Quyển 1 - Chương 53: Ân trọng như núi, Thư Thiên Hào nguy cơ sớm tối (Hạ)
Cổ Chân Nhân
11/04/2013
Hắn vĩnh viễn không đến được đâu!
Thư phu nhân cười lạnh trong lòng, nhưng vẻ bề ngoài lại tỏ ra ai thán nói.
- Ai, hài tử này tính tình hung ngạo. Đánh tàn phế huynh đệ của mình thì không nói, bây giờ ngay cả đại nhân Bạch Mi Đan Sư đích thân tới quan sát, rõ ràng cũng dám làm như thế, thực sự là quá không coi ai ra gì rồi!
Nói xong, nàng cười đầy nịnh bợ, nhìn về phía một vị nam tử trung niên cao gầy.
Nam tử này mặc một bộ trường bào màu xanh đen, khuôn mặt lạnh lùng, lông mi trắng như tuyết, chính là tiên sinh từ Thư Viện Thiên ca, đến Thư gia đảo tuyển nhân thiếu niên được đề cử. Hắn dùng một thân luyện đan thuật nổi danh khắp Chư Tinh Quần Đảo, được ngoại nhân xưng là Bạch Mi Đan Sư.
Ngự yêu sư địa đàn cũng tôn kính nhìn Bạch Mi Đan Sư, hừ lạnh một tiếng nói.
- Thư phu nhân sao có thể nói những lời này. Hài tử Sở Vân này tuổi nhỏ thông minh, hiểu lễ tiết, có mưu có dũng, tâm tính trầm ổn. Lần này tới muộn, nhất định là gặp phải biến cố trọng đại, nếu không tuyệt đối sẽ không như thế này!
Thư phu nhân nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống, vừa muốn phản bác, Bạch Mi Đan sư đã mở miệng.
- Đều im hết cho ta! Địa đàn là nơi thanh tịnh không phải là cái chợ vỡ. Ân oán của các ngươi ta không hề có hứng thú. Nhiệm vụ của ta chỉ là tuyển nhận những hạt giống ưu tú có tiềm lực trong lễ thành niên mà thôi. Đợi thêm một lát nữa, nếu Sở Vân còn chưa tới, như vậy cho dù hắn vắng mặt. Lễ thành niên vẫn được tiếp tục triển khai. Bạch Mi Đan Sư ngữ khí lạnh lùng có chút cao ngạo.
Ngự yêu sư địa đàn không nói lời nào, còn trong mắt Thư phu nhân lóe lên vui vẻ.
Về phần Thư Đại, Thư Nhị bởi vì tuổi trẻ vô tri, tu dưỡng nông cạn, không giấu được vẻ vui mừng ở trên mặt.
Sở Vân ngươi coi như là thắng được hai lần khảo hạch trước thì thế nào? Nếu không tham gia được lần khảo hạch thứ ba ngươi còn cơ hội chó má gì?
Đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Sắc mặt Thư Đại, Thư Nhị trì trệ. Nhất là Thư Nhị bị đánh đến thảm thương, toàn thân được bọc trong vải trắng, lúc này tiếng bước chân không khác gì đang dẫm đạp lên vết thương của hắn, khiến cho hắn nhịn không được rên thảm một tiếng.
- Phu nhân, đại sự không ổn rồi! Đảo chủ gặp phải đoàn hải tặc Tàn Lang, tao ngộ ám toán, hiện tại đã lâm vào khổ chiến, nguy cơ sớm chiều! Thuộc hạ khẩn cầu phu nhân chủ làm chủ, tụ tập quân đội, lập tức tiến đến cứu viện! Nếu muộn, chỉ sợ là không kịp nữa!
Lúc này Vũ Đại Đầu toàn thân mồ hôi, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng loạn.
Lời này vừa nói ra, lập tức giống như sấm sét giữa trời hè, khiến tất cả mọi người trong trường biến sắc.
- Tại sao có thể như vậy, đảo chủ...
Ngự yêu sư địa đàn cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
- Phụ thân, người...
Thư Đại, Thư Nhị Thư Nhị, triệt để luống cuống, liếc mắt nhìn nhau, hoang mang lo sợ. Sắc mặt Bạch Mi Đan Sư cũng hơi đổi, nhíu mày, ánh mắt ngưng trọng. Nếu Thư gia đảo chủ tử trận, Chư Tinh Mãnh Hổ vừa vẫn lạc, chỉ sợ toàn bộ thế cục Chư Tinh Quần Đảo cũng sẽ biến hóa theo..
- Thư Thiên Hào, Thư Thiên Hào...
Thư phu nhân thì thào, sắc mặt trắng bệch như tuyết. Khi nàng nghe được tin tức này, trong đầu lập tức ông ông tác hưởng, hoàn toàn trống rỗng.
“Thư Thiên Hào... Thư Thiên Hào... Ha ha... Ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Sau khi kịp phản ứng, trong lòng Thư phu nhân đột nhiên hô to một tiếng, tràn đầy khoái ý cùng hả hê.
“Ngươi áp chế ta nhiều năm như vậy, chèn ép ta nhiều năm như vậy! Kết quả, ngươi vẫn phải chết trong tay hải tặc. Ha ha, đây là châm chọc đến cỡ nào. Ngươi không phải là Chư Tinh Mãnh Hổ sao? Chó má mãnh hổ mới đúng!”
Trong lòng Thư phu nhân cười ha hả, tràn đầy khoái cảm trả thù. Đối với Thư Thiên Hào nàng không có một chút cảm tình nào, chưa bao giờ nàng tận tâm với trượng phu của mình, nàng chỉ trung thành với gia tộc.
“Khoan đã! Thư Thiên Hào vừa chết, quyền hành Thư gia đảo chẳng phải là đều rơi vào trong tay ta sao? Đến lúc đó cần gì phải cố kỵ? Muốn bóp chết Sở Vân lúc nào chẳng được, muốn mở bao nhiêu cửa hàng trên Thư gia đảo thì mở hay sao!”
Tâm tư Thư phu nhân linh mẫn, trong mắt tinh mang tráng xạ, lập tức tính toán hết thảy.
- Phu nhân! Hiện tại quân tình khẩn cấp!
Chứng kiến Thư phu nhân im lặng không nói, Vũ Đại Đầu mồ hôi đầy đầu, thúc dục.
Thư phu nhân chấn động toàn thân, tỉnh táo lại. Lập tức hạ lệnh:
- Vũ tướng quân, ngươi nhanh chóng triệu tập quân thủ thành!
- Vâng, phu nhân!
Vũ Đại Đầu mắt hổ sáng ngời kích động dị thường. Nhưng Thư phu nhân lại hạ một câu giống như là một gáo nước lạnh đổ thẳng lên trên đầu của hắn.
- Từ lúc này, ngươi phải nghiêm khắc phòng thủ Thư gia thành. Nếu hải tặc Tàn Lang tiến công quy mô Thư giả đảo, đó chính là thảm họa!
- Phu nhân!
Vũ Đại Đầu đứng bật dậy, trợn mắt, thần sắc tràn đầy khó tin.
Thư phu nhân vốn rất yếu ớt, lập tức trợn ngược mắt trở lại, quát lớn.
- Vũ tướng quân! Chẳng lẽ ngươi dám kháng mệnh? Ngươi cho rằng địch nhân là ai? Chính là hải tặc Tàn Lang đó! Đầu lĩnh hải tặc có được Yên Hỏa Phong Lang, ngươi lấy gì ra mà ngăn cản? Bằng vào Võ Đạo Giải của ngươi? Hừ bây giờ, ta lệnh cho người phải tử thủ Thư gia thành. Ta lập tức đi Trữ gia đảo cầu viện quân, chỉ cần có viện quân, có thể bảo trụ được Thư gia đảo, công đầu thuộc về ngươi!
- Phu nhân…
Khí thế Vũ Đại Đầu rớt xuốc ngàn trượng, á khẩu không nói được lời nào.
Lời của Thư phu nhân hoàn toàn chính xác, Tàn Lang có trong tay Yên Hỏa Phong Lang đẳng cấp Đại Yêu, chiến lực mạnh mẽ đến cực điểm, Tiểu Yêu Võ Đạo Giải của hắn hoàn toàn không thể so sánh.
Nhưng tử thủ Thư gia thành, chẳng lẽ thấy mắt thấy đảo chủ sắp tử trận lại không cứu sao?
Nội tâm Vũ Đại Đâu vô cùng bất cam. Hắn nhớ lại trận hỏa hoạn năm đó, đảo chủ Thư Thiên Hào cầm trong tay đạo đao cứu thoát hắn từ trong tay biển lửa.
Tràng cảnh đó dường như như là mới phát sinh ngày hôm qua.
Mắt hổ rưng rưng, Vũ Đại Đầu nghẹn ngào cầu khẩn.
- Phu nhân...
- Không cần nói thêm cái gì nữa! Vũ Tướng quân, ngươi phải nhớ kỹ trọng trách mà ngươi gánh vác trên vai.
Thư phu nhân mặt lạnh như băng, ngữ khí vô tình.
- Thư Đại thiếu gia... Thư Nhị thiếu gia...
Vũ Đại Đầu quỳ trên mặt đất, thân hình run rẩy, cầu cạnh Thư Đại, Thư Nhị.
Thư Đại, Thư Nhị mặt cắt không còn hột máu, kinh hoàng thất thố. Đột nhiên thấy Vũ Đại Đầu quỳ xuống dập đầu, lập tức trốn phía sau lưng Thư phu nhân.
- Mẫu thân, mẫu thân...
Bọn hắn mỗi người ôm chặt lấy một cánh tay của Thư phu nhân, tựa như là đã tìm được chỗ dựa.
Thư phu nhân cười lạnh trong lòng, nhưng vẻ bề ngoài lại tỏ ra ai thán nói.
- Ai, hài tử này tính tình hung ngạo. Đánh tàn phế huynh đệ của mình thì không nói, bây giờ ngay cả đại nhân Bạch Mi Đan Sư đích thân tới quan sát, rõ ràng cũng dám làm như thế, thực sự là quá không coi ai ra gì rồi!
Nói xong, nàng cười đầy nịnh bợ, nhìn về phía một vị nam tử trung niên cao gầy.
Nam tử này mặc một bộ trường bào màu xanh đen, khuôn mặt lạnh lùng, lông mi trắng như tuyết, chính là tiên sinh từ Thư Viện Thiên ca, đến Thư gia đảo tuyển nhân thiếu niên được đề cử. Hắn dùng một thân luyện đan thuật nổi danh khắp Chư Tinh Quần Đảo, được ngoại nhân xưng là Bạch Mi Đan Sư.
Ngự yêu sư địa đàn cũng tôn kính nhìn Bạch Mi Đan Sư, hừ lạnh một tiếng nói.
- Thư phu nhân sao có thể nói những lời này. Hài tử Sở Vân này tuổi nhỏ thông minh, hiểu lễ tiết, có mưu có dũng, tâm tính trầm ổn. Lần này tới muộn, nhất định là gặp phải biến cố trọng đại, nếu không tuyệt đối sẽ không như thế này!
Thư phu nhân nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống, vừa muốn phản bác, Bạch Mi Đan sư đã mở miệng.
- Đều im hết cho ta! Địa đàn là nơi thanh tịnh không phải là cái chợ vỡ. Ân oán của các ngươi ta không hề có hứng thú. Nhiệm vụ của ta chỉ là tuyển nhận những hạt giống ưu tú có tiềm lực trong lễ thành niên mà thôi. Đợi thêm một lát nữa, nếu Sở Vân còn chưa tới, như vậy cho dù hắn vắng mặt. Lễ thành niên vẫn được tiếp tục triển khai. Bạch Mi Đan Sư ngữ khí lạnh lùng có chút cao ngạo.
Ngự yêu sư địa đàn không nói lời nào, còn trong mắt Thư phu nhân lóe lên vui vẻ.
Về phần Thư Đại, Thư Nhị bởi vì tuổi trẻ vô tri, tu dưỡng nông cạn, không giấu được vẻ vui mừng ở trên mặt.
Sở Vân ngươi coi như là thắng được hai lần khảo hạch trước thì thế nào? Nếu không tham gia được lần khảo hạch thứ ba ngươi còn cơ hội chó má gì?
Đúng lúc này, một hồi tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Sắc mặt Thư Đại, Thư Nhị trì trệ. Nhất là Thư Nhị bị đánh đến thảm thương, toàn thân được bọc trong vải trắng, lúc này tiếng bước chân không khác gì đang dẫm đạp lên vết thương của hắn, khiến cho hắn nhịn không được rên thảm một tiếng.
- Phu nhân, đại sự không ổn rồi! Đảo chủ gặp phải đoàn hải tặc Tàn Lang, tao ngộ ám toán, hiện tại đã lâm vào khổ chiến, nguy cơ sớm chiều! Thuộc hạ khẩn cầu phu nhân chủ làm chủ, tụ tập quân đội, lập tức tiến đến cứu viện! Nếu muộn, chỉ sợ là không kịp nữa!
Lúc này Vũ Đại Đầu toàn thân mồ hôi, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng loạn.
Lời này vừa nói ra, lập tức giống như sấm sét giữa trời hè, khiến tất cả mọi người trong trường biến sắc.
- Tại sao có thể như vậy, đảo chủ...
Ngự yêu sư địa đàn cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
- Phụ thân, người...
Thư Đại, Thư Nhị Thư Nhị, triệt để luống cuống, liếc mắt nhìn nhau, hoang mang lo sợ. Sắc mặt Bạch Mi Đan Sư cũng hơi đổi, nhíu mày, ánh mắt ngưng trọng. Nếu Thư gia đảo chủ tử trận, Chư Tinh Mãnh Hổ vừa vẫn lạc, chỉ sợ toàn bộ thế cục Chư Tinh Quần Đảo cũng sẽ biến hóa theo..
- Thư Thiên Hào, Thư Thiên Hào...
Thư phu nhân thì thào, sắc mặt trắng bệch như tuyết. Khi nàng nghe được tin tức này, trong đầu lập tức ông ông tác hưởng, hoàn toàn trống rỗng.
“Thư Thiên Hào... Thư Thiên Hào... Ha ha... Ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Sau khi kịp phản ứng, trong lòng Thư phu nhân đột nhiên hô to một tiếng, tràn đầy khoái ý cùng hả hê.
“Ngươi áp chế ta nhiều năm như vậy, chèn ép ta nhiều năm như vậy! Kết quả, ngươi vẫn phải chết trong tay hải tặc. Ha ha, đây là châm chọc đến cỡ nào. Ngươi không phải là Chư Tinh Mãnh Hổ sao? Chó má mãnh hổ mới đúng!”
Trong lòng Thư phu nhân cười ha hả, tràn đầy khoái cảm trả thù. Đối với Thư Thiên Hào nàng không có một chút cảm tình nào, chưa bao giờ nàng tận tâm với trượng phu của mình, nàng chỉ trung thành với gia tộc.
“Khoan đã! Thư Thiên Hào vừa chết, quyền hành Thư gia đảo chẳng phải là đều rơi vào trong tay ta sao? Đến lúc đó cần gì phải cố kỵ? Muốn bóp chết Sở Vân lúc nào chẳng được, muốn mở bao nhiêu cửa hàng trên Thư gia đảo thì mở hay sao!”
Tâm tư Thư phu nhân linh mẫn, trong mắt tinh mang tráng xạ, lập tức tính toán hết thảy.
- Phu nhân! Hiện tại quân tình khẩn cấp!
Chứng kiến Thư phu nhân im lặng không nói, Vũ Đại Đầu mồ hôi đầy đầu, thúc dục.
Thư phu nhân chấn động toàn thân, tỉnh táo lại. Lập tức hạ lệnh:
- Vũ tướng quân, ngươi nhanh chóng triệu tập quân thủ thành!
- Vâng, phu nhân!
Vũ Đại Đầu mắt hổ sáng ngời kích động dị thường. Nhưng Thư phu nhân lại hạ một câu giống như là một gáo nước lạnh đổ thẳng lên trên đầu của hắn.
- Từ lúc này, ngươi phải nghiêm khắc phòng thủ Thư gia thành. Nếu hải tặc Tàn Lang tiến công quy mô Thư giả đảo, đó chính là thảm họa!
- Phu nhân!
Vũ Đại Đầu đứng bật dậy, trợn mắt, thần sắc tràn đầy khó tin.
Thư phu nhân vốn rất yếu ớt, lập tức trợn ngược mắt trở lại, quát lớn.
- Vũ tướng quân! Chẳng lẽ ngươi dám kháng mệnh? Ngươi cho rằng địch nhân là ai? Chính là hải tặc Tàn Lang đó! Đầu lĩnh hải tặc có được Yên Hỏa Phong Lang, ngươi lấy gì ra mà ngăn cản? Bằng vào Võ Đạo Giải của ngươi? Hừ bây giờ, ta lệnh cho người phải tử thủ Thư gia thành. Ta lập tức đi Trữ gia đảo cầu viện quân, chỉ cần có viện quân, có thể bảo trụ được Thư gia đảo, công đầu thuộc về ngươi!
- Phu nhân…
Khí thế Vũ Đại Đầu rớt xuốc ngàn trượng, á khẩu không nói được lời nào.
Lời của Thư phu nhân hoàn toàn chính xác, Tàn Lang có trong tay Yên Hỏa Phong Lang đẳng cấp Đại Yêu, chiến lực mạnh mẽ đến cực điểm, Tiểu Yêu Võ Đạo Giải của hắn hoàn toàn không thể so sánh.
Nhưng tử thủ Thư gia thành, chẳng lẽ thấy mắt thấy đảo chủ sắp tử trận lại không cứu sao?
Nội tâm Vũ Đại Đâu vô cùng bất cam. Hắn nhớ lại trận hỏa hoạn năm đó, đảo chủ Thư Thiên Hào cầm trong tay đạo đao cứu thoát hắn từ trong tay biển lửa.
Tràng cảnh đó dường như như là mới phát sinh ngày hôm qua.
Mắt hổ rưng rưng, Vũ Đại Đầu nghẹn ngào cầu khẩn.
- Phu nhân...
- Không cần nói thêm cái gì nữa! Vũ Tướng quân, ngươi phải nhớ kỹ trọng trách mà ngươi gánh vác trên vai.
Thư phu nhân mặt lạnh như băng, ngữ khí vô tình.
- Thư Đại thiếu gia... Thư Nhị thiếu gia...
Vũ Đại Đầu quỳ trên mặt đất, thân hình run rẩy, cầu cạnh Thư Đại, Thư Nhị.
Thư Đại, Thư Nhị mặt cắt không còn hột máu, kinh hoàng thất thố. Đột nhiên thấy Vũ Đại Đầu quỳ xuống dập đầu, lập tức trốn phía sau lưng Thư phu nhân.
- Mẫu thân, mẫu thân...
Bọn hắn mỗi người ôm chặt lấy một cánh tay của Thư phu nhân, tựa như là đã tìm được chỗ dựa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.