Chí Tôn

Quyển 7 - Chương 11: Đây còn là Bách Thảo Hoàn sao? (hạ)

Cổ Chân Nhân

28/08/2013

Nàng ngây người ra!

Nàng vốn tưởng rằng Sở Vân có tệ đến đâu thì chí ít cũng ra dáng một chút. Thật không ngờ, hắn lại kém cỏi đến như vậy! Sao hắn có thể lừa gạt được tỷ tỷ? Đan Châu lớn như vậy lại có hạng bại hoại như vậy!

- Khoan đã, không lẽ ngay cả nội đan mà hắn cũng không có sao?

Khóe miệng Công Tôn Viên Viên nhếch lên, nở nụ cười lạnh.

- Đây là thuật luyện đan của tiên sinh đấy ư? Thực khiến học sinh được mở rộng tầm mắt! Ha ha ...

Nàng nhịn không được cười rộ lên. Tiếng cười này cảm nhiễm mọi người xung quanh, rất nhiều người cũng cười theo. Trong tiếng cười tràn ngập sự khinh thường, trào

lộng, ngạo nghễ và có chút hả hê.

- Thất bại rồi sao... Lẽ nào khí Tiên Thiên không thể thay thế được đan khí?

Sở Vân bỏ ngoài tai những tiếng cười đó, sắc mặt hắn bình thản, giữ sự trầm tĩnh, tiếp nhận Bách Thảo Hoàn do Thảo Mãng Sơn Hùng thú hai tay dâng lên.

Viên bách thảo hoàn này đen sì sì, tỏa ra một mùi thối cháy khét. So với đan dược mà Công Tôn Viện Viện luyện chế ra, quả thực là vịt xấu gặp phải thiên nga.

Chỉ là, thất bại thì cũng đã thất bại rồi.

Sở Vân đối với kết quả này, căn bản không coi vào đâu. Đây chỉ là một lần thử nghiệm lý thú của hắn mà thôi.

Mọi người xung quanh cười nhạo thì để mặc cho bọn họ cười nhạo. Chẳng lẽ vì thế mà phải nổi giận?

Sự cười nhạo của con kiến bé nhỏ, chẳng có ý nghĩ gì đối với một con voi cả.

Nghe tiếng cười nhạt như vậy, Sở Vân ngược lại cảm thấy thú vị. Đây là sự thay đổi của nhân tâm, hắn chìm đắm vào trong tiếng cười nhạo đó, lĩnh hội ý nghĩa làm người ở phía sau, ngược lại có chút thu hoạch mơ hồ.

Chỉ là, trong lòng hắn còn có chút nghi hoặc.

- Theo lý mà nói, khí Tiên Thiên hẳn là có hiệu quả mới đúng. Không lẽ, bởi vì Bách Thảo Hoàn là loại cơ sở cấp thấp, ngược lại không chịu nổi ơn trạch của khí Tiên

Thiên? Khoan đã...

Bỗng nhiên, trong lòng Sở Vân khẽ động, ngón tay hắn nhẹ nhàng dùng sức, liền bóp bể viên Bách Thảo Hoàn.



Không.

Bóp bể chỉ là lớp ngoài cháy đen thui của viên Bách Thảo Hoàn mà thôi.

Trong thoáng chốc, hào quang xanh biếc lọt qua kẽ tay của Sở Vân chiếu sáng ra ngoài. Hào quang này vô cùng lấp lánh chói mắt, đến nỗi tất cả mọi người ở tàng kinh các không mở mắt ra được.

- Đan quang!

- Đan quang thật chói mắt!

- Sao có thể được? Nó lại có đan quang. Chỉ có đan dược trung đẳng mới có thể tỏa ra đan quang!

Mọi người liền hít một hơi khí lạnh, tiếng kinh hô thay nhau nổi lên.

Soạt soạt soạt...

Đan quang lóe lên rồi chợt tắt, nhưng ngay lập tức thay vào đó là đan khí bàng bạc.

Nếu như nói Bách Thảo Hoàn mà Công Tôn Viện Viện luyện chế ra toả ra đan khí như làn gió nhẹ trên thảo nguyên. Thế thì đan khí mà viên đan hoàn của Sở Vân tỏa ra giống như một cơn lốc ngoài khơi!

Biển lớn sục sôi!

Đan khí màu xanh biếc, lấy Bách Thảo Hoàn làm trung tâm, không ngừng khuếch tán ra xung quanh.

Đan khí cuồn cuộn ùa đến, như sóng biển đánh tới, tất cả mọi người như đang đối mặt với một cơn lốc, liên tục thoái lui.

Đan khí lại nồng nặc như vậy, cho dù nín thở cũng có thể ngửi được mùi hương cây cỏ nồng đậm.

Soạt soạt soạt...

Đan khí tuôn tràn ra khỏi tàng kinh các, bay đến chỗ nào là hoa cỏ cây cối nơi đó sinh trưởng lên với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Trong thoáng chốc liền tươi tốt hơn gấp bội!

Sau lúc yên lặng ngắn ngủi, lấy tàng kinh các làm trung tâm, phương viên năm trăm bước quanh quanh náo động.

- Người nào đang luyện đan?

- Đan khí thật nồng nặc, đây là đan dược gì mà lại có dược hiệu như vậy!



- Hình như là Bách Thảo Hoàn...

- Cái rắm! Bách Thảo Hoàn chỉ là đan dược hạ đẳng, ngươi không nhìn thấy đan quang vừa nãy sao, không ngửi thấy đan khí nồng đậm như vậy sao?

Nhất thời, tiếng bước chân rầm rập vang lên, vô số người như thủy triều ùa sang đây.

Tiếng ầm ĩ bên ngoài càng lúc càng lớn, nhưng trong tầng một của tàng kinh các lại yên ắng đến quỷ dị.

Không còn tiếng cười nhạo.

Sắc mặt kinh ngạc đến cực điểm đọng lại trên mặt mọi người. Bọn họ ngơ ngác nhìn Sở Vân, ai nấy đều trợn tròn mắt.

Công Tôn Viện Viện càng ngây ngốc hơn nữa. Miệng nàng há ra thật to, gần như có thể trực tiếp nuốt chửng một quả trứng gà.

- Điều đó không có khả năng, sao có chuyện như vậy? !

Trong lòng nàng đang gào thét, sự chấn động cực độ khiến nàng khó có thể suy nghĩ tiếp được.

Đan dược của Sở Vân đã vượt qua sự hiểu biết của của nàng. Rõ ràng chính là dùng dược liệu của nàng, thế nhưng Bách Thảo Hoàn luyện chế ra lại không phải là đan dược hạ đẳng, mà là trung đẳng.

Chuyện gì đã xảy ra?

Bách Thảo Hoàn trung đẳng, có còn là Bách Thảo Hoàn không?

Công Tôn Viện Viện cảm thấy mình giống như đang mơ. Có thể luyện chế Bách Thảo Hoàn trực tiếp thành đan dược trung đẳng, nàng chưa từng nghe nói qua, nhưng giờ lại có chuyện như vậy.

Nhưng tất cả đều đã diễn ra trước mắt nàng. Nàng đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.

Nàng hoảng hốt nhìn Sở Vân đứng trước mặt, đây có còn là người không?

- Khí Tiên Thiên là căn nguyên vạn vật. Quả thế, nguyên tinh khí Tiên Thiên có tác dụng rất lớn đối với đan dược, có thể trực tiếp thăng phẩm đan dược. Nếu ta tiếp tục rót vào thì có thể trực tiếp thăng cấp viên đan dược này thành tuyệt phẩm không?

Sở Vân nhìn viên Bách Thảo Hoàn trong tay một lúc, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu.

- Khí Tiên Thiên ẩn chứa trong viên Bách Thảo Hoàn này chỉ là một phần mười khí Tiên Thiên mà ta thổi ra. Khí Tiên Thiên còn lại đều toả ra ngoài theo luồng đan khí kia.

Xem ra vật phàm thế này, khả năng có thể chịu được khí Tiên Thiên rất có hạn. Nếu ta tiếp tục rót vào, chỉ sợ sẽ làm nổ viên đan dược này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook