Quyển 2 - Chương 2: Hảo cảm của Bạch Mi Đan Sư (thượng).
Cổ Chân Nhân
11/04/2013
Túy Tuyết Đao giúp Sở Vân có biến hóa rất lớn, khiến thể trạng của hắn khỏe mạnh, cao to, trong các thiếu niên ở đây có vẻ giống như hạc giữa bầy gà. Một đường đi tới, các thiếu nam thiếu nữ đều hiếu kỳ, ngưng trọng, nghi hoặc, các loại ánh mắt khác nhau, càng nhiều chính là so sáng, khiêu chiến.
Mỗi người này đều là mầm móng ngự yêu sư ưu tú nhất tại các hải đảo. Có thể nói là thiếu niên thiên tài, giỏi hơn các bạn đồng lứa, trương xương cốt đã sớm hình thành ngạo khí.
- Chỉ là một đám tiểu thí hài rắm thối… Bất quá, nếu như là ta kiếp trước, tới được nơi này, chỉ sợ cũng có biểu hiện như vậy? Ha ha…
Nghĩ tới đây, Sở Vân cười cười, dưới chân liên tục, chuyển qua mấy bậc thang, trước mắt đột nhiên sáng ngời, đã tới boong tàu.
Đứng trên boong tàu, hắn phóng mắt nhìn, trời cao biển rộng, mây trắng đóa đóa, mỗi một đầu hải điểu trong thế giới màu lam bay lượn vô cùng nhẹ nhàng mà hài hòa.
Một bộ cảnh biển đẹp ngây người.
Sở Vân bất giác phun ra một ngụm khí bẩn, lại hít sâu vào một ngụm, gió biển thổi đập thẳng vào mặt, vị đạo nước biển mang theo hơi muối nồng đậm khiến trong lòng hắn cảm thấy thư sướng. Khí buồn bực mệt mỏi khi tu luyện trong phòng lập tức tiêu tan.
- Xem ra mấy ngày qua, người nỗ lực tu hành, không sớm không muộn, đã thu được chút thành quả nhất định.
Một thanh âm trầm ổn từ bên cạnh truyền tới.
Sở Vân chuyển đầu nhìn qua, lập tức thấy Bạch Mi Đan Sư mặc thanh bào, tóc đen lông mày trắng, đang nghiêng thân thể đánh giá chính mình.
Lúc này, hắn ngồi hơi nghiêng bên mép thuyền, hai tay cầm chiếc cần câu màu xanh đậm, đang câu cá.
Trong mấy ngày ở chung trên thuyền, Sở Vân đối với vị tiên sinh của Thiên Ca Thư Viên có lý giải tương đối.
Tính tình của Bạch Mi Đan Sư rất ổn trọng, lãnh tĩnh nghiêm cẩn, trong ngực có đại khí, là trụ cột vững vàng của Thiên Ca Thư Viện, là nhân vật dù thái sơn sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc.
Người như vậy, hỉ nộ không hiện ra mặt, tâm tư sâu không thể lường, bất quá kinh nghiêm ở chung của Sở Vân tương đối già, xa xa không phải bạn cùng lứa tuổi 13 có thể so sánh được. Sau vài lần tiếp xúc, có thể cảm giác được Bạch Mi Đan Sư đối với chình mình có đánh giá rất tốt.
- Học sinh Sở Vân ra mắt đan sư!
Xa xa hành lễ, Sở Vân biết đối phương sẽ không vô duyên vô cớ chào hỏi đối với chình mình, chắn chắn có chuyện muốn nói. Vì vậy liền bước về phía Bạch Mi Đan Sư.
Bạch Mi Đan Sư cũng quay đầu, đường nhìn chuyển sang ngoài khởi không bờ bến.
Bảo thuyền đi chuyển, sóng biển dưới thân thuyền cuồn cuộn, rẽ sóng lướt đi, từng hạt nước tuyết trắng long lang lóe sáng, không nhìn rõ tình cảnh dưới nước.
Toàn bộ tinh thần của Bạch Mi Đan Sư đều quán chú vào cần câu, quên đi Sở Vân ngay bên cạnh, căm chú nhìn vào dây câu màu trắng, hình như đã tiến vào cảnh giới vong ngã.
Sở Vân bước tới bên cạnh Bạch Mi Đan Sư, ánh mắt của hắn cũng theo đó rơi vào dây câu.
Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc.
Đủ qua một phút đồng hô, Bạch Mi Đan Sư bỗng dưng mở miệng:
- Tuy rằng Túy Tuyết Đao rất tốt, nhưng tư chất có hạn, Thiên Hồ mới là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của ngươi. Điểm này, Sở Vân ngươi hiểu?
Thực sự là một lời kinh người!
Nghe một câu như thế này, Sở Vân liền cảm thấy một đạo tình thiên phích lịch, đột nhiên nổ vang trogn đầu.
Thân phận của Thiên Hồ, cư nhiên đã bị Bạch Mi Đan Sư biến rồi?
“Làm sao bây giờ? Đối phương nói lời dò xét, hay là trong lòng đã xác định? Ta nên tiếp tục giấu diếm hay là thẳng thắn tất cả?”
Trong lúc nhất thời trong lòng Sở Vân có chút loạn, lại có chút hoảng.
Thiên Hồ chính là yêu thú tuyệt phẩm, tồn tại như thế này, nếu như bị người khác biết, toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo đều sẽ bị sôi trào. Hoài bích kỳ tội, Thư gia đảo cũng không giữ được Thiên Hồ.
Vốn Sở Vân dự định ẩn giấu bí mật này, có thể ẩn giấu tới khi nào thì ẩn giấu tới khi đó. Người mang trọng bảo, nhất định phải điệu thấp. Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ tới, thân phận của Thiên Hồ lại bị nhìn thấu nhanh như vậy.
Đột nhiên nghe được câu nói của Bạch Mi Đan Sư đối với chính mình, trái tim Sở Vân hầu như nhảy lên thình thịch, hô hấp chuyển thô, ý niệm trong đầu vận chuyển cực nhanh, nhưng rối loạn như tơ vò.
- Đúng, học sinh đang có dự định như vậy!
Hít sâu một hơi, trong lòng Sở Vân quyết đoán, theo như trực giác, không tiếp tục che giấu, mà thản nhiên thừa nhận.
- Ha ha ha…
Bạch Mi Đan Sư không nhịn được khẽ cười một tiếng, quay sang, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Vân có ý tứ hàm xúc tán thưởng không che giấu.
Người thiếu niên này, thực sự có ý tứ a.
Hắn là nhân vật số 2 của Thiên Ca Thư Viện, mỗi ngày đều nhìn thấy tuấn khiệt tuổi trẻ ưu tú nhất trong toàn bộ Thiên Ca Thư Viện. Vô số ngày trôi qua, tầm mắt càng lúc càng cao hơn, thiên tài bình thường đã khó có thể vào được pháp nhãn của hắn.
Thế nhưng chính hắn không thể không thừa nhận, Sở Vân trước mắt gây cho hắn cảm thụ rất không bình thường. Để hắn cảm thấy ưu tú, ưu tú rất không bình thường.
Đầu tiên, là tư chất.
Tuổi 13, có thể khống chế được Đại Yêu, nói rõ linh quang của bản thân tương đối dồi dào, tư chất ưu tú, trong đám bạn cùng lứa tuổi không thấy nhiều lắm.
Thứ nhì, là tâm tính.
Dũng cảm, dũng cảm không biết sợ, mặc dù đối mặt với đối thủ như Tàn Lang, hầu như nắm chắc phần thua cũng muốn xuất thủ.
Dũng cảm thì cũng thôi, coi như nghé con không sợ hổ, trong số các thiếu niên tuổi còn trẻ ở đây, vô tri không sợ, dũng cảm chỉ là cá tính rất bình thường.
Thế nhưng Sở Vân không chỉ dũng cảm, hơn nữa còn trầm ổn nỗ lực. Các thiếu niên trên bảo thuyền không ít, đại thể đều lớn tiếng ầm ĩ, hoặc tranh cãi, hoặc tranh danh tiếng trên tàu. Sau khi cảm giác mới mẻ trôi đi liền thường xuyên buồn chán đờ người ra, hoặc là khó chịu vùi đầu ngủ.
Chỉ có một mình một người Sở Vân, thể xác và tinh thần bình tĩnh, không hề bị hoàn cảnh bên ngoài biến hóa ảnh hưởng tới nỗi lòng. Trong mấy ngày vừa qua, hắn ở trên thuyền hầu như không ra khỏi phòng, hấp thu linh khí Túy Tuyết Đao, tiến hành tu luyện khắc khổ.
Tính cách như vậy, thực sự khiến trước mắt Bạch Mi Đan Sư sáng ngời. Nếu như không biết đáy hòm Sở Vân, hắn còn tưởng là vị lão quái đã lâu không xuất thế nào đó, giả bộ tinh khiến trẻ con, chơi trò phong trần.
Vừa rồi, Bạch Mi Đan Sư không nhịn được thử một chút, hắn cố ý không thèm nhìn vào Sở Vân, chuyên chú vào câu cá. Thực không ngờ, Sở Vân vẫn không vội không nóng, lẳng lặng ở một bên, tâm tính như vậy, khiến Bạch Mi Đan Sư tán thán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.