Chí Tôn

Quyển 4 - Chương 17: Nguyên lai là Tiểu bá vương

Cổ Chân Nhân

11/04/2013



Trên đỉnh đầu của Thiên Hồ là một vị thiếu niên. Dáng người hắn khôi ngô tráng kiện, thân hình thẳng tắp, khí thế mười phần. Cuồng phong phần phần thổi, vạt áo hắn tung bay, phát ra tiếng vang như chiến kỳ. Tay phải hắn cầm một thanh chiến đao sáng như tuyết.... Tay trái hắn cầm một gốc cây mọc ra rất nhiều con mắt kỳ dị, tóc đen cuồng vũ, hai mắt bắn ra khí thế ác liệt đến cực điểm. Ánh dương quang chiếu xuống, giống như phủ lên trên thân thể hắn một tầng hoàng kim chói mắt, giống như là một vị thiên thần hạ phàm.

Chỉ trong chớp mắt, ngắn ngủi như thế nhưng trong cảm giác của mọi người lại là dài dằng dặc.

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, đại đa số nữ du hiệp Yên Chi Môn đều thất thố miệng nhỏ hé lớn, ngửa đầu lên.

Ầm!

Thiên Hồ hạ xuống mặt đất, sau đó lại nhảy lên, đuổi giết Trung Sơn Lang đang trọng thương hoảng sợ.

Phảng phất thời gian đã quay trở về quỹ tích vốn có của nó, bắt đầu lưu động bình thường trở lại.

- Đây là yêu thú tuyệt phẩm Thiên Hồ...

Lúc này Yên Chi Môn môn chủ Hoa Mai cũng mất đi phong thái, thì thào trong miệng.

- Thiếu niên này là ai? Ngay cả Bắc Quang Quang cũng dám đuổi giết?

Dịch Yên tính cách bình hòa nhã nhạn cũng thất thố rồi. Đôi mắt đẹp mở lớn, tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Phi Yến vốn đang khiếp sợ, lập tức nước mắt như mưa, hướng bóng lưng Sở Vân hô lớn.

- Sở Vân ca ca! Ta biết huynh là người mạnh nhất mà!

Âm thanh này giống như là tiếng sấm bên tai lập tức lay tỉnh toàn bộ mọi người còn đang lâm vào bên trong ngốc trệ.

Ầm!

Chúng nhân vỡ òa rồi.

- Ta không nhìn lầm chứ? Bắc Sắc đại danh đỉnh đỉnh bị người đuổi giết, chạy như chó nhà có tang.



- Người này thực dũng mãnh! Quá dũng mãnh rồi! Ngay cả Bắc Quang Quang cũng bại trong tay hắn!

- Vốn là muốn đi cứu viện, không ngờ lại gặp phải cục diện như thế này. Thiếu niên này đến tột cùng là ai?

Chúng nữ líu ríu, nhao nhao châu đầu ghé tai, không khí thảo luận rất là náo nhiệt.

- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Ánh mắt Độc Tinh Tử trở nên vô hồn. Sự thực cùng với dự tính của hắn khác xa nhau một trời một vực, điều này sao có thể? Không ngờ Bắc Quang Quang lại thất bại, thành toàn cho uy danh của Sở Vân!

- Người ta đã sớm nói cho mấy người biết rồi. Đại ca ca họ Sở, tên là Sở Vân....

Tiểu Phi Yến ngẩng cao đầu, lớn tiếng tuyên bố một cách đầy kiêu ngạo, đôi mắt to long lanh tràn đầy vẻ hưng phấn.

- Lục vĩ Thiên Hồ, chiến đao sáng như tuyết, Sở vân... Ta nhớ ra rồi, là Tiểu Bá Vương trên Dị Sĩ bảng.

Trong đầu Dịch Yên chợt lóe linh quang, thần sắc chấn động, bật thốt.

- Tiểu Bá Vương? Chính là Tiểu Bá Vương vang danh lấy lực một người địch mấy vạn đại quân?

- Thế thì khó trách, hắn cùng là nhân vật trên Dị Sĩ bảng. Thua ở trong tay của hắn cũng không phải là không có khả năng!

- Tiểu Phi Yến, vận khí của muội quá tốt. Trộm chạy đến nơi này lại gặp được một đại nhân vật như vậy! Nói, nói xem, các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Sao muội lại quan tâm đến hắn như vậy!

- Nguyên lai hắn là Tiểu Bá Vương.

Tin tức này giống như cự chùy, một lần nữa hung hăng đả kích Độc Tinh Tử.

- Tiểu Bá Vương...

