Quyển 5 - Chương 45: Kim Sa Kỳ thư - Kim Sa cung
Cổ Chân Nhân
27/08/2013
Trước khi đi ra, hắn từng hỏi Tiếu Tiểu Hiền, biết Thần Thâu Môn hiện
nay đã suy bại đến mức chỉ còn lại có hai người hắn và Tiếu Tiểu Hiền.
Tiếu Tiểu Hiền có chiến lực hùng hậu, lại nghe theo sự chỉ huy của mình. Hắn là chưởng môn, tất nhiên phải đứng ra thu dọn tàn cục.
- Đâu chỉ có thông hành lệnh phù? Hừ, còn cả một rương nội y của ta nữa!
Bạch Toa Toa nghiến răng nghiến lợi, mắt tỏa hung quang.
- À! Thì ra kẻ trộm nội y của thống lĩnh lại trắng trợn mang ra vương thành buôn bán chính là ngươi!
Thạch Gia Minh cũng phản ứng lại, bừng tỉnh kêu lên một tiếng.
Chuyện này diễn ra trước khi Sở Vân đến. Đây là chuyện khiến vương thành chấn động, vô cùng chấn động. Chỉ sau khi Sa Nhãn Đôn Hoàng mở ra, tin tức này mới được lắng xuống.
Xoát xoát xoát!
Sắc mặt ba mươi vị tinh nhuệ cùng đi càng thêm không tốt, đồng loạt giẫm chận tại chỗ, chuyển người vây quanh.
- Nội y...
Khóe mắt Sở Vân giật giật, mạnh quay đầu, trừng hướng Tiếu Tiểu Hiền. Thảo nào Bạch Toa Toa như phẫn nộ vậy, trộm nội y cũng thôi đi, không ngờ còn đem ra bán?
- Ta, lúc đó không phải ta đang eo hẹp về kinh tế sao?
Tiếu Tiểu Hiền mở ra hai tay, làm ra vẻ ủy khuất bất đắc dĩ.
- Kỳ thực ta rất đáng thương. Ta cũng bị áp lực về sinh hoạt. Chỉ là nội y có chất lượng thực sự không tồi. Xem ra Bạch Toa Toa thống lĩnh rất có mắt thẩm mỹ! Cảnh tượng buôn bán lúc đó thật sôi nổi, người ta ra vào tấp nập...
- Câm miệng!
Bạch Toa Toa và Sở Vân cùng lạnh giọng quát.
Sở Vân tức giận, gân xanh cũng nổi cả lên, thở dài một hơi:
- Chuyện này, là do ta quản giáo không nghiêm. Ta xin lỗi Bạch thống lĩnh! Sau khi trở về, ta nhất định sẽ giáo huấn hắn thật tốt!
- Xin lỗi thì có thể làm gì? Ta đã từng thề, nhất định phải chém tên tiểu tặc ghê tởm này thành tám mảnh! Không đánh cho hắn thành tàn phế, nỗi hận trong lòng ta khó có thể phai được!
Bạch Toa Toa nắm hai tay phát ra những tiếng rắc rắc, âm thanh làm cho người nghe kinh hồn táng đảm. Hiển nhiên, nàng đã tức giận tới cực điểm.
Nhưng thật ra Thạch Gia Minh ở bên cạnh, nghe ra hàm ý của nàng, ngăn cản thống lĩnh cấm vệ quân, nhìn về phía Sở Vân hỏi:
- Đợi một tý! Tây Tiện là thuộc hạ của Sở huynh sao?
- Chuyện này nói đến nói thì dài...
Sở Vân thở dài một tiếng, kể lại một lần đầu đuôi câu chuyện.
- Thì ra là thế.
Lúc mọi người nghe xong, cùng cảm thán một tiếng.
Ánh mắt nhìn Sở Vân mang theo sự hâm mộ. Không ngờ hắn lại thu được một cao thủ cấp số Hào Hùng làm tay chân.
- Sở Vân, huynh có bị thương?
Thạch Gia Minh ân cần hỏi. Sở Vân nói sơ qua, nhưng Thạch Gia Minh nghe lại thấy kinh tâm động phách, Sở Vân vẫn chưa sở hữu Chiến lực Kiếp yêu mà chiến thắng Tây Tiện, có thể thấy trong cuộc chiến đấu đã gặp bao nhiêu nguy hiểm.
- Ta không có gì đáng ngại, chỉ bị mấy vết thương nhẹ. Nhưng hiện tại đã trị liệu gần khỏi hẳn. Trận chiến này, ta thu hoạch không nhỏ. Những đan dược này là do Tiếu Tiểu Hiền trộm từ chỗ Tể tướng Thiết Sơn, Thiên Sát bang trở về. Chúng ta chia đều, coi như là chuộc lỗi.
Sở Vân mang những đan dược này, chia đều ra. Thiên liệu đan, Thiên bạo đan chia đều ra năm phần, cho Đôn Hoàng một phần.
Đây là một phần lớn, vẻ mặt mọi người không khỏi giãn ra.
Sở Vân lại lấy lệnh bài thông hành ra, thu hút sự chú ý của mọi người:
- Theo ta dự đoán, đây là thứ còn cao hơn cả thông hành lệnh phù. Sở dĩ Thiên Sát bang có thể loại bỏ được đại trận bảo hộ Thanh Dương Cung cũng là nhờ tới công lao của nó.
- Muốn làm rõ tất cả chuyện này, thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?
Thạch Gia Minh khẽ cười một tiếng.
- Nếu là người một nhà, ân oán ngày xưa cũng nên xóa bỏ đi. Bạch thống lĩnh thấy sao?
- Hừ!
Bạch Toa Toa trừng mắt nhìn Tiếu Tiểu Hiền, cuối cùng cũng xoay người, tới đứng bên cạnh Thạch Gia Minh, cam chịu quyết định này.
- Chưởng môn, hà cớ gì chúng ta phải sợ nàng? Nàng bất quá cũng chỉ là một Hào Hùng mà thôi. Đan dược này đều là ta trăm cay nghìn đắng, liều mình trải qua bao nguy hiểm cẩn thận từng ly từng tý một như đi phiến tấm băng mỏng mới trộm được về. Nếu không, đợi lát nữa ta lại trộm trở về?
Tiếu Tiểu Hiền không cam lòng, đứng phía sau Sở Vân nói thầm.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Khóe mắt Sở Vân giật giật, quay đầu thưởng cho Tây Tiện một cái bạt tai.
- Tây Tiện, ngươi là một tiện nhân!
Lửa giận trong lòng Bạch Toa Toa vừa mới lắng xuống, nghe hắn nói vậy lại tức giận thêm, tiến lên như muốn động thủ.
- Bạch thống lĩnh! Hắn là thuộc hạ của ta, mong thống lĩnh không ra tay đánh loạn.
Sắc mặt Sở Vân lạnh lùng, cũng đứng ra nói.
- Xin lỗi cũng nói rồi, cũng nhận bồi thường rồi. Lần trước, tiền bối vô duyên vô cớ, chẳng hiểu vì sao động thủ với ta. Ta nể mặt Thạch Gia Minh, cũng đã nhẫn nhịn. Mong tiền bối tự trọng!
Bạch Toa Toa này cũng thật là, cho nàng chút thuốc nhuộm, còn tưởng rằng mình mở phường nhuộm!
Sở Vân cũng có chút tức giận, hai mắt hắn nheo lại thành một khe hẹp, lại không che đậy được ánh mắt sắc bén như dao. Đám quân tinh nhuệ của Đôn Hoàng không khỏi bị khí thế của hắn dọa khiếp sợ, nhất tề lui về phía sau một bước.
Chỉ một thoáng, bầu không khí trở nên nghiêm trọng.
Sắc mặt Bạch Toa Toa thật sự không tốt, nàng kích động muốn động thủ. Nhưng đến giờ khắc này, nàng mới chợt thực sự ý thức được, Sở Vân là một thế lực rất cường đại.
Tây Tiện Tiếu Tiểu Hiền có Chiến lực cấp số Hào Hùng. Tuy rằng Sở Vân không có Chiến lực Kiếp yêu, nhưng có thể chiến thắng hắn, càng không thể khinh thường.
Bên phe nàng cũng chỉ có một mình nàng là Chiến lực Kiếp yêu. Còn phải bảo vệ Thạch Gia Minh, thật sự là bó tay bó chân.
- Sở huynh...
Thạch Gia Minh vội vã hoà giải.
- Hừ, nếu không nhìn…
Bạch Toa Toa nói thầm một câu, sắc mặt tái nhợt lui xuống.
Tiếu Tiểu Hiền cũng nhìn bóng lưng Sở Vân, ánh mắt chợt lóe sáng. Lần đầu hắn bỗng nhiên nghĩ ——có một chưởng môn như vậy, có vẻ như không tồi.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong, để chính hắn hoảng sợ.
- Được rồi, được rồi. Tất cả mọi người đều là người một nhà, hà tất phải thành như vậy.
Sở Vân, tiếp theo chúng ta nên đi thăm dò ở nơi nào? Huynh quyết định một phương hướng đi.
Thạch Gia Minh đúng lúc đứng ra, nói một câu giản đơn đã thừa nhận quyền đứng đầu của Sở Vân.
Sở Vân cũng không muốn dây dưa với việc này:
- Được, chúng ta đi Kim Sa cung!
