Quyển 7 - Chương 130: Chia rẽ (hạ)
Cổ Chân Nhân
28/08/2013
Trong lòng Ôn Đế mắng to, không thể thể cãi lại mỗi người một câu, cuối
cùng chẳng biết sao hơn đành nhắm mắt nhận lấy. Hắn một lần nữa liên hệ
với Sở Vân:
- Chúng ta đã thương nghị qua, quyết chiến một hồi tại Đan Thánh Sơn, không gặp không về.
- Dứt khoát như vậy phải hơn không. Tốt, chúng ta không gặp không về!
Thanh âm Sở Vân rất nhanh truyền đến.
- Không gặp không về!
Ôn Đế nhăn nhó đáp ứng.
Một canh giờ sau, lệnh bài trong tay Ôn Đế rung lên, truyền đến thanh âm của Sở vân:
- Ta đã tới rồi, các ngươi ở đâu?
- Nhanh như vậy?
Chúng đế không khỏi kinh ngạc một trận. Chỉ là nghĩ đến Hà Đế đã bị khuất phục, mọi người đều hiểu ra.
Ôn Đế không thể làm gì khác hơn, nói vào lệnh bài:
- Chúng ta đang tới rồi.
Rất nhanh, lại một canh giờ trôi qua. Sở Vân một lần nữa thúc giục, nói:
- Ta đã cướp sạch toàn bộ Đan Thánh Sơn, vì sao các ngươi còn chưa tới?
Chúng đế không nói gì, Ôn Đế đành cố gắng chống đỡ:
- Trên đường gặp giết một đầu yêu vật mắt trận, sắp tới rồi.
Thêm một canh giờ nữa trôi qua.
Sở Vân mắng to:
- Đám các ngươi không giữ lời, cư nhiên dám lừa ta? Các ngươi còn đâu mặt mũi đại Đế? Nhát như chuột, một đám đầu trâu mặt ngựa, ngay cả dũng khí chính diện ứng chiến các ngươi cũng không có sao?
Sắc mặt chúng đế đều rất khó coi. Tới cỡ này rồi, Sở Vân mắng cũng không sai. Bọn họ thầm nghĩ kéo dài thời gian, đích xác không muốn liều mạng với Sở Vân.
Sở Vân không ngừng chửi rủa, không ai mở miệng phản kích. Bởi vì căn bản không biết phản kích thế nào. Mở miệng lung tung, ngược lại càng có vẻ chính mình yếu nhược vô năng.
Chỉ còn Ôn Đế cố gắng chống đỡ:
- Chúng ta đang nội chiến, có một số người không muốn tham gia quyết chiến. Thế nhưng ngươi yên tâm, còn lại mấy người chúng ta đã chạy tới rồi.
Sở Vân bỗng nhiên cười ha ha:
- Không cần các ngươi chạy đi nữa, chúng ta đã tới rồi!
- Cái gì?
- Đó là đám người Linh Đế!
- Không chỉ có Linh Đế, còn có Sở Đế, Vân Đế, Trần Đế, Triệu Đế, Hán Đế của Đan Châu!
Thấy mười lăm vị đại Đế hùng hổ chạy tới, chúng đế thiếu chút nữa tức giận hộc máu, trong nháy mắt đều hiểu ra được. Nguyên lại trong lúc bọn họ kéo dài thời gian, Sở Vân cũng nhân cơ hội này, động thủ với năm đế của Đan Châu, thu nạp bọn họ về dưới chướng.
- Đê tiện vô sỉ a! Ngươi cũng không đi Đan Thánh Sơn, cư nhiên mắng chúng ta lâu như vậy.
Biết mình ăn phải vố đau, Ôn Đế giẫm chân tức giận.
Sở Vân cười lạnh một tiếng, tay vung lên, hung hãn khai chiến.
Ba mươi sáu vị đại Đế hỗn chiến kịch liệt, đánh cho long trời lở đất, nhật nguyệt lu mờ, mặt đất nứt vỡ, sông lớn đảo dòng, sinh linh đồ thán.
Liên minh hai mươi mốt vị đại Đế đâu thể là đối thủ đội ngũ Sở Vân. Bên phía Sở Vân trung thành hợp tác lẫn nhau, thông qua liên hệ vi diệu với Sở Vân, phối hợp hoàn mỹ khắng khít. Trái lại, liên minh bên này thì lục đục, không dám toàn lực xuất thủ, sợ chính mình biến thành tấm đỡ cho đối phương.
Sở Vân liên tục phát huy thần thông bản mạng, mỗi lần thành công, lấy đi một phần thực lực của đối phương, gia tăng vào bên mình.
Qua năm canh giờ, mặc cho chúng đế tránh trái tránh phải, vẫn bị Sở Vân bắn trúng sáu người.
Liên minh không còn chống đỡ nổi, lập tức sụp đổ, bỏ chạy tứ tán.
Sở Vân đang muốn thừa thắng truy kích, bỗng nhiên Quả Đế kêu to không tốt:
- Ta thấy được, không lâu sau, cửu Thánh nhất tề tạo áp lực, yêu cầu chủ công hủy bỏ Nhân Đạo Vô Lượng, khôi phục tự do cho chúng thuộc hạ.
…
Đan Châu, Cơ Hoang Sơn.
Vách núi Thanh Quả như một tấm bia thẳng đứng, cao vót dựng lên trên đại địa Đan Châu. Nó cao tới mấy vạn trượng, là một trong những cấm địa nổi tiếng tại Đan Châu.
Nhưng lúc này, trên đỉnh núi hoang vắng, lẳng lặng một bóng người đứng đó.
Trường bào màu máu, sắc mặt tái nhợt, hắn tựa như một pho tượng cương thiết được khảm giữa trời chiều. Mùi máu tanh nồng nặc, quanh quẩn bên người hắn, thật lâu không có tiêu tan.
- Không sai, chính là ở đây!
Hắn co rúm chóp mũi, bỗng nhiên khóe miệng mở rộng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, càn rỡ cười lớn lên:
- Không sai! Huyết khí ngon đến dường nào, khiến ngươi ta phải say sưa!
Hoàng hôn dần xuống, tiếng cười giống như con cú đêm, vang vọng khắp một vùng núi non.
- Huyết Hải Phù Đồ!
Song chưởng hắn chấn động, linh yêu Đế cấp đỉnh phong mạnh mẽ bộc phát, lan khắp thiên địa, quét ngang bốn phương tám hướng.
Theo thanh âm hắn, bầu trời bỗng nhiên nổi trận mây gió, ngưng tụ vô số những đám mây màu đỏ tươi.
Những đám mây này dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng bành trướng. Trong nháy mắt liền cuộn lại vào một chỗ, hình thành lên một mảnh mây máu thật lớn, kéo dài mấy nghìn dặm.
Màu máu đỏ tươi tà dị, vững vàng chiếm khắp bầu trời. Mây máu cuồn cuộn, giống như có số bàn tay thật to đang khuấy động.
Ào ào ào.
Những hạt mưa máu cỡ lớn phảng mất như một giọt máu nồng đậm ầm ầm rơi xuống, phủ kín khắp ngõ ngách Cơ Hoang Sơn.
- Ha ha ha, đừng cố trốn tránh. Sinh vật có thể trốn tránh được khứu giác của Huyết Đế ta còn chưa xuất hiện tại cửu châu.
Thân ảnh trên đỉnh núi phóng mắt nhìn khắp dãy núi dưới chân, phát ra những tiếng cười âm hiểm.
Trong tiếng cười của hắn, mưa máu dung nhập vào trong Cơ Hoang Sơn, toàn bộ dãy núi đều dần bị nhuộm thành sắc hồng.
Rất nhanh, thân núi rung lên, đồng thời biên độ càng lúc càng lớn dần.
Oanh!
Núi đá như bị đạn pháp bắn trúng, văng lên tung tóe. Một con chuột lớn cao tới trăm trượng từ trong ngọn núi chui ra ngoài.
Trong nháy mắt, yêu khí tràn ngập bầu trời, một sóng khí quét ngang qua đây. Sóng khí qua tới đâu, cây cối bị nhổ tận gốc, núi đá bị cắt ngang.
- Chúng ta đã thương nghị qua, quyết chiến một hồi tại Đan Thánh Sơn, không gặp không về.
- Dứt khoát như vậy phải hơn không. Tốt, chúng ta không gặp không về!
Thanh âm Sở Vân rất nhanh truyền đến.
- Không gặp không về!
Ôn Đế nhăn nhó đáp ứng.
Một canh giờ sau, lệnh bài trong tay Ôn Đế rung lên, truyền đến thanh âm của Sở vân:
- Ta đã tới rồi, các ngươi ở đâu?
- Nhanh như vậy?
Chúng đế không khỏi kinh ngạc một trận. Chỉ là nghĩ đến Hà Đế đã bị khuất phục, mọi người đều hiểu ra.
Ôn Đế không thể làm gì khác hơn, nói vào lệnh bài:
- Chúng ta đang tới rồi.
Rất nhanh, lại một canh giờ trôi qua. Sở Vân một lần nữa thúc giục, nói:
- Ta đã cướp sạch toàn bộ Đan Thánh Sơn, vì sao các ngươi còn chưa tới?
Chúng đế không nói gì, Ôn Đế đành cố gắng chống đỡ:
- Trên đường gặp giết một đầu yêu vật mắt trận, sắp tới rồi.
Thêm một canh giờ nữa trôi qua.
Sở Vân mắng to:
- Đám các ngươi không giữ lời, cư nhiên dám lừa ta? Các ngươi còn đâu mặt mũi đại Đế? Nhát như chuột, một đám đầu trâu mặt ngựa, ngay cả dũng khí chính diện ứng chiến các ngươi cũng không có sao?
Sắc mặt chúng đế đều rất khó coi. Tới cỡ này rồi, Sở Vân mắng cũng không sai. Bọn họ thầm nghĩ kéo dài thời gian, đích xác không muốn liều mạng với Sở Vân.
Sở Vân không ngừng chửi rủa, không ai mở miệng phản kích. Bởi vì căn bản không biết phản kích thế nào. Mở miệng lung tung, ngược lại càng có vẻ chính mình yếu nhược vô năng.
Chỉ còn Ôn Đế cố gắng chống đỡ:
- Chúng ta đang nội chiến, có một số người không muốn tham gia quyết chiến. Thế nhưng ngươi yên tâm, còn lại mấy người chúng ta đã chạy tới rồi.
Sở Vân bỗng nhiên cười ha ha:
- Không cần các ngươi chạy đi nữa, chúng ta đã tới rồi!
- Cái gì?
- Đó là đám người Linh Đế!
- Không chỉ có Linh Đế, còn có Sở Đế, Vân Đế, Trần Đế, Triệu Đế, Hán Đế của Đan Châu!
Thấy mười lăm vị đại Đế hùng hổ chạy tới, chúng đế thiếu chút nữa tức giận hộc máu, trong nháy mắt đều hiểu ra được. Nguyên lại trong lúc bọn họ kéo dài thời gian, Sở Vân cũng nhân cơ hội này, động thủ với năm đế của Đan Châu, thu nạp bọn họ về dưới chướng.
- Đê tiện vô sỉ a! Ngươi cũng không đi Đan Thánh Sơn, cư nhiên mắng chúng ta lâu như vậy.
Biết mình ăn phải vố đau, Ôn Đế giẫm chân tức giận.
Sở Vân cười lạnh một tiếng, tay vung lên, hung hãn khai chiến.
Ba mươi sáu vị đại Đế hỗn chiến kịch liệt, đánh cho long trời lở đất, nhật nguyệt lu mờ, mặt đất nứt vỡ, sông lớn đảo dòng, sinh linh đồ thán.
Liên minh hai mươi mốt vị đại Đế đâu thể là đối thủ đội ngũ Sở Vân. Bên phía Sở Vân trung thành hợp tác lẫn nhau, thông qua liên hệ vi diệu với Sở Vân, phối hợp hoàn mỹ khắng khít. Trái lại, liên minh bên này thì lục đục, không dám toàn lực xuất thủ, sợ chính mình biến thành tấm đỡ cho đối phương.
Sở Vân liên tục phát huy thần thông bản mạng, mỗi lần thành công, lấy đi một phần thực lực của đối phương, gia tăng vào bên mình.
Qua năm canh giờ, mặc cho chúng đế tránh trái tránh phải, vẫn bị Sở Vân bắn trúng sáu người.
Liên minh không còn chống đỡ nổi, lập tức sụp đổ, bỏ chạy tứ tán.
Sở Vân đang muốn thừa thắng truy kích, bỗng nhiên Quả Đế kêu to không tốt:
- Ta thấy được, không lâu sau, cửu Thánh nhất tề tạo áp lực, yêu cầu chủ công hủy bỏ Nhân Đạo Vô Lượng, khôi phục tự do cho chúng thuộc hạ.
…
Đan Châu, Cơ Hoang Sơn.
Vách núi Thanh Quả như một tấm bia thẳng đứng, cao vót dựng lên trên đại địa Đan Châu. Nó cao tới mấy vạn trượng, là một trong những cấm địa nổi tiếng tại Đan Châu.
Nhưng lúc này, trên đỉnh núi hoang vắng, lẳng lặng một bóng người đứng đó.
Trường bào màu máu, sắc mặt tái nhợt, hắn tựa như một pho tượng cương thiết được khảm giữa trời chiều. Mùi máu tanh nồng nặc, quanh quẩn bên người hắn, thật lâu không có tiêu tan.
- Không sai, chính là ở đây!
Hắn co rúm chóp mũi, bỗng nhiên khóe miệng mở rộng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, càn rỡ cười lớn lên:
- Không sai! Huyết khí ngon đến dường nào, khiến ngươi ta phải say sưa!
Hoàng hôn dần xuống, tiếng cười giống như con cú đêm, vang vọng khắp một vùng núi non.
- Huyết Hải Phù Đồ!
Song chưởng hắn chấn động, linh yêu Đế cấp đỉnh phong mạnh mẽ bộc phát, lan khắp thiên địa, quét ngang bốn phương tám hướng.
Theo thanh âm hắn, bầu trời bỗng nhiên nổi trận mây gió, ngưng tụ vô số những đám mây màu đỏ tươi.
Những đám mây này dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng bành trướng. Trong nháy mắt liền cuộn lại vào một chỗ, hình thành lên một mảnh mây máu thật lớn, kéo dài mấy nghìn dặm.
Màu máu đỏ tươi tà dị, vững vàng chiếm khắp bầu trời. Mây máu cuồn cuộn, giống như có số bàn tay thật to đang khuấy động.
Ào ào ào.
Những hạt mưa máu cỡ lớn phảng mất như một giọt máu nồng đậm ầm ầm rơi xuống, phủ kín khắp ngõ ngách Cơ Hoang Sơn.
- Ha ha ha, đừng cố trốn tránh. Sinh vật có thể trốn tránh được khứu giác của Huyết Đế ta còn chưa xuất hiện tại cửu châu.
Thân ảnh trên đỉnh núi phóng mắt nhìn khắp dãy núi dưới chân, phát ra những tiếng cười âm hiểm.
Trong tiếng cười của hắn, mưa máu dung nhập vào trong Cơ Hoang Sơn, toàn bộ dãy núi đều dần bị nhuộm thành sắc hồng.
Rất nhanh, thân núi rung lên, đồng thời biên độ càng lúc càng lớn dần.
Oanh!
Núi đá như bị đạn pháp bắn trúng, văng lên tung tóe. Một con chuột lớn cao tới trăm trượng từ trong ngọn núi chui ra ngoài.
Trong nháy mắt, yêu khí tràn ngập bầu trời, một sóng khí quét ngang qua đây. Sóng khí qua tới đâu, cây cối bị nhổ tận gốc, núi đá bị cắt ngang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.