Dược Tinh Tử đắng chát. Bối cảnh thế lực của Sở Vân, so với Sinh Tử Cốc chỉ có mạnh hơn. Sớm biết như vậy, hắn nhất định sẽ tận tâm tận lực kết giao cùng Sở Vân. Nhưng hiện tại đã đến nước này, nói điều gì thì đều chậm mất rồi.

- Tiểu Bá Vương Sở Vân, có lẽ không sai, mới từng ấy tuổi đã tấn thăng lên Dị Sĩ bảng.. .Tư chất như vậy.

Trong mắt Hoa Mai lấp lánh thần quang, nhìn bóng lưng Thiên Hồ, không khỏi cảm thán.



- Người nổi danh quả nhiên có tài năng nhất định! Tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?

Vốn muốn đi cứu viện, bây giờ lại biến thành người ngoài đứng xem cuộc vui, cái này khiến cho Dịch Yên cảm thấy có chút bối rối.

- Đối phương tiềm lực thâm hậu, chiến lực trác tuyệt, sau lưng có có thế lực lớn làm chỗ dựa. Huống hồ, hắn đã cứu Phi Yến, có ân với chúng ta. Đương nhiên phải hiệp trợ hắn truy sát Bắc Sắc rồi. Chỉ là với địa vị của hắn, chưa chắc đã để mắt vào một thế lực du hiệp tam lưu giống như chúng ta...

- Bắc Quang Quang, ngươi trốn nhanh lắm. Xem ra trong đám công phu của ngươi, chạy trốn là trên hết!

Sở Vân hô lớn, vừa đuổi theo vừa thúc dục đủ loại đạo pháp, đánh cho Bắc Quang Quang chạy trối chết. Bắc Quang Quang tức đến thổ huyết, Sở Vân một đường hò la, khiến cho lão tiền bối như hắn mất hết thể diện rồi. Không ngờ lại bị một tên tiểu bối đuổi giết, chuyện này hắn sao có thể chịu đựng được.

- Sở Vân các hạ, Yên Chi Môn chúng ta đến giúp ngươi một tay!

Đúng lúc này, mấy người Hoa Mai cũng lập tức tham chiến.

- Yên Chi Môn! Một cái môn phái tam lưu nho nhỏ cũng dám tới đây? Lá gan các ngươi cũng không nhỏ!

Bắc Quang Quang đến nỗi thanh âm có chút run rẩy. Không chỉ bị Sở Vân đuổi giết, hôm nay ngay cả một cái tam lưu tiểu môn phái cũng tham gia vào. Lại không ngờ rằng trong một tiểu môn phái như vậy lại có hai đại cao thủ, bản thân mình hồn phách bị thương, chỉ có thể chạy trốn, không thể tái chiến, loại cảm giác biệt khuất này khiến cho hắn muốn phát điên.

- Ha ha, đa tạ Yên Chi Môn viện thủ. Chúng ta hợp lực, giết chết tên xấu xa này!

Sở Vân cao giọng cười, đã có Yên Chi Môn viện trợ, khí thế lại càng thêm mạnh mẽ.

- Không xong! Nếu còn tiếp tục như vậy chỉ sợ phải bỏ mạng nơi này rồi!

Tâm thần Bắc Quang Quang chìm xuống, Yên Chi Môn phối hợp tinh xảo, tạo thành một tấm lưới vây kín hắn, khiến cho không gian chạy trốn của hắn càng ngày càng bị thu hẹp.

- Nếu lần này lão tử không chết, thề sẽ khiến cho tất cả các ngươi hối hận suốt đời!

Rơi vào đường cùng, Bắc Quang Quang dứt khoát đổi phương hướng, không ngờ đâm thẳng vào bên trong Khu rừng vô tận. Khu rừng vô tận là khu rừng lớn nhất Tinh châu, quanh năm bị bao phủ bởi mê huyễn chi vụ, sinh tồn vô cùng ác liệt, yêu thú nhiều vô số kể, yêu thực cực kỳ nguy hiểm. Chỉ có đến thời điểm đặc biệt, hàng năm trong thời gian hai ngày, mê huyễn chi vụ mới tán đi một ít. Mới cấp cho ngoại nhân cơ hội tiến vào bên trong tìm kiếm truyền thừa Vạn Thú Vương lưu truyền trong thiên hạ.

- Khoảng cách đến khi huyễn vụ tiêu tán, Khu rừng vô tận chính thức mở ra còn hai ngày. Lúc này tiến vào Khu rừng vô tận, dữ nhiều lành ít!

Hoa Mai nhẹ đâm một thương, không thể không dừng cước bộ lại. Huyễn vụ màu sữa ngà, che phủ khắp bầu trời mặt đất, đưa tay ra không thấy được năm ngón, Bắc Quang Quang vừa mới tiến vào đã lập tức mất đi bóng dáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook