Quyển 7 - Chương 29: Bạch Đế lại xuất hiện (thượng)
Cổ Chân Nhân
28/08/2013
Tuổi tác Gia Môn hơi lớn, có vẻ là người từng trải. Hắn là luyện đan cấp đại sư. Trong cuộc thi huyện, hắn đấu với Trần Vũ Tình bất phân thắng
bại, chỉ có điều xét thành tích của toàn đội không thể đến thi ở cuộc
thi Quận.
Trần gia liền mời hắn vào đội ngũ của mình.
Trong cuộc thi huyện, mỗi đội có ba người chủ lực, năm người dự bị. Tới cuộc thi Quận, đội hình sẽ mở rộng, bốn ngưi chủ lực, sáu người dự bị.
Thường thường, đội ngũ tấn cấp sẽ chiêu mộ luyện đan sư có thực lực mạnh từ đội thất bại.
Mà luyện đan sư này để có thể tiếp tục tham gia vào Bách Gia Đan Hội, cũng có khuynh hướng gia nhập vào đội ngũ có thực lực mạnh hơn.
Thể lệ cuộc thi như vậy cũng vô cùng hợp lý. Vừa muốn khảo sát thực lực của từng gia tộc, cũng không chôn vùi tài năng của những nhân sĩ đi một mình.
- Xin chào Gia Môn đại sư.
- Gia Môn đại sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
- Có Gia Môn đại sư gia nhập, khả năng chúng ta thông qua cuộc thi Quận cũng tăng lên gấp bội.
Đối với việc Gia Môn đại sư gia nhập vào đội ngũ, các đội viên biểu thị sự hoan nghênh nhiệt liệt. Sở Vân cũng hơi mỉm cười. Đội ngũ Trần gia càng mạnh, đối với kế hoạch của hắn, sẽ càng thuận lợi.
Bởi vì thành tích của hắn tại cuộc thi huyện, hắn vẫn một trong những chủ lực cuối cùng.
Mười tám ngày sau, các Cực Nhạc Tiên Phi dâng một viên đan tâm.
Mười tám vị luyện đan Tông Sư, mấy vị luyện đan đại sư, cùng với số lượng lớn dược liệu tuyệt phẩm, tự nhiên chế tạo ra đan tâm không giống bình thường.
Nó to bằng ngón cái, trơn mịn trong suốt như thủy tinh. Mùi thơm của đan như có như không, đan trơn bóng trắng như tuyết, lóng lánh động lòng người.
Tuy rằng là cấp số tuyệt phẩm, nhưng nó lại chỉ là một bán thành phẩm. Bởi vậy nó không thể giống như Tiểu Bao Tử hóa thành nhân hình, có hình nhưng không có linh, giống như một phôi thai.
Nó đương nhiên không thể phối hợp cân đối giữa thân thể, hồn phách và linh quang. Nhưng, lúc này nó lại chính là vật mà Sở Vân cần.
Sở Vân cầm viên đan tâm này nuốt vào, đan tâm quay tròn xoay tròn trong cơ thể.
Một quầng sáng lan khắp cơ thể của hắn. Nhất thời, Sở Vân cảm giác được một sức mạnh cực kỳ nhỏ, đang tăng lên trong cơ thể của mình.
Hắn hài lòng, gật đầu. Những viên đan tâm mà mình đã nuốt trước kia, bình thường đều không chịu nổi áp lực của thân thể Tiên Thiên, hóa thành bột. Nhưng đan tâm này, không chỉ có thể chống lại được, hơn nữa còn có thể tăng ảnh hưởng đối với thân thể của Sở Vân.
Tuy rằng loại ảnh hưởng này, hoàn toàn nhỏ tới mức bất kể, lúc nào cũng có thể quên mất. Nhưng cũng khiến Sở Vân nghĩ, mình bỏ vốn đã có hồi báo, vẫn chưa lỗ vốn.
Viên đan tâm này dần lớn lên. Một ngày kia, nếu cố gắng thật sự có thể phối hợp đến mức cân đối được ba phần trong Sở Vân. Từ giả đan dần trở thành thực đan.
