Quyển 5 - Chương 67: Đường cùng (hạ)
Cổ Chân Nhân
27/08/2013
Nhìn thấy giây phút cuối cùng đang đến gần, Thạch Gia Minh cũng ngửa đầu, nhìn Sở Vân, bỗng nhiên đặt câu hỏi.
Ánh mắt Sở Vân lóe sáng, lắc đầu nói:
- Không có. Ta quyết chí thề leo lên đỉnh phong tối cao. Những chuyện đã làm ở kiếp này, đều là chuyện mà bản thân ta muốn làm. Trên con đường mà ta đã lựa chọn đều là hạnh phúc.
- Nhưng ta có!
Thấy hai vị Quân cấp đã vọt tới, Ám Ảnh càng theo sát ở phía sau như bóng với hình, Thạch Gia Minh không muốn nhiều lời.
- Ta biết, là chuyện Đôn Hoàng quốc. Huynh an tâm, Đôn Hoàng công chúa nhất định có thể nhất thống quốc nội...
Sở Vân vội vã an ủi nói.
Thạch Gia Minh lại lắc đầu, đột nhiên vươn hai tay, ôm chặt lấy Sở Vân, sau đó hôn thật sâu lên đôi môi của hắn!
Sở Vân đờ đẫn.
Hai tròng mắt hắn thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài, kinh ngạc nhìn Thạch Gia Minh chủ động thể hiện tình yêu của mình. Toàn thân hắn cứng như sắt. Vừa mới, vừa mới xảy ra chuyện gì?
Sở Vân ngay cả đối mặt với cái chết cũng trấn định tự nhiên, nhưng lúc này trong óc như có sấm sét cuồn cuộn, ầm ầm nổ vang.
Hắn đang mơ!
Hắn cũng không biết thân phận thực sự của Thạch Gia Minh, nhưng cũng hiểu, trên thế gian này có một loại người rất đặc biệt. Bọn họ không thích khác phái, nhưng lại chú ý tới người cùng phái.
Dưới chân bọn họ nhị vị Cường giả Quân Cấp, thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc.
Bạch Cốt Quỷ Quân giận tím mặt:
- Trong tình huống này còn âu âu yếm yếm ta! Nhanh chém tạo một con đường cho Bản quân!
Phi Vũ Kiếm Quân cũng phì một cái, thực sự "kính trọng vài phần" đối với hai người Sở Vân và Thạch Gia Minh.
- Thì ra huynh là...
Sắc mặt Sở Vân không được tự nhiên nữa. Hắn nhìn Thạch Gia Minh đang ở trong lòng mình, thì thào trong miệng. Hắn cũng không biết mình phải nói gì mới thích hợp nhất.
Thạch Gia Minh lại cho rằng hắn biết được thân phận của mình. Trước cái chết đang đến gần, hai mắt nàng lấp lánh sáng sáng, lớn mật nhìn vào đôi mắt Sở Vân đầy thâm tình, chân thành nói:
- Kẻ ngu si như huynh, hiện tại mới biết sao?
Sở Vân nghe Thạch Gia Minh hờn dỗi như vậy, nhất thời toàn thân run lên, giống như bị điện giật, co quắp kịch liệt.
- Huynh làm sao vậy?
Thạch Gia Minh cảm nhận được sự khác lạ của Sở Vân.
- Không có gì.
Trong lòng Sở Vân khóc không ra nước mắt, vừa chấn động cũng có cả sợ hãi. Hắn lại sợ sẽ thương tổn tới người bạn tốt của mình. Tâm trạng phức tạp đến cực điểm.
Những người như thế, đều rất nhạy cảm, lòng tự trọng rất mạnh mẽ, lại cũng rất yếu đuối.
Câu hỏi của Thạch Gia Minh lại khiến Sở Vân tưởng lầm, cho rằng hắn đang lo lắng mình không chịu nhận được hiện thực như vậy.
- Ta cũng rất thích huynh, nhưng đây không phải lúc thích hợp.
Sở Vân nói ra nửa đoạn trước, đoạn sau lại buồn bực ở lại trong lòng.
Hắn thấy cường địch tới gần, bỗng nhiên nghĩ, trước khi chết hắn không nên tàn nhẫn như vậy. Đi từ chối một người, cũng cần phải có một dũng khí rất lớn.
Thạch Gia Minh nghe vậy liền vui mừng. Trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, nước mắt cũng muốn trào ra. Nàng dùng hết khí lực, ôm chặt lấy Sở Vân, tựa đầu dán trên ngực Sở Vân, đột nhiên nghĩ cái chết cũng không còn đáng sợ nữa.
Toàn thân Sở Vân nổi da gà, tóc gáy dựng ngược, thân thể chấn động.
- Huynh lại làm sao vậy?
Thạch Gia Minh ngẩng đầu, nghi hoặc không giải thích được.
- Ta, ta...
Sở Vân nhắm hai mắt, rất muốn nói "Ngươi ôm ta như vậy, ta hận không thể chết ngay lập tức".
Nhưng đột nhiên, hắn bị Thạch Gia Minh kích thích, linh quang trong đầu chợt lóe lên.
Hắn quát to một tiếng, hai mắt phát ra ánh sáng hy vọng.
- Ta có biện pháp! Thiếu chút nữa ta đã quên mất, trong tay ta còn có... Thiên bạo đan!
Đây là bảo đan thượng đẳng dùng cho yêu vật, chiến lực có thể tăng vọt. Dùng cho Linh Yêu đỉnh phong, có thể địch nổi Kiếp Yêu, toàn lực xuất thủ còn có thể dẫn phát Thiên Kiếp.
Ánh mắt Sở Vân lóe sáng, lắc đầu nói:
- Không có. Ta quyết chí thề leo lên đỉnh phong tối cao. Những chuyện đã làm ở kiếp này, đều là chuyện mà bản thân ta muốn làm. Trên con đường mà ta đã lựa chọn đều là hạnh phúc.
- Nhưng ta có!
Thấy hai vị Quân cấp đã vọt tới, Ám Ảnh càng theo sát ở phía sau như bóng với hình, Thạch Gia Minh không muốn nhiều lời.
- Ta biết, là chuyện Đôn Hoàng quốc. Huynh an tâm, Đôn Hoàng công chúa nhất định có thể nhất thống quốc nội...
Sở Vân vội vã an ủi nói.
Thạch Gia Minh lại lắc đầu, đột nhiên vươn hai tay, ôm chặt lấy Sở Vân, sau đó hôn thật sâu lên đôi môi của hắn!
Sở Vân đờ đẫn.
Hai tròng mắt hắn thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài, kinh ngạc nhìn Thạch Gia Minh chủ động thể hiện tình yêu của mình. Toàn thân hắn cứng như sắt. Vừa mới, vừa mới xảy ra chuyện gì?
Sở Vân ngay cả đối mặt với cái chết cũng trấn định tự nhiên, nhưng lúc này trong óc như có sấm sét cuồn cuộn, ầm ầm nổ vang.
Hắn đang mơ!
Hắn cũng không biết thân phận thực sự của Thạch Gia Minh, nhưng cũng hiểu, trên thế gian này có một loại người rất đặc biệt. Bọn họ không thích khác phái, nhưng lại chú ý tới người cùng phái.
Dưới chân bọn họ nhị vị Cường giả Quân Cấp, thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt cũng vô cùng kinh ngạc.
Bạch Cốt Quỷ Quân giận tím mặt:
- Trong tình huống này còn âu âu yếm yếm ta! Nhanh chém tạo một con đường cho Bản quân!
Phi Vũ Kiếm Quân cũng phì một cái, thực sự "kính trọng vài phần" đối với hai người Sở Vân và Thạch Gia Minh.
- Thì ra huynh là...
Sắc mặt Sở Vân không được tự nhiên nữa. Hắn nhìn Thạch Gia Minh đang ở trong lòng mình, thì thào trong miệng. Hắn cũng không biết mình phải nói gì mới thích hợp nhất.
Thạch Gia Minh lại cho rằng hắn biết được thân phận của mình. Trước cái chết đang đến gần, hai mắt nàng lấp lánh sáng sáng, lớn mật nhìn vào đôi mắt Sở Vân đầy thâm tình, chân thành nói:
- Kẻ ngu si như huynh, hiện tại mới biết sao?
Sở Vân nghe Thạch Gia Minh hờn dỗi như vậy, nhất thời toàn thân run lên, giống như bị điện giật, co quắp kịch liệt.
- Huynh làm sao vậy?
Thạch Gia Minh cảm nhận được sự khác lạ của Sở Vân.
- Không có gì.
Trong lòng Sở Vân khóc không ra nước mắt, vừa chấn động cũng có cả sợ hãi. Hắn lại sợ sẽ thương tổn tới người bạn tốt của mình. Tâm trạng phức tạp đến cực điểm.
Những người như thế, đều rất nhạy cảm, lòng tự trọng rất mạnh mẽ, lại cũng rất yếu đuối.
Câu hỏi của Thạch Gia Minh lại khiến Sở Vân tưởng lầm, cho rằng hắn đang lo lắng mình không chịu nhận được hiện thực như vậy.
- Ta cũng rất thích huynh, nhưng đây không phải lúc thích hợp.
Sở Vân nói ra nửa đoạn trước, đoạn sau lại buồn bực ở lại trong lòng.
Hắn thấy cường địch tới gần, bỗng nhiên nghĩ, trước khi chết hắn không nên tàn nhẫn như vậy. Đi từ chối một người, cũng cần phải có một dũng khí rất lớn.
Thạch Gia Minh nghe vậy liền vui mừng. Trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, nước mắt cũng muốn trào ra. Nàng dùng hết khí lực, ôm chặt lấy Sở Vân, tựa đầu dán trên ngực Sở Vân, đột nhiên nghĩ cái chết cũng không còn đáng sợ nữa.
Toàn thân Sở Vân nổi da gà, tóc gáy dựng ngược, thân thể chấn động.
- Huynh lại làm sao vậy?
Thạch Gia Minh ngẩng đầu, nghi hoặc không giải thích được.
- Ta, ta...
Sở Vân nhắm hai mắt, rất muốn nói "Ngươi ôm ta như vậy, ta hận không thể chết ngay lập tức".
Nhưng đột nhiên, hắn bị Thạch Gia Minh kích thích, linh quang trong đầu chợt lóe lên.
Hắn quát to một tiếng, hai mắt phát ra ánh sáng hy vọng.
- Ta có biện pháp! Thiếu chút nữa ta đã quên mất, trong tay ta còn có... Thiên bạo đan!
Đây là bảo đan thượng đẳng dùng cho yêu vật, chiến lực có thể tăng vọt. Dùng cho Linh Yêu đỉnh phong, có thể địch nổi Kiếp Yêu, toàn lực xuất thủ còn có thể dẫn phát Thiên Kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.