Quyển 5 - Chương 17: Hiểu lầm (hạ)
Cổ Chân Nhân
27/08/2013
Mới nghĩ tới đây, trong lòng Sở Vân chợt cảm thấy nghiêm trọng, vô ý nhìn về phía Thiên Cầm tiên tử đang đứng bên cạnh.
Hiển nhiên, Thiên Cầm tiên tử cũng nghĩ tới chuyện này, vẻ mặt không khỏi có chút khẩn trương. Một khi thân phận bại lộ, ngày tháng nhàn nhã đi chơi đã không còn nữa.
Từ nay về sau tỷ muội các nàng đều phải bỏ trốn lên thiên nhai sinh sống. Đồng thời, việc tìm kiếm những tỷ muội còn lại cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Bốn mắt nhìn nhau. Bỗng nhiên, ánh mắt Sở Vân sáng ngời, hắn nghĩ: "Không đúng, nếu thân phận thực sự bị bại lộ, đối phương phải sớm ra tay mới đúng. Hiện nay nàng chỉ hỏi, rõ ràng không có nắm được chứng cớ xác định. Nàng đang thử thăm dò!”
- Chúng ta là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có hôn ước. Vị đại tỷ này, lẽ nào ngươi còn không nhìn thấy chúng rất thân mật sao?
Bỗng nhiên Thiên Cầm tiên tử khéo cười mới xinh đẹp làm sao, ôm lấy cánh tay Sở Vân, thân thể mềm mại ôn nhu dựa trên người Sở Vân.
- Tuyệt vời.
Một con mắt của Sở Vân nheo lại, lớn tiếng khen ngợi sự lanh trí của Thiên Cầm tiên tử. “Thanh mai trúc mã, hôn ước”, những từ này đều là ám chỉ và thể hiện thân
phận “người” của nàng. Đúng lúc cũng khiến cho đối phương không thể xác định chắc chắn được về Thiên Cầm tiên tử.
Bỗng nhiên, sắc mặt Bạch Toa Toa lạnh xuống, trong ánh mắt dần hiện ra tinh mang:
- Vừa mới rồi còn nhìn không ra, hiện tại đã nhìn ra.
Đồng thời, trong lòng nàng nghiền ngẫm mấy từ "Thanh mai trúc mã", "hôn ước", âm thầm suy đoán.
"Lẽ nào nàng ta chính là Trữ Y Y, tiểu thư nhà Trữ gia? Người có danh tiếng vang vọng ở Chư Tinh Quần Đảo? Quả thật là quốc sắc thiên hương! Chẳng phải Sở Vân đã từ chối việc cầu thân với Trữ gia rồi sao? Hơn nữa, không phải Trữ Y Y đã được gả cho Thiết Ngao rồi sao?"
Bởi vì Kim Bích Hàm vẫn quan tâm tới tình hình của Chư Tinh Quần Đảo, nên Bạch Toa Toa cũng theo đó mà biết rất nhiều chuyện.
“Thật không ngờ tên tiểu tử thối này lại dám quyến rũ gái đã có chồng. Hai người kia thực sự là chẳng biết xấu hổ!”
Thoáng cái, hiểu lầm của nàng càng thêm sâu.
- Các ngươi là không thể cùng một chỗ. Người tuổi trẻ không nên bị kích thích. Thân phận của các ngươi đã xác định chuyện của các ngươi không có kết quả tốt. Sớm xa nhau ra thì hơn.
Bạch Toa Toa lạnh lùng khuyên bảo.
Trong lòng Sở Vân và Thiên Cầm tiên tử đều cảm thấy chấn động. Lời này nghe vào trong tai bọn họ, lại mang một loại hàm nghĩa khác.
Cái gì gọi là thân phận, đã định trước không thể cùng một chỗ?
Hoàn toàn chính xác, một người, một yêu binh. Thân phận khác biệt như vậy, khó có thể kết hợp.
- Các hạ dựa vào cái gì mà cho rằng chúng ta sẽ không thể ở cùng một chỗ? Các hạ chắc là có chút hiểu lầm, ta và Sở Vân ca ca nhất định sẽ sống với nhau thật hạnh phúc.
Thiên Cầm tiên tử ôm chặt cánh tay Sở Vân, muốn mượn cách này để bác bỏ suy đoán của đối phương.
- Gian phu dâm phụ!
Trong lòng Bạch Toa Toa hung hăng chửi một tiếng. Bộ ngực nàng phập phồng, hít sâu mấy hơi, cuối cùng mới kiềm nén được kích động muốn ra tay.
- Tên tiểu tử Sở Vân kia. Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?
Giọng điệu của nàng hạ thấp xuống, gần như là rít qua hàm răng một câu này.
Sở Vân thoáng nhìn về phía Thiên Cầm tiên tử. Hai tròng mắt như nước đang chăm chú nhìn hắn đầy chờ đợi. Lúc này, nàng rất căng thẳng, bàn tay nắm chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Sở Vân nhìn nàng, ôn nhu cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay nàng, để nàng yên tâm. Sau đó quay đầu lại, nhìn về phía Bạch Toa Toa, giọng điệu cực kỳ kiên định nói:
- Mặc kệ các hạ dùng ánh mắt thế nào để nhìn chúng ta. Nhưng ta dám khẳng định, các hạ hẳn là có chút hiểu lầm. Ta biết ta yêu nàng, tương lai chắc chắn sẽ sống cùng nhau. Đến già đầu bạc sẽ cùng dắt tay làm bạn, cho đến hơi thở cuối cùng.
Toàn thân Thiên Cầm tiên tử run lên. Mặc dù biết đây chỉ là diễn trò. Thế nhưng, những lời nói này của Sở Vân vẫn có lực sát thương rất lớn đối với nữ. Nhất là với nàng, gặp phải số phận bất hạnh, ở trong hắc ám, đã từng vô số lần chờ đợi một vị bạch mã vương tử có thể từ trên trời giáng xuống, cứu vớt nàng trong biển lửa, thật tình yêu nàng, dù cho thân phận của nàng chỉ là một yêu binh.
- Nếu như tất cả những điều này đều là thực sự, thì tốt biết mấy?
Ánh mắt của nàng mơ màng. Trong nháy mắt chợt tỉnh liền sợ hãi. Suy nghĩ này của nàng, cũng khiến cho nàng mặt đỏ tới mang tai.
Bạch Toa Toa thu tất cả những điều này vào trong mắt.
- Ôi.
Nàng ngửa đầu thở dài một tiếng, dáng vẻ vô cùng cô đơn.
- Xem ra chỉ còn có một cách để giải quyết chuyện này, chỉ có một cách. Chiến đấu đi!
Để ta xem thực lực của Tiểu Bá Vương.
Nàng tập trung nhìn về phía Sở Vân, ánh mắt vốn có áp lực vô cùng mạnh mẽ.
Mặc dù bản thân nàng chưa bao giờ trải qua chuyện tình ái, nhưng nàng cũng biết, những lời lẽ này chỉ dùng cho một đôi vợ chồng "nồng tình mật ý". Đây là một chuyện so với lên trời còn khó hơn. Nàng cố trấn tĩnh. Lúc trước nàng nghĩ đơn giản, quẳng lời căn dặn của Kim Bích Hàm ra sau đầu, quyết định phải dùng sở trường của mình, dao sắc chặt tay rối giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng.
- Xem ra các hạ còn chưa từ bỏ ý định. Được, ta đang muốn lĩnh giáo bản lĩnh của các hạ đây!
Sở Vân lập tức đáp ứng. Ý chí chiến đấu trong lòng như lửa cháy hừng hực.
Hắn phải thể hiện thực lực hung mạnh của mình, để đối phương kiêng kỵ cũng tốt, đối phương bỏ đi suy đoán cũng tốt. Nói tóm lại, một trận này nhất định phải xuất toàn lực!
- Nếu ngươi thắng, ta coi như chưa hề nói gì. Nếu ngươi bị thua, phải đáp ứng ta một việc.
Bạch Toa Toa lại nói tiếp.
- Được. Chẳng qua, cho dù ta thua, ta cũng sẽ không bỏ nàng.
Sở Vân theo hiểu biết của mình, thái độ trả lời rất mạnh mẽ, ngang ngạnh.
- Ngươi sẽ bỏ.
Bạch Toa Toa nói xong, còn sợ giọng điệu của mình không đủ kiên định, lại thêm một câu.
- Ngươi phải bỏ!
Hai bên đều đưa ra lời ước định mạnh mẽ vang dội, bay cao tận trời, bay khỏi Thành Bất Dạ, đi tới sâu trong sa mạc.
Vì vậy, một lúc sau, khi hai bên hiểu rõ, đều cảm thấy không biết nên khóc hay cười. Cuộc chiến đấu hung hãn được phát sinh hoàn toàn chỉ vì hiểu lầm.
Hiển nhiên, Thiên Cầm tiên tử cũng nghĩ tới chuyện này, vẻ mặt không khỏi có chút khẩn trương. Một khi thân phận bại lộ, ngày tháng nhàn nhã đi chơi đã không còn nữa.
Từ nay về sau tỷ muội các nàng đều phải bỏ trốn lên thiên nhai sinh sống. Đồng thời, việc tìm kiếm những tỷ muội còn lại cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Bốn mắt nhìn nhau. Bỗng nhiên, ánh mắt Sở Vân sáng ngời, hắn nghĩ: "Không đúng, nếu thân phận thực sự bị bại lộ, đối phương phải sớm ra tay mới đúng. Hiện nay nàng chỉ hỏi, rõ ràng không có nắm được chứng cớ xác định. Nàng đang thử thăm dò!”
- Chúng ta là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có hôn ước. Vị đại tỷ này, lẽ nào ngươi còn không nhìn thấy chúng rất thân mật sao?
Bỗng nhiên Thiên Cầm tiên tử khéo cười mới xinh đẹp làm sao, ôm lấy cánh tay Sở Vân, thân thể mềm mại ôn nhu dựa trên người Sở Vân.
- Tuyệt vời.
Một con mắt của Sở Vân nheo lại, lớn tiếng khen ngợi sự lanh trí của Thiên Cầm tiên tử. “Thanh mai trúc mã, hôn ước”, những từ này đều là ám chỉ và thể hiện thân
phận “người” của nàng. Đúng lúc cũng khiến cho đối phương không thể xác định chắc chắn được về Thiên Cầm tiên tử.
Bỗng nhiên, sắc mặt Bạch Toa Toa lạnh xuống, trong ánh mắt dần hiện ra tinh mang:
- Vừa mới rồi còn nhìn không ra, hiện tại đã nhìn ra.
Đồng thời, trong lòng nàng nghiền ngẫm mấy từ "Thanh mai trúc mã", "hôn ước", âm thầm suy đoán.
"Lẽ nào nàng ta chính là Trữ Y Y, tiểu thư nhà Trữ gia? Người có danh tiếng vang vọng ở Chư Tinh Quần Đảo? Quả thật là quốc sắc thiên hương! Chẳng phải Sở Vân đã từ chối việc cầu thân với Trữ gia rồi sao? Hơn nữa, không phải Trữ Y Y đã được gả cho Thiết Ngao rồi sao?"
Bởi vì Kim Bích Hàm vẫn quan tâm tới tình hình của Chư Tinh Quần Đảo, nên Bạch Toa Toa cũng theo đó mà biết rất nhiều chuyện.
“Thật không ngờ tên tiểu tử thối này lại dám quyến rũ gái đã có chồng. Hai người kia thực sự là chẳng biết xấu hổ!”
Thoáng cái, hiểu lầm của nàng càng thêm sâu.
- Các ngươi là không thể cùng một chỗ. Người tuổi trẻ không nên bị kích thích. Thân phận của các ngươi đã xác định chuyện của các ngươi không có kết quả tốt. Sớm xa nhau ra thì hơn.
Bạch Toa Toa lạnh lùng khuyên bảo.
Trong lòng Sở Vân và Thiên Cầm tiên tử đều cảm thấy chấn động. Lời này nghe vào trong tai bọn họ, lại mang một loại hàm nghĩa khác.
Cái gì gọi là thân phận, đã định trước không thể cùng một chỗ?
Hoàn toàn chính xác, một người, một yêu binh. Thân phận khác biệt như vậy, khó có thể kết hợp.
- Các hạ dựa vào cái gì mà cho rằng chúng ta sẽ không thể ở cùng một chỗ? Các hạ chắc là có chút hiểu lầm, ta và Sở Vân ca ca nhất định sẽ sống với nhau thật hạnh phúc.
Thiên Cầm tiên tử ôm chặt cánh tay Sở Vân, muốn mượn cách này để bác bỏ suy đoán của đối phương.
- Gian phu dâm phụ!
Trong lòng Bạch Toa Toa hung hăng chửi một tiếng. Bộ ngực nàng phập phồng, hít sâu mấy hơi, cuối cùng mới kiềm nén được kích động muốn ra tay.
