Chí Tôn Vô Lại

Chương 44: Thâu nội y đích ()thượng

Khiêu Vũ

08/04/2013



Mọi người trong lòng nghi hoặc, nhịn không được dò hỏi Tiểu Lôi, nhưng hắn lại lắc đầu không nói, sắc mặt lộ vẻ nghiêm túc, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: "Đêm nay nghe ta là tốt rồi, chuyện khác đừng hỏi. Nếu thấy có chuyện gì kỳ quái, cũng đừng kêu to !"

Trong những người này chỉ có Lôi Hống thật sự thấy qua bản sự của Tiểu Lôi, hắn nhịn không được muốn hỏi, nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của Tiểu Lôi, rốt cuộc ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Suốt buổi chiều, dưới sự chỉ đạo của Tiểu Lôi, ba người Lâm San San, Như Hoa, Lôi Hống, đem các thứ chăn mền trong phòng ra đại sãnh. Như Hoa mặc dù trong lòng có chút bất bình, nhưng vì Lâm San San đối với Tiểu Lôi cực kỳ vâng lời, nàng cũng đành phải ngậm miệng lại không nói. Tiểu Lôi một mình bận rộn tại chiếc bàn ở đại sảnh. Các thứ đồ làm phép, hắn âm thầm dấu trong túi Càn khôn, lúc này lại lấy ra. Ba người kia lấy làm kỳ quái, sao không hề thấy Tiểu Lôi mang theo thứ gì, bây giờ cũng không biết hắn từ đâu lấy ra rất nhiều thứ lộn xộn.

Tiểu Lôi cẩn thận vẽ ba tấm linh phù, thở dài, trong lòng thầm nghĩ: “Thật vất vả mới từ chỗ Tiêu Dao tử vơ vét được cực phẩm chu sa a, họa ra vài tấm linh phù hạ cấp, thật là đại thiệt thòi. Phải tìm biện pháp gì đó bù đắp chỗ tổn thất này mới được.

Nghĩ vậy, ánh mắt nhịn không được liền hướng về Lôi Hống đang dọn dẹp thứ gì đó ở đại sảnh, Lôi Hống nhất thời cảm thấy trong lòng phát lạnh, cơ thể to lớn lại có thể trở nên cực kỳ nhanh nhẹn, vội vàng chạy lên lầu, không dám để Tiểu Lôi nhìn thấy.

Tiểu Lôi lại đem ra một tấm ngọc bài trơn bóng, đó là vật thắng cược từ trong tay Khinh Linh Tử lão quái vật tại Nga Mi sơn.

Kể ra, Khinh Linh Tử cái lão gia hỏa đó tính tình thật sự rất …… rất nhàm chán !

Có một hôm. Lão kéo Tiểu Lôi đi đếm trên một thân cây có bao nhiêu nhánh cây, hai người đánh cược kết quả là chẳn hay lẻ, cuối cùng hai người đếm đến ba ngày ba đêm mới xong. Do Tiểu Lôi vụng trộm dấu đi một cây nhánh cây, mới từ Khinh Linh Tử, lấy được tấm ngọc bài này.

Nghe nói này ngọc bài có công hiệu tránh tà ma, các loại tà ác cô hồn dã quỷ cấp thấp, yêu ma quỷ quái, đến gần không được, dùng để phòng thân là rất tốt.

Hắn mân mê trong tay, nghĩ ngợi, rồi lặng lẽ quay sang Lâm San San, trịnh trọng đem ngọc bài đặt vào tay nàng, hạ giọng nói: "Cô giữ cái này bên mình, đến tối thì đeo vào, tuyệt đối không được tháo xuống."

Lâm San San mặc dù không biết Tiểu Lôi vì cái gì đột nhiên tặng cho mình thứ gì đó, nhưng thấy vẻ mặt trịnh trọng của hắn. Trong lòng càng thêm vui sướng, lập tức cất đi, ánh mắt nhìn Tiểu Lôi nhịn không được liền lộ ra vài phần si mê. Tiểu Lôi âm thầm thở dài, trong lòng cũng có chút tư vị phức tạp, chỉ là nhất thời cũng không rõ.

Đợi đến lúc trời tối, mấy người mới dọn xong xuôi. Như Hoa nhìn khắp đại sảnh, kêu lên: "Tiểu Lôi, ngươi rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì đây ?"

Chỉ thấy trong đại sảnh, trên cánh cửa, cửa sổ, đều bị dán một tấm linh phù, trên linh phù đều dùng hồng sắc chu sa vẽ ra mấy chữ nguệch ngoạc, Tiểu Lôi trên vành tai còn dắt theo một cây bút chu sa, trong tay cầm thanh kiếm gỗ đào, đem cái bàn trước mặt làm thành một pháp đài tạm thời.

Chỉ thấy Tiểu Lôi đơn thủ cầm kiếm gỗ đào, tay kia cầm một linh phù đạo gia, trong miệng niệm niệm vài câu, đột nhiên cổ tay run lên. Vài tiếng xọat xọat vang lên, linh phù đột nhiên bị thiêu cháy, trong tay hắn phụt ra một ngọn lửa rồi hóa thành một đạo sương khói màu xanh bay lên.

Tiểu Lôi lập tức ngưng thần nhìn đám sương khói đó, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc.

Chỉ thấy kia đám sương khói ngưng tụ không tiêu tan, bay lên trần của đại sãnh, nó dần dần ngưng tụ tới chiếc đèn treo trên trần, rồi mới chậm rãi tản mất.

Trong mắt Tiểu Lôi hiện lên tinh quang, lập tức chỉ vào chiếc đèn treo, quát: "Lôi Hống, lên đem cái đó đèn đó xuống ! Xem bên trong có gì !"

Lôi Hống lập tức lấy cái cái ghế đứng lên, dùng sức kéo chiếc đèn thủy tinh, nhìn vào, kêu lên: "A ? Trong này có một cái phong linh !"

Tiểu Lôi gật gật đầu: "Phải rồi ! Quả nhiên là cái này."

Hắn đi tới, nhận lấy đèn treo trong tay Lôi Hống, từ đèn treo lấy ra một chuỗi phong linh nhỏ, chuỗi phong linh đó cũng không biết treo bao lâu, bên trên đầy bụi bặm. Nhìn kỹ, chỉ thấy trên phong linh cũng được dùng thứ gì đó vẽ vài ký hiệu.

"Đây là cái gì ?" Người thứ nhất hỏi chính là Như Hoa, nàng tính tình nôn nóng, nhịn không được liền nói: "Ngươi hôm nay rốt cuộc đem cái quỷ gì ra diễn ?"

Tiểu Lôi cười hắc hắc: "Quỷ đem diễn sao ? Xem ra xác thực là 'Quỷ' diễn kịch."

Hắn tiện tay đem phong linh quăng vào thùng rác, phủi bụi trên tay, cười nói: "Các ngươi từng nghe nói qua trong nhà treo phong linh là ý tứ gì không ?"

Lâm San San ngẩm nghĩ, nói: "Lúc ta còn nhỏ, trưởng bối đã qua đời, đã thấy người lớn treo ở nhà một phong linh, nói là có thể chiêu thỉnh âm linh ……"

Tiểu Lôi gật đầu, nói: "Không sai, một ít pháp thuật huyền môn sơ đẳng, cũng được lưu truyền trong những người bình thường. Dân gian cũng lưu truyền có phong linh treo trong nhà có thể chiêu thỉnh thần linh hoặc là âm linh tiến đến…… nhưng kiến giải này đại đa số đều là lầm lẫn."

Hắn đi tới trước mặt mọi người, mĩm cười, nói: "Theo ta biết, trong pháp thuật đạo gia, quả thật là có dùng một loại pháp khí gọi là 'Kim Cương Linh', chuyên môn chiêu thỉnh thần linh trợ giúp. Nhưng điều kiện để sử dụng loại 'Kim Cương Linh' này, người sử dụng phải có pháp lực nhất định mới được, người thường lại không dùng được." Hắn chỉ vào cái lục lạc trên trần mình đã treo buổi chiều, cười nói: "Đó là ta treo lúc chiều, là 'Kim Cương Linh' chân chính."

Hắn tiếp tục cười nói: "Nhưng treo loại kim cương linh này cũng phải chú ý. Tối trọng yếu, nơi treo tuyệt đối không thể sai ! Chúng ta xem phong thủy một căn nhà, muốn tính toán 'Cát Vị' và 'Hung Vị' trong nhà. Tỷ như ta treo cái lục lạc này, tính toán 'Cát Vị' nhà này, tại chỗ đó treo lục lạc, có thể tăng lên chánh khí tài khí trong nhà, khiến cho nhân khí trong nhà tăng lên, khí vượng nhân vượng. Nhưng nếu treo tới 'Hung Vị'……"

Hắn chỉ cái đèn vừa rồi bị Lôi Hống lấy xuống, cười lạnh nói: "Cái gọi là 'Hung Vị', nhất định là 'Lục Sát Vị', chính là trong phòng âm khí tối thịnh, vị trí hung hiểm nhất ! Tại vị trí này treo 'Kim Cương Linh', nếu là một người thường không có pháp thuật treo lên còn đỡ, nhiều nhất cũng là buổi tối sẽ hấp dẫn một ít cô hồn dã quỷ lảng vảng mà thôi, sau một thời gian dài sẽ tản đi …… nhưng nếu, là một người có pháp lực treo kim cương linh tại vị trí này …… hắc hắc ……"

"Chuyện đó sẽ thế nào ?" Như Hoa trợn mắt.

Tiểu Lôi ngưng cười, nghiêm mặt nói: "Cũng phải xem kẻ treo lục lạc pháp lực như thế nào, nếu chỉ là pháp lực bình thường, cũng bất quá là gọi đến vài ác quỷ, hoặc là gọi đến vài yêu quái chuyên môn hấp thực âm khí… nếu …… nếu là pháp lực hơn người, hắc hắc, vậy người ở trong nhà, sẽ nảy sinh vận rủi bất ngờ, sinh vật trăm thước chung quanh sẽ không sinh sản, cây cỏ không mọc ! Còn có …… chủ nhân, sợ rằng đều sẽ đoạn tuyệt đường con cái ! Còn sẽ có ác quỷ yêu vương ngàn năm bị hấp dẫn tới, đến lúc đó, người và gà chó trong nhà cũng không còn ! Người lạ không tới gần được !"



Mọi người nghe hắn nói khủng bố như vậy, đều biến sắc.

Tiểu Lôi thở dài: "Ta hôm nay vừa tiến đến liền cảm thấy trang viên này có chút cổ quái, nhưng rốt cuộc cổ quái tại địa phương nào, ta lại không rõ. Mặc dù ta học một ít pháp thuật, nhưng dù sao chưa có kinh nghiệm a, thiếu chút nửa đã bị đánh lừa ! Hừ hừ !"

Hắn đẩy ra cửa sổ, chỉ vào bãi cỏ bên ngoài biệt thự, lạnh lùng nói: "Các ngươi xem ! Bãi cỏ chung quanh đều là mới trồng ! Đều là mới nhổ lên, đều là cỏ mới ! Ngay cả đất cũng rất xốp, nhất định vừa mới dời đi không lâu ! Lôi Hống, ta hỏi ngươi, trong nhà của ngươi cũng có bãi cỏ, bao lâu chỉnh sửa một lần ?"

"A, một năm cũng chỉ một lần thôi."

"Đúng rồi." Tiểu Lôi cười nói: "Ta cũng nghe nói, cho dù là chỉnh sửa bãi cỏ, cũng hơn phân nửa là vào mùa thu, mùa đông, người có tiền mới có thể lấy tiền đem bãi cỏ chung quanh trang viên làm mới, bởi vì vào lúc thu đông cỏ cây khô héo, nhìn qua không đẹp. Nhưng bây giờ ngày xuân vừa qua khỏi, đúng là mùa, vạn vật sống lại, xuân về hoa nở, căn bản không cần phải lấp đất trồng cỏ mới a ?"

Hắn vừa nói như vậy, tất cả mọi người lập tức hiểu được vài phần. Quả nhiên bên ngoài bãi cỏ tươi mới, vừa thấy nhất định là dời đến không lâu. Nhưng bây giờ lại không phải thu đông, nơi này xung quanh không có bóng người, bãi cỏ ngày thường cũng không ai giẫm lên, làm gì phải tu sửa ?

"Lôi Hống, nơi này hết thảy chuyện thường tình hàng ngày, đều là do Phương bá đó quản lý sao ? Kinh phí bảo vệ trang viên này, cũng trong tay hắn a ?"

Lôi Hống gật đầu nói: "Đúng vậy, có một tài khỏan do Phương bá quản lý, mỗi mùa đều sẽ có một khỏan tiền gửi vào tài khỏan. Phương bá đã làm vài chục năm trong nhà ta, chúng ta rất tín nhiệm hắn."

"Hừ ……" Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: "Còn chuyện này, hôm nay Phương bá đó chỉ là đến đưa thứ gì rồi đi. Hắn ở một căn nhà nhỏ bên ngoài trang viên sao? Vì cái gì không cho hắn ở tại chỗ này?"

Lôi Hống ngẩm nghĩ: "Nguyên bản là để hắn ở tại chỗ, nhưng là hắn không thích. Mặc dù Phương bá chỉ là người làm công chúng ta thuê đến, nhưng là chúng ta cho tới bây giờ không coi hắn là ngoại nhân. Chỉ là hắn muốn ở nhà của người làm bên ngoài, không muốn ở chổ này."

Tiểu Lôi gật đầu, lạnh lùng nói: "Vậy thì sự việc đã rõ ràng rồi."

Lôi Hống biến sắc nói: "Ngươi nói Phương bá? Ông ấy là người làm lâu năm của nhà ta, sẽ không ……"

Tiểu Lôi lắc đầu: "Không cần nhiều lời, ngươi nếu thuận tiện, lập tức điện thoại cho tỷ tỷ ngươi, nói là muốn nàng tra chi tiêu chi tiết trong một năm của trang viên, thì hiểu được ngay."

Lôi Hống trên mặt có chút không tin, nhưng vẫn điện thoại, Tiểu Lôi chỉ là đứng ở bên cửa sổ, nhìn ánh tà dương ngoài xa.

Tà dương đỏ như máu, có vẻ đáng sợ. Dư quang của tà dương đem bóng núi kéo xuống, phảng phất trang viên dưới chân núi đều bao phủ trong bóng mờ.

Một lát sau, Lôi Hống buông điện thoại, nhíu mày nói: "Một chút cũng không sai. Trên sổ sách, bãi cỏ trang viên tu chỉnh thường ngày đều là thông qua một công ty chuyên nghiệp đến làm. Không có có cái gì khả nghi. Chi tiết chi ra cũng rất bình thường a."

Tiểu Lôi nhíu mày, đột nhiên cầm lấy điện thoại, trước tiên lật bản chỉ dẫn điện thoại, đem tra công ty chuyên môn phụ trách bãi cỏ trang viên, sau đó lại điện thoại đi.

Ba người bên cạnh đều nghi hoặc, nhìn Tiểu Lôi gọi điện thoại cho công ty kia, Tiểu Lôi vẻ mặt bình tĩnh, trong điện thoại chỉ là ân ân a a, vài phút sau, hắn sắc mặt hơi đổi, chậm rãi nói một câu: "Cám ơn các người."

Sau khi buông điện thoại, vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng, hắc hắc cười lạnh hai tiếng, nói ngay: "Sợ rằng ta đoán không sai !"

Hắn chậm rãi ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn trà trước mặt, chậm rãi nói: "Công ty đó nói, bọn họ mỗi tháng đều phái một nhóm người đến tu sửa một lần bãi cỏ và cây cối chung quanh, sau lại phát hiện nơi này thổ nhưỡng tựa hồ không thích hợp thực vật sinh sản, dứt khoát ở trang viên chung quanh trăm thước không trồng cây được, chỉ tu sửa bãi cỏ ! Bởi vì như vậy, chí phí sẽ ít đi ……"

Trong mắt hắn chớp động tinh quang: "Một tháng tu sửa bãi cỏ một lần ! Hắc hắc, thú vị a, quả nhiên thú vị a !"

"Nhưng …… như thế nào lại như vậy ? Trên sổ sách ……" Lôi Hống ngạc nhiên nói.

Tiểu Lôi lắc đầu: "Ngu a, người của công ty nọ nói, mỗi tháng đều có một tài khỏan khác chi ra tiền công tu sửa bãi cỏ cho công ty họ, hơn nữa …… đã được hai mươi lăm năm rồi !"

"Hai mươi lăm năm !!"

Ba người đồng thời kinh hô.

Tiểu Lôi lắc đầu, nói: "Đã như vậy, chuyện ta đã nói tuyệt đối không có nhầm lẫn. Ngôi nhà này bị người bày ra trận pháp cực kỳ âm tà, hắc hắc, Lôi Hống a, người nhà các ngươi, ngày thường đại khái là rất ít tới nơi này phải không ?"

"A, thường thì mỗi năm cũng chỉ tới một lần." Lôi Hống chậm rãi nói: "Hơn nữa, từ khi ta lớn lên, rất ít khi đến đây. Bình thường nhiều nhất lúc rãnh rổi, đến du ngoạn một chút, cũng rất ít khi nghỉ lại."

Như Hoa trừng mắt nói: "Chổ này các ngươi một năm chỉ dùng một lần ? Thiên a …… đã như vậy, còn đem một khỏan tiền lớn mà mua ? Chuyện này cũng quá xa xỉ a ??"

Tiểu Lôi cười hì hì, hạ giọng nói: "Tốt lắm, bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện này !"

Hắn nhìn Lôi Hống, hạ giọng nói: "Ai, cũng may mắn các ngươi ngày thường không ở chỗ này, nếu không nếu …… hắc hắc ……" Trên mặt hắn mặc dù là đang cười, nhưng hàn ý trong tiếng cười lại làm cho người ta nghe xong, trong lòng sợ hãi.



Như Hoa không nhịn được, nói: "Ngươi nói đáng sợ như vậy, chúng ta bây giờ đi thôi ! Đại tinh tinh không phải lái xe tới sao ? Chúng ta lập tức chạy ra đường ! Loại địa phương hoang vu hẻo lánh này, không ở cũng không sao !"

Tiểu Lôi liếc nàng: "Chạy ? Vì cái gì phải chạy ? Hừ, một trận pháp cỏn con, tiểu gia ta còn không để vào mắt, đêm nay các ngươi nghe ta, ta tự nhiên có thể giải quyết ……"

Hắn trong lòng lại nghĩ đến: thật vất vả tại Nga Mi sơn học được chút pháp thuật cổ quái, rốt cuộc có cơ hội có thể thi triển một chút, cơ hội khó được như vậy, sao có thể buông tha ?

Lâm San San sắc mặt trắng bệch, nhịn không được liền nhích sang Tiểu Lôi một chút, nhẹ nhàng nói: "Ta thấy hay là đi thôi. Anh nói nơi này tà môn như vậy, chúng ta không cần phải tìm phiền toái."

Lôi Hống thần tình buồn bực, đột nhiên hét lớn: "Mẹ nó ! Ta không tin ! Phương bá là người tốt, lúc nhỏ ông ấy đã ôm ta đi chơi trên núi. Hắn sẽ không làm hại nhà chúng ta !"

Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "Tri nhân tri diện bất tri tâm. Nếu không tin, vậy ngươi làm sao giải thích chuyện bãi cỏ bên ngoài ?"

Lôi Hống lắp bắp nói: "Có thể …… có thể là nơi này thổ nhưỡng không thích hợp cho cỏ sinh trưởng, phải thường thường bảo vệ ……"

"Hừ !" Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: "Hắn như thế nào không nói cho các ngươi ! Vì cái gì phải tự mình vụng trộm tìm tiền tu sửa ? Hơn mười lăm năm qua, chi phí tu sửa bãi cỏ ở đâu ra ?? Còn nửa, kim cương linh treo trên trần nhà là sao ?"

Lôi Hống lập tức câm miệng, một chữ cũng cũng không nói ra được, chỉ nắm chặt hai tay, trừng mắt nhìn Tiểu Lôi.

"Ta, ta gọi điện thoại nói cho tỷ tỷ biết !" Lôi Hống lập tức chụp điện thoại, muốn quay số.

Tiểu Lôi rất nhanh cướp lấy điện thoại, cười giả lả nói nói: "Cái này không cần."

Hắn đột nhiên trong lòng nghĩ ra, kéo Lôi Hống lại, hạ giọng nói: "Địa phương này ngày thường ngoại trừ người trong nhà các ngươi đến, còn có những người khác không ?"

