Quyển 5 - Chương 29: Dọn sạch lên thuyền (thượng)
Cổ Chân Nhân
27/08/2013
Giọng điệu Thượng Quan Phong Dạ đầy nhiệt huyết.
- Dạ, thuộc hạ sẽ liều mạng đem hết toàn lực, nhất định sẽ không để chủ công thất vọng!
Lý Cương mở tiên nang, triệu ra yêu vật tính theo công thức của mình. Đây là một bàn tính có tu vi Linh Yêu đỉnh phong.
Sắc mặt Lý Cương ngưng trọng, cầm bàn tính trong tay, gạt cách cách, hết sức chăm chú tính toán theo công thức.
Một lát lúc, hắn chặt nhíu mày nói:
- Chủ công, Tinh trụ trận này vô cùng huyền diệu. Ta cần phải có người phối hợp, trợ giúp ta dò xét thực nghiệm.
- Ngươi đi đi.
Thượng Quan Phong Dạ gật đầu, lập tức chỉ một vị rồi hạ mệnh lệnh nói.
Từ xa nhìn lại, Sở Vân chỉ thấy tên thuộc hạ này vừa mới tiến trong phạm vi cây cột, toàn thân liền chấn động, tâm thần liền đi vào trong. Nhưng từ bên ngoài nhìn vào, Tinh trụ trận lại vẫn bình thường. Hiển nhiên trận này là đại trận phòng thủ chỉ nhằm vào người đã vào trận.
- Ngươi nhìn thấy gì?
Lý Cương hỏi.
- Sao chiếu khắp bầu trời, ta thấy choáng váng đầu óc.
Người nọ nhìn xung quanh nói. Kỳ thực nhìn từ bên ngoài vào, hắn vẫn đứng ở tại chỗ, chỉ khác là đang đứng trong phạm vi của trận pháp.
- Ngươi nghe ta chỉ huy, trước năm bước, trái hai bước, phải ba bước.
Lý Cương lớn tiếng nói.
Người nọ vẫn đứng bất động ở tại chỗ, sau một lúc lâu, hắn lên tiếng:
- Đại nhân, ta đã dựa theo lời của người phân phó, kế tiếp nên đi như thế nào?
- Sau một bước, trái ba bước, tiến hai bước.
Đầu Lý Cương đầy mồ hôi.
Người nọ gật đầu, vẫn đứng bất động ở tại chỗ, một lúc lâu sau mới bước thêm một bước. Đột nhiên hắn kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Ngươi nhìn thấy gì?
Tinh thần Lý Cương đột nhiên chấn động, đặt câu hỏi.
- Dạ, là một yêu thú. Toàn thân phát tinh quang, tựa như hình người, nhưng cao hơn hai người đứng chồng đứng lên nhau. Nó nhe răng trợn mắt, nhìn ta chằm chằm! Kỳ quái, vì sao yêu vật ta triệu hoán ra, lại mất đi phản ứng?
Người nọ kêu lên một tiếng đầy kinh sợ.
Bàn tính của Lý Cương chợt rung động. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hô:
- Đó là ma quỷ trong nội tâm của ngươi, ngươi phải dùng nghị lực của tự thân để chiến thắng nó. Đi chiến đấu đi! Dùng dũng khí vô thượng chinh phục nó!
Người nọ là tinh binh bách chiến, cố lấy ý chí chiến đấu, liên tục gầm lên. Sau một lát, tinh quang chợt lóe lên. Trong nháy mắt, hắn biến mất. Ngay sau đó, hắn xuất hiện ở ngoài Tinh trụ trận.
- Thuộc hạ đã bại trận.
Hắn lập tức quay về phía Thượng Quan Phong Dạ quỳ xuống lạy, kinh hồn bạt vía xin tha tội.
- Ngươi đến.
Sắc mặt Thượng Quan Phong Dạ lạnh lùng, vẫn chưa gọi hắn đứng lên. Mà trực tiếp phái ra một kẻ đắc lực khác.
Người này dựa theo trình tự vừa rồi mà tiến bước. Hắn lại gặp yêu thú thần bí. Nhưng hắn không phụ sự mong đợi của mọi người, đã chiến thắng được nó.
Tinh mang chợt lóe lên, hắn cũng bị truyền tống trở về.
- Rõ ràng ta đã thắng lợi, vì sao lại bị đẩy về?
Lý Cương nắm chặt chòm râu, đang vô cùng bối rối.
- Mau nhìn đi, có một cột trụ biến mất rồi!
Nhưng sau một khắc, có người kinh ngạc kêu lên. Ban đầu có bảy mươi hai cột trụ trên mặt ngoài của bảo điện, giờ có một cột trụ đang chậm rãi nhạt đi.
- Thì ra là thế. Muốn thành công phải khiêu chiến bảy mươi hai lần, mới có thể phá vỡ tinh trụ trận này.
Lý Cương liền bừng tỉnh đại ngộ.
- Được, không hổ danh là tả quân sư của ta. Ta sẽ nhớ công lớn này của ngươi. Ngươi, tiếp tục khiêu chiến.
Thượng Quan Phong Dạ vui mừng, lại ra lệnh.
Người kia vào lần thứ hai, khiêu chiến thành công.
Nhưng tới lần thứ ba, thì lại bại. Tinh thần hắn uể oải, trong ánh mắt còn có chút si ngốc.
- Xông vào trận này, sẽ tiêu hao tâm lực cực đại, là gánh nặng rất lớn đối với hồn phách. Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, tổn hao này có thể được bù đắp lại.
Lý Cương cũng không bất ngờ, giải thích nói.
- Ha ha ha, cái này cũng không có vấn đề gì. Lần này mang theo không ít người, các ngươi cũng lên đi!
Một đám người ầm ầm lĩnh mệnh, tiến vào Tinh trụ trận. Sau một lát, có bảy người bị truyền tống trở về. Những người còn lại cũng thành công tiêu trừ được một cột trụ.
Cứ như vậy tới cột thứ hai, cột thứ ba.
Một tiếng sau, bọn họ cũng đều đạt tới cực hạn. Bên trong còn lại mười sáu cột trụ.
- Một đám đồ vô dụng!
Thượng Quan Phong Dạ chửi một tiếng, nhìn về phía Lý Cương.
Lý Cương tiến lên, liên tục thắng bốn lần, loại được bốn cột trụ. Nhưng cũng khó khó có thể tiếp tục. Hắn tiêu hao tâm lực quá lớn, thần sắc hoảng hốt, nhiều lần cân nhắc tới ý định nên chậm lại.
- Xem ra vẫn cần ta tự mình xuất thủ rồi.
Thượng Quan Phong Dạ chậm rãi lắc đầu, thở dài một hơi, tiến vào trong trận.
Hắn là cao thủ trên Hào Hùng bảng, hiện nay đã hơn ba trăm tuổi, hồn phách cô đọng, kinh nghiệm phong phú. Hắn liền một lúc tấn công cả tám cửa mới dừng lại. Thế tiến công điên cuồng mạnh mẽ.
Còn còn lại bốn cột trụ.
Hắn có chút cảm giác cháng váng đầu óc, mọi vật trước mắt cũng không còn thấy rõ ràng nữa. Ngay cả hắn là cường giả Hào Hùng bảng cũng chịu không nổi.
Nhắm hai mắt lại, hắn tạm dừng để hồi sức, sau đó lại rảo bước tiến vào đại trận.
Hắn đánh liền hai trận, còn lại hai cột trụ.
- Chủ công, nghĩ ngơi một chút chờ hồi phục đã.
Lý Cương khuyên nhủ.
Sắc mặt Thượng Quan Phong Dạ trắng bệch, tinh thần hoảng hốt, nghe hắn nói vậy, một lúc sau mới đáp lại: - Không thể lãng phí thời gian. Chúng ta là nhóm đầu tiên tiến vào đây. Chờ lúc nữa, người đi tới Cổ Thành càng ngày càng nhiều, lại càng không dễ dàng lấy được bảo vật.
Hắn cắn chặt răng, lại tiến vào Tinh trụ trận.
Một trận chiến này, lâu hơn bất kỳ trận nào trước đó. Nhưng cuối cùng hắn cũng thắng.
Chỉ còn lại có một cột trụ cuối cùng.
Thân thể Thượng Quan Phong Dạ lắc lư, tinh thần hắn đã uể oải đến cực điểm, một cảm giác mệt mỏi cực độ bao phủ toàn thân. Mí mắt nặng như treo đá vậy.
Đột nhiên, miệng hắn nhổ ra máu tươi. Hắn đã cắn vào chót lưỡi, dựa vào cơn đau kích thích tâm niệm, ép ra sức mạnh tinh thần cuối cùng. Trong mắt hắn chợt hiện lên sự trấn tĩnh. Hắn cắn chặt răng, tiến vào trong trận.
Một lát sau, cột trụ chậm rãi biến mất. Mà Thượng Quan Phong Dạ không bị truyền tống trở về, mà đứng ở cửa đại điện địa bảo.
- Ha ha ha, đúng như phụ thân trước khi lâm chung đã suy đoán, tâm huyết Thượng Quan gia chúng ta trong bao nhiêu năm qua, rốt cục cũng vào trong tay của ta!
Hắn ngửa đầu cười to, giọng điệu điên cuồng, dùng hết sức đẩy cửa cung ra. Chỉ một thoáng, bảo khí bên trong phát ra ánh sáng với chín sắc màu bao phủ cả khu vực này.
- Nhanh, lưu lại mười người bảo vệ cửa, mọi người còn lại mau vào đây. Ta muốn khép cửa điện lại!
- Dạ, thuộc hạ sẽ liều mạng đem hết toàn lực, nhất định sẽ không để chủ công thất vọng!
Lý Cương mở tiên nang, triệu ra yêu vật tính theo công thức của mình. Đây là một bàn tính có tu vi Linh Yêu đỉnh phong.
Sắc mặt Lý Cương ngưng trọng, cầm bàn tính trong tay, gạt cách cách, hết sức chăm chú tính toán theo công thức.
Một lát lúc, hắn chặt nhíu mày nói:
- Chủ công, Tinh trụ trận này vô cùng huyền diệu. Ta cần phải có người phối hợp, trợ giúp ta dò xét thực nghiệm.
- Ngươi đi đi.
Thượng Quan Phong Dạ gật đầu, lập tức chỉ một vị rồi hạ mệnh lệnh nói.
Từ xa nhìn lại, Sở Vân chỉ thấy tên thuộc hạ này vừa mới tiến trong phạm vi cây cột, toàn thân liền chấn động, tâm thần liền đi vào trong. Nhưng từ bên ngoài nhìn vào, Tinh trụ trận lại vẫn bình thường. Hiển nhiên trận này là đại trận phòng thủ chỉ nhằm vào người đã vào trận.
- Ngươi nhìn thấy gì?
Lý Cương hỏi.
- Sao chiếu khắp bầu trời, ta thấy choáng váng đầu óc.
Người nọ nhìn xung quanh nói. Kỳ thực nhìn từ bên ngoài vào, hắn vẫn đứng ở tại chỗ, chỉ khác là đang đứng trong phạm vi của trận pháp.
- Ngươi nghe ta chỉ huy, trước năm bước, trái hai bước, phải ba bước.
Lý Cương lớn tiếng nói.
Người nọ vẫn đứng bất động ở tại chỗ, sau một lúc lâu, hắn lên tiếng:
- Đại nhân, ta đã dựa theo lời của người phân phó, kế tiếp nên đi như thế nào?
- Sau một bước, trái ba bước, tiến hai bước.
Đầu Lý Cương đầy mồ hôi.
Người nọ gật đầu, vẫn đứng bất động ở tại chỗ, một lúc lâu sau mới bước thêm một bước. Đột nhiên hắn kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Ngươi nhìn thấy gì?
Tinh thần Lý Cương đột nhiên chấn động, đặt câu hỏi.
- Dạ, là một yêu thú. Toàn thân phát tinh quang, tựa như hình người, nhưng cao hơn hai người đứng chồng đứng lên nhau. Nó nhe răng trợn mắt, nhìn ta chằm chằm! Kỳ quái, vì sao yêu vật ta triệu hoán ra, lại mất đi phản ứng?
Người nọ kêu lên một tiếng đầy kinh sợ.
Bàn tính của Lý Cương chợt rung động. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hô:
- Đó là ma quỷ trong nội tâm của ngươi, ngươi phải dùng nghị lực của tự thân để chiến thắng nó. Đi chiến đấu đi! Dùng dũng khí vô thượng chinh phục nó!
Người nọ là tinh binh bách chiến, cố lấy ý chí chiến đấu, liên tục gầm lên. Sau một lát, tinh quang chợt lóe lên. Trong nháy mắt, hắn biến mất. Ngay sau đó, hắn xuất hiện ở ngoài Tinh trụ trận.
- Thuộc hạ đã bại trận.
Hắn lập tức quay về phía Thượng Quan Phong Dạ quỳ xuống lạy, kinh hồn bạt vía xin tha tội.
- Ngươi đến.
Sắc mặt Thượng Quan Phong Dạ lạnh lùng, vẫn chưa gọi hắn đứng lên. Mà trực tiếp phái ra một kẻ đắc lực khác.
Người này dựa theo trình tự vừa rồi mà tiến bước. Hắn lại gặp yêu thú thần bí. Nhưng hắn không phụ sự mong đợi của mọi người, đã chiến thắng được nó.
Tinh mang chợt lóe lên, hắn cũng bị truyền tống trở về.
- Rõ ràng ta đã thắng lợi, vì sao lại bị đẩy về?
Lý Cương nắm chặt chòm râu, đang vô cùng bối rối.
- Mau nhìn đi, có một cột trụ biến mất rồi!
Nhưng sau một khắc, có người kinh ngạc kêu lên. Ban đầu có bảy mươi hai cột trụ trên mặt ngoài của bảo điện, giờ có một cột trụ đang chậm rãi nhạt đi.
- Thì ra là thế. Muốn thành công phải khiêu chiến bảy mươi hai lần, mới có thể phá vỡ tinh trụ trận này.
Lý Cương liền bừng tỉnh đại ngộ.
- Được, không hổ danh là tả quân sư của ta. Ta sẽ nhớ công lớn này của ngươi. Ngươi, tiếp tục khiêu chiến.
Thượng Quan Phong Dạ vui mừng, lại ra lệnh.
Người kia vào lần thứ hai, khiêu chiến thành công.
Nhưng tới lần thứ ba, thì lại bại. Tinh thần hắn uể oải, trong ánh mắt còn có chút si ngốc.
- Xông vào trận này, sẽ tiêu hao tâm lực cực đại, là gánh nặng rất lớn đối với hồn phách. Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, tổn hao này có thể được bù đắp lại.
Lý Cương cũng không bất ngờ, giải thích nói.
- Ha ha ha, cái này cũng không có vấn đề gì. Lần này mang theo không ít người, các ngươi cũng lên đi!
Một đám người ầm ầm lĩnh mệnh, tiến vào Tinh trụ trận. Sau một lát, có bảy người bị truyền tống trở về. Những người còn lại cũng thành công tiêu trừ được một cột trụ.
Cứ như vậy tới cột thứ hai, cột thứ ba.
Một tiếng sau, bọn họ cũng đều đạt tới cực hạn. Bên trong còn lại mười sáu cột trụ.
- Một đám đồ vô dụng!
Thượng Quan Phong Dạ chửi một tiếng, nhìn về phía Lý Cương.
Lý Cương tiến lên, liên tục thắng bốn lần, loại được bốn cột trụ. Nhưng cũng khó khó có thể tiếp tục. Hắn tiêu hao tâm lực quá lớn, thần sắc hoảng hốt, nhiều lần cân nhắc tới ý định nên chậm lại.
- Xem ra vẫn cần ta tự mình xuất thủ rồi.
Thượng Quan Phong Dạ chậm rãi lắc đầu, thở dài một hơi, tiến vào trong trận.
Hắn là cao thủ trên Hào Hùng bảng, hiện nay đã hơn ba trăm tuổi, hồn phách cô đọng, kinh nghiệm phong phú. Hắn liền một lúc tấn công cả tám cửa mới dừng lại. Thế tiến công điên cuồng mạnh mẽ.
Còn còn lại bốn cột trụ.
Hắn có chút cảm giác cháng váng đầu óc, mọi vật trước mắt cũng không còn thấy rõ ràng nữa. Ngay cả hắn là cường giả Hào Hùng bảng cũng chịu không nổi.
Nhắm hai mắt lại, hắn tạm dừng để hồi sức, sau đó lại rảo bước tiến vào đại trận.
Hắn đánh liền hai trận, còn lại hai cột trụ.
- Chủ công, nghĩ ngơi một chút chờ hồi phục đã.
Lý Cương khuyên nhủ.
Sắc mặt Thượng Quan Phong Dạ trắng bệch, tinh thần hoảng hốt, nghe hắn nói vậy, một lúc sau mới đáp lại: - Không thể lãng phí thời gian. Chúng ta là nhóm đầu tiên tiến vào đây. Chờ lúc nữa, người đi tới Cổ Thành càng ngày càng nhiều, lại càng không dễ dàng lấy được bảo vật.
Hắn cắn chặt răng, lại tiến vào Tinh trụ trận.
Một trận chiến này, lâu hơn bất kỳ trận nào trước đó. Nhưng cuối cùng hắn cũng thắng.
Chỉ còn lại có một cột trụ cuối cùng.
Thân thể Thượng Quan Phong Dạ lắc lư, tinh thần hắn đã uể oải đến cực điểm, một cảm giác mệt mỏi cực độ bao phủ toàn thân. Mí mắt nặng như treo đá vậy.
Đột nhiên, miệng hắn nhổ ra máu tươi. Hắn đã cắn vào chót lưỡi, dựa vào cơn đau kích thích tâm niệm, ép ra sức mạnh tinh thần cuối cùng. Trong mắt hắn chợt hiện lên sự trấn tĩnh. Hắn cắn chặt răng, tiến vào trong trận.
Một lát sau, cột trụ chậm rãi biến mất. Mà Thượng Quan Phong Dạ không bị truyền tống trở về, mà đứng ở cửa đại điện địa bảo.
- Ha ha ha, đúng như phụ thân trước khi lâm chung đã suy đoán, tâm huyết Thượng Quan gia chúng ta trong bao nhiêu năm qua, rốt cục cũng vào trong tay của ta!
Hắn ngửa đầu cười to, giọng điệu điên cuồng, dùng hết sức đẩy cửa cung ra. Chỉ một thoáng, bảo khí bên trong phát ra ánh sáng với chín sắc màu bao phủ cả khu vực này.
- Nhanh, lưu lại mười người bảo vệ cửa, mọi người còn lại mau vào đây. Ta muốn khép cửa điện lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.