Quyển 7 - Chương 6: Bạo đan (hạ)
Cổ Chân Nhân
28/08/2013
Nam tử trung niên kia đành phải cắn chặt răng, đáp lại một tiếng:
- Vâng, Tư Mã công tử!
Giết chết thì dễ, bắt sống lại khó. Những ngự yêu sư đang vây công này, tu vi tăng vọt, nhưng trong một nhất thời không thể thích ứng được sự đột biến về thực lực này, ngược lại khiến cho sự phối hợp giữa họ càng lộ ra sơ hở.
Một lát sau, hai con Thảo Mãng Sơn Hùng thú trọng thương bị bắt, còn lại một con thì lại đột phá vòng vây, ào ào chạy đi.
Nữ tử mặc hoàng y kêu to:
- Mau đuổi theo nó, phải bắt sống!
Một đám tôi tớ đang định đuổi theo, bỗng nhiên từng người lần lượt ngã quỵ xuống, thất khiếu chảy máu mà chết. Yêu vật của bọn họ cũng lần lượt mất hết tinh thần, trở thành yêu vật hoang dại, chạy loạn tứ tán.
Chỉ còn lại một mình nam tử trung niên kia, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ngoại trừ Tư Mã công tử và Công Tôn tiểu thư ra, hắn là ngự yêu sư duy nhất không bạo đan.
Tư Mã công tử lớn tiếng quát lên:
- Mau đuổi theo, còn nhùng nhằng gì nữa? Đuổi không kịp ta hỏi tội ngươi!
Nam tử trung niên đành phải cắn chặt răng, cước bộ lảo đảo, mang theo hai con Linh Yêu bị thương nặng, men theo hướng Thảo Mãng Sơn Hùng thú chạy trốn, đuổi bám theo sau.
Hạ Phàm Tiên Tử vô cùng kinh ngạc kêu lên:
- Sở Vân công tử, con Thảo Mãng Sơn Hùng thú kia lại chạy tới chỗ chúng ta!
Con Thảo Mãng Sơn Hùng thú chạy trốn thục mạng, trong lúc hoảng loạn chạy bừa, đâm thẳng về phía bọn người Sở Vân.
- Để ta.
Sở Vân bước lên vài bước, vượt lên trước mọi người, ngầm điều động linh quang, ngưng tụ thành một bó, mạnh mẽ bùng phát nhằm vào con Thảo Mãng Sơn Hùng thú đang chạy tới.
Thảo Mãng Sơn Hùng thú đang bị thương nặng, cho dù là Linh Yêu đỉnh phong trong trạng thái hoàn mỹ, dưới linh áp Vương Cấp của Sở Vân thì cũng như chuột đụng phải mèo, không dám nhúc nhích.
Gầm...
Thảo Mãng Sơn Hùng thú hét thảm một tiếng, cảm thụ được linh áp Vương Cấp đột nhiên ập đến, liền té mạnh một cái, ầm một tiếng, tứ chi bủn rủn, nằm sõng soài trên mặt đất.
- Có người tới, chúng ta tiến vào tiên nang trước.
Thấy nam tử trung niên đuổi qua đây, các nàng Cực Lạc Tiên Phi liền điều động Hoan Hỷ thuyền, chở theo Quái Tiên, trốn vào thế giới tiên nang.
Dù sao, một đám nữ tử xinh như hoa như ngọc, cộng thêm một thường nhân cụt một tay, trong tình trạng yêu vật hoang dại đầy rẫy này, quả thực quá mức chói mắt.
Kiều Mạo là nô tài trung đẳng của nhà Công Tôn, từ nhỏ hắn đã được nhà Công Tôn nuôi nấng đào tạo. Hiện nay đã bốn mươi tám tuổi, là ngự yêu sư cấp Dị Sĩ, chỉ là tu vi đã vướng lại ở mức này hơn mười năm nay. Có lẽ cả đời cũng không thể tiến thêm được nữa.
- Nhất định phải bắt sống con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này!
Trong lòng hắn vô cùng nôn nóng, nghĩ đến các thuộc hạ bạo đan vô cùng thê thảm, hắn càng đau nhói vạn phần. Các huynh đệ này thường ngày nói cười với hắn, cùng chung gánh vác hoạn nạn, hôm nay lại chết hết không còn một người.
- Hả? Đã chết rồi sao?
Thấy Thảo Mãng Sơn Hùng thú bỗng nhiên dừng lại, ngã nhào trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng Kiều Mạo đột nhiên trầm xuống.
Công Tôn tiểu thư muốn thu thập Mãng Tâm Thảo, loại dược liệu quý giá này cần phải được trích ra từ trên người Thảo Mãng Sơn Hùng thú còn sống. Nếu như Thảo Mãng Sơn Hùng thú đã chết, hắn lấy gì đi phục mệnh?
- Ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này là dùng tính mạng của hơn mười huynh đệ để đổi lấy. Không, tuyệt không có thể chết như vậy được.
Trong lòng Kiều Mạo gào lên, sắc mặt hắn trắng bệch, hai mắt thì đầy rẫy tơ máu, dường như hắn đang trở nên điên cuồng.
- Đây là...
Đột nhiên hắn dừng bước, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Hắn nhìn thấy Sở Vân.
Sở Vân toàn thân bạch y, ngọc thụ lâm phong, trác tuyệt hơn người. Lúc này đang đứng phía trước con Thảo Mãng Sơn Hùng thú, ánh mắt lạnh lùng nhìn con man thú trước mặt.
Con man thú hung hãn này, vốn bởi vì nguy cơ chịu chết nên càng có vẻ điên cuồng hơn.
Nhưng lúc này lại nằm bẹp trên mặt đất, toàn thân run rẩy, hai mắt như hai cái đèn ***g lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi. Nó bất lực nhìn Sở Vân, trong miệng phát ra tiếng kêu ư ử, giống như con chó con mèo đang lấy lòng chủ nhân của mình.
Kiều Mạo ngây ra như phỗng!
- Người kia là ai?
Trong lòng Kiều Mạo luôn quanh quẩn nghi vấn này.
Có thể khiến cho một con Thảo Mãng Sơn Hùng thú đang thương nặng đến điên cuồng phải hoảng sợ như vậy, lẽ nào hắn dùng qua linh áp? Ít nhất cũng phải là cường giả Quân Cấp thì mới có thể thôi động linh áp, lẽ nào hắn là ngự yêu sư Quân Cấp?
Suy đoán ấy thoáng hiện lên trong đầu, nhưng rất nhanh lại bị Kiều Mạo tự mình phủ định:
- Không giống. Hắn tuổi còn trẻ như vậy, sao có thể là cường giả Quân Cấp? Điều này phi thực tế. Như vậy thì hắn cuối cùng đã dùng thủ đoạn gì để có thể khiến cho Thảo Mãng Sơn Hùng thú sợ hãi như vậy?
Cho dù dùng thủ đoạn gì thì Kiều Mạo cũng có thể cảm giác rõ ràng sự cường đại của Sở Vân. Bên người Sở Vân không có yêu vật vờn quanh, thế nhưng trong thần sắc lãnh đạm lại lộ ra vẻ vô cùng tự tin. Loại khí chất này khiến Kiều Mạo càng cảm thấy Sở Vân sâu không lường được.
Lúc này, Công Tôn tiểu thư cũng chạy vội tới:
- Kiều Mạo, ngươi ngây ngốc ra đó làm chi! Còn không mau động thủ?
Sau đó, nàng cũng liền phát hiện Sở Vân, chân mày nhướng lên, ngữ khí bực bội trách mắng:
- Ngươi là ai?
- Vâng, Tư Mã công tử!
Giết chết thì dễ, bắt sống lại khó. Những ngự yêu sư đang vây công này, tu vi tăng vọt, nhưng trong một nhất thời không thể thích ứng được sự đột biến về thực lực này, ngược lại khiến cho sự phối hợp giữa họ càng lộ ra sơ hở.
Một lát sau, hai con Thảo Mãng Sơn Hùng thú trọng thương bị bắt, còn lại một con thì lại đột phá vòng vây, ào ào chạy đi.
Nữ tử mặc hoàng y kêu to:
- Mau đuổi theo nó, phải bắt sống!
Một đám tôi tớ đang định đuổi theo, bỗng nhiên từng người lần lượt ngã quỵ xuống, thất khiếu chảy máu mà chết. Yêu vật của bọn họ cũng lần lượt mất hết tinh thần, trở thành yêu vật hoang dại, chạy loạn tứ tán.
Chỉ còn lại một mình nam tử trung niên kia, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ngoại trừ Tư Mã công tử và Công Tôn tiểu thư ra, hắn là ngự yêu sư duy nhất không bạo đan.
Tư Mã công tử lớn tiếng quát lên:
- Mau đuổi theo, còn nhùng nhằng gì nữa? Đuổi không kịp ta hỏi tội ngươi!
Nam tử trung niên đành phải cắn chặt răng, cước bộ lảo đảo, mang theo hai con Linh Yêu bị thương nặng, men theo hướng Thảo Mãng Sơn Hùng thú chạy trốn, đuổi bám theo sau.
Hạ Phàm Tiên Tử vô cùng kinh ngạc kêu lên:
- Sở Vân công tử, con Thảo Mãng Sơn Hùng thú kia lại chạy tới chỗ chúng ta!
Con Thảo Mãng Sơn Hùng thú chạy trốn thục mạng, trong lúc hoảng loạn chạy bừa, đâm thẳng về phía bọn người Sở Vân.
- Để ta.
Sở Vân bước lên vài bước, vượt lên trước mọi người, ngầm điều động linh quang, ngưng tụ thành một bó, mạnh mẽ bùng phát nhằm vào con Thảo Mãng Sơn Hùng thú đang chạy tới.
Thảo Mãng Sơn Hùng thú đang bị thương nặng, cho dù là Linh Yêu đỉnh phong trong trạng thái hoàn mỹ, dưới linh áp Vương Cấp của Sở Vân thì cũng như chuột đụng phải mèo, không dám nhúc nhích.
Gầm...
Thảo Mãng Sơn Hùng thú hét thảm một tiếng, cảm thụ được linh áp Vương Cấp đột nhiên ập đến, liền té mạnh một cái, ầm một tiếng, tứ chi bủn rủn, nằm sõng soài trên mặt đất.
- Có người tới, chúng ta tiến vào tiên nang trước.
Thấy nam tử trung niên đuổi qua đây, các nàng Cực Lạc Tiên Phi liền điều động Hoan Hỷ thuyền, chở theo Quái Tiên, trốn vào thế giới tiên nang.
Dù sao, một đám nữ tử xinh như hoa như ngọc, cộng thêm một thường nhân cụt một tay, trong tình trạng yêu vật hoang dại đầy rẫy này, quả thực quá mức chói mắt.
Kiều Mạo là nô tài trung đẳng của nhà Công Tôn, từ nhỏ hắn đã được nhà Công Tôn nuôi nấng đào tạo. Hiện nay đã bốn mươi tám tuổi, là ngự yêu sư cấp Dị Sĩ, chỉ là tu vi đã vướng lại ở mức này hơn mười năm nay. Có lẽ cả đời cũng không thể tiến thêm được nữa.
- Nhất định phải bắt sống con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này!
Trong lòng hắn vô cùng nôn nóng, nghĩ đến các thuộc hạ bạo đan vô cùng thê thảm, hắn càng đau nhói vạn phần. Các huynh đệ này thường ngày nói cười với hắn, cùng chung gánh vác hoạn nạn, hôm nay lại chết hết không còn một người.
- Hả? Đã chết rồi sao?
Thấy Thảo Mãng Sơn Hùng thú bỗng nhiên dừng lại, ngã nhào trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng Kiều Mạo đột nhiên trầm xuống.
Công Tôn tiểu thư muốn thu thập Mãng Tâm Thảo, loại dược liệu quý giá này cần phải được trích ra từ trên người Thảo Mãng Sơn Hùng thú còn sống. Nếu như Thảo Mãng Sơn Hùng thú đã chết, hắn lấy gì đi phục mệnh?
- Ba con Thảo Mãng Sơn Hùng thú này là dùng tính mạng của hơn mười huynh đệ để đổi lấy. Không, tuyệt không có thể chết như vậy được.
Trong lòng Kiều Mạo gào lên, sắc mặt hắn trắng bệch, hai mắt thì đầy rẫy tơ máu, dường như hắn đang trở nên điên cuồng.
- Đây là...
Đột nhiên hắn dừng bước, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Hắn nhìn thấy Sở Vân.
Sở Vân toàn thân bạch y, ngọc thụ lâm phong, trác tuyệt hơn người. Lúc này đang đứng phía trước con Thảo Mãng Sơn Hùng thú, ánh mắt lạnh lùng nhìn con man thú trước mặt.
Con man thú hung hãn này, vốn bởi vì nguy cơ chịu chết nên càng có vẻ điên cuồng hơn.
Nhưng lúc này lại nằm bẹp trên mặt đất, toàn thân run rẩy, hai mắt như hai cái đèn ***g lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi. Nó bất lực nhìn Sở Vân, trong miệng phát ra tiếng kêu ư ử, giống như con chó con mèo đang lấy lòng chủ nhân của mình.
Kiều Mạo ngây ra như phỗng!
- Người kia là ai?
Trong lòng Kiều Mạo luôn quanh quẩn nghi vấn này.
Có thể khiến cho một con Thảo Mãng Sơn Hùng thú đang thương nặng đến điên cuồng phải hoảng sợ như vậy, lẽ nào hắn dùng qua linh áp? Ít nhất cũng phải là cường giả Quân Cấp thì mới có thể thôi động linh áp, lẽ nào hắn là ngự yêu sư Quân Cấp?
Suy đoán ấy thoáng hiện lên trong đầu, nhưng rất nhanh lại bị Kiều Mạo tự mình phủ định:
- Không giống. Hắn tuổi còn trẻ như vậy, sao có thể là cường giả Quân Cấp? Điều này phi thực tế. Như vậy thì hắn cuối cùng đã dùng thủ đoạn gì để có thể khiến cho Thảo Mãng Sơn Hùng thú sợ hãi như vậy?
Cho dù dùng thủ đoạn gì thì Kiều Mạo cũng có thể cảm giác rõ ràng sự cường đại của Sở Vân. Bên người Sở Vân không có yêu vật vờn quanh, thế nhưng trong thần sắc lãnh đạm lại lộ ra vẻ vô cùng tự tin. Loại khí chất này khiến Kiều Mạo càng cảm thấy Sở Vân sâu không lường được.
Lúc này, Công Tôn tiểu thư cũng chạy vội tới:
- Kiều Mạo, ngươi ngây ngốc ra đó làm chi! Còn không mau động thủ?
Sau đó, nàng cũng liền phát hiện Sở Vân, chân mày nhướng lên, ngữ khí bực bội trách mắng:
- Ngươi là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.