Quyển 4 - Chương 13: Hiệp lộ tương phùng, dũng giả thắng (thượng)
Cổ Chân Nhân
11/04/2013
- Không thể nào! Tại sao ngươi vẫn còn có thể giãy dụa?
Chứng kiến Sở Vân dãy dụa kịch liệt, Bắc Quang Quang trợn mắt, ngạc nhiên thêm một lần nữa.
- Cây roi Tâm Ý Tiên này có thể câu thông hồn phách giữa ta và ngươi. Tuổi của ta lớn gấp mấy lần ngươi, kinh lịch cũng nhiều hơn, ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm. Nhưng tại sao dưới hồn phách câu thông, ngươi vẫn có thể chống cự được uy áp hồn phách của ta?
Chứng kiến Sở Vân vẫn đang không ngừng dãy dụa, Bắc Quang Quang vừa sợ vừa giận. Trong ánh mắt không che dấu được một tia hoảng sợ. Đến lúc này, càng ngày Bắc Quang Quang lại càng phát hiện ra, hắn nhìn không thấu tên tiểu bối ở trước mặt này.
- Đến tột cùng là ngươi đã ăn được thiên tài địa bảo gì, có kỳ ngộ gì mà có thể cô đọng hồn phách đến trình độ này. Cho dù ta được Tâm Ý Tiên tăng phúc phụ trợ, cũng không thể áp chế được ngươi?
Bắc Quang Quang nhịn không được trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, mở miệng dò hỏi Sở Vân.
- Thì ra là thế, đây là một kiện yêu binh bị tàn phá...
Sở Vân cũng đã trấn định lại, hắn lạnh lùng cười, đã tìm được phương pháp phản kích.
Thân hình Bắc Quang Quang chấn động, Ngũ La Lạn Hoa Yên đang ở trạng thái cô đọng cũng vỡ vụn biến thành vụ khí.
- Giỏi lắm, tên tiểu quỷ này! Muốn thông qua Tâm Ý Tiên tiến hành phản kích hồn phách ta sao?
Bắc Quang Quang phát ra thanh âm hung ác, giống như là một con độc xà ẩn bên trong lớp vụ khí, chiếc lưỡi rắn đang thò ra thụt vào quan sát Sở Vân. Tâm Ý Tiên là một kiện cổ yêu binh bị tàn phá, Bắc Quang Quang cũng không thể khống chế hoàn toàn. Nó tựa như một cây cầu, nối thông hồn phách giữa Sở Vân cùng hắn. Đây là một trận chiến đặc thù, đơn thuần chỉ là đọ sức giữa hồn phách của hai người, ngoại lực không thể nhúng tay vào. Bắc Quang Quang vốn cho rằng bản thân mình lớn tuổi, lại trải qua tang thương,
tầm nhìn rộng lớn, nếu đơn thuần dựa vào lực lượng hồn phách, nhất định có thể áp chế được Sở Vân.
Nhưng thật không ngờ, Sở Vân có được trí nhớ của kiếp trước, trọng sinh sống lại. Độ cô đọng của hồn phách quả thực là vững như bàn thạch, không chút
nào thua kém Bắc Quang Quang, khiến cho hắn tràn đầy khiếp sợ.
- Tiểu tử này, quá cổ quá! Vốn là ta muốn lợi dụng hồn phách câu thông, giết chết hắn. Sau đó, thuận thế thu lấy yêu vật của hắn luôn. Nhưng thực không ngờ, lại rơi vào tình cảnh này!
Bắc Quang Quang vừa tức lại vừa sợ. Nếu biết kết quả thế này, hắn sẽ không bao giờ sử dụng Tâm Ý Tiên.
Thanh thế Sở Vân mặc dù lớn, nhưng chiến lực không thể nào vượt qua hắn. Nếu bàn về thực lực chân chính, hắn hoàn toàn có thể đánh bại Sở Vân.
Nhưng hiện tại, song phương quyết đấu bằng hồn phách, khiến cho ưu thế của hắn mất sạch, thực lực giữa hai bên lại biến thành trạng thái cân bằng.
- Ha ha. Bắc Quang Quang, đây là ngươi gieo gió thì gặt bão. Ngươi thua chắc rồi!
Hồn phách song phương trực tiếp câu thông, các loại cảm xúc đều không thể che dấu được đối phương. Sở Vân cảm nhận được phiền muộn của Bắc Quang Quang, cười ha hả, sĩ khí như hồng.
- Ngươi đắc ý cái gì? Tiểu quỷ, tuy rằng hồn phách giữa ta và ngươi kẻ tám nạng người nửa cân, nhưng ta vẫn còn Tâm Ý Tiên tăng phúc!
