Chí Tôn Vô Lại

Chương 263: Tính kế

Khiêu Vũ

08/04/2013



Khoảng cách vài trăm mét, trong mắt Tiểu Lôi cùng Diệu Yên cũng bất quá là một cú nhảy mà thôi. Hai người không đợi Đan Hà Tử kia nói xong, đã lao xuống trước, song song bay vào rừng. Chỉ là mới vừa tới gần chiến trường, lại cảm thấy một cỗ hàn khí dầy đặc ập tới.

Tiểu Lôi trong lòng rùng mình, đưa tay nắm lấy Diệu Yên, ánh mắt có chút khác thường: “Kiếm khí này thật mạnh quá.”

Càng đi về phía trước, lại thấy cây cối xung quanh lá cây xào xạc, sau đó đều hóa thành những mảnh vụn nhỏ tung bay khắp nơi! Kiếm khí kia không ngờ lại tràn ngập cả khu rừng, từng tia từng tia tán phát ra. Càng gần tới chỗ hai người đang giằng co, kiếm khí kia càng phát ra lợi hại.

Đợi đến khi Tiểu Lôi cùng Diệu Yên rốt cuộc tới gần được khoảng rừng đã bị san bằng, hai người bọn họ lúc này mới thấy rõ ràng hai người đang đối chọi nhau....

Quả nhiên người có mái tóc dài kỳ lạ kia là một nữ nhân, chính là Tiên Âm!

Cho dù ba năm không gặp, Tiên Âm vẫn giữ được dung nhan xinh đẹp thanh lệ của nàng ta mà Tiểu Lôi gặp được lần đầu tại Vạn Tiên đại hội năm đó. Chỉ là khuôn mặt kiều diễm động lòng người kia lại ẩn tàng một tầng sát ý nhàn nhạt. Thân hình thướt tha vẫn khoác lên một bộ trường bào trắng như tuyết, như ẩn như hiện.

Thay đổi duy nhất là mái tóc của Tiên Âm. Ba năm không gặp, mái tóc nàng so với thân người còn phải dài hơn! Lúc này kiếm khí tung hoành, kình khí bắn ra bốn phía, mái tóc dài phía sau đầu của nàng chỉ dùng một vòng vàng đơn giản buộc lại, nó tung bay, tựa hồ như một cây hồng trần nghi trượng mềm mại....

Nàng đứng tại chỗ, cả người trên dưới bao phủ trong một vòng kim quang nhàn nhạt, toàn thân tỏa sáng, lại thêm khuôn mặt lạnh lùng kia, thật như một tiên tử bất khả xâm phạm.

Còn đối thủ đứng đối diện với nàng, trong tay cầm một thanh trường kiếm kỳ dị.

Nói ‘kỳ dị’ là bởi vì Tiểu Lôi cùng Diệu Yên không cách nào nhìn rõ ràng được hình dáng của thanh trường kiếm đó. Bởi vì... vật kia rõ ràng chỉ là một luồng kim sắc hỏa diễm.

Cả thân kiếm đều là ngọn kim sắc hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt, tựa hồ vung tay lên là có thể thiêu đốt thiên địa thành tro bụi.

Người cầm kiếm kia cũng là một nam tử bộ dáng thanh kỳ. Người này khoác một tấm trường bào cổ đơn giản, đầu tóc rối bời, đến nửa khuôn mặt đều bị mái tóc rối kia che đi. Cặp mắt dưới mái tóc kia, bạo phát ra ánh quang mang hưng phấn, tập trung gắt gao lên người Tiên Âm! Trông hình dạng người này chắc khoảng bốn mươi tuổi... Bất quá phần lớn người tu hành hầu hết đều có phương pháp trường thọ. Tiểu Lôi đã biết người này là truyền nhân của Lăng Tiêu Tử, vậy sợ rằng cũng phải ba trăm tuổi rồi.

Càng khiến Tiểu Lôi thêm kinh ngạc chính là thanh hỏa kiếm đang cháy hừng hực trên tay người này. Vì kiếm khí đầy trời chung quanh hắn lại không phải tán phát ra từ thân kiếm trong tay.

