Quyển 3 - Chương 15: Giương cung bắn đại điêu (hạ)
Cổ Chân Nhân
11/04/2013
- Đạo pháp phục nguyên thượng đẳng? Cái này chẳng phải là yêu nguyên vô cùng vô tận sao?
Toàn thân Vệ Khiếp nhất thời chấn động, lúc này thất thanh nói.
- Cho nên Sở Vân nhất định sẽ thất bại. Chỉ một lát sau, ngươi sẽ nhìn thấy thi thể của hắn.
Cả hai huynh đệ Phương Trúc, Phương Thiên Thương đều cười ha ha.
Chiến trường trên biển.
- Tứ Phương Lai Hạ!
Phương Toái Không hét lớn một tiếng, nhất thời Kim Lân Giáp trên người bỗng nhiên phát ra kim quang. Bỗng nhiên tạo ra một luồng lực hấp dẫn cường đại, mọi thứ trong vòng mười trượng đều bị hút vào.
Rào rào...
Nguyên khí vô hình điên cuồng hút vào, dĩ nhiên vang lên tiếng kêu giống như tiếng thủy triều. Không khí lưu chuyển, hình thành một nửa dòng xoáy mắt thường có thể nhìn thấy.
Trong giữa vòng xoay, Phi Sí Thương, Bạch Mi Điêu cùng Kim Lân Giáp trên người Phương Toái Không đều bao phủ một tầng quang mang. Yêu nguyên của chúng
được tăng lên mạnh mẽ, khôi phục trở lại.
- Tứ Phương Lai Hạ? Đây chính là bí kíp gia truyền của Phương gia, đạo pháp phục nguyên thượng đẳng. Không ngờ lức này Phương Toái Không cũng đã nắm giữ.
Sắc mặt Sở Vân trở lên ngưng đọng.
Đạo pháp tuyệt phẩm uy lực cường đại, thế nhưng yêu nguyên tiêu hao rất nhiều.
Yêu linh không có yêu nguyên, cũng sẽ không có cách nào sử dụng đạo pháp.
Lúc trước Phương Toái Không lạm dụng đạo pháp tuyệt phẩm dùng bừa bãi, Sở Vân dự tính đầu tiên tránh né phong mang, chờ yêu nguyên của hắn yếu đi sau đó phản kích.
Đạo pháp ‘Tứ Phương Lai Hạ’ này đã làm hỏng kế hoạch của hắn.
Đạo pháp phục nguyên và Thủ Ấn luyện đan cực kỳ hiếm có. Có thế có tác dụng rất lớn đối với yêu linh trong lúc tác chiến lâu dài. Đạo pháp phục nguyên thượng đẳng hiệu quả không khác gì những đan dược quý hiếm khác, vô cùng quý giá.
Bất quá, tuy Sở Vân chau mày lại nhưng trong lòng không chút hoang mang. Kế hoạch tác chiến bị phá hỏng cũng là chuyện bình thường.
Ngự yêu sư đối chiến bên trong luôn có một con át chủ bài, chờ thời cơ phát huy, trong lúc đó dùng yêu linh khắc chế lẫn nhau hoặc là dùng mưu kế xảo diệu...
Kế hoạch tác chiến bị phá hỏng, đã nói rõ thực lực cường đại cùng với tiềm lực rất lớn của đối phương.
“Thời gian tới, ‘Hùng ưng trên biển’ có thể leo lên được Dị Sĩ bảng, quả thực danh bất hư truyền. Hôm nay ta không thể thừa dịp ngươi chưa một bước lên trời giết chết ngươi, ngày sau chắc chắn khó yên.”
Trong ánh mắt của Sở Vân bỗng nhiên lóe lên một đạo quang mang sắc bén. Ngay lập tức Túy Tuyết Đao nặng nề được thu hồi lại, để vào trong túi. Sau đó lấy ra Định
Tinh Cung.
Nhất thời áp lực trong lòng Sở Vân được giảm bớt, chính là do Thiên Hồ đong đưa cái đuôi rất đẹp mắt, thoáng chốc toàn thân cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
- Lưu Tinh Tiễn!
Sở Vân giương cung đã cài tên, bỗng chốc tiễn quang nhanh như Lưu Tinh lao về phía trước.
- Tiễn nhanh thật!
Phương Toái Không vô cùng hoảng sợ, vội vàng ngừng đạo pháp phục nguyên, dùng Phi Sí Thương ngăn cản Lưu Tinh Tiễn. Nhưng mà uy lực của Lưu Tinh Tiễn làm ngoài dự tính của hắn, nổ tung một cái, thiếu chút nữa khiến hắn rơi khỏi lưng Bạch Mi Điêu.
- Có chút môn đạo!
Hắn lạnh lùng quát một tiếng, ổn định lại vị thế, đang muốn giơ thương lên tiếp tục đại chiến. Bỗng nhiên hai mặt trợn trừng trừng, không ngờ Sở Vân cưỡi Thiên Hồ vội vã chạy về phía tây.
- Sở Vân quay lại đây! Có giỏi ở lại chiến đấu cùng ta ba trăm hiệp nữa!
Phương Toái Không rống lên, thúc dục Bạch Mi Điêu nhanh chóng đuổi theo.
Bạch Mi Điêu rốt cục là yêu thú phi hành so với đạo pháp ‘Tẩu Hỏa Phi Thiên’ của Thiên Hồ có tốc độ nhanh hơn một bậc.
Mắt trông thấy Phương Toái Không sắp đuổi tới, bỗng nhiên Sở Vân lại giương cung lên bắn ra mấy mũi Lưu Tinh Tiễn.
Phương Toái Không thất thế, nếu không dùng thương ngăn lại mà chỉ đạo pháp e rằng đã sớm bị Lưu Tinh Tiễn bắn cho nổ tung. Bất quá lúc này bị dừng lại, cự ly song phương lại lần nữa nới rộng ra.
Phương Toái Không tức giận gào thét:
- Sở Vân, ngươi khiến ta quá thất vọng, loại người như ngươi không có chút cam đảm nào!
Sở Vân không để ý tới.
Phương Toái không lại châm chọc khiêu khích:
- Trĩ Hổ ngươi từng lưu danh trên Tuấn Kiệt bảng đại danh đỉnh đỉnh! Vậy không dám cùng ta quyết phân cao thấp sao?
Đổi lại nếu là thiếu niên khác huyết khí phương cương, không thể chịu nổi kích tướng chắc sẽ quay lại chém giết. Nhưng Sở Vân không hề để ý tới, vẫn nhanh chóng chạy về phía trước.
Ngược lại Phương Toái Không lại càng tức giận:
- Ngày hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát. Cho dù là đuổi tới Thư gia đảo, ta cũng muốn giết chết ngươi trước mặt tất cả mọi người!
Lúc này Sở Vân có ý định chạy chậm lại, giảm bớt khoảng cách. Sau đó cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên quay đầu lại giương cung lên. Tên này mau lẹ vô cùng, Phương Toái Không chỉ có thể dùng thân thương ngăn lại.
‘Ầm’ một tiếng, lam mang nở rộ, Bạch Mi Điêu bị thương nhẹ đau đớn kêu lên một tiếng.
Lúc trước Sở Vân chính là dùng Lưu Tinh Tiễn nhái. Lần này dùng chính là Lưu Tinh Tiễn chính gốc do Mông Nguyên quốc chủ tặng.
Bạch Mi Điêu bị thương, liền chạy chậm lại.
Sở Vân liền cười đầy vẻ nhạo báng:
- Phương Toái Không, ngươi không phải muốn biết Lưu Tinh Tiễn như thế nào sao? Cảm giác thế nào?
Phương Toái Không bị ám toán, ngây rại một lúc, hắn sao có thế chịu thua thiệt như vậy? Lập tức rống giận gào thét:
- Tên tiểu nhân vô sỉ, ta muốn xem ngươi còn có thể bắn ra mấy tiễn nữa? Nhược điểm của Định Tinh Cung, ta sớm đã biết. Khi ta đuổi kịp ngươi ta sẽ dùng từng thương từng thương đâm vào ngươi, làm cho thân thể ngươi giống như một tổ ong!
Sở Vân cười ha hả, vẫn chạy nhanh về hướng tây, Phương Toái Không vẫn tiếp tục đuổi theo.
Cứ như vậy, vừa đánh vừa lui. Sở Vân chạy không thoát nhưng Phương Toái Không cũng không đuổi kịp.
Thoáng chốc đã bay hơn một trăm hải lý, đột nhiên trên mặt biển hiện lên hai toà cao sơn. Hai tòa cao sơn này cao tới trăm trượng, sắc núi ngăm đen như mực, trên núi sát đá lởm chởm. Điều kỳ lạ nhất chính là hai ngọn núi đó khoảng cách rất ngắn, hình thành một khe sâu trên biển. Uốn khúc sâu thẳm, chỗ rộng có thể gần trăm trượng, chỗ hẹp khoảng hơn mười trượng.
Hàng ngày, thường có thuyền nhỏ qua lại, ở những chỗ lân cận thuyền đánh cá cũng đi được trong đó. Ở đây sóng rất nhỏ, trên cao sơn lại không có yêu thú sinh tồn, so với bên ngoài an toàn hơn rất nhiều.
Bất quá lúc này, tại trong giữa khe sâu cả ngày phát ra âm thanh rung động. Trước kia không khí luôn yên tĩnh, vắng vẻ.
Phương Toái Không vừa nhìn vào chiến trường, nhất khóe mắt nổi lên tia giận dữ.
Chỉ thấy hạm đội của Phương gia bị chặn giữa khe sâu, mạn thuyền bị kẹt lại. Hai bên đều là chiến hạm của Thư gia đảo do mấy vị tướng lĩnh chỉ huy, khí thế hừng hực tùy ý tàn sát quân sĩ của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.