Mặc dù là không đạt được trình độ như thực đan, đan tâm cũng có thể di chuyển vào trong vòng tuần hoàn của huyết mạch của Sở Vân, có thể để đan tâm này làm bảo vật gia truyền giữ lại ở đó, tặng lại cho đời sau.
Đương nhiên, hiện nay tác dụng lớn nhất của nó đã bị Sở Vân che giấu. Có viên giả đan, Sở Vân có năng lực phụt lên đan khí.
Trong cuộc thi Quận tiếp theo, Sở Vân liền thi triển quyền cước, thể hiện thực lực mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Ngay cả Gia Môn đại sư đều vô cùng xúc động, mỗi một ngày đều tự mình tìm đến Sở Vân, nói muốn thu hắn làm đồ đệ. Sở Vân tuổi còn trẻ, biểu hiện ra thiên phú luyện đan thâm hậu như vậy, cũng khó trách Gia Môn đại sư ngầm tán thưởng.
Đối với điều này, tất nhiên Sở Vân nhẹ nhàng từ chối khéo.
Triệu Phì vừa đố kỵ lại vừa hận, hắn đã bị đẩy tới ví trị chủ lực cuối cùng. Thái độ Trần Vũ Tình liền chuyển biến. Nàng đối với Sở Vân vô cùng thân thiết, vài lần còn thăm dò Sở Vân, muốn hắn gia nhập Trần gia.
Đương nhiên, cũng bị Sở Vân cự tuyệt.
Bỏ qua những lời mời chào này, Sở Vân còn được rất nhiều lời mời của đội các gia tộc lớn khác. Bách Gia Đan Hội cạnh tranh rất kịch liệt, hành vi moi nhân tài được diễn ra như chỗ không người. Chỉ cần có thể làm lớn mạnh thực lực của chính mình, có thể giảm lực lượng đối thủ, cớ sao lại không làm?
Đối với điều này, tuy rằng Sở Vân cự tuyệt, nhưng thái độ cũng không quá quyết liệt.
Vạn nhất đội ngũ Trần gia bị thua, hắn cũng có thể thông qua những lời mời này gia nhập đội ngũ khác, tiếp tục tham gia Bách Gia Đan Hội.
Hành động này của hắn càng làm cho Trần Vũ Tình lo lắng bực mình, âm thầm hối hận ban đầu mình không làm theo trực giác, tiến hành qua lại thân thiện với hắn.
Giữa người và người chỉ mang tính tương đối.
Thực lực mà Sở Vân biểu hiện ra ngoài chỉ cách luyện đan đại sư một làn ranh giới. Chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn thấy Sở Vân là một nhân tài, đồng thời có tiền đồ rộng mở.
Quan trọng nhất chính là, hắn chỉ là một người ẩn cư tu luyện tự do. So sánh giữa Gia Môn đại sư và hắn, thì Gia Môn đại sự có tuổi tác quá lớn. Triệu Phì là người của Triệu gia, tất nhiên không có khả năng hết sức vì Trần gia.
Nếu có thể mời được Sở Vân tiến vào Trần gia, thì thực lực của Trần gia tăng lên là điều rõ như ban ngày.
Vì thế ban đầu, Trần Vũ Tình đã nhiều lần tìm cách một mình nói chuyện Sở Vân.
Luôn luôn khéo léo cười, giọng nói ôn nhu. Nhưng Sở Vân không giống như Triệu Phì.
Sau đó nàng lại giống hoa lê trong mưa, xót thương vừa khóc vừa kể lể, ý đồ tranh thủ tình cảm của Sở Vân. Nàng đồng ý trao cho hắn vô số quyền vị, tài phú. Thậm chí lại điều cả bốn tỳ nữ xinh đẹp giống như Tiểu Cúc đến bên cạnh Sở Vân hy vọng có thể thi triển mỹ nhân kế thành công.
Sở Vân hoàn toàn không động tới những béo bở đó. Hắn đối với Trần Vũ Tình vẫn hoàn toàn bình thản. Tuy rằng hiểu được hành động của nàng, nhưng cũng không ủng hộ.
Kiếp trước, cảnh ngộ của hắn gay go như vậy, cũng chẳng bao giờ ăn nói khép nép, nén giận đi cầu người khác cái gì. Mà đều tự mình quyết chí tự cường. Ngay cả kiếp trước vậy nghèo túng gian khổ như vậy, cũng chưa từng hối hận về con đường mà mình đã lựa chọn, vẫn luôn kiên trì. Cuối cùng tại Long Nguyện Thụ, hắn đã nghênh đón sự chuyển biến chân chính, mới có được Nhất Phi Trùng Thiên của kiếp này.
Tuy rằng trong đó có sự ảnh hưởng bày bố của Tinh Thánh, nhưng không có tài năng chân chính, thì sao có được thành tựu như ngày hôm nay? Đã không có Sở Vân, Tinh Thánh còn có Trần Vân, Vệ Vân, Hồ Vân các loại quân cờ dự bị. Nhưng trong những quân cờ này chỉ có Sở Vân thành công.
Trữ Thiên Vương có thiên phú như vậy, Tinh Thánh lại không tiếc nuối vì hắn mà đánh xuống Thiên Ngoại Tinh ma để hắn chém giết. Đây là đãi ngộ mà Sở Vân cũng
không từng có. Nhưng hắn lại thất bại.
Cái này là một ví dụ quá rõ ràng.
Điều mà Tinh Thánh mang đến chỉ là kỳ ngộ, Sở Vân đã nắm chắc được kỳ ngộ này. Hắn cũng không phải dựa vào sự hỗ trợ của người khác, mà thuần túy là nỗ lực của bản thân mình.
Dựa vào người khác khó có thể thành công. Năng lực của chính mình không đủ, lại hy vọng xa vời muốn gặp được đãi ngộ càng thêm tốt đẹp, vì vậy người khác mới bái thần cầu phật khắp nơi, kết quả lại thường thường không được như ý. Đây là ngọn nguồn phát ra ra sự thống khổ của đa số người trong nhân thế.
Điều này cũng là nguyên nhân bi ai của Trần Vũ Tình và Trần gia. Năng lực không đủ, nên cố gắng ẩn núp, nỗ lực phát triển, cố gắng tích lũy. Hiện tranh một danh hiệu "gia tộc nhất lưu" thì có ý nghĩa gì? Chỉ là hư vinh mà thôi.
Kỳ thực, dựa theo lực lượng của Sở Vân, việc trợ giúp Trần gia chỉ là chuyện dễ dàng.
Nhưng trợ giúp bọn họ rồi thì có thể thế nào đây? Căn bản vẫn không thay đổi, sớm muộn sẽ có một ngày, bọn họ sẽ bị thua.
Sở Vân đi chính là đạo đối nhân xử lý, đạo con người, thế nhân khó kịp.
Chữ người này rất có ý nghĩa, một nét phẩy thêm một nét phẩy giống như hai chân. Một người từ khi sinh ra đã như vậy, dùng chính hai chân của mình để bước đi. Ngẩng đầu ưỡn ngực xoải bước về phía trước.
Mặc dù là một "người" ở trên, hai "người" đi theo phía sau, cũng dùng chính hai chân của mình để bước đi.
Dựa vào chân của chính mình để bước đi, đây là tinh thần nhân đạo, ý chí nhân đạo, cũng là chỗ tôn nghiêm của con người.
Khom lưng quỳ gối gọi là nô tài. Hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc, nuôi sống của người khác, đó là sủng vật, như là chó, mèo.
Chỉ dựa vào chính mình, lúc này mới thực sự là "người"!
Sau cuộc thi Quận chính là cuộc thi Tỉnh. Đan Châu được chia thành hai mươi mốt tỉnh, có thể đi tới bước này, không có người nào không phải là người tài giỏi, có tuyệt kỹ, có thủ đoạn khác. Mặc dù là Sở Vân, rõ ràng cũng cảm thấy áp lực tăng lên mãnh liệt.
