Chí Tôn

Quyển 4 - Chương 45: Giết (thượng)

Cổ Chân Nhân

11/04/2013



- Kỳ thực muốn tấn công cũng không phải chuyện khó khăn. Then chốt người bên phía chúng ta quá mức hỗn độn, có rất nhiều cản trở.

Đứng bên cạnh Tiêu Tinh chính là Đường Tĩnh Hàn.

Hắn là con riêng của Thiên Sát bang chủ, tư chất trát việt, tâm tính lại lạnh lùng vô tình, chính là tuấn kiệt trẻ tuổi đương thời của du hiệp giới. Lúc này hắn nói, ngữ khí lạnh lùng, cũng có một phần khí độ bày mưu nghĩ kế.

So với hắn, Tiêu Tinh tướng mạo bình thường, thấp hơn một cái đầu. Thế nhưng chỉ cần người hơi biết rõ lai lịch của Tiêu Tinh, tuyệt đối sẽ không thể xem thường người thanh niên thoạt nhìn rất bình thường này.

- Không sai, thế cục hiện nay rất phức tạp. Nhân vật tung tin đồn, vẫn không xuất hiện, là tai họa ngầm lớn lao. Trong đám du hiệp này, lại có mấy vị cao thủ nổi danh, đều đang thèm muốn bảo vật của Vạn Thú Vương. Thực lực của mọi người gấp trăm lần đội ngũ trên núi. Thế nhưng lại phòng bị lẫn nhau, người nào cũng có chân sau, mới đưa đến tình hình kéo dài như vậy.

Tiêu Tinh gật đầu, đôi mắt được linh khí cải tạo, lấp lánh ánh sáng.

Ầm!

Đúng lúc này, từ cách đó không xa, truyền đến tiếng nổ thật lớn. Hai người quay đầu nhìn lại, đã thấy kiếp vân cuồn cuộn, phong nhận rậm rạp, che phủ phía chân trời.

- Lúc này, tại sao lại có người độ kiếp?

Tiêu Tinh không nhịn được, kinh hãi kêu lên.

- Người này độ kiếp ngay gần đây, sao có thể tự tin như vậy, không sợ có người tới quấy nhiễu sao?

Đường Tĩnh Hàn nheo mắt thành một đường thẳng, âm mang trong đó lóe ra.

Ngừng lại một chút, tiện đà lại nói:

- Nhìn thấy yêu kiếp, khiến ta nhớ tới một người. Người này từng dựa vào yêu kiếp, lấy lực của một người, đánh tan hạm đội vạn người…

Tiêu Tinh khẽ cười nói:

- Đường huynh muốn nói đến Sở Vân sao? Nghe nói hắn cũng xuất hiện ở chỗ này, đã từng cùng Yên Chi Môn tiến nhập vào khu rừng vô tận. Yên Chi Môn đạt được truyền thừa của Vạn Thú Vương, hắn đường đường là Tiểu Bá Vương, đương nhiên không thể không có thu hoạch.



- Ha ha, Tiểu Bá Vương?

Đường Tĩnh Hàn cười lạnh, lắc đầu:

- Sở Bá Vương là vương giả cường đại thế nào chứ. Sở Vân xưng là ngự yêu sư thật sự có chút hơi quá. Mọi người lại gọi hắn là Sở Bá Vương. Từ trước tới giờ ta chưa từng thừa nhận danh hào của hắn. Ta sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn không xứng sở hữu truyền thừa của Vạn Thú Vương.

Tiêu Tinh gật đầu, nhắc đến truyền thừa của Vạn Thú Vương, ngữ khí của hắn bất giác trở nên sôi nổi:

- Trong truyền thừa của Vạn Thú Vương, quan trọng nhất đượng nhiên chính là yêu vậy khí vận, không biết rốt cuộc nó nằm trong tay Yên Chi Môn, hay là Sở Vân. Ngoài ra, trong tay Vạn Thú Vương có Thanh Đà Đan trứ danh, là đan dược thượng đẳng đỉnh cấp đào tạo yêu thú. Vạn Thú Vương đối phó yêu kiếp, cũng dùng thủ đoạn này, sở hữu hai đại đạo pháp ẩn thân thượng đẳng, nhất tề sử dụng, có thể giấu kín thiên cơ, tạm hoãn yêu kiếp, hiệu quả cường đại.

- Theo ta thấy, để tránh đêm dài nhiều mộng, cần phải nhanh chóng tấn công, định ra cục diện. Thiết Huyết Minh đã duổi theo một nhánh binh của Yên Chi Môn khác, lúc này chỉ sợ đã đắc thủ. Nge nói Yên Chi môn chủ Hoa Mai, oai hùng mạnh mẽ, dung mạo xinh đẹp. Nếu rơi vào tay kẻ không biết phong tình như Lệ Chinh, thực sự là đáng tiếc.

Nói đến đây, Đường Tĩnh Hàn khẻ liếm môi, lộ ra thần sắc tiếc hận và thèm thuồng.

Tiêu Tinh ngửa đầu cười lớn:

- Không sai, toàn bộ thành viên Yên Chi Môn đều là nữ nhân. Những người có tướng mạo xinh đẹp không hề ít. Ngươi xem trên ngọn núi kia, vị toán sư Dịch Yên, trang nhã thanh lệ. Lại nhìn cô nương tên là Tiểu Phi Yến, khả ái hoạt bát, nếu được nếm thử nhất định sẽ rất thú vị. Hai nhà chúng ta tạm thời liên thủ, Đường huynh chúng ta mỗi người một cô. Bảo vật thu được, chúng ta lại xử trí kỹ càng, thế nào?

Trong đôi mắt lạnh lùng của Đường Tĩnh Hàn nhất thời hiện lên vẻ nóng bỏng, do dự một lát, rồi gật đầu liên tục nói:

- Được, ngươi nói rất có lý. Ta cũng nghĩ như vậy, quả thật là anh hùng có suy nghĩ giống nhau. Trước hết cứ xuất thủ, sau đó căn cứ vào thu hoạch, tiến hành phân phối. Nhưng trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi, chúng ta vẫn phải cẩn thận với một số người có rắp tâm.

- Yên tâm. Chúng ta cũng chỉ điều phó thủ lĩnh thích hợp với loại chuyện xung phong này. Thủ lĩnh của mỗi bên đều tọa trấn ở hậu phương. Chính là vì dự phòng chuyện như vậy phát sinh, cho dù Sở Vân có tới, ta cũng không sợ. Vừa lúc Xuân Thu Nhất Mộng Kiếm của ta đang đói khát, chém giết hắn, cũng có thể nâng cao uy danh của Tiêu Tinh ta.

Tiêu Tinh ngẩng đầu, tự tin kiêu ngạo nói.

Nhưng hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng nổ lớn bên tai càng thêm kịch liệt. Gió lớn cũng ào ào thổi tới, thổi bay y phục, lắc lư thân hình. Kình phong quét thẳng vào mặt, mơ hồ làm người ta cảm thấy đau đớn.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao kiếp vân lại bay qua đây?

Hai người nhất thời biến sắc.

Ào ào!



Cuồng phong rống giận, gió lốc màu xanh đen cuốn bay đất đá, giật tung rễ cây đại thụ. Kiếp vâ cuồn cuộn không ngớt, trong hắc vân thỉnh thoảng lại hiện ra điện mang màu xanh, tản mát ra uy thế kinh khủng.

Kiếp vân di động rất nhanh, trong nháy mắt đã tiến đến cực gần.

- Đây là đại kiếp Linh Yêu - Phong Khiếu Cát Thiên Kiếp, uy lực cường hãn. Ngàn vạn phong nhận, có thể cắt tất cả mọi thứ nát bấy.

Rất nhiều người nhận ra yêu kiếp này, sắc mặt đại biến.

- Tại sao nó lại đến đây? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị ảnh hưởng.

Đội ngũ du hiệp vây quanh, bộc phát ra những tiếng kêu kinh hãi không cách nào kiềm chế.

- Kẻ ngu ngốc nào đang độ kiếp vậy. Không vượt qua được lại muốn kéo theo chúng ta xuống nước sao? Thật là chết tiệt.

Rất nhiều du hiệp nhìn thấy kiếp vân đến gần, đều gấp đến độ dậm chân. Bọn họ không từ bỏ được truyền thừa của Vạn Thú Vương, nhưng cũng vô cùng kiêng kỵ Linh Yêu kiếp lần này.

- Mau nhìn xem. Trung tâm đả kích Yêu Kiếp chính là người độ kiếp không hề tổn hao gì.

Đột nhiên, một vị du hiệp bị linh khí cải tạo, ánh mắt cực kỳ bén nhọn, chỉ tay lên không trung, kinh ngạc hô to.

Đoàn người thoáng chốc nổ tung!

- Người này là ai vậy?

- Tình huống rất kỳ hoặc. Người đó nhất định là cố ý.

- Chết tiệt, hắn muốn mượn yêu kiếp, đến đối phó chúng ta, phá vỡ vòng vây, một mình cưỡng đoạt bảo vật của Vạn Thú Vương.

Các du hiệp đều đồng thanh chửi bới.

- Sở Vân, là Sở Vân ca ca.

Trên ngọn núi, vẻ lo lắng trên mặt Tiểu Phi Yến bị quét sạch, nhận ra người đến chính là Sở Vân, nàng nhất thời kêu lên nhảy nhót vui mừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook