một tiếng, Tiểu Lôi liền cảm giác pháp lực trên kiếm phong dường như một đi không trở lại, lại cảm thấy trên kiếm phong truyền đến một luồng pháp lực chính phái cường đại đâm tới, hắn hừ một tiếng, nghĩ thầm đấu pháp lực, ta không sợ ngươi!

Lập tức hắn nắm chặt chuôi kiếm, thúc giục pháp lực, gắng sức ép xuống. Kim quang trên người môn thần Tần Quỳnh nhất thời trở nên cực kỳ chói lọi, cơ thể dường như trong nháy mắt lớn lên ba phần, quát to: "Mở!"

Keng một tiếng, cơ thể hai người đều chấn động, Tiểu Lôi chỉ chấn động tại chỗ, môn thần Tần Quỳnh lại liên tục lui vài bước. Râu tóc dựng ngược, trợn mắt nhìn Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi cười ha ha: "Hắc hắc, đấu pháp lực, mặc dù ngươi là thần tiên, ta cũng không sợ ngươi!"

Nhưng hắn vừa cúi đầu, không khỏi cười không nổi, chỉ thấy trường kiếm trong tay đã gãy còn phân nửa.

"Tiểu bối, kiếm của ngươi là phàm thiết, làm sao có thể địch nổi pháp khí kim đồng của bản soái!" Tần Quỳnh cười to ba tiếng, lập tức thu lại nụ cười, quát: "Nhìn tu vi của ngươi không tệ, mau mau thối lui!"

Tiểu Lôi dậm chân tức giận: "Mẹ, hôm nay tiểu gia xuất môn không mang Thu Lộ kiếm, bằng không, một kiếm chém ngươi…… hừ, đem thanh phá giản của ngươi chém thành bảy tám khúc!"

Hắn thầm thở dài, trong lòng cũng minh bạch, đem pháp khí kim giản của đối phương chém thành bảy tám khúc, nghĩ đến là vấn đề không lớn. Nhưng nếu là nói chém môn thần này thành bảy tám khúc…… hắc hắc, lời này không cần nói, cho dù hắn đưa cổ cho mình chém, mình cũng không có lá gan đó.

Mình mà là Tề Thiên đại thánh, cũng không có hứng thú đại náo Thiên cung.

Đối phó hai môn thần này, dùng Nghịch Thiên Kiếm là không được, Nghịch Thiên Kiếm là sát chiêu, sát khí quá nặng, thi triển ra vị tất có thể khống chế được, vạn nhất giết thần tiên, vậy thì tội lớn rồi.

Tiểu Lôi nhìn đoạn kiếm trong tay, đột nhiên động tâm, nhớ tới một ý niệm trong đầu, không khỏi cười ha ha, sau đó đem đoạn kiếm quăng trên mặt đất, kêu lên: "Hay lắm, các ngươi chờ, ta đi gọi cứu binh đến! Hừ!"

Nói xong. Hắn dậm chân xoay người bước đi.

Hai môn thần cũng không để ý tới hắn. Chỉ là thu lại pháp tướng, trong lúc nhất thời đại môn lại khôi phục yên tĩnh.

Bất quá lần này Tiểu Lôi đi đã nhanh, trở về lại nhanh hơn. Không đến vài phút, liền thấy một thân ảnh từ trong rừng chạy ra, đến trước đại môn, mắng: "Hai tay bảo vệ ngốc nghếch, mau mau ra, chúng ta lại đánh một hồi!"

Trên đại môn lại tỏa ra hai đạo kim quang, hạ trên mặt đất hóa thành nhân hình, đúng là hai vị môn thần, thấy lại là Tiểu Lôi, Tần Quỳnh không khỏi cả giận nói: "Tiểu bối này, không hiểu lý lẽ! Lại đến đây gây chuyện!"

Tiểu Lôi dụng lực vỗ vỗ thứ gì đó ôm trong người. Thứ đó phát xuất ra thanh âm kim loại, nhìn kỹ, thứ đó dài chừng hai thước đen tuyền.



Thứ này, bất ngờ đúng là một cây đại đao của võ tướng cổ đại!

Nhưng mà trên trường đao này, đao phong không ngờ cũng điêu khắc hoa văn long hình, đao phong hình mặt trăng. Mặc dù đã có hơi rỉ sét, lại đúng là Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan lão gia!

Mắt Tiểu Lôi lộ vẻ đắc ý, cười nói: "Cây đao này của ta như thế nào? Thứ này là ta vừa rồi hạ sơn chạy tới miếu Quan đế mời đến! Mượn trong tay thần tượng Quan lão gia. Hắc hắc, miếu Quan đế nơi này thật sự không có ăn bớt vật liệu, đại đao này không ngờ là dùng tới kim loại tốt làm ra. Không phải bằng gỗ đâu!"

Nói xong, song thủ hắn hoành ngang đại đao, gắng sức vung lên, mang theo một trận kình phong, nhìn qua cũng rất có khí thế.

Môn thần bên phải Uất Trì Cung nhịn không được quát: "Tiểu oa nhi kia! Ngươi ôm thanh phá đao này đến làm cái gì!"

Tiểu Lôi cười lạnh: "Hừ, chủ nhân đạo quan này biết thỉnh “Thỉnh Tiên Phù Loan”, chẳng lẽ ta lại không biết thỉnh thần sao? Mẹ! Để ta xem là thần các ngươi lợi hại, hay là Vũ Thánh lợi hại!"

Nói xong tay phải hắn cầm đao ngang nhiên mà đứng, tay trái đặt ở ngực, nhắm mắt lại, miệng niệm vài câu, quát: "Nghĩa bạc Vân Thiên, thỉnh Vũ Thánh Quan Vân Trường Quan Nhị Gia giá lâm!!" Cơ thể hắn hơi run rẩy. Rồi đột nhiên, dáng người hắn đột nhiên lớn lên, cơ bắp toàn thân bắt đầu phình ra, xoạt xoạt vài tiếng, ngoại y đều mở tung, thân cao hơn ba phần, vẻ mặt lạnh lùng, lúc này mới hơi nheo mắt, ánh mắt chợt tựa như bắn ra đao phong lăng lệ! Toàn thân trong nháy mắt tràn ngập một cỗ khí thế trang nghiêm, chính khí ngất trời!

Hai mắt hắn tràn ngập hàn khí quét qua Tần Quỳnh và Uất Trì Cung, lúc này, Tiểu Lôi mở miệng, thanh âm cũng trở nên hùng hậu uy nghiêm, dường như đến từ xa xăm: "Ta là Vũ Thánh Quan Vân Trường, bọn vô danh tiểu tướng các ngươi, còn không mau mau thối lui, còn chần chờ sẽ bị trảm dưới dao này!"

Hai vị môn thần giật mình nhìn Tiểu Lôi, lại không biết, lúc này Tiểu Lôi chân chính đã hồn phách rời thân, bay lơ lửng trên thiên không.

Hắn sử dụng pháp thuật này, kỳ thật, chính là một loại "Thần đả" lưu truyền tại nam phương, nghe nói có thể thỉnh thần linh hạ phàm, phụ thể tại nhục thân trên mình. Bất quá tuyệt đại đa số đều là gạt người mà thôi. Nhưng Tiểu Lôi thì khác hẳn, hắn tinh thông pháp thuật, biết thỉnh thần. Loại pháp thuật thông thần, với pháp lực của hắn, tự nhiên thành thạo vô cùng. Bất quá là dùng pháp thuật thỉnh Quan Vương Gia giá lâm, phụ thể trên người nhất thời có nửa khắc thôi.

Hồn phách của hắn lại lặng lẽ ly khai, đứng giữa không trung nhìn náo nhiệt.

Hai môn thần ngẩn người, Uất Trì Cung quát: "Giả thần giả quỷ, muốn chết!"

Dứt lời, hắn giơ cương tiên trong tay đánh xuống nhục thân Tiểu Lôi.

Nhưng lúc này Tiểu Lôi đã được Quan Vương Gia phụ thể, thiên cổ Vũ Thánh là hạng nào? Lại há có thể bị hắn đánh trúng? Chỉ thấy Quan vương đao trong tay hắn hoành ngang, Uất Trì Cung vốn không thèm để ý, tưởng rằng bất quá là một thanh phá đao phàm thiết tạo thành, há có thể tổn thương pháp thể của mình? May mắn Tần Quỳnh bên cạnh phản ứng nhanh hơn, gạt cương tiên, kéo hắn lui về phía sau.

Bách một tiếng, Uất Trì Cung dù sao cũng chậm nửa phần, mặc dù né khỏi chỗ yếu hại, nhưng hộ thể kim quang trên người không ngờ bị kình khí trên Quan Vương Đao quét một chút, xoạt một tiếng, khải giáp trước ngực không ngờ bung thành một đường!

Tần Quỳnh hít một hơi: "Quả nhiên là Quan Vương Gia phụ thể! Tiểu tử này có thủ đoạn!"

Hắn giơ song giản đánh xuống, nhục thân Tiểu Lôi cũng cử đao chém lại.

Chuyện này xác thực là Quan Công chiến Tần Quỳnh, một là Vũ Thánh thời đại Tam Quốc, một là Đường triều khai quốc đại tướng quân. Nhưng dù sao Tần Quỳnh so với Quan Vương Gia cũng kém không ít, không đến một lát, liền nghe thấy rắc một tiếng, một cây kim giản trong tay bị Quan Vương Đao đánh văng ra ngoài, rơi trên mặt đất, lập tức hóa thành kim quang tiêu thất.

"Không có khả năng! Mặc dù hắn có Quan Vương phụ thể, nhưng đao này lại không phải Quan vương đao thật sự!" Môn thần Tần Quỳnh kinh hãi, Uất Trì Cung bên cạnh cũng nhảy vào, biến thành hai đánh một, Tiểu Lôi đứng một bên trộm cười không thôi, thế nhưng hắn biết rằng, pháp thuật Thỉnh Tiên Phù Loan của mình, dù sao không thể kéo dài, chỉ trong một tuần hương mà thôi. Hơn nữa loại pháp thuật thỉnh tiên phụ thể, cũng tổn thương nguyên khí.

Thế nhưng Tiểu Lôi cũng không sao cả, thiên hạ rộng lớn, quả thực tìm không ra một người có nguyên khí như hắn. Nguyên khí của hắn phải dựa vào pháp thuật cấm chế mới có thể tổn hao.

Phía dưới đánh một trận đinh đinh đang đang, cương tiên của Uất Trì Cung cũng bị đánh bay, môn thần mặc dù có thể giá lâm, nhưng dù sao chỉ là linh thể hạ phàm, pháp khí cương tiên văng đi, lập tức biến thành kim quang tiêu thất. Uất Trì Cung mất vũ khí, mặc dù tức giận, nhưng cũng không thể làm gì, đành thở dài một tiếng, cơ thể chợt tiêu thất. Còn lại môn thần Tần Quỳnh một mình độc chiến Quan Vương, không đến một lát, đã bị một đao chém vào kim giản, người văng vào cánh cửa, nhất thời tiêu thất.

Tiểu Lôi cười ha ha, nghĩ thầm: Quan Nhị Gia đúng là Quan Nhị Gia…… Mẹ.

Mẹ, nếu lão tử có thể thỉnh Lữ Bố xuống, không phải càng mạnh sao?

Bất quá tên Lữ Bố hình như sau khi chết không trở thành thần tiên, cho nên thỉnh không được.

Nghĩ đến đây, chỉ thấy phía dưới nhục thân Tiểu Lôi đột nhiên dường như đang tiết khí, cơ bắp bành trướng tựa như khí cầu xì hơi co lại, cơ thể cũng trở lại bình thường, Tiểu Lôi biết thời gian phụ thể đã hết, vội vàng đi xuống, hồn phách về tới nhục thân, nguyên thần quay lại, lúc này mới đem trường đao trong tay quăng xuống, thanh đại đao lại vỡ tan, biến thành một đám mảnh vỡ.

Tiểu Lôi thở dài: "Dù sao cũng là phàm thiết, chịu không được vũ khí pháp bảo của môn thần. May mắn Quan Lão Gia hạ phàm, còn có đao hồn đi theo, đao hồn của Quan Vương Đao cũng phụ xuống thanh đao này, mới có thể chịu được vũ khí của hai chính bài thần tướng."

Hắn tiện tay đem chuôi đao còn lại quăng đi, cười nói: "Hắc, phá đao này vốn bất quá là thế thân Quan Vương Đao thôi, hôm nay ngươi mặc dù gãy trong tay ta, thế nhưng ta cũng cho ngươi thật sự làm Quan Vương Đao chân chính một lát, cũng không uổng công."

Hắn tiến vào đại môn, còn không quên làm mặt quỷ với hai bức họa môn thần trên cửa, chợt động tâm, dứt khoát xé bức họa môn thần trận đi, lúc này mới hài lòng, bước vào.

Hắn vừa đi vào, lập tức quát: "Có người không? Lão đạo sĩ đại đạo sĩ hay là tiểu đạo sĩ, mặc kệ lớn nhỏ, cũng phải ra gặp khách nhân chứ."

Hắn vốn không định che dấu tung tích, dù sao bên ngoài đã đánh một hồi, sớm đã kinh động bên trong, nhưng gọi hai câu, lại không có một người trả lời.

Tiểu Lôi thầm cười lạnh, nghĩ thầm mặc kệ các ngươi làm cái gì, tiểu gia hôm nay cũng phải quét sạch đám hỗn đản các ngươi.

Nói xong, hắn băng qua sân, đến chính đường, hắn đẩy cửa, chân vừa bước qua ngưỡng cửa, lập tức cảm thấy trong phòng truyền đến một cổ hàn khí uy nghiêm đáng sợ làm sau lưng phát lạnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chí Tôn Vô Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook