Quyển 7 - Chương 25: Người đáng thương tất có chỗ đáng trách (thượng)
Cổ Chân Nhân
28/08/2013
Bách Gia Đan Hội chính là đan hội lớn nhất tại Đan Châu. Đến lúc đó, vô
số Tuấn Kiệt Hào Hùng, Kỳ Nhân Dị Sĩ đều chen chúc nhau mà đến, cùng thi triển tài nghệ.
Ngay cả luyện đan đại sư như Trần Vũ Tình, cũng không thi đấu cá nhân ở Bách Gia Đan Hội, mà thi đấu đoàn thể. Trong đội ngũ của Trần gia tham dự Đan hội lần này, ngoại trừ nàng ra, không có luyện đan đại sư nào khác.
Trong lòng nàng biết rõ, dẫn dắt đội ngũ như vậy mà mưu tính đoạt được vị trí trong trăm đội đứng đầu, cần vận may rất lớn.
Nhưng muốn tìm kiếm người giúp đỡ có cường lực, lại vô cùng khó khăn.
Các gia tộc lớn đều cố gắng tận dụng cho gia tộc của mình, mời sự giúp đỡ từ bên ngoài, mời luyện đan sư. Trần gia đã xuống dốc, căn bản không khả năng cạnh
tranh. Những người từ bên ngoài được mời tới giúp sức đều là những người có thực lực bình thường. Sau khi tự mình kiểm tra, Trần Vũ Tình vô cùng thất vọng.
- Trong gia tộc lần mời luyện đan sư lần này, chỉ có một người khiến ta có chút cảm giác nhìn không thấu. Không phụt lên đan khí, mà vẫn có thể chế luyện thành đan. Loại phương pháp này thật có chút không thể tưởng tượng nổi. Hay là ta tiếp xúc với hắn thêm một lần nữa.
Quá thất vọng, Trần Vũ Tình bỗng nhiên nghĩ đến một người tuổi còn trẻ.
Hiện tại nàng một mình chiến đấu anh dũng, khao khát cầu người hiền tài. Tuy rằng trong lòng cũng không mấy kỳ vọng, nhưng vì gia tộc, nàng cũng chỉ có thể cố gắng hết sức, còn lại phải nghe số trời.
Với tâm tư như vậy, nàng tiến tới gần Hiền Năng Cư.
Đây là nơi ở được Trần gia cố ý an bài dành cho luyện đan sư được mời từ bên ngoài tới.
Ở đây thanh nhã yên tĩnh, tường trắng ngói phủ bụi, trúc xanh rợp bóng, rất hợp lòng người.
Đi qua cổng vòm hình tròn, đi qua con đường nhỏ, Trần Vũ Tình sẽ đến cửa một tiểu viện.
Nàng chính là người tổng phụ trách trong việc Trần gia mời giúp sức từ bên ngoài vì vậy đã quen đường.
- Tham kiến Tiểu thư.
Nhìn thấy nàng đến, một tỳ nữ dung mạo đẹp như hoa đang đứng ở cửa, lập tức đi đến hành lễ.
- Tiểu Cúc, sao ngươi ở chỗ này?
Trần Vũ Tình khẽ nhíu mày nhẹ nhàng hỏi. Nàng thấy người nọ tuổi còn trẻ, chính là thời điểm khí huyết phương cương, nên an bài tỳ nữ "thiếp thân" Tiểu Cúc tới hầu hạ.
Tỳ nữ Tiểu Cúc biết vì sao Tiểu thư nhà mình hỏi như vậy, nhất thời có chút buồn khổ, đầu lông mày cau lại, bẩm báo:
- Tiểu thư, cũng không phải nô tỳ không cố gắng. Mà là đã dùng hết cách, nhưng người nọ trước sau vẫn hoàn toàn thờ ơ, cuối cùng cảm thấy có chút buồn bực, phái Tiểu Cúc ra đây trông cửa.
- Hả?
Trong lòng Trần Vũ Tình kinh ngạc.
Nàng sắp xếp để Tiểu Cúc bên cạnh người thanh niên kia, tất nhiên là có ý thâm sâu.
Thuở nhỏ Tiểu Cúc đã bị được Trần gia ra sức bồi dưỡng, đã trải qua rất nhiều huấn luyện có liên quan, có thể nói là người nổi bật.
Chính là vì một ngày kia, khi có điều kiện tốt nhất sẽ trở thành một quân cờ để Trần gia thi triển mỹ nhân kế mượn sức nhân tài.
Trần Vũ Tình đã từng tự mình lĩnh giáo qua bản lĩnh lợi hại của Tiểu Cúc. Cho dù bản thân mình là nữ tử, cũng không tránh được có chút động tâm!
Nguyên vốn tưởng rằng Tiểu Cúc hành động, thì chuyện nắm được người thanh niên là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng thật không ngờ, kết quả tự nhiên lại thành thế này.
Đầu mày Trần Vũ Tình nhăn lại càng sâu. Người thanh niên kia thực sự có thể không bị sắc đẹp mê hoặc. Nàng phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa rồi.
Nàng lại nhớ đến cảnh người người thanh niên kia trong quá trình kiểm tra đánh giá đã trực tiếp thổi hơi luyện đan. Trực giác của một nữ nhân nói cho nàng biết, người thanh niên này rất khác lạ.
Nàng tin tưởng vào trực giác của chính mình. Cho tới nay, trực giác của nàng đều rất chính xác, luôn chỉ thẳng vào vấn đề trung tâm. Nhưng lần này tới lần khác, trực giác của nàng lại không làm cho người khác tin phục.
Trần Vũ Tình cần chứng cứ.
- Vậy sau khi hắn tới Hiền năng cư, đã làm những gì, nói chuyện với người nào, nội dung cuộc nói chuyện là gì? Ngươi biết gì, nói hết cho ta nghe.
Trần Vũ Tình tự định giá một phen.
Vậy mà tỳ nữ Tiểu Cúc lại bỉu môi lắc đầu, có hơi chút giận dỗi nói:
- Từ sau khi đến Hiền Năng cư đến nay, người nọ vẫn không ra khỏi cửa. Cho dù có luyện đan sư qua đây chào hỏi, cũng bị cho đứng ở ngoài cửa. Tính cách của người này cực kỳ cổ quái. Tuy dáng vẻ bề ngoài tuấn tú động lòng người, nhưng nô tỳ hoài nghi hắn có phải là...
Nói đến đây, Tiểu Cúc hạ thấp giọng, trong ánh mắt có ý thâm sâu.
- Có phải là cái gì?
Trần Vũ Tình run sợ.
- Có phải là thích nam nhân! Thành thật mà nói, nô tỳ chẳng bao giờ thấy một nam nhân nào như vậy cả. Tiểu thư không tận mắt chứng kiến, nhưng nô tỳ có thể cảm
nhận được, hắn thực sự không hề động tâm, một chút cũng không có. Việc này thật không bình thường. Hoặc là nói, hắn thật ra là nữ mặc nam trang...
Tiểu Cúc suy đoán, giọng điệu đầy căm giận.
Trần Vũ Tình tự nhiên phì cười.
Nàng hiểu cảm giác của Tiểu Cúc. Về phương diện thi triển mỹ nhân kế, Tiểu Cúc vẫn luôn kiêu ngạo cho rằng mình là người đứng đầu trong lĩnh vực này. Nhưng lần đầu tiên thực sự ra tay, tự nhiên gắng sức vẫn thất bại thảm hại. Điều này bảo nàng làm sao cam tâm cho được?
Trần Vũ Tình không khỏi càng cảm thấy hứng thú đối với người kia.
"Hay là, hắn là một cao thủ cố che giấu không muốn để lộ ra.”
Trong lòng Tiểu thư Trần gia thầm nghĩ. Tuy rằng nàng cũng biết loại khả năng này rất thấp, nhưng lúc này nàng trong trong tình hình khốn quẫn, trong lòng nàng không khỏi nảy sinh một chút chờ mong.
Chỉ là đang lúc nàng muốn rảo bước tiến vào sân, định đi gặp người thanh niên này, thì một giọng nam truyền đến.
- Vũ Tình, sao nàng ở chỗ này?
Giọng nói này đột nhiên xuất hiện, âm điệu bén nhọn, lộ ra vẻ vui sướng khi bất ngờ gặp lại.
Trần Vũ Tình nghe giọng nói này, lại không khỏi nhíu mày. Nhưng khi nàng xoay người, mặt hướng về phía người này, trên mặt cũng đã hiện ra một nụ cười nhàn nhạt:
- Là Triệu Phì công tử nha. Vũ Tình đang định đi thăm hỏi luyện đan sư được tuyển chọn hôm nay, luận bàn một chút về tài nghệ luyện đan.
Triệu công tử ha ha cười, khinh thường đảo mắt nhìn qua sân ở phía trước mặt, giọng điệu tùy ý nói:
- Vũ Tình, nàng đã là luyện đan đại sư. Hôm nay, khi tuyển chọn, ta cũng ở hiện trường. Những luyện đan sư này không giống như ta, lại càng không thể so sánh với
nàng. Bàn luận với những tên này cũng vô dụng, còn không bằng tham thảo luận bàn với ta. Đến đây, ta đã cho bày một bàn tiệc rượu trong sân viện, chúng ta vừa uống vừa trò chuyện.
Vừa nói, hắn vừa vươn tay ra, cầm lấy tay Trần Vũ Tình.
Trần Vũ Tình âm thầm cắn răng, trong lòng lập tức nổi lên một sự kích động muốn phất tay, nhưng cuối cùng nàng đành cứng rắn dằn ý muốn đó lại.
Triệu Phì rất gần phía sau nàng, chính là nhân vật đã tiếp cận với luyện đan đại sư. Hắn lại là Tam công tử của Triệu gia. Mà Triệu gia lại là gia tộc lớn hàng nhất lưu, mạnh hơn Trần gia.
Trần gia muốn tiến xa hơn trong Bách Gia Đan Hội, nhất định phải dựa vào năng lực của người này.
Trần Vũ Tình biết không được đắc tội với người này. Tuy rằng trong lòng nàng ghét hắn đến cực điểm, nhưng phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nàng đành để Triệu Phì tùy ý bắt được tay nàng, kéo đi.
Cảm nhận bàn tay ngọc mịn màng nhẵn nhụi của Trần Vũ Tình, trong lòng Triệu Phì không khỏi xuất hiện từng cơn rung động.
Mục đích cho chuyến đi lần này của hắn khi đến đây, thực sự là vì Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc có dung mạo đẹp như hoa, lần đầu tiên nhìn thấy, Triệu Phì đã ghi tạc trong lòng, nhưng không tiện ra tay. Lần này Tiểu Cúc bị sai khiến thu phục người khác, Triệu Phì âm thầm nghe được đã sớm không vui. Lại nghe nói Tiểu Cúc bị người khác phái ra trông cửa, nhất thời mừng rỡ, lòng như muốn nở hoa, biết cơ hội của mình đã tới.
Nếu đối phương không coi trọng Tiểu Cúc như vậy, Triệu Phì đoán bằng vào thân phận của mình, dù sao cũng có thể bảo Tiểu Cúc qua để trêu đùa một lúc. Hắn hoàn toàn tin tưởng vào chuyến này, bởi vậy trước khi tới, hắn đã chuẩn bị một bàn hoa rượu. Chỉ có điều, hắn thật sự không ngờ, lần này vừa đến lại tự nhiên gặp được Trần Vũ Tình.
So với Tiểu Cúc, Tiểu thư Trần gia tất nhiên càng thêm xuất chúng, khiến Triệu Phì nóng ruột nóng gan, nhớ mãi không quên. Hắn lập tức thay đổi ý định ban đầu, kéo Trần Vũ Tình rời đi.
- Sớm muộn gì cũng phải nắm được ngươi trong tay!
Trước khi qua chỗ rẽ, Triệu Phì quay đầu, liếc mắt nhìn về phía Tiểu Cúc. Trong ánh mắt không hề che đậy dục vọng tham lam của hắn.
- Tiểu thư.
Nhìn Tiểu thư bị kéo đi, trong lòng Tiểu Cúc vô cùng khổ sở. Triệu Phì đã ba mươi bảy tuổi, dáng người mập mạp, ức hiếp nam nhân, đánh đập nữ nhân, danh tiếng cũng thật sự không tốt. Nàng đối với hắn ngoài sự khinh thường thậm chí còn cả thù hận.
Nhưng không có cách nào khác, trong lòng Tiểu Cúc cũng biết rõ ràng về tình hình của Trần gia. Có vài lần, Tiểu Cúc đã tận mắt chứng kiến, Triệu Phì tại tiệc rượu,
Ngay cả luyện đan đại sư như Trần Vũ Tình, cũng không thi đấu cá nhân ở Bách Gia Đan Hội, mà thi đấu đoàn thể. Trong đội ngũ của Trần gia tham dự Đan hội lần này, ngoại trừ nàng ra, không có luyện đan đại sư nào khác.
Trong lòng nàng biết rõ, dẫn dắt đội ngũ như vậy mà mưu tính đoạt được vị trí trong trăm đội đứng đầu, cần vận may rất lớn.
Nhưng muốn tìm kiếm người giúp đỡ có cường lực, lại vô cùng khó khăn.
Các gia tộc lớn đều cố gắng tận dụng cho gia tộc của mình, mời sự giúp đỡ từ bên ngoài, mời luyện đan sư. Trần gia đã xuống dốc, căn bản không khả năng cạnh
tranh. Những người từ bên ngoài được mời tới giúp sức đều là những người có thực lực bình thường. Sau khi tự mình kiểm tra, Trần Vũ Tình vô cùng thất vọng.
- Trong gia tộc lần mời luyện đan sư lần này, chỉ có một người khiến ta có chút cảm giác nhìn không thấu. Không phụt lên đan khí, mà vẫn có thể chế luyện thành đan. Loại phương pháp này thật có chút không thể tưởng tượng nổi. Hay là ta tiếp xúc với hắn thêm một lần nữa.
Quá thất vọng, Trần Vũ Tình bỗng nhiên nghĩ đến một người tuổi còn trẻ.
Hiện tại nàng một mình chiến đấu anh dũng, khao khát cầu người hiền tài. Tuy rằng trong lòng cũng không mấy kỳ vọng, nhưng vì gia tộc, nàng cũng chỉ có thể cố gắng hết sức, còn lại phải nghe số trời.
Với tâm tư như vậy, nàng tiến tới gần Hiền Năng Cư.
Đây là nơi ở được Trần gia cố ý an bài dành cho luyện đan sư được mời từ bên ngoài tới.
Ở đây thanh nhã yên tĩnh, tường trắng ngói phủ bụi, trúc xanh rợp bóng, rất hợp lòng người.
Đi qua cổng vòm hình tròn, đi qua con đường nhỏ, Trần Vũ Tình sẽ đến cửa một tiểu viện.
Nàng chính là người tổng phụ trách trong việc Trần gia mời giúp sức từ bên ngoài vì vậy đã quen đường.
- Tham kiến Tiểu thư.
Nhìn thấy nàng đến, một tỳ nữ dung mạo đẹp như hoa đang đứng ở cửa, lập tức đi đến hành lễ.
- Tiểu Cúc, sao ngươi ở chỗ này?
Trần Vũ Tình khẽ nhíu mày nhẹ nhàng hỏi. Nàng thấy người nọ tuổi còn trẻ, chính là thời điểm khí huyết phương cương, nên an bài tỳ nữ "thiếp thân" Tiểu Cúc tới hầu hạ.
Tỳ nữ Tiểu Cúc biết vì sao Tiểu thư nhà mình hỏi như vậy, nhất thời có chút buồn khổ, đầu lông mày cau lại, bẩm báo:
- Tiểu thư, cũng không phải nô tỳ không cố gắng. Mà là đã dùng hết cách, nhưng người nọ trước sau vẫn hoàn toàn thờ ơ, cuối cùng cảm thấy có chút buồn bực, phái Tiểu Cúc ra đây trông cửa.
- Hả?
Trong lòng Trần Vũ Tình kinh ngạc.
Nàng sắp xếp để Tiểu Cúc bên cạnh người thanh niên kia, tất nhiên là có ý thâm sâu.
Thuở nhỏ Tiểu Cúc đã bị được Trần gia ra sức bồi dưỡng, đã trải qua rất nhiều huấn luyện có liên quan, có thể nói là người nổi bật.
Chính là vì một ngày kia, khi có điều kiện tốt nhất sẽ trở thành một quân cờ để Trần gia thi triển mỹ nhân kế mượn sức nhân tài.
Trần Vũ Tình đã từng tự mình lĩnh giáo qua bản lĩnh lợi hại của Tiểu Cúc. Cho dù bản thân mình là nữ tử, cũng không tránh được có chút động tâm!
Nguyên vốn tưởng rằng Tiểu Cúc hành động, thì chuyện nắm được người thanh niên là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng thật không ngờ, kết quả tự nhiên lại thành thế này.
Đầu mày Trần Vũ Tình nhăn lại càng sâu. Người thanh niên kia thực sự có thể không bị sắc đẹp mê hoặc. Nàng phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa rồi.
Nàng lại nhớ đến cảnh người người thanh niên kia trong quá trình kiểm tra đánh giá đã trực tiếp thổi hơi luyện đan. Trực giác của một nữ nhân nói cho nàng biết, người thanh niên này rất khác lạ.
Nàng tin tưởng vào trực giác của chính mình. Cho tới nay, trực giác của nàng đều rất chính xác, luôn chỉ thẳng vào vấn đề trung tâm. Nhưng lần này tới lần khác, trực giác của nàng lại không làm cho người khác tin phục.
Trần Vũ Tình cần chứng cứ.
- Vậy sau khi hắn tới Hiền năng cư, đã làm những gì, nói chuyện với người nào, nội dung cuộc nói chuyện là gì? Ngươi biết gì, nói hết cho ta nghe.
Trần Vũ Tình tự định giá một phen.
Vậy mà tỳ nữ Tiểu Cúc lại bỉu môi lắc đầu, có hơi chút giận dỗi nói:
- Từ sau khi đến Hiền Năng cư đến nay, người nọ vẫn không ra khỏi cửa. Cho dù có luyện đan sư qua đây chào hỏi, cũng bị cho đứng ở ngoài cửa. Tính cách của người này cực kỳ cổ quái. Tuy dáng vẻ bề ngoài tuấn tú động lòng người, nhưng nô tỳ hoài nghi hắn có phải là...
Nói đến đây, Tiểu Cúc hạ thấp giọng, trong ánh mắt có ý thâm sâu.
- Có phải là cái gì?
Trần Vũ Tình run sợ.
- Có phải là thích nam nhân! Thành thật mà nói, nô tỳ chẳng bao giờ thấy một nam nhân nào như vậy cả. Tiểu thư không tận mắt chứng kiến, nhưng nô tỳ có thể cảm
nhận được, hắn thực sự không hề động tâm, một chút cũng không có. Việc này thật không bình thường. Hoặc là nói, hắn thật ra là nữ mặc nam trang...
Tiểu Cúc suy đoán, giọng điệu đầy căm giận.
Trần Vũ Tình tự nhiên phì cười.
Nàng hiểu cảm giác của Tiểu Cúc. Về phương diện thi triển mỹ nhân kế, Tiểu Cúc vẫn luôn kiêu ngạo cho rằng mình là người đứng đầu trong lĩnh vực này. Nhưng lần đầu tiên thực sự ra tay, tự nhiên gắng sức vẫn thất bại thảm hại. Điều này bảo nàng làm sao cam tâm cho được?
Trần Vũ Tình không khỏi càng cảm thấy hứng thú đối với người kia.
"Hay là, hắn là một cao thủ cố che giấu không muốn để lộ ra.”
Trong lòng Tiểu thư Trần gia thầm nghĩ. Tuy rằng nàng cũng biết loại khả năng này rất thấp, nhưng lúc này nàng trong trong tình hình khốn quẫn, trong lòng nàng không khỏi nảy sinh một chút chờ mong.
Chỉ là đang lúc nàng muốn rảo bước tiến vào sân, định đi gặp người thanh niên này, thì một giọng nam truyền đến.
- Vũ Tình, sao nàng ở chỗ này?
Giọng nói này đột nhiên xuất hiện, âm điệu bén nhọn, lộ ra vẻ vui sướng khi bất ngờ gặp lại.
Trần Vũ Tình nghe giọng nói này, lại không khỏi nhíu mày. Nhưng khi nàng xoay người, mặt hướng về phía người này, trên mặt cũng đã hiện ra một nụ cười nhàn nhạt:
- Là Triệu Phì công tử nha. Vũ Tình đang định đi thăm hỏi luyện đan sư được tuyển chọn hôm nay, luận bàn một chút về tài nghệ luyện đan.
Triệu công tử ha ha cười, khinh thường đảo mắt nhìn qua sân ở phía trước mặt, giọng điệu tùy ý nói:
- Vũ Tình, nàng đã là luyện đan đại sư. Hôm nay, khi tuyển chọn, ta cũng ở hiện trường. Những luyện đan sư này không giống như ta, lại càng không thể so sánh với
nàng. Bàn luận với những tên này cũng vô dụng, còn không bằng tham thảo luận bàn với ta. Đến đây, ta đã cho bày một bàn tiệc rượu trong sân viện, chúng ta vừa uống vừa trò chuyện.
Vừa nói, hắn vừa vươn tay ra, cầm lấy tay Trần Vũ Tình.
Trần Vũ Tình âm thầm cắn răng, trong lòng lập tức nổi lên một sự kích động muốn phất tay, nhưng cuối cùng nàng đành cứng rắn dằn ý muốn đó lại.
Triệu Phì rất gần phía sau nàng, chính là nhân vật đã tiếp cận với luyện đan đại sư. Hắn lại là Tam công tử của Triệu gia. Mà Triệu gia lại là gia tộc lớn hàng nhất lưu, mạnh hơn Trần gia.
Trần gia muốn tiến xa hơn trong Bách Gia Đan Hội, nhất định phải dựa vào năng lực của người này.
Trần Vũ Tình biết không được đắc tội với người này. Tuy rằng trong lòng nàng ghét hắn đến cực điểm, nhưng phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nàng đành để Triệu Phì tùy ý bắt được tay nàng, kéo đi.
Cảm nhận bàn tay ngọc mịn màng nhẵn nhụi của Trần Vũ Tình, trong lòng Triệu Phì không khỏi xuất hiện từng cơn rung động.
Mục đích cho chuyến đi lần này của hắn khi đến đây, thực sự là vì Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc có dung mạo đẹp như hoa, lần đầu tiên nhìn thấy, Triệu Phì đã ghi tạc trong lòng, nhưng không tiện ra tay. Lần này Tiểu Cúc bị sai khiến thu phục người khác, Triệu Phì âm thầm nghe được đã sớm không vui. Lại nghe nói Tiểu Cúc bị người khác phái ra trông cửa, nhất thời mừng rỡ, lòng như muốn nở hoa, biết cơ hội của mình đã tới.
Nếu đối phương không coi trọng Tiểu Cúc như vậy, Triệu Phì đoán bằng vào thân phận của mình, dù sao cũng có thể bảo Tiểu Cúc qua để trêu đùa một lúc. Hắn hoàn toàn tin tưởng vào chuyến này, bởi vậy trước khi tới, hắn đã chuẩn bị một bàn hoa rượu. Chỉ có điều, hắn thật sự không ngờ, lần này vừa đến lại tự nhiên gặp được Trần Vũ Tình.
So với Tiểu Cúc, Tiểu thư Trần gia tất nhiên càng thêm xuất chúng, khiến Triệu Phì nóng ruột nóng gan, nhớ mãi không quên. Hắn lập tức thay đổi ý định ban đầu, kéo Trần Vũ Tình rời đi.
- Sớm muộn gì cũng phải nắm được ngươi trong tay!
Trước khi qua chỗ rẽ, Triệu Phì quay đầu, liếc mắt nhìn về phía Tiểu Cúc. Trong ánh mắt không hề che đậy dục vọng tham lam của hắn.
- Tiểu thư.
Nhìn Tiểu thư bị kéo đi, trong lòng Tiểu Cúc vô cùng khổ sở. Triệu Phì đã ba mươi bảy tuổi, dáng người mập mạp, ức hiếp nam nhân, đánh đập nữ nhân, danh tiếng cũng thật sự không tốt. Nàng đối với hắn ngoài sự khinh thường thậm chí còn cả thù hận.
Nhưng không có cách nào khác, trong lòng Tiểu Cúc cũng biết rõ ràng về tình hình của Trần gia. Có vài lần, Tiểu Cúc đã tận mắt chứng kiến, Triệu Phì tại tiệc rượu,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.