Quyển 6 - Chương 15: Đằng Tấn Thụ (thượng)
Cổ Chân Nhân
28/08/2013
Sở Bá Vương, có được một đôi quyền sáo Cửu Cửu Chí Tôn Cuồng Man. Sau
được linh khí của nó cải tạo, có thể khiến sức mạnh của Ngự yêu sư nhận
được tăng phúc kinh khủng. Bởi vậy sức mạnh của hắn đạt vạn quân, chỉ
với hai tay, toàn bộ Tinh Châu cũng không có người nào có năng lực địch
lại được.
Đương nhiên, cũng không phải là chỉ phương diện sức mạnh. Ngoại trừ sức mạnh ra, còn có phương diện tốc độ, mẫn cảm, phòng ngự, sự chịu đựng vân vân.
Mượn Sở Vân mà nói, nhận linh khí của Nguyệt Thỏ truyền lại, khiến tính nhạy bén với thời gian của hắn đạt tới cực hạn, trở thành đồng hồ hình người. Không cần dựa vào bất kỳ vật tham chiếu nào, đều có thể biết được thời gian trôi qua.
Lại lấy Tiếu Tiểu Hiền mà nói, không lâu hắn ấp trứng Yêu thú Tử Chuy Quy, nhận linh khí truyền sang, hắn có thể tùy tâm sở dục, nâng cao chất lượng khống chế sự vận chuyển của huyết mạch. Mỗi ngày sáng chiều nào, hắn cũng phải rèn luyện một lần, cần mẫn luyện không nghỉ, hiện nay đã đạt tới cảnh giới cứng rắn như đồng, ba ngày ba đêm cũng không mệt mỏi chút nào.
Rèn luyện buổi sáng xong, chính là lúc ăn sáng. Lúc này, hắn sẽ gặp Tiếu Tiểu Hiền và Kim Bích Hàm.
- Chưởng môn, hôm nay người luyện xong rồi sao?
Lông mi Tiếu Tiểu Hiền run run, miệng nói, vẻ mặt cười bỉ ổi. Từ sau khi hắn cảm hóa trứng Tử Chuy Quy, cả người hắn đều trở nên khác hẳn. Nét mặt toả ra ánh sáng của mùa xuân thứ hai. Mỗi ngày đều ôm Động Phòng Bí Thuật tham tu, tính tình nhộn nhạo, đạt tới trình độ đỉnh phong.
- Ngươi nói sao?
Sở Vân nói.
- Ôi, đáng tiếc. Chưởng môn, thiên phú như vậy, ngài hẳn nên rèn luyện thêm. Nói cách khác, vẫn là rất đáng tiếc.
Tiếu Tiểu Hiền chép miệng chậc lưỡi, biểu tình vô cùng tiếc nuối, trong mắt cũng lóe ra tinh quang.
- Chưởng môn, nếu người không cần Kiến Mộc, có thể lưu cho ta tiểu đệ. Yêu vật như vậy, ta thật sự chê ít.
- Ngươi cần Kiến Mộc làm gì? Ngươi am hiểu tốc độ, vậy cố gắng điều hoàn thiện hệ thống chiến thuật này đi.
Sở Vân cự tuyệt hắn.
Tiếu Tiểu Hiền hất tóc:
- Nhưng chưởng môn, ta cảm thấy với ta dung mạo, lấy phong độ của ta, lấy khí chất của ta, am hiểu thêm một loại chiến thuật khác. Người hiểu!
Nói xong, ánh mắt hắn hướng về Sở Vân tỏ vẻ "là nam nhân đều ngầm hiểu".
Sở Vân không nói gì, lắc đầu:
- Kiến Mộc thì không có, tuy nhiên thật ra có một chiếc nhẫn.
- Chiếc nhẫn chưởng môn Thần Thâu Môn?
Tiếu Tiểu Hiền thấy Sở Vân đưa cho hắn gì đó, đứng ngây ngay tại chỗ.
- Tiếu Tiểu Hiền, không phải ngươi vẫn muốn chấp chưởng Thần Thâu Môn sao? Hôm nay, ta liền giao cho ngươi chiếc nhẫn này. Đưa tay ra.
Nhìn vẻ mặt Tiếu Tiểu Hiền dại ra, Sở Vân mỉm cười nói.
- Nhưng chưởng môn...
Tiếu Tiểu Hiền ngơ ngác nhìn Sở Vân, đờ đẫn vươn tay đến.
Sở Vân thả chiếc nhẫn chưởng môn, vào trong lòng bàn tay hắn.
- Tiểu Hiền.
Hắn nói.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là chưởng môn nhân Thần Thâu Môn. Nhận lấy nó, mang lên ngón tay cái của mình. Đây là mệnh lệnh của ta.
Nói đến đây, khóe miệng Sở Vân thoáng nhếch lên, mang nụ cười ôn hòa, giọng điệu cũng bá đạo không cho cho phản bác.
Nhìn chiếc nhẫn nho nhỏ đặt ở trong lòng bàn tay, Tiếu Tiểu Hiền lại cảm thấy nặng tựa một thái sơn.
Thân hình hắn run nhè nhẹ, hốc mắt phiếm hồng, trong lòng tràn ngập bất ngờ và vui mừng.
Trong lúc nhất thời, miệng hắn khép mở vài cái, lại không biết nói gì cho phải.
Lúc này, một đám nô tỳ bưng bữa sáng lên, một đám nói khẽ bước nhanh, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, bưng đồ ăn sáng tinh xảo lên bàn ăn.
Sở Vân và Kim Bích Hàm nhìn nhau cười, ngồi xuống.
Tiếu Tiểu Hiền lại vẫn thất thần, đứng ở tại chỗ.
- Tiếu Tiểu Hiền.
Sở Vân nói.
- À, ờ, chưởng môn.
- Hãy phát dương quang đại Thần Thâu Môn.
- ...
Tiếu Tiểu Hiền mở miệng muốn nói, nhưng chung quy cũng không nói được điều gì.
Giờ phút này, nước mắt hắn thay thế lời nói, biểu đạt đầy đủ cảm kích và kích động ở sâu trong nội tâm của hắn.
Nháy mắt, hắn rơi lệ đầy mặt.
Nước mắt tràn hốc mắt hắn, khiến tầm nhìn của hắn mơ hồ.
Lúc này, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ, chiếu vào nhà ăn rộng rãi, sáng sủa.
Trên bàn cơm, Sở Vân dưới ánh mặt trời, hào quang ánh sáng ngọc, giống như mặt trời, tản mát ra hào quang ấm áp, chiếu vào sâu trong nội tâm Tiếu Tiểu Hiền.
Bởi vì nước mắt, hình ảnh Kim Bích Hàm, cùng với các nô tỳ ở xung quanh, đều hóa thành một chấm trong không thấy rõ bóng dáng thực.
Nhưng khó hiểu chính là, chỉ có hình ảnh Sở Vân, như điêu khắc tinh xảo như nước, ánh sáng lòng người, có thể thấy rõ ràng được.
Rất nhiều năm sau, Tiếu Tiểu Hiền mỗi khi nghĩ tới tình cảnh này, đều cảm thấy như vẫn còn ngay trước mắt. Ấn tượng quả thực khắc sâu trong nội tâm của hắn, cả đời cũng không thể quên.
Lúc này, khí huyết toàn thân đều sôi trào, khiến hắn khom lưng, đầu gối quỳ trên mặt đất, mặt hướng về Sở Vân, đồng thời tay phải nắm lại, đặt nơi trái tim mình.
Trong cả đời, điều hắn không am hiểu nhất, ít sử dụng nhất chính là giọng điệu nghiêm túc, thành kính. Tiếu Tiểu Hiền thề:
- Thiếu chủ! Tiếu Tiểu Hiền luôn đi theo phía sau ngài.
Giọng điệu hắn nghẹn ngào, khác hẳn với giọng điệu cà lơ phất phơ không chính khí của mọi ngày. Lúc này, biểu tình của hắn nghiêm túc và trang trọng hẳn lên. Cả người toả sáng ra một loại sức hấp dẫn mãnh liệt, không ngờ vô cùng tuấn dật bất phàm.
Ngay cả Kim Bích Hàm cũng nhìn hắn với ánh mắt kinh sợ.
Nàng đọc được ánh mắt kỳ lạ của Tiếu Tiểu Hiền - kiên định, thành kính, cảm kích, sùng kính, còn có một một sự kích động đến chết cũng làm người tri kỷ.
Giao chức vị chưởng môn vị Thần Thâu Môn Tiếu Tiểu Hiền, là điều Sở Vân đã suy nghĩ cặn kẽ.
Hắn biết, trở thành chưởng môn Thần Thâu Môn chính là giấc mộng của bản thân Tiếu Tiểu Hiền. Chỉ bởi vì sự xuất hiện của mình, khiến giấc mộng của hắn, chỉ có thể lấy lui làm tiến – mong có thể khiến Thần Thâu Môn phát dương quang đại.
Sở Vân lại không có bất kỳ hứng thú gì đối với điểm này.
Ban đầu hắn nắm giữ chiếc nhẫn chưởng môn, là muốn hạn chế Tiếu Tiểu Hiền, khiến hắn ra sức vì mình. Đây cũng là hành động bất đắc dĩ trong tình huống khi đó. Sở Vân cũng rất hiểu: nắm giữ lòng người khó hơn nhiều với duy trì sự thống trị đối với ngoại vật. Muốn đạt được càng phải cần tới sự tin cậy.
Trải qua những thời gian ở chung, khiến hắn càng hiểu rõ bản tính của Tiếu Tiểu Hiền. Điều này thúc đẩy hắn nảy sinh ra ý tưởng này.
Trên thực tế, sau khi giao chiếc nhẫn cho Tiếu Tiểu Hiền, kết quả này cũng khiến hắn vô cùng hài lòng.
Hắn cũng không nhìn lầm Tiếu Tiểu Hiền.
Sau bữa sáng, Sở Vân sẽ đi ra khỏi Thiếu chủ phủ, tùy ý du lịch trong Hỏa Đức Thành.
Đây cũng không phải cuộc du ngoạn không mục đích. Sở Vân phát hiện, loại hành vi này trợ giúp cho việc lĩnh ngộ nhân đạo của hắn.
Có đôi khi, hắn sẽ đi một mình, có đôi khi đi cùng Kim Bích Hàm. Đương nhiên mỗi lần đi đều cải trang.
Lần này, tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Hỏa Đức Thành đã khác hẳn ngày xưa.
Nó dựa vào kiến trúc, quy mô khổng lồ, cực cụ khí phách. Theo đỉnh sơn lan tràn đến chân núi đều là thành trì gạch hồng tường đồng, mang theo phong cách kiến trúc thời Thượng cổ, phong cách cổ xưa lại cao quý, lộng lẫy khí thế lớn hơn nữa. Giống như xích đồng
dài chiếm cứ trên dãy núi.
Hỏa Đức Thành phần chia ra ngoại thành, nội thành, địa hạ thành.
Từ chân núi đến sườn núi, làm ngoại thành. Nơi đây phồn hoa nhất, các loại cửa hàng nhà cửa nối liền, tiếng người ồn ào.
Từ sườn núi đến đỉnh núi, là nội thành. Ít người yên tĩnh, phòng ngự nghiêm ngặt,
Thiếu chủ phủ của Sở Vân là một tòa trong đó.
Còn lại là địa hạ thành. Lúc trước khi thăm dò mật tàng của Hỏa Đức Vương đã phát hiện ra thế giới ngầm. Hiện nay nó đã được kiến tạo thành một thành trì ngầm. Nơi đó có địa nhiệt dồi dào. Sông dung nham được dẫn vào, hình thành thánh địa luyện binh tốt nhất trong Chư Tinh Quần Đảo.
Chỉ dựa vào ngầm thành này, Thư Gia đã thu hút mấy trăm vị luyện binh sư, hàng năm đóng quân ở trong này. Vừa hưởng dụng tài nguyên của Thư Gia, vừa cống hiến sức lực cho Thư Gia.
- Số một đây, nhìn một cái, hộ giáp do chuyên gia Thủy Kiến chế luyện, không thể giả được.
Tiếng những người bán hàng rong rao hàng vang lên ở khắp nơi.
- Thương gia trung thực, hộc máu cũng buôn bán trong sạch, quá hạn không hậu.
Một đám chiêu bài ngoài cửa hàng, đều có nội dung tương tự.
