Quyển 3 - Chương 175: Đấu tướng (thượng)
Cổ Chân Nhân
11/04/2013
Trên boong thuyền, binh linh san sát như rừng, trong đó đáng chú ý nhất chính là tinh binh Toàn Thuẫn của Phương gia, tinh binh Phi Hầu của Thẩm gia, kỵ binh Nhện Biển của Trương gia.
- Hừ! Xem ra Thư gia chúng ta quật khởi, đã chạm đến rất nhiều người. Bọn chúng không muốn xem một thế lực bá chủ nữa sinh ra. Lần này chịu bỏ ra một cái giá thật lớn, vận dụng cả tinh binh của nhà mình, có thể thấy được quyết tâm của bọn chúng.
Sở Vân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên sắc như đao.
Chỉ cần thoáng quan sát một lúc, Sở Vân đã biết rõ, lần này không hề giống với trước kia, so với đoạn chiến dịch trên Thiết Lung Đảo, thế cục hiện tại lại càng thêm hiểm ác.
- Quy mô hải chiến như thế này, trong gần một trăm năm nay chưa từng diễn ra. Đại quân tác chiến, sĩ khí làm đầu. Không ngại trước tiên đấu tướng, chém giết mấy tướng lãnh của đối phương, tăng sĩ khí bên mình.
Lão Hồng Thương chậm rãi nói.
- Tốt!
Thư Thiên Hào gật đầu, hỏi:
- Ai muốn xuất chiến?
Thoáng chốc, đã có hơn mười vị tướng lãnh đứng lên, trên khuôn mặt mỗi người đều tràn trề chiến ý, đều mong muốn bản thân sẽ là người thứ nhất ra trận.
- Mạt tướng nguyện ý!
Trong số đó, Vũ Đại Đầu hô vang dội nhất.
- Tốt! Như vậy Vũ tướng quân sẽ đánh trận đầu!
Thư Thiên Hào ngước nhìn, sau đó chỉ đích danh Vũ Đại Đầu. Dù sao hắn cũng là dòng chính, tin cậy hơn một chút.
Vũ Đại Đầu liền cưỡi yêu thú Đạp Lãng Mã, cầm trong tay Thiết Tuyến Long Du Thương. Toàn thân hắn được bao bọc bởi chiến giáp, thân hình khôi ngôi, bay đến
trước chiến hạm của địch, đứng ở trên ngọn sóng khiêu chiến.
- Đối phương muốn đấu tướng? Nên làm như thế nào?
Lãnh đạo liên quân nhìn nhau, cảm thấy rất khó xử.
- Có Tiểu Bá Vương Sở Vân tọa trấn, ai dám múa may trước mặt hắn? Nhưng nếu hai quân giao chiến, không dám cùng đối phương đấu tướng, sĩ khí sẽ bị hao tổn rất lớn.
- Đường đường là liên quân hai mươi lăm nhà, ngay cả một chút đảm lượng như vậy cũng không có? Ai dám cùng ta chiến một trận!
Vũ Đại Đầu cưỡi trên Đại Yêu thú Đạp Lãng Mã, hướng về phía quân địch hét lớn.
Thời khắc này khuôn mặt chất phác của hắn lại có chút anh phát, oai hùng, khí vũ hiên ngang. Thân là nam nhi phải tung hoành chốn sa trường, Vũ Đại Đầu cảm thấy bản thân chưa từng có giờ phút nào nhiệt huyết lại sục sôi như lúc này. Thủ lãnh liên quân đều cau mày. Ánh mắt của bọn hắn không hướng về phía Vũ Đại Đầu, mà nhìn về phía xa xa. Tại đó, Sở Vân cùng Thư Thiên Hào đang đứng trên chiến hạm chỉ huy theo dõi.
- Vũ Đại Đầu là tiểu nhân vật, nhưng ta lo lắng kế tiếp Sở Vân sẽ ra tay!
Có người nhăn mặt nhíu mày nói.
- Các ngươi xem, yêu binh trường thương trong tay hắn nhìn cực kỳ quen mắt.
Có người buồn bực nhìn yêu binh trong tay Vũ Đại Đầu.
- Đó là Thiết Tuyến Long Du Thương, đã từng là binh khí của Thiết Ngao. Hắn kỳ tập Thư gia đảo thất bại, yêu binh trong tay cũng bị cướp đi.
- Ai lại có thể mạnh mẽ cướp đi yêu binh trong tay Thiết Ngao?
- Ngoại trừ Tiểu Bá Vương thì còn ai?
Híz-khà-zzz...
Mấy vị thủ lãnh lập tức hít sâu một hơi.
- Xem ra liên quân các ngươi đều là một đám rùa rụt cổ mà thôi. Không ngờ lại không có một người nào dám cùng ta đối chiến!
Vũ Đại Đầu cười ha hả, cưỡi Đạp Lãng Mã, tùy ý bôn tẩu trước mặt địch nhân.
- Tên gia hỏa cáo mượn oai hùm này...
- Thực là khó chịu, các vị tướng quân sao còn chưa hạ lệnh?
Trong tướng lãnh liên quân đã có rất nhiều người dần dần cảm thấy bực tức. Cả đám hung hăng trừng mắt nhìn Vũ Đại Đầu, nắm đấm xiết chặt phát ra tiếng răng rắc, đều đang đợi lệnh xuất chiến.
- Quân tâm...
- Nếu cứ kéo dài, chỉ sợ sĩ khí sẽ giảm xuống.
Thủ lãnh liên quân cũng không phải đều là một đám phế vật, rất nhiều người đều có kinh nghiệm lãnh binh dày dạn, hiểu rõ nếu còn do dự, chỉ sợ sĩ khí phe mình sĩ bị đả kích, ảnh hưởng rất lớn tới chiến lực.
- Sở Vân cũng không phải là tồn tại vô địch, không cần phải chưa đánh đã e sợ như vậy. Nếu Sở Vân hạ tràng, để bản đại tướng nghênh chiến.
Nói chuyện là một trong ba vị đai tướng bên liên quân tên là Trần Bác. Hắn cao tám thước, thân hình cực kỳ cường tráng, diện hồng xích nhĩ (mặt hồng tai đỏ), hình dáng như một đầu man hùng. Lời hắn nói khiến cho tinh thần mấy người đứng đầu chấn động.
- Đại tướng Trần Bác nói không sai.
- Sở Vân cũng chỉ là người không phải là thần!
- Xuất chiến, đấu tướng!
Thủ lãnh liên quân vừa ra lệnh, một vị tướng sớm đã không chờ đợi được, lập tức khống chế tọa kỵ, thúc ngựa tiến lên.
- Tiểu tướng chớ có càn rỡ. Có Diệp Hiểu ta đến lấy cái đầu chó của ngươi!
Nói xong hắn liền hiu động yêu binh đại đao trong tay, chiến đấu cùng Vũ Đại Đầu. Song phương ngươi tiến ta lui, kẻ tám lạng người nửa cân, trình độ tương đương, cho nên rời vào tình thế rằng co.
- Ha ha, Diệp Hiểu này là một vị thượng tướng nổi danh đã lâu. Vũ Đại Đầu rõ ràng có thể đánh bất phất thắng bại cùng hắn, xem ra mấy ngày này được Vân nhi chỉ dạy, quả nhiên là không uổng phí.
Nhìn cục diện như vậy, Thư Thiên Hào phát ra tiếng cười phóng khoáng, tràn đầy tin tưởng tất thắng. Đây chính là phong thái của Chư Tinh Mãnh Hổ. Mặc dù thế của quân địch lớn, vẫn không cảm thấy chút nào sợ hãi. Càng là thế cục nghiêm trọng, lại càng đàm tiếu phong sinh. Tướng lãnh đứng xung quanh, nghe được tràng cười này, cảm giác khẩn trương trong lòng lập tức tiêu tán hơn phân nửa. Một luồng hào khí dâng lên trong ***g ngực. Vũ Đại Đầu có Đại Yêu thú, Đại Yêu binh, tính cách bản thân lại chân chất, tính tình cẩn thận. Hôm nay đã đạt đến đẳng cấp thượng tướng, lại là một thành viên trung thành và tận tâm, đã có thể gánh vác trách nhiệm của một vị lương tướng rồi.
- Hừ! Ta chính là thượng tướng Đông Dã Tường, kẻ nào đi lên làm vong hồn dưới đao của ta?
Đúng lúc này, trong liên quân bay ra một vị thượng tướng, cưỡi Tật Phong Lang, cầm yêu đao Trảm Mã trong tay, khí thế lẫm liệt.
- Đông Dã Tường, hắn cũng là một vị thượng tướng thành danh đã lâu. Ai dám xuất chiến?
Thư Thiên Hào hỏi.
- Đảo chủ, để lão phu xuất chiến lấy cái đầu chó của hắn xuống, lập hạ công đầu!
Lão Hồng Thương vô cùng hăng hái, chòm râu trắng phất phơ, chiến ý lẫm liệt, tiến lên chờ lệnh.
Thư Thiên Hào thở dài.
- Lão tướng quân càng già càng dẻo dai, hùng tâm không dứt. Chỉ là đối phương đang lúc tráng niên, lần nãy lão tướng quân xuất trận, nên bảo trọng đến thân thể.
Lão Hồng Thương lập tức trừng mắt, cái tâm tranh cường háo thắng nổi lên nói.
- Đảo chủ chớ khinh thường ta! Ta không trảm được kẻ này, từ nay về sau ta không phải họ Hồng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.