Quyển 4 - Chương 111: Gặp lại Thiết Ngao
Cổ Chân Nhân
27/08/2013
Nguyên bản Sở Vân một mực yên lặng không hề lên tiếng, lúc này đột nhiên mở miệng. Thiếu chút nữa dọa các tùy tùng bắn tim ra khỏi lồng ngực.
Phải biết rằng hiện tại Sở vân có 8 đầu Linh Yêu trong tay, ai ai cũng
đều biết đến.
Bài danh của Sở Vân trên Đằng bảng đã bất ngờ tăng mạnh đến vị trí thứ 10. Thậm chí thời gian nay còn có tiếng đồn thổi tại Tinh Châu, cho rằng thực lực của Sở Vân đã có thể nhập vào Kỳ Nhân bảng.
Một người như vậy, nếu như làm khó dễ, lại đang ở bản doanh của đối phương, bọn họ căn bản không có đủ lực lượng chống trả. Cũng chỉ có thể để người tùy ý xử trí mà thôi.
Cho đến khi hiểu rõ lời Sở Vân, toàn thân ba tên tùy tùng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, gió đêm thổi qua, không tránh khỏi bị ớn lạnh.
- Có thể có được một mảnh rừng nguyên thủy lớn như vậy, cũng phải mất rất nhiều công khai thác. Là đảo chủ ai cũng mong ước điều này.
Thiết Ngao gật đầu đáp lại.
- Khai thác mảnh rừng rậm này, hầu như mỗi một tháng đều có thể mang về Thư gia đảo một lượng tài nguyên trị giá khoảng 3000 Thiên Cương thạch tệ. Nếu như toàn lực khai thác, ngạch số này đạt được phải lên tới 5000 thạch tệ.
Sở Vân cười cười nói.
- Nhiều như vậy? 5000 Thiên Cương thạch tệ, ước chừng bằng thu nhập từ thuế của đảo cấp trấn trong một năm!
Lúc này có một tên tùy tùng phát ra tiếng kinh hô.
- Nhưng mà ta không có toàn lực khai thác. Ngược lại hạ lệnh, mỗi một tháng đều đầu tư 1000 thạch tệ dùng để nuôi trồng cây cối và nuôi thả yêu thú.
Sở Vân lại tiếp tục nói.
- Tại sao?
Có người không hiểu hỏi.
Sở Vân cười, từ từ nói:
- Bởi vì toàn lực khai thác, trạng thái cân bằng bị phá hủy. Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn mang về khoản lợi kếch sù, thế nhưng rừng rậm sẽ không thể tồn tại được nữa, ở đây bị triệt phá sẽ trở thành một mảnh hoang vu. Ngược lại không bằng như bây giờ, vừa khai thác vừa nuôi trồng. Mảnh rừng rậm này, kéo dài theo thời gian.
Lúc này đây, tính cả Thiết Ngao trong đó, bốn người đều cảm thấy được mở rộng tầm mắt.
- Nuôi trồng cây cối yêu vật. Dựa trên góc độ lâu dài mà nói, phương pháp như vậy lại càng thu được nhiều lợi nhuận.
- Đây quả là một biện pháp tuyệt vời để giải quyết việc thiếu thốn tài nguyên. Trời! Cho tới bây giờ cũng chưa có ai làm được như vậy!
- Trong Chư Tinh Quân Đảo, phàm là phát hiện nguồn tài nguyên đều bị khai thác triệt để. Cũng vì không có cách nào khác, trong Chư Tinh Quần Đao liên tục xảy ra chiến loạn cho nên không ai có được cảm giác an toàn. Nếu như Sở thiếu đảo chủ kinh doanh như vậy, ai có thể đảm bảo sẽ không bị kẻ khác chiếm đoạt?
- Đúng vậy. Kẻ không có tội biến thành có tội, mảnh tài nguyên như vậy chính là ngọn lửa gây lên chiến tranh. Dẫn tới thế lực các nơi đến công kích, ngược lại không bằng khai thác triệt để, tiến hành trang bị quân dụng. Dùng lực quân sự cường đại, tranh đoạt tài nguyên của các thế lực khác, cứ như vậy sẽ có thể sinh tồn.
Những tùy tùng này, thường ngày đều theo bên cạnh Thiết Ngao cũng không phải là đầy tớ hay là tạp dịch. Mà cũng là đóng vai trò phụ tá, đối với chính trị, quân sự... Đều có nhận xét độc đáo.
Nghe Sở Vân nói, nhất thời khiến trong lòng bọn chúng nảy sinh đề tài. Lúc này mỗi người một lời, không kiềm chế được nhỏ giọng nghị luận.
Thân thể Thiết Ngao cũng khẽ chấn động, hắn hiểu được dụng ý trong lời nói của Sở Vân.
Một người có thể đưa ra dự tính lâu dài, cộng thêm trước kia có ân oán, tại sao lại dẫn bọn họ vào sâu trong rừng rậm? Lại khiến bọn họ càng cảm thấy tổn thương.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Thiết Ngao có chút do dự, lập tức bình tĩnh trở lại, thế nhưng đột nhiên lại trở nên phức tạp.
Với khả ánh mắt tinh tường của hắn, cộng thêm thời gian quan sát Sở Vân, hắn mạnh mẽ phát hiện thanh niên này, còn ít tuổi hơn chính mình. Nhưng quả thực mạnh hơn chính mình rất nhiều.
Từ khi xuất đạo tới nay, liên tục dựng lên chiến tích huy hoàng. Hiện tại mới chỉ 15 tuổi đã có 8 đầu Linh Yêu trong tay, việc này trên Chư Tinh cũng không có quá nhiều. Vốn tưởng rằng hắn có vũ lực trác tuyệt, dũng mãnh tuyệt luân, thật không ngờ lại còn có suy nghĩ sâu xa như vậy.
Một người như vậy và chính mình cùng tồn tại trên Chư Tinh Quần Đảo. Từ địch nhân trở thành đồng minh, Thiết Ngao cũng không biết chính mình gặp vận may hay là bất hạnh nữa.
- Tới rồi. Các vị, đây chính là Hỏa Đức Thành của Thư gia chúng ta.
Đi được ít phút, Sở Vân dừng bước, nghiêng người, mỉm cười giới thiệu với bọn họ.
Vốn hành tẩu trong rừng rậm u tối, tầm mắt đã bị hạn chế. Thế nhưng bây giờ, một mảnh trống trải hiện ra trước mắt, cảnh tượng hiện rõ khiến cho ba tên tùy tùng đều trừng mắt há mồm nói không ra lời.
Ngay cả Thiết Ngao, hai mắt hắn cũng căng ra, thần tình rung động.
Một tòa thành hùng tráng!
Nó dựa vào núi, đất đá mà xây dựng, địa thế uốn lượn quanh co, dọc theo chân núi nhìn lên khiến cho ngươi ta cảm thấy địa thế hiểm trở. Giống như một người to lớn, đứng sừng sững trong màn đêm.
Như vậy thật là đồ sộ!
Tường thành xích đồng, giản dị mà kiên cố. Một phòng ốc hình tháp nguy nga tráng lệ, có phong cách tinh xảo hiện đại, lại mang theo vẻ mộc mạc của kiến trúc thời thượng cổ. Dựa theo những nhân tố này dựng thành, tạo lên một vẻ thanh thoát tao nhã rất đặc biết khiến cho người ta có ấn tượng vô cùng sâu sắc, khó có thể quên.
- Hỏa Đức Thành! Đây chính là tòa thành do Du Nha Đại Sư, tự mình chỉ đạo?
Thiết Ngao lầm bầm dò hỏi.
- Đúng vậy.
Sở Vân gật đầu, thản nhiên thừa nhận. Tuy rằng quá trình kiến tạo, một mức bảo mật không để tiết lộ ra ngoài. Thế nhưng thiên hạ không có tường phong ngăn cản, tòa thành trì này được xây dựng quá lớn, được lan truyền ra ngoài cũng là điều dễ hiểu.
- Cả một ngọn núi chính là một thành trì. Cảnh tượng thật hùng vĩ!
- Hùng thành, thật xứng đáng với tên danh hiệu hùng thành. Tòa thành này, có thể tương xứng với Sơn gia chủ thành.
- Điêu luyện tinh sảo thật khó có thể tưởng tượng. Không phải vẫn còn đang xây dựng sao?
Có một tên tùy tùng hỏi.
- Vừa mới hoàn thành được không lâu. Đương nhiên chỉ là hình thể cơ bản, có phần thiếu hụt, còn cần phải dẫn nhân khẩu vào, mới có thể từ từ dựng lên. Đi theo ta.
Sở Vân giải thích một chút, lại lần nữa cất bước đi.
Bọn họ lần đầu tiên đi qua cửa thành, Hỏa Đức Thành có bốn cửa lớn, chỉ ra từng hướng. Bọn họ đi qua cửa bắc, trên cửa thành có khắc ba chữ lớn Hỏa Đức Thành, mặc dù bóng đêm dày đặc cũng không thể che phủ được quang hoa lưu chuyển trên nhưng chữ đó.