- Hoa quả rau dưa tươi mát. Bản quý mới đưa ra thị trường, đồng linh gia quả hương vị ngọt ngào nhất. Không ngọt không lấy tiền!
- Công tử, tiểu thư, Đằng Báo mới nhất, muốn một phần không?
Đương nhiên, cũng không phải là chỉ phương diện sức mạnh. Ngoại trừ sức mạnh ra, còn có phương diện tốc độ, mẫn cảm, phòng ngự, sự chịu đựng vân vân.
Mượn Sở Vân mà nói, nhận linh khí của Nguyệt Thỏ truyền lại, khiến tính nhạy bén với thời gian của hắn đạt tới cực hạn, trở thành đồng hồ hình người. Không cần dựa vào bất kỳ vật tham chiếu nào, đều có thể biết được thời gian trôi qua.
Lại lấy Tiếu Tiểu Hiền mà nói, không lâu hắn ấp trứng Yêu thú Tử Chuy Quy, nhận linh khí truyền sang, hắn có thể tùy tâm sở dục, nâng cao chất lượng khống chế sự vận chuyển của huyết mạch. Mỗi ngày sáng chiều nào, hắn cũng phải rèn luyện một lần, cần mẫn luyện không nghỉ, hiện nay đã đạt tới cảnh giới cứng rắn như đồng, ba ngày ba đêm cũng không mệt mỏi chút nào.
Rèn luyện buổi sáng xong, chính là lúc ăn sáng. Lúc này, hắn sẽ gặp Tiếu Tiểu Hiền và Kim Bích Hàm.
- Chưởng môn, hôm nay người luyện xong rồi sao?
Lông mi Tiếu Tiểu Hiền run run, miệng nói, vẻ mặt cười bỉ ổi. Từ sau khi hắn cảm hóa trứng Tử Chuy Quy, cả người hắn đều trở nên khác hẳn. Nét mặt toả ra ánh sáng của mùa xuân thứ hai. Mỗi ngày đều ôm Động Phòng Bí Thuật tham tu, tính tình nhộn nhạo, đạt tới trình độ đỉnh phong.
- Ngươi nói sao?
Sở Vân nói.
- Ôi, đáng tiếc. Chưởng môn, thiên phú như vậy, ngài hẳn nên rèn luyện thêm. Nói cách khác, vẫn là rất đáng tiếc.
Tiếu Tiểu Hiền chép miệng chậc lưỡi, biểu tình vô cùng tiếc nuối, trong mắt cũng lóe ra tinh quang.
- Chưởng môn, nếu người không cần Kiến Mộc, có thể lưu cho ta tiểu đệ. Yêu vật như vậy, ta thật sự chê ít.
- Ngươi cần Kiến Mộc làm gì? Ngươi am hiểu tốc độ, vậy cố gắng điều hoàn thiện hệ thống chiến thuật này đi.
Sở Vân cự tuyệt hắn.
Tiếu Tiểu Hiền hất tóc:
- Nhưng chưởng môn, ta cảm thấy với ta dung mạo, lấy phong độ của ta, lấy khí chất của ta, am hiểu thêm một loại chiến thuật khác. Người hiểu!
Nói xong, ánh mắt hắn hướng về Sở Vân tỏ vẻ "là nam nhân đều ngầm hiểu".
Sở Vân không nói gì, lắc đầu:
- Kiến Mộc thì không có, tuy nhiên thật ra có một chiếc nhẫn.
- Chiếc nhẫn chưởng môn Thần Thâu Môn?
Tiếu Tiểu Hiền thấy Sở Vân đưa cho hắn gì đó, đứng ngây ngay tại chỗ.
- Tiếu Tiểu Hiền, không phải ngươi vẫn muốn chấp chưởng Thần Thâu Môn sao? Hôm nay, ta liền giao cho ngươi chiếc nhẫn này. Đưa tay ra.
Nhìn vẻ mặt Tiếu Tiểu Hiền dại ra, Sở Vân mỉm cười nói.
- Nhưng chưởng môn...
Tiếu Tiểu Hiền ngơ ngác nhìn Sở Vân, đờ đẫn vươn tay đến.
Sở Vân thả chiếc nhẫn chưởng môn, vào trong lòng bàn tay hắn.
- Tiểu Hiền.
Hắn nói.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là chưởng môn nhân Thần Thâu Môn. Nhận lấy nó, mang lên ngón tay cái của mình. Đây là mệnh lệnh của ta.
Nói đến đây, khóe miệng Sở Vân thoáng nhếch lên, mang nụ cười ôn hòa, giọng điệu cũng bá đạo không cho cho phản bác.
Nhìn chiếc nhẫn nho nhỏ đặt ở trong lòng bàn tay, Tiếu Tiểu Hiền lại cảm thấy nặng tựa một thái sơn.
Thân hình hắn run nhè nhẹ, hốc mắt phiếm hồng, trong lòng tràn ngập bất ngờ và vui mừng.
Trong lúc nhất thời, miệng hắn khép mở vài cái, lại không biết nói gì cho phải.
Lúc này, một đám nô tỳ bưng bữa sáng lên, một đám nói khẽ bước nhanh, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, bưng đồ ăn sáng tinh xảo lên bàn ăn.
Sở Vân và Kim Bích Hàm nhìn nhau cười, ngồi xuống.
Tiếu Tiểu Hiền lại vẫn thất thần, đứng ở tại chỗ.
- Tiếu Tiểu Hiền.
Sở Vân nói.
- À, ờ, chưởng môn.
- Hãy phát dương quang đại Thần Thâu Môn.
- ...
Tiếu Tiểu Hiền mở miệng muốn nói, nhưng chung quy cũng không nói được điều gì.
Giờ phút này, nước mắt hắn thay thế lời nói, biểu đạt đầy đủ cảm kích và kích động ở sâu trong nội tâm của hắn.
Nháy mắt, hắn rơi lệ đầy mặt.
Nước mắt tràn hốc mắt hắn, khiến tầm nhìn của hắn mơ hồ.
Lúc này, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ, chiếu vào nhà ăn rộng rãi, sáng sủa.
Trên bàn cơm, Sở Vân dưới ánh mặt trời, hào quang ánh sáng ngọc, giống như mặt trời, tản mát ra hào quang ấm áp, chiếu vào sâu trong nội tâm Tiếu Tiểu Hiền.
Bởi vì nước mắt, hình ảnh Kim Bích Hàm, cùng với các nô tỳ ở xung quanh, đều hóa thành một chấm trong không thấy rõ bóng dáng thực.
Nhưng khó hiểu chính là, chỉ có hình ảnh Sở Vân, như điêu khắc tinh xảo như nước, ánh sáng lòng người, có thể thấy rõ ràng được.
Rất nhiều năm sau, Tiếu Tiểu Hiền mỗi khi nghĩ tới tình cảnh này, đều cảm thấy như vẫn còn ngay trước mắt. Ấn tượng quả thực khắc sâu trong nội tâm của hắn, cả đời cũng không thể quên.
Lúc này, khí huyết toàn thân đều sôi trào, khiến hắn khom lưng, đầu gối quỳ trên mặt đất, mặt hướng về Sở Vân, đồng thời tay phải nắm lại, đặt nơi trái tim mình.
Trong cả đời, điều hắn không am hiểu nhất, ít sử dụng nhất chính là giọng điệu nghiêm túc, thành kính. Tiếu Tiểu Hiền thề:
- Thiếu chủ! Tiếu Tiểu Hiền luôn đi theo phía sau ngài.
Giọng điệu hắn nghẹn ngào, khác hẳn với giọng điệu cà lơ phất phơ không chính khí của mọi ngày. Lúc này, biểu tình của hắn nghiêm túc và trang trọng hẳn lên. Cả người toả sáng ra một loại sức hấp dẫn mãnh liệt, không ngờ vô cùng tuấn dật bất phàm.
Ngay cả Kim Bích Hàm cũng nhìn hắn với ánh mắt kinh sợ.
Nàng đọc được ánh mắt kỳ lạ của Tiếu Tiểu Hiền - kiên định, thành kính, cảm kích, sùng kính, còn có một một sự kích động đến chết cũng làm người tri kỷ.
Giao chức vị chưởng môn vị Thần Thâu Môn Tiếu Tiểu Hiền, là điều Sở Vân đã suy nghĩ cặn kẽ.
Hắn biết, trở thành chưởng môn Thần Thâu Môn chính là giấc mộng của bản thân Tiếu Tiểu Hiền. Chỉ bởi vì sự xuất hiện của mình, khiến giấc mộng của hắn, chỉ có thể lấy lui làm tiến – mong có thể khiến Thần Thâu Môn phát dương quang đại.
Sở Vân lại không có bất kỳ hứng thú gì đối với điểm này.
Ban đầu hắn nắm giữ chiếc nhẫn chưởng môn, là muốn hạn chế Tiếu Tiểu Hiền, khiến hắn ra sức vì mình. Đây cũng là hành động bất đắc dĩ trong tình huống khi đó. Sở Vân cũng rất hiểu: nắm giữ lòng người khó hơn nhiều với duy trì sự thống trị đối với ngoại vật. Muốn đạt được càng phải cần tới sự tin cậy.
Trải qua những thời gian ở chung, khiến hắn càng hiểu rõ bản tính của Tiếu Tiểu Hiền. Điều này thúc đẩy hắn nảy sinh ra ý tưởng này.
Trên thực tế, sau khi giao chiếc nhẫn cho Tiếu Tiểu Hiền, kết quả này cũng khiến hắn vô cùng hài lòng.
Hắn cũng không nhìn lầm Tiếu Tiểu Hiền.
Sau bữa sáng, Sở Vân sẽ đi ra khỏi Thiếu chủ phủ, tùy ý du lịch trong Hỏa Đức Thành.
Đây cũng không phải cuộc du ngoạn không mục đích. Sở Vân phát hiện, loại hành vi này trợ giúp cho việc lĩnh ngộ nhân đạo của hắn.
Có đôi khi, hắn sẽ đi một mình, có đôi khi đi cùng Kim Bích Hàm. Đương nhiên mỗi lần đi đều cải trang.
Lần này, tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Hỏa Đức Thành đã khác hẳn ngày xưa.
Nó dựa vào kiến trúc, quy mô khổng lồ, cực cụ khí phách. Theo đỉnh sơn lan tràn đến chân núi đều là thành trì gạch hồng tường đồng, mang theo phong cách kiến trúc thời Thượng cổ, phong cách cổ xưa lại cao quý, lộng lẫy khí thế lớn hơn nữa. Giống như xích đồng
dài chiếm cứ trên dãy núi.
Hỏa Đức Thành phần chia ra ngoại thành, nội thành, địa hạ thành.
Từ chân núi đến sườn núi, làm ngoại thành. Nơi đây phồn hoa nhất, các loại cửa hàng nhà cửa nối liền, tiếng người ồn ào.
Từ sườn núi đến đỉnh núi, là nội thành. Ít người yên tĩnh, phòng ngự nghiêm ngặt,
Thiếu chủ phủ của Sở Vân là một tòa trong đó.
Còn lại là địa hạ thành. Lúc trước khi thăm dò mật tàng của Hỏa Đức Vương đã phát hiện ra thế giới ngầm. Hiện nay nó đã được kiến tạo thành một thành trì ngầm. Nơi đó có địa nhiệt dồi dào. Sông dung nham được dẫn vào, hình thành thánh địa luyện binh tốt nhất trong Chư Tinh Quần Đảo.
Chỉ dựa vào ngầm thành này, Thư Gia đã thu hút mấy trăm vị luyện binh sư, hàng năm đóng quân ở trong này. Vừa hưởng dụng tài nguyên của Thư Gia, vừa cống hiến sức lực cho Thư Gia.
- Số một đây, nhìn một cái, hộ giáp do chuyên gia Thủy Kiến chế luyện, không thể giả được.
Tiếng những người bán hàng rong rao hàng vang lên ở khắp nơi.
- Thương gia trung thực, hộc máu cũng buôn bán trong sạch, quá hạn không hậu.
Một đám chiêu bài ngoài cửa hàng, đều có nội dung tương tự.
- Hoa quả rau dưa tươi mát. Bản quý mới đưa ra thị trường, đồng linh gia quả hương vị ngọt ngào nhất. Không ngọt không lấy tiền!
- Công tử, tiểu thư, Đằng Báo mới nhất, muốn một phần không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.