Lá rụng bay múa đầy trời, kình phong bắn ra bốn phía. Người này đứng đối diện Tiên Âm, ngạo nghễ mà đứng. Thân thể hắn tựa hồ đứng ngay giữa một không gian! Mọi thứ chung quanh hết thảy dường như đều vận chuyển theo hắn. Toàn thân trên dưới không chỗ nào không toát ra một cỗ khí tức lăng lệ cường đại.

Cả người hắn tựa hồ như một thanh lợi kiếm giết người đã ra khỏi vỏ.

“Thân bất động mà lại tán phát ra kiếm khí đầy trời.... Tạo nghệ sử kiếm của người này thật sự là kinh khủng.” Tiểu Lôi thở dài. Hắn cùng Diệu Yên cũng không lập tức đi tới, mà chỉ đứng ở xa xa bên cạnh đấu trường của hai người đó.

Bởi vì hai người giữa sân, mặc dù đứng bất động, kỳ thật là đang tụ khí chờ đợi. Không ra tay thì thôi, đã ra tay rồi thì chính là một kích kinh thiên động địa.

Tiểu Lôi cùng Diệu Yên đều biết, giờ phút này hai người bọn họ không thể đi tới. Nói không chừng, ngược lại còn khiến dẫn động cuộc đấu, quá nửa là có thể khiến cho pháp lực toàn thân của hai cao nhân đang tụ tập hàng nửa ngày, theo phản xạ mà công kích.

“Người này không đơn giản.” Tiểu Lôi thở dài: “Hắn không ngờ dùng thân tu kiếm. Kiếm bất động mà thân lại dẫn kiếm khí, đã tu luyện tới cảnh giới ta là kiếm, kiếm là ta. Hắn bây giờ dù trong tay không có bảo kiếm, dựa vào nhục thân của hắn, cũng có thể thi triển ra kiếm thuật lăng lệ nhất! Đáng tiếc... đáng tiếc....”

Diệu Yên đưa mắt nhìn Tiểu Lôi một cái rồi truyền âm nói: “Đáng tiếc gì?”

Tiểu Lôi lần này không quay đầu lại nhìn thê tử của mình, ánh mắt vẫn không chuyển mà nhìn chằm chằm vào hai người ở xa xa, trả lời: “Hắn dùng thân tu kiếm, tự nhiên là ngày thường hắn chứa đựng rất nhiều kiếm khí trong cơ thể. Loại pháp môn tu luyện này có một chỗ tốt. Chính là, dùng thân tu kiếm, có thể tụ tập kiếm khí. Lúc luyện thành, nếu một khi đột nhiên liều mạng, có thể phát ra kiếm khí mà hắn khổ công tụ tập mười năm hoặc vài chục năm, toàn bộ phóng thích ra... Uy lực đến cỡ nào cơ chứ a!!”

“Thế nhưng... loại phương pháp tu hành này cũng có khuyết điểm trí mạng! Trước nhất là bắt đầu tu luyện cực kỳ khó khăn. Cảnh giới kiếm đạo nếu không đủ, kiếm khí trong cơ thể nếu không cẩn thận sẽ phân thây mình. Thứ hai, chính là loại dùng thân tu kiếm này chẳng những chỉ dùng đến nhục thân, mà đồng thời cũng phải dụng tới đạo căn của mình! Kiếm khí trong cơ thể chứa đựng càng nhiều, biến hóa trong người càng lớn... Thử nghĩ xem, tu luyện tới cảnh giới cao, cả người tựa hồ biến thành một thanh kiếm sắc bén, lạnh như băng... làm gì còn hưởng thụ? Thứ ba ư, chính là thống khổ... Đây là một quá trình chịu đựng... Dùng thân tu kiếm, kỳ thật là ‘dùng thân tàng kiếm’, đem vô số kiếm khí ‘giấu’ vào cơ thể... Loại thống khổ này sao có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả được? Không tin thì tùy tiện tìm một người, không cần phải dùng kiếm mà chỉ dùng một cây bút đâm vào trong người hắn, sau vài mươi năm mới rút ra... Đó mới chính là mùi vị này.”

Tiểu Lôi thấp giọng nói xong, lại thở dài: “Cho nên người dùng thân tu kiếm, ta xem ra, đều là một đám quái vật. Đổi lại là ta, ta sẽ không nguyện ý đem mình biến thành một khối kim loại lãnh khốc lạnh lùng băng lãnh như vậy.”