Kim Sa cung và Thanh Dương Cung giống nhau, nằm ở phía ngoài Cổ Thành. Cũng vì đại trận hộ điện quá mức lợi hại, là một trong mấy cung điện còn tồn tại ở phạm vi bên ngoài Cổ Thành.
Chỉ chốc lát, đám người Sở Vân đã tới Kim Sa cung.
- Đâu chỉ có thông hành lệnh phù? Hừ, còn cả một rương nội y của ta nữa!
Bạch Toa Toa nghiến răng nghiến lợi, mắt tỏa hung quang.
- À! Thì ra kẻ trộm nội y của thống lĩnh lại trắng trợn mang ra vương thành buôn bán chính là ngươi!
Thạch Gia Minh cũng phản ứng lại, bừng tỉnh kêu lên một tiếng.
Chuyện này diễn ra trước khi Sở Vân đến. Đây là chuyện khiến vương thành chấn động, vô cùng chấn động. Chỉ sau khi Sa Nhãn Đôn Hoàng mở ra, tin tức này mới được lắng xuống.
Xoát xoát xoát!
Sắc mặt ba mươi vị tinh nhuệ cùng đi càng thêm không tốt, đồng loạt giẫm chận tại chỗ, chuyển người vây quanh.
- Nội y...
Khóe mắt Sở Vân giật giật, mạnh quay đầu, trừng hướng Tiếu Tiểu Hiền. Thảo nào Bạch Toa Toa như phẫn nộ vậy, trộm nội y cũng thôi đi, không ngờ còn đem ra bán?
- Ta, lúc đó không phải ta đang eo hẹp về kinh tế sao?
Tiếu Tiểu Hiền mở ra hai tay, làm ra vẻ ủy khuất bất đắc dĩ.
- Kỳ thực ta rất đáng thương. Ta cũng bị áp lực về sinh hoạt. Chỉ là nội y có chất lượng thực sự không tồi. Xem ra Bạch Toa Toa thống lĩnh rất có mắt thẩm mỹ! Cảnh tượng buôn bán lúc đó thật sôi nổi, người ta ra vào tấp nập...
- Câm miệng!
Bạch Toa Toa và Sở Vân cùng lạnh giọng quát.
Sở Vân tức giận, gân xanh cũng nổi cả lên, thở dài một hơi:
- Chuyện này, là do ta quản giáo không nghiêm. Ta xin lỗi Bạch thống lĩnh! Sau khi trở về, ta nhất định sẽ giáo huấn hắn thật tốt!
- Xin lỗi thì có thể làm gì? Ta đã từng thề, nhất định phải chém tên tiểu tặc ghê tởm này thành tám mảnh! Không đánh cho hắn thành tàn phế, nỗi hận trong lòng ta khó có thể phai được!
Bạch Toa Toa nắm hai tay phát ra những tiếng rắc rắc, âm thanh làm cho người nghe kinh hồn táng đảm. Hiển nhiên, nàng đã tức giận tới cực điểm.
Nhưng thật ra Thạch Gia Minh ở bên cạnh, nghe ra hàm ý của nàng, ngăn cản thống lĩnh cấm vệ quân, nhìn về phía Sở Vân hỏi:
- Đợi một tý! Tây Tiện là thuộc hạ của Sở huynh sao?
- Chuyện này nói đến nói thì dài...
Sở Vân thở dài một tiếng, kể lại một lần đầu đuôi câu chuyện.
- Thì ra là thế.
Lúc mọi người nghe xong, cùng cảm thán một tiếng.
Ánh mắt nhìn Sở Vân mang theo sự hâm mộ. Không ngờ hắn lại thu được một cao thủ cấp số Hào Hùng làm tay chân.
- Sở Vân, huynh có bị thương?
Thạch Gia Minh ân cần hỏi. Sở Vân nói sơ qua, nhưng Thạch Gia Minh nghe lại thấy kinh tâm động phách, Sở Vân vẫn chưa sở hữu Chiến lực Kiếp yêu mà chiến thắng Tây Tiện, có thể thấy trong cuộc chiến đấu đã gặp bao nhiêu nguy hiểm.
- Ta không có gì đáng ngại, chỉ bị mấy vết thương nhẹ. Nhưng hiện tại đã trị liệu gần khỏi hẳn. Trận chiến này, ta thu hoạch không nhỏ. Những đan dược này là do Tiếu Tiểu Hiền trộm từ chỗ Tể tướng Thiết Sơn, Thiên Sát bang trở về. Chúng ta chia đều, coi như là chuộc lỗi.
Sở Vân mang những đan dược này, chia đều ra. Thiên liệu đan, Thiên bạo đan chia đều ra năm phần, cho Đôn Hoàng một phần.
Đây là một phần lớn, vẻ mặt mọi người không khỏi giãn ra.
Sở Vân lại lấy lệnh bài thông hành ra, thu hút sự chú ý của mọi người:
- Theo ta dự đoán, đây là thứ còn cao hơn cả thông hành lệnh phù. Sở dĩ Thiên Sát bang có thể loại bỏ được đại trận bảo hộ Thanh Dương Cung cũng là nhờ tới công lao của nó.
- Muốn làm rõ tất cả chuyện này, thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?
Thạch Gia Minh khẽ cười một tiếng.
- Nếu là người một nhà, ân oán ngày xưa cũng nên xóa bỏ đi. Bạch thống lĩnh thấy sao?
- Hừ!
Bạch Toa Toa trừng mắt nhìn Tiếu Tiểu Hiền, cuối cùng cũng xoay người, tới đứng bên cạnh Thạch Gia Minh, cam chịu quyết định này.
- Chưởng môn, hà cớ gì chúng ta phải sợ nàng? Nàng bất quá cũng chỉ là một Hào Hùng mà thôi. Đan dược này đều là ta trăm cay nghìn đắng, liều mình trải qua bao nguy hiểm cẩn thận từng ly từng tý một như đi phiến tấm băng mỏng mới trộm được về. Nếu không, đợi lát nữa ta lại trộm trở về?
Tiếu Tiểu Hiền không cam lòng, đứng phía sau Sở Vân nói thầm.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Khóe mắt Sở Vân giật giật, quay đầu thưởng cho Tây Tiện một cái bạt tai.
- Tây Tiện, ngươi là một tiện nhân!
Lửa giận trong lòng Bạch Toa Toa vừa mới lắng xuống, nghe hắn nói vậy lại tức giận thêm, tiến lên như muốn động thủ.
- Bạch thống lĩnh! Hắn là thuộc hạ của ta, mong thống lĩnh không ra tay đánh loạn.
Sắc mặt Sở Vân lạnh lùng, cũng đứng ra nói.
- Xin lỗi cũng nói rồi, cũng nhận bồi thường rồi. Lần trước, tiền bối vô duyên vô cớ, chẳng hiểu vì sao động thủ với ta. Ta nể mặt Thạch Gia Minh, cũng đã nhẫn nhịn. Mong tiền bối tự trọng!
Bạch Toa Toa này cũng thật là, cho nàng chút thuốc nhuộm, còn tưởng rằng mình mở phường nhuộm!
Sở Vân cũng có chút tức giận, hai mắt hắn nheo lại thành một khe hẹp, lại không che đậy được ánh mắt sắc bén như dao. Đám quân tinh nhuệ của Đôn Hoàng không khỏi bị khí thế của hắn dọa khiếp sợ, nhất tề lui về phía sau một bước.
Chỉ một thoáng, bầu không khí trở nên nghiêm trọng.
Sắc mặt Bạch Toa Toa thật sự không tốt, nàng kích động muốn động thủ. Nhưng đến giờ khắc này, nàng mới chợt thực sự ý thức được, Sở Vân là một thế lực rất cường đại.
Tây Tiện Tiếu Tiểu Hiền có Chiến lực cấp số Hào Hùng. Tuy rằng Sở Vân không có Chiến lực Kiếp yêu, nhưng có thể chiến thắng hắn, càng không thể khinh thường.
Bên phe nàng cũng chỉ có một mình nàng là Chiến lực Kiếp yêu. Còn phải bảo vệ Thạch Gia Minh, thật sự là bó tay bó chân.
- Sở huynh...
Thạch Gia Minh vội vã hoà giải.
- Hừ, nếu không nhìn…
Bạch Toa Toa nói thầm một câu, sắc mặt tái nhợt lui xuống.
Tiếu Tiểu Hiền cũng nhìn bóng lưng Sở Vân, ánh mắt chợt lóe sáng. Lần đầu hắn bỗng nhiên nghĩ ——có một chưởng môn như vậy, có vẻ như không tồi.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong, để chính hắn hoảng sợ.
- Được rồi, được rồi. Tất cả mọi người đều là người một nhà, hà tất phải thành như vậy.
Sở Vân, tiếp theo chúng ta nên đi thăm dò ở nơi nào? Huynh quyết định một phương hướng đi.
Thạch Gia Minh đúng lúc đứng ra, nói một câu giản đơn đã thừa nhận quyền đứng đầu của Sở Vân.
Sở Vân cũng không muốn dây dưa với việc này:
- Được, chúng ta đi Kim Sa cung!
Kim Sa cung và Thanh Dương Cung giống nhau, nằm ở phía ngoài Cổ Thành. Cũng vì đại trận hộ điện quá mức lợi hại, là một trong mấy cung điện còn tồn tại ở phạm vi bên ngoài Cổ Thành.
Chỉ chốc lát, đám người Sở Vân đã tới Kim Sa cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.