Bắc Quang Quang lớn tiếng rít gào. Tuy rằng Tâm Ý Tiên là yêu binh bị tàn phá, thậm chí không thể nắm giữ được đạo pháp mới, nhưng đạo pháp lưu lại ở bên trong vẫn còn, đó là "Tâm Kiên Như Thạch". Bắc Quang Quang rơi vào hoàn cảnh này, cũng không thể vận dụng được những yêu vật khác. Chỉ có thể thúc dục môn đạo pháp này, uy áp hồn phách giống như thiên thạch hạ xuống, áp chế Sở Vân. Trong lúc nhất thời, hiện trường hoàn toàn biến thành một mảnh tĩnh lặng. Toàn thân Bắc Quang Quang được bao phủ Ngũ La Lạn Hoa Yên, trong tay cầm chuôi một cây roi, đứng ở trên đỉnh đầu Sơn Trung Lang, nhìn chằm chằm về phía đối diện. Cách hắn không xa, Sở Vân đồng dạng cũng đứng ở trên đỉnh đầu Thiên Hồ, hoàn toàn bất động. Đôi mắt lãnh khốc, lộ ra chiến ý nóng rực, nhìn thẳng về phía Bắc Quang Quang, ánh mắt sắc như đao, khí thế lẫm liệt.
- Chuyện gì thế này?
Tiểu Phi Yến hoàn toàn không hiểu. Nàng cố gắng mở lớn hai mắt ra quan sát, nhưng chỉ cảm thấy tràng diện lúc này thực sự là vô cùng quỷ dị. Đúng lúc nàng muốn xuất thủ tương trợ, chợt xuất hiện hai đạo thân ảnh di chuyển với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã dừng ở trước mặt nàng, hai đạo thân ảnh này đúng là Dược Độc Song Tinh.
- Không ngờ lại là Phi Yến cô nương!
- Huynh đệ ta phát hiện ra tín hiệu cầu cứu lệnh của Phi Yến cô nương, cố ý chạy đến đây tương trợ.
Sinh Tử Cốc cùng Yên Chi Môn có quan hệ không tệ, lần này Yên chi môn xuất môn ầm ĩ, sư phụ đã từng căn dặn bọn hắn rất nhiều lần, đừng nhìn Yên Chi Môn hiện tại chỉ là môn phái tam lưu, hai đại môn chủ của các nàng đều là nhân tài đỉnh phong, thiên tư trác tuyệt, tâm tính ổn trọng, như phượng tê ngô đồng, sớm muộn cũng sẽ có một ngày có thể bay lượn cửu thiên, càng kết được nhiều thiện duyên càng tốt. Tiểu Phi Yến cũng nhận ra hai người này, vui mừng đến phát khóc, nói:
- Hai vị ca ca tới đúng lúc quá, nhanh đi cứu Vân ca ca. Hắn vì cứu ta mới bị cuốn vào trận chiến này.
- Cái này....
Độc Tinh Tử hơi chần chờ.
- Xuất thủ cứu người!
Dược Tinh Tử nghe được lời này, lập tức gật đầu, triệu ra tọa kỵ bay thẳng lên trên không trung.
Độc Tinh Tử thầm than một tiếng, cũng cưỡi yêu thú đuổi sát theo phía sau. Hai người đang muốn tiếp cận, Bắc Quang Quang chợt cười lớn.
- Sở Vân, mặc dù hồn phách ngươi cô đọng vượt quá tưởng tượng của ta, nhưng ta mới là chủ nhân của Tâm Ý Tiên, nhất định ngươi phải chết!
Tiếng cười vốn đã dần dần yếu bớt, nhưng dường như Bắc Quang Quang đã phát hiện Độc Dược song tinh, tiếng cười lại càng thêm cuồng ngạo, tràn đầy ý vị tàn nhẫn, âm hiểm.
- Ha ha, hai tên tiểu bối Sinh Tử Cốc này cũng chạy tới chịu chết sao? Cút! Mắt mù sao, nể mặt cốc chủ Sinh Tử Cốc, bổn đại nhân tha cho hai ngươi một mạng. Trong ba hơi thở, lập tức biến khỏi tầm mắt của ta!
Động tác của dược Độc Song Tinh lập tức trì trệ, sắc mặt biến thành trắng bệch.
- Tiền bối, tiền bối nếu tha được thì nên tha....
Dược Tinh Tử ôm quyền, đang muốn phân trần.
Độc Tinh Tử ở bên cạnh đã cướp lời.
- Tiền bối chiến đấu, huynh đệ vãn bối chỉ là vô tâm đi ngang qua. Hiện tại huynh đệ vãn bối xin cáo từ!
Nói xong liền lôi cánh tay Dược Tinh Tử, cứng rắn kéo hắn rời xa khỏi chiến trường.
- Các ngươi sao có thể làm như vậy? Rõ ràng đã đáp ứng ta rồi cơ mà!
Tiểu Phi Yến thấy hai người chưa đánh đã lui, gấp đến độ dậm chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.