Diệu Yên nhìn người kia, ánh mắt không khỏi than thở, thấp giọng nói: “Phu quân, còn có một điều, chàng còn chưa nói....”

Tiểu Lôi gật đầu: “Không sai, loại dùng thân tu kiếm này, tương lai nếu gặp phải địch nhân cường đại không thể địch nổi, có thể dứt khoát phóng thích kiếm khí chứa đựng trong thân hơn mười năm, uy lực chỉ sợ vô cùng kinh người! Chỉ cần đối phương không phát hiện ra, cho dù là địch nhân mạnh hơn mình một chút, dám chắc là sẽ chết không có chỗ chôn! Bất quá đó là chiêu số liều mạng khi không còn đường nào khác. Bởi vì một khi kiếm khí trong thân phóng thích ra hết... người dùng thân tụ kiếm, bản thân cũng xong rồi.”

Diệu Yên cũng nói: “Có thể cam tâm dùng thân tu kiếm, nhất định là nội tâm đối với kiếm đạo cực độ cuồng nhân, là người mà bản thân phải có nghị lực phi thường! Nam nhân giao chiến với Tiên Âm này, kiếm đạo xem ra vị tất đã kém hơn so với Lăng Tiêu Tử năm đó.”

“Nhưng mà còn có chút đáng tiếc... Hắn tựa hồ vẫn chưa chính thức đạt tới cảnh giới hoàn mỹ....” Tiểu Lôi thở dài: “Bây giờ hai người đều là đang tụ lực chờ phát động. Hắn lại chịu không được lực dẫn phát của Tiên Âm, kiếm khí toàn thân đã không ngừng tán ra... Đó chính là bộ dáng còn chưa nắm giữ được kiếm khí trong cơ thể tới mức thu phát tùy tâm, lô hỏa thuần thanh.”

Nhưng mà thuyết pháp này của Tiểu Lôi không khỏi có chỗ lệch lạc.



Người giằng co với Tiên Âm đúng là truyền nhân của người được công nhận đứng đầu kiếm đạo năm đó Lăng Tiêu Tử, đạo hiệu là ‘Việt Sư’, chỉ bởi vì hy vọng cả đời hắn là tạo nghệ kiếm đạo có thể siêu việt hơn sư tôn đã sớm thành tiên Lăng Tiêu Tử của hắn.

Nhưng hắn lúc này còn đang ra sức giằng co cùng Tiên Âm. Toàn thân đã phát ra kiếm khí, nhưng cũng không phải là hắn không khống chế thành thục được kiếm khí.

Mà là vì pháp lực của Tiên Âm mạnh hơn hắn nhiều lắm.

Phải biết rằng, mặc kệ Lăng Tiêu Tử năm đó hay Việt Sư bây giờ, mặc dù đều là quái tài khổ tu kiếm đạo, nhưng cũng chỉ là chung tình đối với kiếm đạo, còn đối với các đạo pháp tu hành khác thì lại không quá để tâm.

Nên biết, đạo pháp người phương đông tu hành, bao la vạn tượng. Từ phương pháp thổ nạp luyện khí bồi đắp căn cơ, cho tới các loại công pháp huyền môn chính tông, giai đoạn tu pháp, ngoài ra còn có dược lý châm thạch, luyện chế đan dược, kỳ môn bát thuật, phong thủy tướng học, thỉnh tiên vấn thiên, tứ tượng ngũ hành, đằng vân giá vũ, phi thiên chi thuật, ....vân vân và vân vân, hết thảy đều bao gồm một chữ ‘đạo’ trong đó.

Nếu không, ngươi cho là thần tiên dễ làm lắm sao?

Về phần kiếm thuật kiếm đạo, cũng bất quá là một bộ phận trong đó mà thôi.

Thậm chí trong lòng đại đa số người tu hành, kiếm đạo mặc dù là lợi khí, nhưng vị tất đã là then chốt trọng yếu nhất.

Đại đa số người tu hành, đạo cơ công pháp trọng yếu nhất, cũng chính là coi pháp lực tu vi cao hay thấp.

Cho nên gọi là ‘công pháp vi bổn, thuật pháp vi dụng’ (công pháp làm gốc, thuật pháp mới sử dụng được). Tu luyện ra pháp lực cường đại mới là trụ cột. Còn mấy cái pháp thuật thần kỳ, cũng chỉ là thủ đoạn mà thôi. Còn kiếm đạo, cũng bất quá là một trong mấy loại thần tiên pháp thuật mà thôi.

Bất kể Lăng Tiêu Tử năm xưa, hay là Việt Sư bây giờ, đều là kỳ tài để luyện kiếm đạo. Tạo nghệ kiếm đạo tự nhiên là đăng phong tạo cực, vẫn luôn đứng đầu thiên hạ... Nhưng các bản lãnh khác, lại rất bình thường thôi.

Ví dụ như người tu hành thiên hạ xem trọng cực độ, thậm chí đặt ‘đạo cơ công pháp’ ở vị trí thứ nhất, thì ở hạng mục số một này, hai thầy trò bọn họ chỉ là bình bình. Đương nhiên, bình bình ở đây chỉ là so với mấy người cao nhân khác.

Từ công pháp cơ bản mà xét, Tiên Âm tu hành chính là chính tông ‘Diệu Tự Quyết’ của Tiên Sơn phái. Môn ‘Diệu Tự Quyết’ này thân là tuyệt học trấn phái lưu truyền ngàn năm của Tiên Sơn phái – một trong tam đại tông phái chánh tông, tự nhiên là cực kỳ lợi hại! Đương nhiên là công pháp tu hành đỉnh điểm đương thời. Nàng tu luyện mấy trăm năm nay thành một thân pháp lực tu vi cực kỳ thâm hậu! Lại được hưởng dụng qua mấy viên ‘hóa vũ đan’, đơn thuần chỉ nhìn cảnh giới pháp lực của nàng mà nói, đã nghiễm nhiên leo lên hàng đầu trong thiên hạ.

Về điểm này thì không thể nghi ngờ, thầy trò Lăng Tiêu Tử cùng Việt Sư tụt lại đằng sau xa lắm. Nhất môn công pháp tu hành của Lăng Tiêu Tử mặc dù không thể nói là kém, nhưng nhiều nhất chỉ có thể xem như là công pháp hạng nhì trong giới tu hành mà thôi. Cho nên, khổ tu cả đời, kiếm đạo của Lăng Tiêu Tử đã tới cảnh giới mà Khinh Linh Tử cũng không thể áp chế được, nhưng lại vẫn không cách nào tu thành đại đạo! Kiếm đạo của hắn tuy mạnh, nhưng pháp lực tu vi lại khiếm khuyết rất nhiều.

Lại càng không cần nói là các tu hành giả khác đều am hiểu pháp bảo đan dược... Bọn họ nếu một lòng tu kiếm, vậy tự nhiên là khinh thường sử dụng các thứ pháp bảo, pháp bảo duy nhất của toàn thân là ‘kiếm’.

Với họ cái gì mà ngũ hành kỳ môn trận pháp, dược lý luyện đan, lại càng hoàn toàn không chuyên.

Ngự phong thuật của Lăng Tiêu Tử năm xưa, thậm chí còn kém cả một cao thủ Tu Pháp Kỳ bậc trung.

Lúc này hai người giằng co, Việt Sư lập tức âm thầm phải chịu thiệt thòi vì pháp lực của mình không bằng đối phương.

Tiên Âm dù chỉ nhẹ nhàng linh hoạt đứng trước mặt hắn, nhưng trong mắt Việt Sư, nữ nhân này toàn thân toát ra một sức ép kinh khủng mà không hề bị tán phát ra ngoài.

Hắn thậm chí có thể cảm giác được linh cảm của đối phương đang toàn bộ tập trung vào khắp người mình! Bản thân mình chỉ cần động đậy một chút là đối phương lập tức có thể toàn công phát động! Mỗi biến hóa của mình, đều chạy không thoát linh giác của đối phương.

Chỉ vì pháp lực của chính mình còn yếu hơn đối phương rất nhiều.

Mắt thấy chung quanh đã bị khí tức của Tiên Âm bao phủ. Mặc dù nhìn không thấy, sờ không được, nhưng sớm đã bao phủ xung quanh mình, đem mình vây chặt ở trong đó.. Việt Sư thậm chí tựa hồ cảm giác được bản thân như là một con côn trùng nhỏ bị vướng vào màng nhện... Linh giác bản thân, căn bản không cách nào thám sát được biến hóa xung quanh. Tất cả linh giác đều bị pháp lực cường đại của đối phương thôn phệ.....

Cho nên, hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn phát kiếm khí trong cơ thể, tán phát ra từng chút một, miễn cưỡng đối kháng lại pháp lực cường đại của Tiên Âm đang mang đến áp bức cho mình.

Tiểu Lôi và Diệu Yên còn đang do dự thì lại nghe từ phía sau truyền đến tiếng cười của Cổ Chung hòa thượng: “Hai vị chẳng lẽ không định ra tay sao? Vị tiên tử kia hẳn nhiên là cùng hai vị có uyên nguyên sâu xa. Nếu hai vị muốn xuất thủ, bần tăng nguyện trợ giúp một tay.”

Tiểu Lôi lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy Cổ Chung hòa thượng đang đứng cách đó không xa. Ánh mắt Tiểu Lôi lộ ra tia lạnh lùng khó có thể miêu tả được rồi thản nhiên nói: “Đại hòa thượng thật rất nhiệt tâm a.”

Trong lòng hắn lại nghĩ: Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang tính toán gì ư? Ngươi bây giờ mong còn không được ba người chúng ta ra tay, bởi vì tùy tiện ai bị thương, đối với ngươi mà nói, cũng là bớt đi một đối thủ cường đại trong kỳ tỷ đấu Tiên Lâm thịnh hội.

Thứ mánh khoé xảo quyệt này cũng dám mang ra đùa giỡn trước mặt tiểu gia sao?

Hắn đột nhiên đảo mắt rồi cười nói: “Đại hòa thượng, nếu người có lòng, vậy mời người xuất thủ .... Đắc tội rồi.”

Miệng hắn vừa nói ra ba chữ cuối cùng thì thân thể Tiểu Lôi đột nhiên chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ. Trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Cổ Chung hòa thượng. Đơn chưởng thành đao, thủ chưởng đã phát ra một tia phong mang lợi hại, đối diện Cổ Chung hòa thượng chém xuống một chưởng.



Cổ Chung hòa thượng không ngờ hắn đột nhiên lại ra tay với mình. Trong lúc vội vàng, lão nhanh chóng vừa lui về phía sau vừa đem cái chuông cổ kia lên che trước mặt.

Ong!!!!

Một tiếng ong hùng hậu vang xa, mơ hồ có tiếng rắc rắc, trên cái chuông cổ kia đã xuất hiện một số vệt nứt.

Một chưởng của Tiểu Lôi chém lên cái chuông cổ, hắn cùng Cổ Chung hòa thượng đều bị chấn động. Thân người Cổ Chung hòa thượng bay nhanh về phía sau. Thân người Tiểu Lôi lại không lùi mà tiến, áp sát tới người ông ta.

Sau đó lại liên tục vỗ ba chưởng lên cái chuông cổ....

Ong! Ong! Ong!

Trên cái chuông lập tức hiện lên ba vết chưởng ấn rõ ràng. Cổ Chung hòa thượng tuyệt đối cũng không dễ chịu lắm.

Lão mặc dù dùng cái chuông cổ chắn trước mặt, chịu Tiểu Lôi công kích bốn lần. Nhưng pháp lực của Tiểu Lôi cường đại cỡ nào chứ. Cổ Chung hòa thượng chỉ bất quá là nương vào cái chuông cổ ở giữa, âm thầm vận pháp lực ngăn cản mà thôi.

Pháp lực của hai người hết sức va chạm trên cái chuông cổ bốn lần, sắc mặt Cổ Chung hòa thượng có chút tái nhợt, cảm giác được miệng cái chuông trong tay đã có mấy vết nứt, thanh âm ong ong của chuông cũng có phần rè rè. Ông ta quát to: “Lôi thí chủ, ngươi có ý gì đây?”

Tiểu Lôi lại căn bản không đáp lời, đột nhiên thân thể nhoáng cái đã xuất hiện bên trái Cổ Chung hòa thượng, miệng quát lớn: “Đại hòa thượng cẩn thận.”

Đột nhiên toàn thân hắn trong nháy mắt bạo phát ra một ánh quang mang rực rỡ vô cùng! Quang mang chỉ loé lên trong nháy mắt, sau đó liền thấy trong mắt Tiểu Lôi không ngờ lại lộ ra một cỗ sát khí lăng lệ. Cổ Chung hòa thượng thầm nghĩ: Không hay rồi, chẳng lẽ hắn muốn giết ta?

Không đợi cho lão hòa thượng suy nghĩ rõ ràng, Tiểu Lôi lật tay phát một chưởng trên, một chưởng dưới, đồng thời đánh tới.

Chỉ thấy chưởng tâm của Tiểu Lôi ngấm ngầm mang theo lôi điện cùng tiếng sấm. Cổ Chung hòa thượng thầm than lợi hại. Lão không muốn liều mạng với Tiểu Lôi, thân người lập tức xoay chuyển, liền lui ra ngoài.

Tiểu Lôi đuổi sát không ngừng, dù sao cái miệng chuông to đùng trong tay Cổ Chung hòa thượng là mục tiêu quá rõ ràng. Tiểu Lôi dù nhất thời đuổi không kịp hòa thượng kia, nhưng chỉ lấy một hơi khẩu khí là hắn lại vỗ liền ba cái lên chuông.

Oanh một tiếng, Cổ Chung hòa thượng không muốn hao phí pháp lực ngạnh đấu với hắn nên đành phải thối lui. Đột nhiên cảm thấy sau lưng một trận hàn khí nổi lên, lão mặc dù không quay đầu lại, nhưng trong lòng đột nhiên trầm xuống, hoảng sợ than thầm: thằng tiểu tử này chơi lén ta.

Chỉ thấy trong không gian giữa Tiên Âm cùng Việt Sư đang đứng đó thì Cổ Chung hòa thượng tựa hồ như thiên ngoại phi tinh (sao xẹt trên trời) bay thẳng vào, trực chỉ sát nhập vào khoảng cách giữa hai người.

Cái này gọi là ‘kéo một cọng tóc mà động toàn thân’ (một bước nhỏ mà đổi cả cuộc cờ).

Vốn Tiên Âm cùng Việt Sư mặc dù nhìn như đang bình yên đứng tại chỗ, kỳ thật là âm thầm kịch liệt tranh đấu. Hai người đều đang tụ lực, như hai cái lò xo đang bị kéo căng, chỉ hơi động một chút là lập tức sẽ bắn ra.

Nhưng Cổ Chung hòa thượng lại bị Tiểu Lôi ép vào đó, làm rối loạn cuộc diện đấu khí của Tiên Âm cùng Việt Sư. Tựa như một quả bóng đột nhiên bị một cây kim châm vào... Kết quả sẽ là gì chứ?

Ầm một tiếng.

Việt Sư còn không kịp phản ứng thì thân thể hắn đã tạo ra phản xạ tự nhiên! Thanh kiếm chói lọi trong tay đã giơ lên, kiếm khí ngưng tụ nửa ngày tựa như sóng gió ba đào chém xuống Cổ Chung hòa thượng.

Phía sau lưng Cổ Chung hòa thượng, Tiên Âm phát ra một tiếng kêu lanh lảnh, song thủ đã kết thành một lan hoa ấn, mang theo muôn vàn kim quang, ép xuống người Cổ Chung hòa thượng.

Lúc này, Tiểu Lôi đã kéo Diệu Yên lùi ra chỗ xa ban đầu, vẻ mặt cười lạnh giảo hoạt.

Cổ Chung hòa thượng đối diện với giáp công trực diện của hai đại cao thủ, lão không dám lùi, cũng không cách nào lùi lại nữa.

“A Di Đà Phật”! Chỉ nghe một tiếng hét lớn hùng hậu, cái chuông bể trong tay Cổ Chung hòa thượng đã được giơ lên cao. Một quyền của lão hung mãnh nện lên mặt cái chuông cổ. Sau một tiếng ầm, một luồng phật quang hừng hực thiêu đốt trong nháy mắt phát xuất ra từ thân thể lão ta.

Kiếm khí, lan hoa pháp ấn, còn có cả phật quang của lão hòa thượng đồng thời va chạm vào nhau.

Khác biệt duy nhất là, kiếm khí cùng lan hoa pháp ấn đều đánh lên người lão hòa thượng....

Tiểu Lôi chỉ kịp che mắt Diệu Yên, trước mắt đã hiện lên một luồng ánh sáng chói lòa, căn bản là nhìn không rõ thứ gì....

Bên tai, chỉ có tiếng như sấm đánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chí Tôn Vô Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook