Quyển 5 - Chương 167: Hợp lực cùng liều mạng (hạ)
Cổ Chân Nhân
28/08/2013
Linh áp của hắn hỗn loạn, kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một đám máu tươi, thân hình dao động, phải lui lại ba bước, lúc này mới đứng lại
được.
- Sao?
Tửu Hào Vương sửng sốt.
- Vì sao có thể?!
Trong mắt Tiên Nang Vương phát ra vẻ kinh sợ mãnh liệt.
- Kiếm Đồng của Tri Liễu Hầu, hợp lực sắc bén, được xưng là thiên hạ đứng đầu. Có thể bắn phá phòng tuyến lòng người, nháy mắt khiến ý chí chiến đấu của người khác bị tiêu trừ, không thể vực lại ý chí chiến đấu. Chính là đôi mắt có một không hai hiện nay. Không ngờ lại bị đánh bại?
Tham Lang Vương không thể tin được vào kết quả quyết đấu.
Ngay cả Vạn Độc Vương đều ho khan một tiếng, lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Ta chỉ muốn xem một vài người tuổi trẻ này có thể chống đỡ áp lực như vậy trong bao lâu. Thật không ngờ, bọn họ lại có thể chiến thắng. Đã có chuyện gì vậy? Trong một phút vừa rồi, dường như có biến đổi khác thường nào đó...
Ngay cả tứ đại Vương giả, kiến thức rộng rãi, cũng không thể liên tưởng đến Thông Linh Xà.
- Quả nhiên không có Yêu thú quá cường đại, chỉ có Ngự yêu sư cường đại. Đồng lòng vận dụng Yêu vật, cho dù trong điển tịch vương thất Đôn Hoàng cũng không có cách dùng Thông Linh Xà như thế. Hành động ngày hôm nay, nhưng xem như mở đường cho thiên hạ!
Trong lòng Sở Vân lại chấn động, cảm ngộ dâng lên từng đợt.
Thông Linh Xà, phối hợp Thiên Nhãn, Trực Giác Chân Đồng, quả thực là phối hợp hoàn mỹ.
Thật may nhờ có Nhị Lang Thiên Quân nghĩ ra!
Sở Vân nhìn về phía Nhị Lang Thiên Quân, trong lòng thầm suy đoán: điều này cũng có thể do hắn vận dụng Trực Giác Chân Đồng, trí tuệ tăng vọt, mới nghĩ đến biện pháp này.
- Ha ha ha, tốt lắm, tốt lắm. Giương cung bạt kiếm như thế làm gì? Con lôi thú Chấn Tử Phi mới là mục tiêu chân chính của chúng ta. Lúc này không cần phải nội chiến, lãng phí thời gian.
Tiên Nang Vương cười, giọng nói vang vọng khắp nơi, bắt đầu thu thập tàn cục.
Tham Lang Vương và Tửu Hào Vương đều hừ lạnh một tiếng, thu linh áp, nhìn đi nơi khác.
- Ta thực sự không bằng các ngươi. Chờ thêm nửa năm, ta sẽ quay lại tìm các ngươi khiêu chiến.
Sau khi Tôn Viêm nói xong những lời này, xoay người bỏ đi.
Đã không có linh áp Vương cấp uy hiếp, lúc này mọi người hít thở một cách dễ dàng. Trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi.
- Sao có thể? Tri Liễu Hầu lại bại bởi tiểu bối!
- Kiếm Đồng được xưng là đôi mắt đứng đầu Tinh Châu lại bị đánh bại sao? Điều này...
Rất nhiều người không kìm được phát ra tiếng kêu đầy ngạc nhiên. Kết quả trận chiến này khiến người người vô cùng kinh sợ.
Bên tai nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của mọi, sắc mặt Tri Liễu Hầu càng thêm thâm trầm.
Hắn thở hổn hển, bị sức mạnh của Kiếm Đồng phản lại, hai mắt đã khép kín, hai dòng máu tươi chảy từ khóe mắt xuống, trên khuôn mặt tái nhợt, càng có vẻ tiên diễm chói mắt.
Trái lại đám người Sở Vân, cũng vì tiêu hao linh quang quá lớn, ánh mắt ảm đạm. Chỉ có hai người Nhị Lang Thiên Quân và Sở Vân, hao tổn rất nhỏ, tinh thần vẫn sáng lạng.
Vốn mọi người ở trong linh áp Vương cấp, ốc còn không mang nổi mình ốc. Nhưng đối lập như vậy, chỉ cần người sáng suốt, đều có thể nhìn ra kết quả.
- Không thể tưởng được, ngay cả Kiếm Đồng cũng bị đánh bại.
- Điều này thật sự không thể tưởng tượng được. Mấy người trẻ tuổi này đều tuổi trẻ như vậy, mới nhận linh khí cải tạo được bao nhiêu năm? Sao có thể thắng như vậy chứ?
- Lần này Tri Liễu Hầu mất hết thể diện. Hắn vốn định giáo huấn mấy người trẻ tuổi này, nhưng ngược lại bị đối phương giáo huấn cho. Hắc hắc hắc...
- Ôi, giang sơn rộng lớn có tài tử xuất hiện. Một thế hệ người mới thay thế người cũ.
Trong lúc nhất thời, những tiếng cảm khái, than thở, khiếp sợ thì thào nói nhỏ, xôn xao một mảnh.
- Đáng giận, sớm biết như vậy, ta cũng đã ra tay.
Vô Thường Hầu bóp cổ tay thở dài, vừa rồi là cơ hội tuyệt hảo. Ở trong đó, ngoại trừ bốn vị Vương giả ra, hắn là kẻ duy nhất có thừa lực để ra tay. Nhưng ai có thể nghĩ được, người bại lại là Tri Liễu Hầu?
Vốn hắn không định ra tay, vì lo lắng Tri Liễu Hầu trách tội. Dù sao nếu hắn cũng ra tay, sẽ phá hủy phong thái của Tri Liễu Hầu, khiến người ta lưu lại ấn tượng hai hầu liên thủ hiếp đáp kẻ yếu.
Chuyện khiến người khác mất lòng như vậy, kẻ khôn khéo như Vô Thường Hầu, sao có thể làm?
Kỳ lạ thì kỳ lạ, kết quả thật sự ngoài dự đoán của mọi người.
- Được rồi, không có vấn đề gì thì chúng ta phát phát thôi. Nắm chắc thời gian, thời gian còn lại cũng không còn nhiều. Nếu còn tiếp tục trì hoãn, sẽ phải đợi mấy năm sau.
Đây là Lục Cửu Lang Gia Chiến Trận. Cần sáu mươi chín Ngự yêu sư, bày ra trận này.
Các ngươi đều tìm hiểu một chút.
Tiên Nang Vương tung một phần ngọc giản. Vì diệt trừ yêu thú môn thần, hắn dẫn đầu, hy sinh cá nhân, ngay cả chiến trận bí truyền của mình cũng công bố ra.
Mọi người truyền nhau đọc ngọc giản, quá trình vô cùng thuận lợi, không người nào có ý kiến gì nữa.
Đây cũng là lý do vì sao trong lần tranh chấp bằng linh áp vừa rồi Tiên Nang Vương không ra tay ngăn cản.
Luôn luôn cần phải có một lượt luận bàn mới có thể khiến mâu thuẫn phức tạp giữa thế lực khắp nơi tạm thời giảm bớt.
- Sao?
Tửu Hào Vương sửng sốt.
- Vì sao có thể?!
Trong mắt Tiên Nang Vương phát ra vẻ kinh sợ mãnh liệt.
- Kiếm Đồng của Tri Liễu Hầu, hợp lực sắc bén, được xưng là thiên hạ đứng đầu. Có thể bắn phá phòng tuyến lòng người, nháy mắt khiến ý chí chiến đấu của người khác bị tiêu trừ, không thể vực lại ý chí chiến đấu. Chính là đôi mắt có một không hai hiện nay. Không ngờ lại bị đánh bại?
Tham Lang Vương không thể tin được vào kết quả quyết đấu.
Ngay cả Vạn Độc Vương đều ho khan một tiếng, lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Ta chỉ muốn xem một vài người tuổi trẻ này có thể chống đỡ áp lực như vậy trong bao lâu. Thật không ngờ, bọn họ lại có thể chiến thắng. Đã có chuyện gì vậy? Trong một phút vừa rồi, dường như có biến đổi khác thường nào đó...
Ngay cả tứ đại Vương giả, kiến thức rộng rãi, cũng không thể liên tưởng đến Thông Linh Xà.
- Quả nhiên không có Yêu thú quá cường đại, chỉ có Ngự yêu sư cường đại. Đồng lòng vận dụng Yêu vật, cho dù trong điển tịch vương thất Đôn Hoàng cũng không có cách dùng Thông Linh Xà như thế. Hành động ngày hôm nay, nhưng xem như mở đường cho thiên hạ!
Trong lòng Sở Vân lại chấn động, cảm ngộ dâng lên từng đợt.
Thông Linh Xà, phối hợp Thiên Nhãn, Trực Giác Chân Đồng, quả thực là phối hợp hoàn mỹ.
Thật may nhờ có Nhị Lang Thiên Quân nghĩ ra!
Sở Vân nhìn về phía Nhị Lang Thiên Quân, trong lòng thầm suy đoán: điều này cũng có thể do hắn vận dụng Trực Giác Chân Đồng, trí tuệ tăng vọt, mới nghĩ đến biện pháp này.
- Ha ha ha, tốt lắm, tốt lắm. Giương cung bạt kiếm như thế làm gì? Con lôi thú Chấn Tử Phi mới là mục tiêu chân chính của chúng ta. Lúc này không cần phải nội chiến, lãng phí thời gian.
Tiên Nang Vương cười, giọng nói vang vọng khắp nơi, bắt đầu thu thập tàn cục.
Tham Lang Vương và Tửu Hào Vương đều hừ lạnh một tiếng, thu linh áp, nhìn đi nơi khác.
- Ta thực sự không bằng các ngươi. Chờ thêm nửa năm, ta sẽ quay lại tìm các ngươi khiêu chiến.
Sau khi Tôn Viêm nói xong những lời này, xoay người bỏ đi.
Đã không có linh áp Vương cấp uy hiếp, lúc này mọi người hít thở một cách dễ dàng. Trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi.
- Sao có thể? Tri Liễu Hầu lại bại bởi tiểu bối!
- Kiếm Đồng được xưng là đôi mắt đứng đầu Tinh Châu lại bị đánh bại sao? Điều này...
Rất nhiều người không kìm được phát ra tiếng kêu đầy ngạc nhiên. Kết quả trận chiến này khiến người người vô cùng kinh sợ.
Bên tai nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của mọi, sắc mặt Tri Liễu Hầu càng thêm thâm trầm.
Hắn thở hổn hển, bị sức mạnh của Kiếm Đồng phản lại, hai mắt đã khép kín, hai dòng máu tươi chảy từ khóe mắt xuống, trên khuôn mặt tái nhợt, càng có vẻ tiên diễm chói mắt.
Trái lại đám người Sở Vân, cũng vì tiêu hao linh quang quá lớn, ánh mắt ảm đạm. Chỉ có hai người Nhị Lang Thiên Quân và Sở Vân, hao tổn rất nhỏ, tinh thần vẫn sáng lạng.
Vốn mọi người ở trong linh áp Vương cấp, ốc còn không mang nổi mình ốc. Nhưng đối lập như vậy, chỉ cần người sáng suốt, đều có thể nhìn ra kết quả.
- Không thể tưởng được, ngay cả Kiếm Đồng cũng bị đánh bại.
- Điều này thật sự không thể tưởng tượng được. Mấy người trẻ tuổi này đều tuổi trẻ như vậy, mới nhận linh khí cải tạo được bao nhiêu năm? Sao có thể thắng như vậy chứ?
- Lần này Tri Liễu Hầu mất hết thể diện. Hắn vốn định giáo huấn mấy người trẻ tuổi này, nhưng ngược lại bị đối phương giáo huấn cho. Hắc hắc hắc...
- Ôi, giang sơn rộng lớn có tài tử xuất hiện. Một thế hệ người mới thay thế người cũ.
Trong lúc nhất thời, những tiếng cảm khái, than thở, khiếp sợ thì thào nói nhỏ, xôn xao một mảnh.
- Đáng giận, sớm biết như vậy, ta cũng đã ra tay.
Vô Thường Hầu bóp cổ tay thở dài, vừa rồi là cơ hội tuyệt hảo. Ở trong đó, ngoại trừ bốn vị Vương giả ra, hắn là kẻ duy nhất có thừa lực để ra tay. Nhưng ai có thể nghĩ được, người bại lại là Tri Liễu Hầu?
Vốn hắn không định ra tay, vì lo lắng Tri Liễu Hầu trách tội. Dù sao nếu hắn cũng ra tay, sẽ phá hủy phong thái của Tri Liễu Hầu, khiến người ta lưu lại ấn tượng hai hầu liên thủ hiếp đáp kẻ yếu.
Chuyện khiến người khác mất lòng như vậy, kẻ khôn khéo như Vô Thường Hầu, sao có thể làm?
Kỳ lạ thì kỳ lạ, kết quả thật sự ngoài dự đoán của mọi người.
- Được rồi, không có vấn đề gì thì chúng ta phát phát thôi. Nắm chắc thời gian, thời gian còn lại cũng không còn nhiều. Nếu còn tiếp tục trì hoãn, sẽ phải đợi mấy năm sau.
Đây là Lục Cửu Lang Gia Chiến Trận. Cần sáu mươi chín Ngự yêu sư, bày ra trận này.
Các ngươi đều tìm hiểu một chút.
Tiên Nang Vương tung một phần ngọc giản. Vì diệt trừ yêu thú môn thần, hắn dẫn đầu, hy sinh cá nhân, ngay cả chiến trận bí truyền của mình cũng công bố ra.
Mọi người truyền nhau đọc ngọc giản, quá trình vô cùng thuận lợi, không người nào có ý kiến gì nữa.
Đây cũng là lý do vì sao trong lần tranh chấp bằng linh áp vừa rồi Tiên Nang Vương không ra tay ngăn cản.
Luôn luôn cần phải có một lượt luận bàn mới có thể khiến mâu thuẫn phức tạp giữa thế lực khắp nơi tạm thời giảm bớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.