- Tên tiểu tử Sở Vân kia. Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?
Giọng điệu của nàng hạ thấp xuống, gần như là rít qua hàm răng một câu này.
Sở Vân thoáng nhìn về phía Thiên Cầm tiên tử. Hai tròng mắt như nước đang chăm chú nhìn hắn đầy chờ đợi. Lúc này, nàng rất căng thẳng, bàn tay nắm chặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Sở Vân nhìn nàng, ôn nhu cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay nàng, để nàng yên tâm. Sau đó quay đầu lại, nhìn về phía Bạch Toa Toa, giọng điệu cực kỳ kiên định nói:
- Mặc kệ các hạ dùng ánh mắt thế nào để nhìn chúng ta. Nhưng ta dám khẳng định, các hạ hẳn là có chút hiểu lầm. Ta biết ta yêu nàng, tương lai chắc chắn sẽ sống cùng nhau. Đến già đầu bạc sẽ cùng dắt tay làm bạn, cho đến hơi thở cuối cùng.
Toàn thân Thiên Cầm tiên tử run lên. Mặc dù biết đây chỉ là diễn trò. Thế nhưng, những lời nói này của Sở Vân vẫn có lực sát thương rất lớn đối với nữ. Nhất là với nàng, gặp phải số phận bất hạnh, ở trong hắc ám, đã từng vô số lần chờ đợi một vị bạch mã vương tử có thể từ trên trời giáng xuống, cứu vớt nàng trong biển lửa, thật tình yêu nàng, dù cho thân phận của nàng chỉ là một yêu binh.
- Nếu như tất cả những điều này đều là thực sự, thì tốt biết mấy?
Ánh mắt của nàng mơ màng. Trong nháy mắt chợt tỉnh liền sợ hãi. Suy nghĩ này của nàng, cũng khiến cho nàng mặt đỏ tới mang tai.
Bạch Toa Toa thu tất cả những điều này vào trong mắt.
- Ôi.
Nàng ngửa đầu thở dài một tiếng, dáng vẻ vô cùng cô đơn.
- Xem ra chỉ còn có một cách để giải quyết chuyện này, chỉ có một cách. Chiến đấu đi!
Để ta xem thực lực của Tiểu Bá Vương.
Nàng tập trung nhìn về phía Sở Vân, ánh mắt vốn có áp lực vô cùng mạnh mẽ.
Mặc dù bản thân nàng chưa bao giờ trải qua chuyện tình ái, nhưng nàng cũng biết, những lời lẽ này chỉ dùng cho một đôi vợ chồng "nồng tình mật ý". Đây là một chuyện so với lên trời còn khó hơn. Nàng cố trấn tĩnh. Lúc trước nàng nghĩ đơn giản, quẳng lời căn dặn của Kim Bích Hàm ra sau đầu, quyết định phải dùng sở trường của mình, dao sắc chặt tay rối giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng.
- Xem ra các hạ còn chưa từ bỏ ý định. Được, ta đang muốn lĩnh giáo bản lĩnh của các hạ đây!
Sở Vân lập tức đáp ứng. Ý chí chiến đấu trong lòng như lửa cháy hừng hực.
Hắn phải thể hiện thực lực hung mạnh của mình, để đối phương kiêng kỵ cũng tốt, đối phương bỏ đi suy đoán cũng tốt. Nói tóm lại, một trận này nhất định phải xuất toàn lực!
- Nếu ngươi thắng, ta coi như chưa hề nói gì. Nếu ngươi bị thua, phải đáp ứng ta một việc.
Bạch Toa Toa lại nói tiếp.
- Được. Chẳng qua, cho dù ta thua, ta cũng sẽ không bỏ nàng.
Sở Vân theo hiểu biết của mình, thái độ trả lời rất mạnh mẽ, ngang ngạnh.
- Ngươi sẽ bỏ.
Bạch Toa Toa nói xong, còn sợ giọng điệu của mình không đủ kiên định, lại thêm một câu.
- Ngươi phải bỏ!
Hai bên đều đưa ra lời ước định mạnh mẽ vang dội, bay cao tận trời, bay khỏi Thành Bất Dạ, đi tới sâu trong sa mạc.
Vì vậy, một lúc sau, khi hai bên hiểu rõ, đều cảm thấy không biết nên khóc hay cười. Cuộc chiến đấu hung hãn được phát sinh hoàn toàn chỉ vì hiểu lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.