"Có." Lôi Hống lập tức nói: "Này địa phương nguyên bản là nhà chúng ta và nhà Điền thúc thúc cùng mua, chúng ta hai nhà thâm giao, địa phương này tính là hai nhà cùng đứng tên. Ngày thường ta rất ít đến, dù sao loại sự tình du sơn ngoạn thủy, một người thô lỗ như ta cũng không quá thích. Nhưng thật ra ……"

Nói đến nơi này, Lôi Hống trợn mắt.

Tiểu Lôi cười lạnh: "Nhưng thật ra người nhà Điền Chấn thường thường tới nơi này nghĩ ngơi, đúng không ? Đặc biệt là Điền Kha Nhi tiểu thư, nữ hài tử a, đặc biệt là tính cách nữ hài tử của nàng, nhất định rất thích địa phương sơn minh thủy tú. Nàng có phải là thường thường đến địa phương này ở lại ?"

Lôi Hống lắp bắp nói: "Không, không riêng gì Kha Nhi muội muội …… là …… điền thúc thúc trước kia, cũng thường thường tới nơi này, còn có mẫu thân kha nhi, bà rất thích hội họa, trong một năm thật ra cũng có gần phân nửa thời gian thích ở chỗ này …… sau đó ……"

Nói xong, Lôi Hống sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, ngữ khí cũng càng ngày càng ngưng trọng, rốt cuộc, hắn đột nhiên kinh hô một tiếng, thần tình rung động, giương mắt nhìn Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi nheo lại ánh mắt: "A, đúng là một độc kế tuyệt tử tôn ! Hắc hắc ……"

Hắn thở dài: "Nói vậy mẫu thân Điền Kha Nhi, đã không còn ở nhân thế sao ? Ta hỏi ngươi, mẫu thân nàng, khi còn sống có phải là yếu ớt bệnh họan ?"

"Phải…… chỉ là tất cả mọi người nghĩ rằng, nàng bởi vì ở chỗ này điều kiện quá kém, ngày thường dưới chân núi khí ẩm quá nặng, nhập vào cơ thể, thân thể quá yếu. Cho nên, khi sinh hạ Kha Nhi, lão nhân gia không lâu sau qua đời."

Tiểu Lôi gật đầu, tiếp tục hỏi: "Kha nhi thì sao ? Nàng cũng không khỏe ?"

"Đúng vậy, nàng từ nhỏ thì có chút yếu đuối, hơn nữa điền thúc thúc nóit, kha nhi cơ thể không tốt, hắn nguyên bản muốn cho kha nhi học một ít gia truyền công pháp kiện thể, nhưng lại không được, kha nhi cơ thể tiên thiên quá yếu, không có cách nào khác luyện võ ……"

Lôi Hống càng nói thanh âm càng thấp, trên mặt vẻ mặt dần dần lộ ra vài phần kinh hãi……

Bên cạnh Như Hoa và Lâm San San sắc mặt cũng hoảng sợ, Lâm San San nhịn không được nhớ tới Tiểu Lôi lời nói mới rồi:

"Chủ nhân ngôi nhà, sợ rằng đều sẽ đoạn tuyệt đường con cái !"

Tiểu Lôi thở dài nói: "Điền gia bây giờ chỉ có Kha Nhi một nữ hài, ngay cả con trai cũng không có, kha nhi mẫu thân cũng qua đời …… hắc hắc, chiêu này quá độc, tuyệt hộ độc kế a !"

Hắn đột nhiên nhịn không được lại nói: "Người có tiền, muốn tìm một nữ nhân sinh con trai không phải là rất dễ dàng sao ?"

Lôi Hống ngắt lời: "Không, không phải, Điền thúc thúc sẽ không tái gia …… lúc trước mẫu thân Kha Nhi qua đời, hắn đã phát thệ."

Tiểu Lôi cười hắc hắc hai tiếng, cũng không nói nửa.

Hắn đột nhiên trong lòng nghĩ đến một ý niệm kỳ quái…… Lôi Hống tỷ tỷ, một người tinh minh như vậy …… chẳng lẻ này sự tình này có thể lừa được nàng nhiều năm như vậy sao ?

Trang viên này là hai nhà cùng mua, Phương bá đó nhìn như là người của Lôi gia…… chẳng lẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chí Tôn Vô Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook