Quyển 5 - Chương 11: Giấy thông hành vào Thành cổ (hạ)
Cổ Chân Nhân
27/08/2013
Gần như ngay lập tức, trong gương truyền đến giọng nói của một người ra giá.
- Sáu trăm Thiên cương thạch tệ mà đã nghĩ có thể mua được Vô Định Kiếm này sao? Ngươi nằm mơ đi? Ta ra tám trăm Thiên cương thạch tệ!
Lập tức có một người ra giá với vẻ châm chọc khiêu khích.
Danh tiếng của Vô Định Kiếm đã lan xa, đã từng nằm trong tay của Kiếm Vương, giá trị của thanh kiếm cũng nhờ người mà tăng gấp bội. Cuối cùng, thanh kiếm này được bán với giá hai ngàn năm trăm Thiên cương thạch tệ.
Sở Vân thấy kết quả này, nhịn không được mà líu lưỡi. Quả thật, Chợ đêm Thành Trớ Chú này đúng là danh bất hư truyền. Mỗi một lần gọi giá, đều lấy đơn vị thiên cương thạch tệ, quả thực là tiêu tiền như nước.
Đồng thời cũng vô cùng lớn mật, ngay cả Vô Định Kiếm cũng dám bán.
Kiếm Vương tại Giang Hán quốc có danh vọng rất cao. Vô Định Kiếm có ý nghĩa càng lớn đối với Giang Hán quốc. Tính chất của chuyện này so với việc Sở Vân giết chết Ngọc Thư Sinh còn muốn nghiêm trọng hơn. Nếu tin tức này truyền tới Giang Hán quốc, vậy chủ nhân của nó hẳn sẽ rước lấy phiền phức vô cùng to lớn.
Từ phương diện nào đó mà nói, người có thể đưa ra Vô Định kiếm, hay người cuối cùng làm chủ thanh kiếm cũng có bối cảnh thâm hậu.
Nhất Niệm Tam Thiên Cung, Bát Hoang Đan, hạt giống Tu Di Thảo, một kỳ trân dị bảo lại tới một kỳ trân dị bảo, khiến Sở Vân và ba mươi mốt tiên phi đều có một loại cảm giác được mở rộng tầm mắt.
Đồng thời, những bảo vật này không có một vật nào không được đấu giá ngay, đều được bán với giá đắt. Mỗi người tham gia vào hội đấu giá đều là những người tài nhiều thế lớn. Nếu Sở Vân không cướp sạch Thành Trân Châu, lúc này ngồi đây nhất định sẽ lo thiếu.
Đương nhiên, trong lúc này, hắn cũng thử ra giá vài lần.
- Hồn tinh, ba cân tám. Hồn tinh có tác dụng gì, tin rằng tất cả mọi người đều biết. Thường xuyên đeo ở trên người, có thể săn sóc ngưng tụ hồn phách, có tác dụng phụ trợ cực lớn đối với việc tu hành. Giá quy định: một ngàn Thiên cương thạch tệ.
Đột nhiên, một thiên tài địa bảo đã khiến Sở Vân ngày nhớ đêm mong xuất hiện giữa mặt kính.
Một phút yên lặng ngắn ngủi, sau đó là một trận ra giá điên cuồng sôi nổi.
Gần như chỉ trong nháy mắt, giá của hồn tinh đã tăng từ một nghìn, tới ba nghìn năm trăm Thiên cương thạch tệ.
- Bốn ngàn.
Lúc này, Sở Vân mới bắt đầu ra giá, thoáng cái liền tăng thêm năm trăm Thiên cương thạch tệ, khiến mọi người giật mình.
- Bốn ngàn hai trăm.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Sở Vân nhớ kỹ, từ khi buổi bán đấu giá bắt đầu, giọng nói vẫn hoạt động rất sinh động, nắm được không ít bảo vật. Chủ nhân của giọng nói này tuyệt đối là đã bỏ ra bạc triệu.
- Bốn ngàn ba trăm.
- Bốn ngàn bốn trăm.
- Bốn ngàn năm trăm.
...
Lại thêm một vòng ra giá. Những người cạnh tranh đều rời khỏi, chỉ còn lại ba bốn người.
- Chư vị, Thượng Quan Thiên Dực ta muốn hồn tinh này. Mong mọi người cho ta chút mặt mũi.
Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng lại mở miệng nói.
- Thượng Quan Thiên Dực. Đó không phải nhi tử sủng ái nhất của Thượng Quan Phong Dạ sao?
Trong lòng Sở Vân nhất thời liền khẽ chấn động.
Thượng Quan Phong Dạ chính là người đứng đầu Thế lực lớn thứ hai. Uy danh như biển, trấn áp một phương. Lời này vừa nói ra, Thượng Quan Thiên Dực mượn uy phong của cha hắn lập tức khiến những người còn lại rời khỏi cuộc cạnh tranh.
Thượng Quan Phong Dạ là một trong những người có hy vọng được chọn làm chủ Đôn Hoàng quốc. Ngược lại, những người khác rời khỏi cuộc cạnh tranh, ngược lại không phải vì sợ, cũng không phải bởi vì Thượng Quan Thiên Dực có tiếng là có tính cách tiểu nhân bỉ ổi, có thù tất báo.
Mà bởi vì một hồn tinh nhỏ bé này mà đi đắc tội với nhân vật như vậy, có chút không có lợi. Cân nhắc về lợi ích trước mắt, tất cả mọi người đều lựa chọn rời khỏi.
- Năm nghìn Thiên cương thạch tệ.
Bỗng nhiên Sở Vân mở miệng nói. Hắn không sợ Thượng Quan Phong Dạ. Trên thực tế, hắn đã từng cướp một căn cứ hậu cần rất quan trọng của Thượng Quan Phong Dạ. Dù sao đi nữa cũng là đắc tội, cũng không sợ phải đắc tội thêm một lần nữa.
Huống chi hồn tinh đối với hắn mà nói, có ý nghĩa đặc biệt quan trọng. Bởi vậy hắn ở vào tình thế bắt buộc phải ra giá.
- Con mẹ nó, ngươi là người nào? Không có nghe lời ta vừa mới nói sao, tự nhiên còn dám ra giá?
Thượng Quan Thiên Dực thẹn quá thành giận, giọng điệu rất không khách khí.
- Thiên Dực ta là người đại lượng, ta cho ngươi cơ hội thu hồi những lời này.
Hắn nói tiếp.
- Năm nghìn một trăm Thiên cương thạch tệ.
- Sáu trăm Thiên cương thạch tệ mà đã nghĩ có thể mua được Vô Định Kiếm này sao? Ngươi nằm mơ đi? Ta ra tám trăm Thiên cương thạch tệ!
Lập tức có một người ra giá với vẻ châm chọc khiêu khích.
Danh tiếng của Vô Định Kiếm đã lan xa, đã từng nằm trong tay của Kiếm Vương, giá trị của thanh kiếm cũng nhờ người mà tăng gấp bội. Cuối cùng, thanh kiếm này được bán với giá hai ngàn năm trăm Thiên cương thạch tệ.
Sở Vân thấy kết quả này, nhịn không được mà líu lưỡi. Quả thật, Chợ đêm Thành Trớ Chú này đúng là danh bất hư truyền. Mỗi một lần gọi giá, đều lấy đơn vị thiên cương thạch tệ, quả thực là tiêu tiền như nước.
Đồng thời cũng vô cùng lớn mật, ngay cả Vô Định Kiếm cũng dám bán.
Kiếm Vương tại Giang Hán quốc có danh vọng rất cao. Vô Định Kiếm có ý nghĩa càng lớn đối với Giang Hán quốc. Tính chất của chuyện này so với việc Sở Vân giết chết Ngọc Thư Sinh còn muốn nghiêm trọng hơn. Nếu tin tức này truyền tới Giang Hán quốc, vậy chủ nhân của nó hẳn sẽ rước lấy phiền phức vô cùng to lớn.
Từ phương diện nào đó mà nói, người có thể đưa ra Vô Định kiếm, hay người cuối cùng làm chủ thanh kiếm cũng có bối cảnh thâm hậu.
Nhất Niệm Tam Thiên Cung, Bát Hoang Đan, hạt giống Tu Di Thảo, một kỳ trân dị bảo lại tới một kỳ trân dị bảo, khiến Sở Vân và ba mươi mốt tiên phi đều có một loại cảm giác được mở rộng tầm mắt.
Đồng thời, những bảo vật này không có một vật nào không được đấu giá ngay, đều được bán với giá đắt. Mỗi người tham gia vào hội đấu giá đều là những người tài nhiều thế lớn. Nếu Sở Vân không cướp sạch Thành Trân Châu, lúc này ngồi đây nhất định sẽ lo thiếu.
Đương nhiên, trong lúc này, hắn cũng thử ra giá vài lần.
- Hồn tinh, ba cân tám. Hồn tinh có tác dụng gì, tin rằng tất cả mọi người đều biết. Thường xuyên đeo ở trên người, có thể săn sóc ngưng tụ hồn phách, có tác dụng phụ trợ cực lớn đối với việc tu hành. Giá quy định: một ngàn Thiên cương thạch tệ.
Đột nhiên, một thiên tài địa bảo đã khiến Sở Vân ngày nhớ đêm mong xuất hiện giữa mặt kính.
Một phút yên lặng ngắn ngủi, sau đó là một trận ra giá điên cuồng sôi nổi.
Gần như chỉ trong nháy mắt, giá của hồn tinh đã tăng từ một nghìn, tới ba nghìn năm trăm Thiên cương thạch tệ.
- Bốn ngàn.
Lúc này, Sở Vân mới bắt đầu ra giá, thoáng cái liền tăng thêm năm trăm Thiên cương thạch tệ, khiến mọi người giật mình.
- Bốn ngàn hai trăm.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Sở Vân nhớ kỹ, từ khi buổi bán đấu giá bắt đầu, giọng nói vẫn hoạt động rất sinh động, nắm được không ít bảo vật. Chủ nhân của giọng nói này tuyệt đối là đã bỏ ra bạc triệu.
- Bốn ngàn ba trăm.
- Bốn ngàn bốn trăm.
- Bốn ngàn năm trăm.
...
Lại thêm một vòng ra giá. Những người cạnh tranh đều rời khỏi, chỉ còn lại ba bốn người.
- Chư vị, Thượng Quan Thiên Dực ta muốn hồn tinh này. Mong mọi người cho ta chút mặt mũi.
Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng lại mở miệng nói.
- Thượng Quan Thiên Dực. Đó không phải nhi tử sủng ái nhất của Thượng Quan Phong Dạ sao?
Trong lòng Sở Vân nhất thời liền khẽ chấn động.
Thượng Quan Phong Dạ chính là người đứng đầu Thế lực lớn thứ hai. Uy danh như biển, trấn áp một phương. Lời này vừa nói ra, Thượng Quan Thiên Dực mượn uy phong của cha hắn lập tức khiến những người còn lại rời khỏi cuộc cạnh tranh.
Thượng Quan Phong Dạ là một trong những người có hy vọng được chọn làm chủ Đôn Hoàng quốc. Ngược lại, những người khác rời khỏi cuộc cạnh tranh, ngược lại không phải vì sợ, cũng không phải bởi vì Thượng Quan Thiên Dực có tiếng là có tính cách tiểu nhân bỉ ổi, có thù tất báo.
Mà bởi vì một hồn tinh nhỏ bé này mà đi đắc tội với nhân vật như vậy, có chút không có lợi. Cân nhắc về lợi ích trước mắt, tất cả mọi người đều lựa chọn rời khỏi.
- Năm nghìn Thiên cương thạch tệ.
Bỗng nhiên Sở Vân mở miệng nói. Hắn không sợ Thượng Quan Phong Dạ. Trên thực tế, hắn đã từng cướp một căn cứ hậu cần rất quan trọng của Thượng Quan Phong Dạ. Dù sao đi nữa cũng là đắc tội, cũng không sợ phải đắc tội thêm một lần nữa.
Huống chi hồn tinh đối với hắn mà nói, có ý nghĩa đặc biệt quan trọng. Bởi vậy hắn ở vào tình thế bắt buộc phải ra giá.
- Con mẹ nó, ngươi là người nào? Không có nghe lời ta vừa mới nói sao, tự nhiên còn dám ra giá?
Thượng Quan Thiên Dực thẹn quá thành giận, giọng điệu rất không khách khí.
- Thiên Dực ta là người đại lượng, ta cho ngươi cơ hội thu hồi những lời này.
Hắn nói tiếp.
- Năm nghìn một trăm Thiên cương thạch tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.