May là trong đội ngũ Trần gia, có hai vị đại sư Trần Vũ Tình và Gia Môn làm trụ cột, Sở Vân cũng thỉnh thoảng lại "phát huy vượt xa người thường". Sau một hồi thi đấu kịch liệt, đội ngũ Trần gia đã lọt vào danh sách những đội tham gia cuộc thi Châu.
Trần gia liền mời hắn vào đội ngũ của mình.
Trong cuộc thi huyện, mỗi đội có ba người chủ lực, năm người dự bị. Tới cuộc thi Quận, đội hình sẽ mở rộng, bốn ngưi chủ lực, sáu người dự bị.
Thường thường, đội ngũ tấn cấp sẽ chiêu mộ luyện đan sư có thực lực mạnh từ đội thất bại.
Mà luyện đan sư này để có thể tiếp tục tham gia vào Bách Gia Đan Hội, cũng có khuynh hướng gia nhập vào đội ngũ có thực lực mạnh hơn.
Thể lệ cuộc thi như vậy cũng vô cùng hợp lý. Vừa muốn khảo sát thực lực của từng gia tộc, cũng không chôn vùi tài năng của những nhân sĩ đi một mình.
- Xin chào Gia Môn đại sư.
- Gia Môn đại sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
- Có Gia Môn đại sư gia nhập, khả năng chúng ta thông qua cuộc thi Quận cũng tăng lên gấp bội.
Đối với việc Gia Môn đại sư gia nhập vào đội ngũ, các đội viên biểu thị sự hoan nghênh nhiệt liệt. Sở Vân cũng hơi mỉm cười. Đội ngũ Trần gia càng mạnh, đối với kế hoạch của hắn, sẽ càng thuận lợi.
Bởi vì thành tích của hắn tại cuộc thi huyện, hắn vẫn một trong những chủ lực cuối cùng.
Mười tám ngày sau, các Cực Nhạc Tiên Phi dâng một viên đan tâm.
Mười tám vị luyện đan Tông Sư, mấy vị luyện đan đại sư, cùng với số lượng lớn dược liệu tuyệt phẩm, tự nhiên chế tạo ra đan tâm không giống bình thường.
Nó to bằng ngón cái, trơn mịn trong suốt như thủy tinh. Mùi thơm của đan như có như không, đan trơn bóng trắng như tuyết, lóng lánh động lòng người.
Tuy rằng là cấp số tuyệt phẩm, nhưng nó lại chỉ là một bán thành phẩm. Bởi vậy nó không thể giống như Tiểu Bao Tử hóa thành nhân hình, có hình nhưng không có linh, giống như một phôi thai.
Nó đương nhiên không thể phối hợp cân đối giữa thân thể, hồn phách và linh quang. Nhưng, lúc này nó lại chính là vật mà Sở Vân cần.
Sở Vân cầm viên đan tâm này nuốt vào, đan tâm quay tròn xoay tròn trong cơ thể.
Một quầng sáng lan khắp cơ thể của hắn. Nhất thời, Sở Vân cảm giác được một sức mạnh cực kỳ nhỏ, đang tăng lên trong cơ thể của mình.
Hắn hài lòng, gật đầu. Những viên đan tâm mà mình đã nuốt trước kia, bình thường đều không chịu nổi áp lực của thân thể Tiên Thiên, hóa thành bột. Nhưng đan tâm này, không chỉ có thể chống lại được, hơn nữa còn có thể tăng ảnh hưởng đối với thân thể của Sở Vân.
Tuy rằng loại ảnh hưởng này, hoàn toàn nhỏ tới mức bất kể, lúc nào cũng có thể quên mất. Nhưng cũng khiến Sở Vân nghĩ, mình bỏ vốn đã có hồi báo, vẫn chưa lỗ vốn.
Viên đan tâm này dần lớn lên. Một ngày kia, nếu cố gắng thật sự có thể phối hợp đến mức cân đối được ba phần trong Sở Vân. Từ giả đan dần trở thành thực đan.
Mặc dù là không đạt được trình độ như thực đan, đan tâm cũng có thể di chuyển vào trong vòng tuần hoàn của huyết mạch của Sở Vân, có thể để đan tâm này làm bảo vật gia truyền giữ lại ở đó, tặng lại cho đời sau.
Đương nhiên, hiện nay tác dụng lớn nhất của nó đã bị Sở Vân che giấu. Có viên giả đan, Sở Vân có năng lực phụt lên đan khí.
Trong cuộc thi Quận tiếp theo, Sở Vân liền thi triển quyền cước, thể hiện thực lực mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Ngay cả Gia Môn đại sư đều vô cùng xúc động, mỗi một ngày đều tự mình tìm đến Sở Vân, nói muốn thu hắn làm đồ đệ. Sở Vân tuổi còn trẻ, biểu hiện ra thiên phú luyện đan thâm hậu như vậy, cũng khó trách Gia Môn đại sư ngầm tán thưởng.
Đối với điều này, tất nhiên Sở Vân nhẹ nhàng từ chối khéo.
Triệu Phì vừa đố kỵ lại vừa hận, hắn đã bị đẩy tới ví trị chủ lực cuối cùng. Thái độ Trần Vũ Tình liền chuyển biến. Nàng đối với Sở Vân vô cùng thân thiết, vài lần còn thăm dò Sở Vân, muốn hắn gia nhập Trần gia.
Đương nhiên, cũng bị Sở Vân cự tuyệt.
Bỏ qua những lời mời chào này, Sở Vân còn được rất nhiều lời mời của đội các gia tộc lớn khác. Bách Gia Đan Hội cạnh tranh rất kịch liệt, hành vi moi nhân tài được diễn ra như chỗ không người. Chỉ cần có thể làm lớn mạnh thực lực của chính mình, có thể giảm lực lượng đối thủ, cớ sao lại không làm?
Đối với điều này, tuy rằng Sở Vân cự tuyệt, nhưng thái độ cũng không quá quyết liệt.
Vạn nhất đội ngũ Trần gia bị thua, hắn cũng có thể thông qua những lời mời này gia nhập đội ngũ khác, tiếp tục tham gia Bách Gia Đan Hội.
Hành động này của hắn càng làm cho Trần Vũ Tình lo lắng bực mình, âm thầm hối hận ban đầu mình không làm theo trực giác, tiến hành qua lại thân thiện với hắn.
Giữa người và người chỉ mang tính tương đối.
Thực lực mà Sở Vân biểu hiện ra ngoài chỉ cách luyện đan đại sư một làn ranh giới. Chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn thấy Sở Vân là một nhân tài, đồng thời có tiền đồ rộng mở.
Quan trọng nhất chính là, hắn chỉ là một người ẩn cư tu luyện tự do. So sánh giữa Gia Môn đại sư và hắn, thì Gia Môn đại sự có tuổi tác quá lớn. Triệu Phì là người của Triệu gia, tất nhiên không có khả năng hết sức vì Trần gia.
Nếu có thể mời được Sở Vân tiến vào Trần gia, thì thực lực của Trần gia tăng lên là điều rõ như ban ngày.
Vì thế ban đầu, Trần Vũ Tình đã nhiều lần tìm cách một mình nói chuyện Sở Vân.
Luôn luôn khéo léo cười, giọng nói ôn nhu. Nhưng Sở Vân không giống như Triệu Phì.
Sau đó nàng lại giống hoa lê trong mưa, xót thương vừa khóc vừa kể lể, ý đồ tranh thủ tình cảm của Sở Vân. Nàng đồng ý trao cho hắn vô số quyền vị, tài phú. Thậm chí lại điều cả bốn tỳ nữ xinh đẹp giống như Tiểu Cúc đến bên cạnh Sở Vân hy vọng có thể thi triển mỹ nhân kế thành công.
Sở Vân hoàn toàn không động tới những béo bở đó. Hắn đối với Trần Vũ Tình vẫn hoàn toàn bình thản. Tuy rằng hiểu được hành động của nàng, nhưng cũng không ủng hộ.
Kiếp trước, cảnh ngộ của hắn gay go như vậy, cũng chẳng bao giờ ăn nói khép nép, nén giận đi cầu người khác cái gì. Mà đều tự mình quyết chí tự cường. Ngay cả kiếp trước vậy nghèo túng gian khổ như vậy, cũng chưa từng hối hận về con đường mà mình đã lựa chọn, vẫn luôn kiên trì. Cuối cùng tại Long Nguyện Thụ, hắn đã nghênh đón sự chuyển biến chân chính, mới có được Nhất Phi Trùng Thiên của kiếp này.
Tuy rằng trong đó có sự ảnh hưởng bày bố của Tinh Thánh, nhưng không có tài năng chân chính, thì sao có được thành tựu như ngày hôm nay? Đã không có Sở Vân, Tinh Thánh còn có Trần Vân, Vệ Vân, Hồ Vân các loại quân cờ dự bị. Nhưng trong những quân cờ này chỉ có Sở Vân thành công.
Trữ Thiên Vương có thiên phú như vậy, Tinh Thánh lại không tiếc nuối vì hắn mà đánh xuống Thiên Ngoại Tinh ma để hắn chém giết. Đây là đãi ngộ mà Sở Vân cũng
không từng có. Nhưng hắn lại thất bại.
Cái này là một ví dụ quá rõ ràng.
Điều mà Tinh Thánh mang đến chỉ là kỳ ngộ, Sở Vân đã nắm chắc được kỳ ngộ này. Hắn cũng không phải dựa vào sự hỗ trợ của người khác, mà thuần túy là nỗ lực của bản thân mình.
Dựa vào người khác khó có thể thành công. Năng lực của chính mình không đủ, lại hy vọng xa vời muốn gặp được đãi ngộ càng thêm tốt đẹp, vì vậy người khác mới bái thần cầu phật khắp nơi, kết quả lại thường thường không được như ý. Đây là ngọn nguồn phát ra ra sự thống khổ của đa số người trong nhân thế.
Điều này cũng là nguyên nhân bi ai của Trần Vũ Tình và Trần gia. Năng lực không đủ, nên cố gắng ẩn núp, nỗ lực phát triển, cố gắng tích lũy. Hiện tranh một danh hiệu "gia tộc nhất lưu" thì có ý nghĩa gì? Chỉ là hư vinh mà thôi.
Kỳ thực, dựa theo lực lượng của Sở Vân, việc trợ giúp Trần gia chỉ là chuyện dễ dàng.
Nhưng trợ giúp bọn họ rồi thì có thể thế nào đây? Căn bản vẫn không thay đổi, sớm muộn sẽ có một ngày, bọn họ sẽ bị thua.
Sở Vân đi chính là đạo đối nhân xử lý, đạo con người, thế nhân khó kịp.
Chữ người này rất có ý nghĩa, một nét phẩy thêm một nét phẩy giống như hai chân. Một người từ khi sinh ra đã như vậy, dùng chính hai chân của mình để bước đi. Ngẩng đầu ưỡn ngực xoải bước về phía trước.
Mặc dù là một "người" ở trên, hai "người" đi theo phía sau, cũng dùng chính hai chân của mình để bước đi.
Dựa vào chân của chính mình để bước đi, đây là tinh thần nhân đạo, ý chí nhân đạo, cũng là chỗ tôn nghiêm của con người.
Khom lưng quỳ gối gọi là nô tài. Hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc, nuôi sống của người khác, đó là sủng vật, như là chó, mèo.
Chỉ dựa vào chính mình, lúc này mới thực sự là "người"!
Sau cuộc thi Quận chính là cuộc thi Tỉnh. Đan Châu được chia thành hai mươi mốt tỉnh, có thể đi tới bước này, không có người nào không phải là người tài giỏi, có tuyệt kỹ, có thủ đoạn khác. Mặc dù là Sở Vân, rõ ràng cũng cảm thấy áp lực tăng lên mãnh liệt.
May là trong đội ngũ Trần gia, có hai vị đại sư Trần Vũ Tình và Gia Môn làm trụ cột, Sở Vân cũng thỉnh thoảng lại "phát huy vượt xa người thường". Sau một hồi thi đấu kịch liệt, đội ngũ Trần gia đã lọt vào danh sách những đội tham gia cuộc thi Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.