Quyển 7 - Chương 135: Hạo kiếp cửu châu (trung)
Cổ Chân Nhân
28/08/2013
Có người điên cuồng rít gào, thần tình vặn vẹo cực độ
- Linh Đế, từ nay về sau ta với ngươi thề không cùng đường. Trừ phi ngươi trả lại tiên nang cho bản Đế, vạn sự còn có điều thương lượng!
Có người lạnh giọng cảnh cáo, ánh mắt nhìn về phía Sở Vân sắc bén như dao.
Chúng Đế phẫn nộ, khóc hết nước mắt cũng không nhạt đi mối hận trong lòng.
Đây chính là toàn bộ gia sản của bọn họ. Sở Vân một ngụm nuốt trọn vào, ngay cả yêu vật Tiên Thiên cũng không buông tha, không lưu lại chút canh cặn nào cho chúng đế.
Chúng đế lúc này, đều rất xứng với cái tên “người trắng tay”.
Sở Vân làm quá tuyệt rồi, phàm là những đại Đế rơi vào tay hắn, toàn bộ đều thành kẻ trắng tay. Khổ tâm tích lũy mấy trăm năm, hơn nghìn năm, dốc sức tại Hải Nhãn thâm uyên, tận lực cướp đoạt tài nguyên tại Đan Châu, tất cả đều bị Sở Vân coi thành bánh ngọt, nuốt vào sạch sẽ.
Nếu như phẫn nộ của chúng đế biến thành lửa, vậy Sở Vân đã sớm gieo mình vào biển lửa. Nếu như ánh mắt bọn họ là kiếm, Sở Vân đã sớm bị chém vụn thành vạn mảnh.
Nhưng Sở Vân còn cười nhạt ngạo thị, không chút úy kỵ. Hắn hiện tại đã là Đế cấp đỉnh phong, những đại Đế này không có thế giới tiên nang, tu vi đều hạ xuống trình tự ngụy Đế, nằm xen giữa Vương cấp đỉnh phong và Đế cấp sơ đoạn, chỉ khi bọn hắn một lần nữa sở hữu tiên nang tuyệt phẩm, tu vi bọn họ mới khôi phục đến Đế cấp sơ đoạn.
Sau đó lại thêm những năm tháng dài tích lũy, mới có thể từ Đế cấp sơ đoạn đạt đến trung đoạn, sau là cao đoạn, chậm rãi khôi phục tu vi.
Trong đoạn thời gian đó, bọn họ không thể tạo thành uy hiếp tới Sở Vân. Đương nhiên trong đó vẫn còn Dạ Đế là tương đối nguy hiểm, Hóa Đạo Chi Pháp chỉ có một mình Dạ Đế nắm giữ, Sở Vân cũng không được.
- Hừ, thực khi ta không dám giết? Các ngươi ai không sợ chết, đều có thể tới đây.
Nhìn chúng đế vọt tới, Sở Vân vẫn không nhúc nhích, thâm sâu khó dò, sát khí trong mắt càng nồng đậm.
Đám người Thiết Đế, Thanh Đế, Hà Đế, Qua Đế đang xông tới nhất thời lúng túng. Bọn họ cảm thụ được sát ý sắc bén của Sở Vân, bọn họ như bị một chậu nước lạnh đổ thẳng lên đầu, phút chốc liền dừng lại, đứng giữa không trung.
- Sở Vân, ngươi quá kiêu ngạo rồi! Cư nhiên còn dám kiêu ngạo như vậy!
- Ngày hôm nay ngươi chết chắc rồi, thần thông bản mạng của ngươi là thứ tà ma ngoại đạo! Mạo phạm tới lợi ích của Đế Hoàng, ngày hôm nay ngươi xong thật rồi. Nếu ngươi biết điều nhanh trả lại tiên nang, chúng ta từ bi còn có thể cố gắng thay ngươi cầu tình.
- Linh Đế đại nghịch bất đạo, quả thực giống như Phục Đế, không thể lưu tình. Thỉnh chư vị thái hoàng chủ trì công đạo cho chúng ta, diệt trừ Linh Đế!
Chúng đế phát sinh những tiếng gào thét thê lương và phẫn nộ, chỉ có Dạ Đế không nói một lời, nhìn chằm chằm vào Sở Vân, trong mắt băng lạnh, sát ý liên miên không dứt.
Sở Vân cười nhạt, tràng diện mười phần hỗn loạn.
Chúng Hoàng trầm ngâm không quyết, ngay cả mấy vị Hoàng giả vừa mới truy đuổi Sở Vân cũng bảo trì trầm mặc một cách cổ quái.
Nhân Đạo Vô Lượng của Sở Vân, bọn họ thông qua lệnh bài đều đã biết được. Sở dĩ không có xuất thủ, là do phân thân Đan Thánh kìm chân.
Trong kế hoạch bọn họ, Sở Vân phải chết. Nhân Đạo Vô Lượng thật sự rất có tính uy hiếp, tựa như Phục Đế ngày trước, không thể cho người như vậy phát triển an toàn.
Thế nhưng qua chuyện vừa rồi, chúng Hoàng cũng không dám động vào Sở Vân.
Mới vừa rồi Tinh Thánh thông qua thánh lực quán thể, đã biểu lộ lập trường bảo vệ Sở Vân.
Muốn giết Sở vân, chính là đối nghịch với Tinh Thánh, có vị cường giả Hoàng cấp nào dám?
Đương nhiên cũng có một vài Hoàng cấp đỉnh phong, có tư cách khiêu chiến uy nghiêm của Thánh nhân.
Nhưng bọn hắn còn phải kiềm chế lẫn nhau, nếu ai xuất thủ trước, vạn nhất bị Tinh Thánh đả thương, ngược lại thành trò vui cho người khác.
Càng quan trọng chính là, nếu muốn giết Sở Vân, vừa rồi năm vị Thánh đã sớm làm. Tuy Thánh nhân không có xuất hiện, thế nhưng sẽ không ai hoài nghi năm người không có năng lực giết Sở Vân. Nhưng bọn họ chỉ cảnh cáo, nghiêm phạt Sở Vân một chút rồi thu tay.
Chúng Hoàng đều không phải người ngu, trong lòng biết rõ dụng ý của Thánh nhân, đây là muốn giữ lại một mạng cho Sở Vân. Chuyện này hoàn toàn khác biệt so với Phục Đế nghìn năm trước.
- Cái gì ta đã nuốt, sao có khả năng nhổ ra được? Các ngươi đừng nên si tâm vọng tưởng nữa, bức ta nóng nảy, ta liền đánh nổ toàn bộ thế giới tiên nang, ngọc đá cùng nát, đồng quy vu tận!
Sở Vân âm ngoan nói, hắn phóng thích cho chúng Đế chỉ là nhượng bộ bất đắc dĩ. Nhưng liên quan đến lợi ích thiết thân, hắn tuyệt đối sẽ không khoan nhượng.
Trong lòng hắn cũng rõ, vừa rồi được Tinh Thánh quán chú thánh lực, chẳng khác nào là một tấm bùa hộ mệnh. Dù là Hoàng giả cũng phải sợ ném chuột vỡ bình.
- Ngươi…
Thiết Đế chỉ vào Sở Vân, tức giận run người.
- Còn thỉnh chúng Hoàng chủ trì công đạo cho chúng ta!
Hương Đế lau mắt, nước mắt vẫn ào ào chảy xuống.
Chúng Hoàng hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Cốt Hoàng đứng ra, đánh vỡ trầm mặc:
- Được rồi, Linh Đế ngươi không nên càn quấy nữa. Hãy mau trả lại thế giới tiên nang cho bọn họ.
Sở Vân trắng mắt nhìn Cốt Hoàng một cái:
- Cốt Hoàng, ngươi dù là Hoàng giả, nhưng nói giỡn cũng phải có hạn độ thôi.
- Hả?
Cốt Hoàng tức giận, hai mắt liếc xéo Sở Vân, trong ánh mắt toát ra vẻ ngạo nghễ và khinh thường:
- Xem ra bản Hoàng phải dạy dỗ ngươi biết thế nào là tôn kính tiền bối!
Nói xong, linh áp Hoàng cấp liền bạo phát, áp về phái Sở Vân.
Sở Vân cắn răng, chuẩn bị mạnh mẽ chống đỡ.
Thế nhưng linh áp Hoàng cấp vừa tới, hắn bỗng nhiên biến sắc, phát hiện chống đỡ mười phần dễ dàng.
Dưới linh áp của Cốt Hoàng, toàn thân hắn đều tản mát ra tinh quang nhàn nhạt. Tiên Thiên đạo thể quả thực cường đại vô cùng, trực tiếp cắt giảm linh áp từ gió dữ mưa rền, biến thành gió nhẹ mưa phùn
- Linh Đế, từ nay về sau ta với ngươi thề không cùng đường. Trừ phi ngươi trả lại tiên nang cho bản Đế, vạn sự còn có điều thương lượng!
Có người lạnh giọng cảnh cáo, ánh mắt nhìn về phía Sở Vân sắc bén như dao.
Chúng Đế phẫn nộ, khóc hết nước mắt cũng không nhạt đi mối hận trong lòng.
Đây chính là toàn bộ gia sản của bọn họ. Sở Vân một ngụm nuốt trọn vào, ngay cả yêu vật Tiên Thiên cũng không buông tha, không lưu lại chút canh cặn nào cho chúng đế.
Chúng đế lúc này, đều rất xứng với cái tên “người trắng tay”.
Sở Vân làm quá tuyệt rồi, phàm là những đại Đế rơi vào tay hắn, toàn bộ đều thành kẻ trắng tay. Khổ tâm tích lũy mấy trăm năm, hơn nghìn năm, dốc sức tại Hải Nhãn thâm uyên, tận lực cướp đoạt tài nguyên tại Đan Châu, tất cả đều bị Sở Vân coi thành bánh ngọt, nuốt vào sạch sẽ.
Nếu như phẫn nộ của chúng đế biến thành lửa, vậy Sở Vân đã sớm gieo mình vào biển lửa. Nếu như ánh mắt bọn họ là kiếm, Sở Vân đã sớm bị chém vụn thành vạn mảnh.
Nhưng Sở Vân còn cười nhạt ngạo thị, không chút úy kỵ. Hắn hiện tại đã là Đế cấp đỉnh phong, những đại Đế này không có thế giới tiên nang, tu vi đều hạ xuống trình tự ngụy Đế, nằm xen giữa Vương cấp đỉnh phong và Đế cấp sơ đoạn, chỉ khi bọn hắn một lần nữa sở hữu tiên nang tuyệt phẩm, tu vi bọn họ mới khôi phục đến Đế cấp sơ đoạn.
Sau đó lại thêm những năm tháng dài tích lũy, mới có thể từ Đế cấp sơ đoạn đạt đến trung đoạn, sau là cao đoạn, chậm rãi khôi phục tu vi.
Trong đoạn thời gian đó, bọn họ không thể tạo thành uy hiếp tới Sở Vân. Đương nhiên trong đó vẫn còn Dạ Đế là tương đối nguy hiểm, Hóa Đạo Chi Pháp chỉ có một mình Dạ Đế nắm giữ, Sở Vân cũng không được.
- Hừ, thực khi ta không dám giết? Các ngươi ai không sợ chết, đều có thể tới đây.
Nhìn chúng đế vọt tới, Sở Vân vẫn không nhúc nhích, thâm sâu khó dò, sát khí trong mắt càng nồng đậm.
Đám người Thiết Đế, Thanh Đế, Hà Đế, Qua Đế đang xông tới nhất thời lúng túng. Bọn họ cảm thụ được sát ý sắc bén của Sở Vân, bọn họ như bị một chậu nước lạnh đổ thẳng lên đầu, phút chốc liền dừng lại, đứng giữa không trung.
- Sở Vân, ngươi quá kiêu ngạo rồi! Cư nhiên còn dám kiêu ngạo như vậy!
- Ngày hôm nay ngươi chết chắc rồi, thần thông bản mạng của ngươi là thứ tà ma ngoại đạo! Mạo phạm tới lợi ích của Đế Hoàng, ngày hôm nay ngươi xong thật rồi. Nếu ngươi biết điều nhanh trả lại tiên nang, chúng ta từ bi còn có thể cố gắng thay ngươi cầu tình.
- Linh Đế đại nghịch bất đạo, quả thực giống như Phục Đế, không thể lưu tình. Thỉnh chư vị thái hoàng chủ trì công đạo cho chúng ta, diệt trừ Linh Đế!
Chúng đế phát sinh những tiếng gào thét thê lương và phẫn nộ, chỉ có Dạ Đế không nói một lời, nhìn chằm chằm vào Sở Vân, trong mắt băng lạnh, sát ý liên miên không dứt.
Sở Vân cười nhạt, tràng diện mười phần hỗn loạn.
Chúng Hoàng trầm ngâm không quyết, ngay cả mấy vị Hoàng giả vừa mới truy đuổi Sở Vân cũng bảo trì trầm mặc một cách cổ quái.
Nhân Đạo Vô Lượng của Sở Vân, bọn họ thông qua lệnh bài đều đã biết được. Sở dĩ không có xuất thủ, là do phân thân Đan Thánh kìm chân.
Trong kế hoạch bọn họ, Sở Vân phải chết. Nhân Đạo Vô Lượng thật sự rất có tính uy hiếp, tựa như Phục Đế ngày trước, không thể cho người như vậy phát triển an toàn.
Thế nhưng qua chuyện vừa rồi, chúng Hoàng cũng không dám động vào Sở Vân.
Mới vừa rồi Tinh Thánh thông qua thánh lực quán thể, đã biểu lộ lập trường bảo vệ Sở Vân.
Muốn giết Sở vân, chính là đối nghịch với Tinh Thánh, có vị cường giả Hoàng cấp nào dám?
Đương nhiên cũng có một vài Hoàng cấp đỉnh phong, có tư cách khiêu chiến uy nghiêm của Thánh nhân.
Nhưng bọn hắn còn phải kiềm chế lẫn nhau, nếu ai xuất thủ trước, vạn nhất bị Tinh Thánh đả thương, ngược lại thành trò vui cho người khác.
Càng quan trọng chính là, nếu muốn giết Sở Vân, vừa rồi năm vị Thánh đã sớm làm. Tuy Thánh nhân không có xuất hiện, thế nhưng sẽ không ai hoài nghi năm người không có năng lực giết Sở Vân. Nhưng bọn họ chỉ cảnh cáo, nghiêm phạt Sở Vân một chút rồi thu tay.
Chúng Hoàng đều không phải người ngu, trong lòng biết rõ dụng ý của Thánh nhân, đây là muốn giữ lại một mạng cho Sở Vân. Chuyện này hoàn toàn khác biệt so với Phục Đế nghìn năm trước.
- Cái gì ta đã nuốt, sao có khả năng nhổ ra được? Các ngươi đừng nên si tâm vọng tưởng nữa, bức ta nóng nảy, ta liền đánh nổ toàn bộ thế giới tiên nang, ngọc đá cùng nát, đồng quy vu tận!
Sở Vân âm ngoan nói, hắn phóng thích cho chúng Đế chỉ là nhượng bộ bất đắc dĩ. Nhưng liên quan đến lợi ích thiết thân, hắn tuyệt đối sẽ không khoan nhượng.
Trong lòng hắn cũng rõ, vừa rồi được Tinh Thánh quán chú thánh lực, chẳng khác nào là một tấm bùa hộ mệnh. Dù là Hoàng giả cũng phải sợ ném chuột vỡ bình.
- Ngươi…
Thiết Đế chỉ vào Sở Vân, tức giận run người.
- Còn thỉnh chúng Hoàng chủ trì công đạo cho chúng ta!
Hương Đế lau mắt, nước mắt vẫn ào ào chảy xuống.
Chúng Hoàng hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Cốt Hoàng đứng ra, đánh vỡ trầm mặc:
- Được rồi, Linh Đế ngươi không nên càn quấy nữa. Hãy mau trả lại thế giới tiên nang cho bọn họ.
Sở Vân trắng mắt nhìn Cốt Hoàng một cái:
- Cốt Hoàng, ngươi dù là Hoàng giả, nhưng nói giỡn cũng phải có hạn độ thôi.
- Hả?
Cốt Hoàng tức giận, hai mắt liếc xéo Sở Vân, trong ánh mắt toát ra vẻ ngạo nghễ và khinh thường:
- Xem ra bản Hoàng phải dạy dỗ ngươi biết thế nào là tôn kính tiền bối!
Nói xong, linh áp Hoàng cấp liền bạo phát, áp về phái Sở Vân.
Sở Vân cắn răng, chuẩn bị mạnh mẽ chống đỡ.
Thế nhưng linh áp Hoàng cấp vừa tới, hắn bỗng nhiên biến sắc, phát hiện chống đỡ mười phần dễ dàng.
Dưới linh áp của Cốt Hoàng, toàn thân hắn đều tản mát ra tinh quang nhàn nhạt. Tiên Thiên đạo thể quả thực cường đại vô cùng, trực tiếp cắt giảm linh áp từ gió dữ mưa rền, biến thành gió nhẹ mưa phùn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.