Đây cũng không phải cửa thành bình thương, mà trong giữa sở hữu yêu binh có tư chất, phối hợp với đạo pháp phòng thủ, đạo pháp do thám, có thể tu hành đến cấp Đại Yêu.
Bài danh của Sở Vân trên Đằng bảng đã bất ngờ tăng mạnh đến vị trí thứ 10. Thậm chí thời gian nay còn có tiếng đồn thổi tại Tinh Châu, cho rằng thực lực của Sở Vân đã có thể nhập vào Kỳ Nhân bảng.
Một người như vậy, nếu như làm khó dễ, lại đang ở bản doanh của đối phương, bọn họ căn bản không có đủ lực lượng chống trả. Cũng chỉ có thể để người tùy ý xử trí mà thôi.
Cho đến khi hiểu rõ lời Sở Vân, toàn thân ba tên tùy tùng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, gió đêm thổi qua, không tránh khỏi bị ớn lạnh.
- Có thể có được một mảnh rừng nguyên thủy lớn như vậy, cũng phải mất rất nhiều công khai thác. Là đảo chủ ai cũng mong ước điều này.
Thiết Ngao gật đầu đáp lại.
- Khai thác mảnh rừng rậm này, hầu như mỗi một tháng đều có thể mang về Thư gia đảo một lượng tài nguyên trị giá khoảng 3000 Thiên Cương thạch tệ. Nếu như toàn lực khai thác, ngạch số này đạt được phải lên tới 5000 thạch tệ.
Sở Vân cười cười nói.
- Nhiều như vậy? 5000 Thiên Cương thạch tệ, ước chừng bằng thu nhập từ thuế của đảo cấp trấn trong một năm!
Lúc này có một tên tùy tùng phát ra tiếng kinh hô.
- Nhưng mà ta không có toàn lực khai thác. Ngược lại hạ lệnh, mỗi một tháng đều đầu tư 1000 thạch tệ dùng để nuôi trồng cây cối và nuôi thả yêu thú.
Sở Vân lại tiếp tục nói.
- Tại sao?
Có người không hiểu hỏi.
Sở Vân cười, từ từ nói:
- Bởi vì toàn lực khai thác, trạng thái cân bằng bị phá hủy. Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn mang về khoản lợi kếch sù, thế nhưng rừng rậm sẽ không thể tồn tại được nữa, ở đây bị triệt phá sẽ trở thành một mảnh hoang vu. Ngược lại không bằng như bây giờ, vừa khai thác vừa nuôi trồng. Mảnh rừng rậm này, kéo dài theo thời gian.
Lúc này đây, tính cả Thiết Ngao trong đó, bốn người đều cảm thấy được mở rộng tầm mắt.
- Nuôi trồng cây cối yêu vật. Dựa trên góc độ lâu dài mà nói, phương pháp như vậy lại càng thu được nhiều lợi nhuận.
- Đây quả là một biện pháp tuyệt vời để giải quyết việc thiếu thốn tài nguyên. Trời! Cho tới bây giờ cũng chưa có ai làm được như vậy!
- Trong Chư Tinh Quân Đảo, phàm là phát hiện nguồn tài nguyên đều bị khai thác triệt để. Cũng vì không có cách nào khác, trong Chư Tinh Quần Đao liên tục xảy ra chiến loạn cho nên không ai có được cảm giác an toàn. Nếu như Sở thiếu đảo chủ kinh doanh như vậy, ai có thể đảm bảo sẽ không bị kẻ khác chiếm đoạt?
- Đúng vậy. Kẻ không có tội biến thành có tội, mảnh tài nguyên như vậy chính là ngọn lửa gây lên chiến tranh. Dẫn tới thế lực các nơi đến công kích, ngược lại không bằng khai thác triệt để, tiến hành trang bị quân dụng. Dùng lực quân sự cường đại, tranh đoạt tài nguyên của các thế lực khác, cứ như vậy sẽ có thể sinh tồn.
Những tùy tùng này, thường ngày đều theo bên cạnh Thiết Ngao cũng không phải là đầy tớ hay là tạp dịch. Mà cũng là đóng vai trò phụ tá, đối với chính trị, quân sự... Đều có nhận xét độc đáo.
Nghe Sở Vân nói, nhất thời khiến trong lòng bọn chúng nảy sinh đề tài. Lúc này mỗi người một lời, không kiềm chế được nhỏ giọng nghị luận.
Thân thể Thiết Ngao cũng khẽ chấn động, hắn hiểu được dụng ý trong lời nói của Sở Vân.
Một người có thể đưa ra dự tính lâu dài, cộng thêm trước kia có ân oán, tại sao lại dẫn bọn họ vào sâu trong rừng rậm? Lại khiến bọn họ càng cảm thấy tổn thương.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Thiết Ngao có chút do dự, lập tức bình tĩnh trở lại, thế nhưng đột nhiên lại trở nên phức tạp.
Với khả ánh mắt tinh tường của hắn, cộng thêm thời gian quan sát Sở Vân, hắn mạnh mẽ phát hiện thanh niên này, còn ít tuổi hơn chính mình. Nhưng quả thực mạnh hơn chính mình rất nhiều.
Từ khi xuất đạo tới nay, liên tục dựng lên chiến tích huy hoàng. Hiện tại mới chỉ 15 tuổi đã có 8 đầu Linh Yêu trong tay, việc này trên Chư Tinh cũng không có quá nhiều. Vốn tưởng rằng hắn có vũ lực trác tuyệt, dũng mãnh tuyệt luân, thật không ngờ lại còn có suy nghĩ sâu xa như vậy.
Một người như vậy và chính mình cùng tồn tại trên Chư Tinh Quần Đảo. Từ địch nhân trở thành đồng minh, Thiết Ngao cũng không biết chính mình gặp vận may hay là bất hạnh nữa.
- Tới rồi. Các vị, đây chính là Hỏa Đức Thành của Thư gia chúng ta.
Đi được ít phút, Sở Vân dừng bước, nghiêng người, mỉm cười giới thiệu với bọn họ.
Vốn hành tẩu trong rừng rậm u tối, tầm mắt đã bị hạn chế. Thế nhưng bây giờ, một mảnh trống trải hiện ra trước mắt, cảnh tượng hiện rõ khiến cho ba tên tùy tùng đều trừng mắt há mồm nói không ra lời.
Ngay cả Thiết Ngao, hai mắt hắn cũng căng ra, thần tình rung động.
Một tòa thành hùng tráng!
Nó dựa vào núi, đất đá mà xây dựng, địa thế uốn lượn quanh co, dọc theo chân núi nhìn lên khiến cho ngươi ta cảm thấy địa thế hiểm trở. Giống như một người to lớn, đứng sừng sững trong màn đêm.
Như vậy thật là đồ sộ!
Tường thành xích đồng, giản dị mà kiên cố. Một phòng ốc hình tháp nguy nga tráng lệ, có phong cách tinh xảo hiện đại, lại mang theo vẻ mộc mạc của kiến trúc thời thượng cổ. Dựa theo những nhân tố này dựng thành, tạo lên một vẻ thanh thoát tao nhã rất đặc biết khiến cho người ta có ấn tượng vô cùng sâu sắc, khó có thể quên.
- Hỏa Đức Thành! Đây chính là tòa thành do Du Nha Đại Sư, tự mình chỉ đạo?
Thiết Ngao lầm bầm dò hỏi.
- Đúng vậy.
Sở Vân gật đầu, thản nhiên thừa nhận. Tuy rằng quá trình kiến tạo, một mức bảo mật không để tiết lộ ra ngoài. Thế nhưng thiên hạ không có tường phong ngăn cản, tòa thành trì này được xây dựng quá lớn, được lan truyền ra ngoài cũng là điều dễ hiểu.
- Cả một ngọn núi chính là một thành trì. Cảnh tượng thật hùng vĩ!
- Hùng thành, thật xứng đáng với tên danh hiệu hùng thành. Tòa thành này, có thể tương xứng với Sơn gia chủ thành.
- Điêu luyện tinh sảo thật khó có thể tưởng tượng. Không phải vẫn còn đang xây dựng sao?
Có một tên tùy tùng hỏi.
- Vừa mới hoàn thành được không lâu. Đương nhiên chỉ là hình thể cơ bản, có phần thiếu hụt, còn cần phải dẫn nhân khẩu vào, mới có thể từ từ dựng lên. Đi theo ta.
Sở Vân giải thích một chút, lại lần nữa cất bước đi.
Bọn họ lần đầu tiên đi qua cửa thành, Hỏa Đức Thành có bốn cửa lớn, chỉ ra từng hướng. Bọn họ đi qua cửa bắc, trên cửa thành có khắc ba chữ lớn Hỏa Đức Thành, mặc dù bóng đêm dày đặc cũng không thể che phủ được quang hoa lưu chuyển trên nhưng chữ đó.
Đây cũng không phải cửa thành bình thương, mà trong giữa sở hữu yêu binh có tư chất, phối hợp với đạo pháp phòng thủ, đạo pháp do thám, có thể tu hành đến cấp Đại Yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.