Chí Tôn

Quyển 5 - Chương 71: Ôm ấp công chúa

Cổ Chân Nhân

27/08/2013

Lời của nàng rất hàm súc, không giống với lúc lớn mật trong Hóa Đạo Thiên bích, nhưng tình cảm sâu đậm, cũng càng thêm khó có thể che lấp được.

Sở Vân cũng không phải kẻ ngu si, đương nhiên có thể hiểu được.

Hắn khẽ di chuyển người, nhẹ nhàng ôm Kim Bích Hàm vào trong ngực. Nói là yêu cũng không chính xác. Tình cảm của hắn rất phức tạp, vừa thương tiếc với Kim Bích Hàm lại có cả sự quan tâm với Thạch Gia Minh.

Còn có cả khiếp sợ không thể tưởng tượng. Cảm giác

như mộng như ảo.

Thân thể Kim Bích Hàm mềm mại đang khẽ rung động. Gương mặt trắng ngọc dần hiện ra chút ửng đỏ. Nàng khẽ cắn hàm răng, mi mắt hạ xuống, cũng không có giãy dụa, dựa vào trong lòng Sở Vân.

Một cảm giác ấm áp nhanh chóng bao lấy nàng. Chưa bao giờ Kim Bích Hàm cảm giác được an bình như vậy.

Ngượng ngùng trong lòng nàng, rất nhanh chóng đã bị sự bình thản yên lặng và ấm áp thay thế.

Nàng chậm rãi kể rõ từng chuyện cho Sở Vân nghe về lúc nàng còn bé, về người nhà của nàng, về những ước mơ của nàng, về những cố gắng của nàng sau khi từ Chư Tinh Quần Đảo trở về.

Đồng thời, nàng cũng thỉnh thoảng lại đặt câu hỏi, hỏi Sở Vân về rất nhiều vấn đề. Cặp mắt trong sáng lộ vẻ tò mò về tất cả mọi thứ liên quan đến Sở Vân.

Sở Vân đã sớm quyết định, ngoại trừ chính mình ra, hắn tuyệt đối không kể cho bất kỳ ai về bí mật sống lại. Điều này không phải là lừa dối, mà là giấu diếm với thiện ý. Nếu thực sự nói ra, chỉ sợ Thư Thiên Hào cũng không tin hắn.

Hắn dựa theo những gì đã trải qua ở kiếp này để trả lời những câu hỏi của Kim Bích Hàm.

- Thì ra tuổi ấu thơ của huynh cũng không vui vẻ gì...

Nàng thở dài, trong giọng nói có một lại cảm giác của kẻ cùng cảnh ngộ.

- Huynh thực sự làm lễ thành niên trên Thiên Hồ Đản? Không ngờ lời đồn là sự thật. Hì hì, Thư Đại Thư Nhị nghĩ đấu với huynh, thực sự là quá yếu.

Khi nàng cười, thoáng lộ ra hàm răng, đôi mắt ẩn chứa chút giảo hoạt.

- Nghĩa phụ của ta rất tốt với ta.

Khi Sở Vân nói tới Thư Thiên Hào, nàng phát ra một tiếng than đầy thèm muốn.

Vừa mới bắt đầu, Sở Vân trả lời rất ung dung dễ dàng, nhưng dần dần, trán cũng lấm tấm mồ hôi, có cảm giác không chịu nổi.



- Oa, hiện tại suy nghĩ lại một chút. Lúc Sở Vân huynh mới mười ba tuổi, có thể nhận ra Thiên Hồ đản tuyệt phẩm. Huynh có thiên phú làm Giám đản sư! Bây giờ huynh tính làm gì?

Đôi mắt đẹp của nàng mở thật to, lộ vẻ hiếu kỳ.

- Ừ... Cũng chỉ là cảm giác. Về phương diện khác ta nghĩ là do khi còn bé, ta thích đọc sách. Tích lũy được rất nhiều thứ trong đó.

Sở Vân cân nhắc từ ngữ.

- Oa, Sở Vân huynh thật có nghị lực. Thư phu nhân gây khó dễ như vậy, không ngờ vẫn có thể không ngừng học tập. So với huynh, ta còn kém xa. Chung quy, chính sự của Đôn Hoàng quốc này vẫn luôn khiến ta cảm thấy đau đầu.

Kim Bích Hàm phát ra lời ca ngợi từ đáy lòng, sau đó lại hỏi tiếp.

- Được rồi, khi nghĩa phụ huynh bị hải tặc vây khốn, huynh mạo hiểm vượt sóng to gió lớn, cũng muốn cứu người. Vậy lúc đó huynh nghĩ như thế nào?

- Cũng không suy nghĩ nhiều. Chỉ nghĩ đó hẳn là việc phải làm. Về phần kết quả ra sao, cũng không quan trọng.

Về điểm ấy, trái lại Sở Vân ăn ngay nói thật.

Kim Bích Hàm không nói gì, nàng cảm thấy rất xúc động.

Nàng đột nhiên nghĩ, quả thật Sở Vân có hơi ngốc, nhưng tuyệt đối là ngốc nghếch đáng yêu.

Trong trăm điều thiện, chữ hiếu đứng đầu. Hắn cũng rất hiếu thuận với nghĩa phụ hắn.

Phát hiện ra điều này, khiến nàng cảm giác hắn ấm áp và đáng tin cậy hơn.

- Đêm hôm đó, huynh độc thân một người, đối kháng mấy vạn đại quân. Tình cảnh cụ thể thế nào?

- Huynh từng có mối tình đầu nào chưa?

- Ba vị thủ lĩnh Yên Chi Môn đều có quan hệ sâu sắc với huynh. Tại Vô Tận Chi Sâm đã xảy ra chuyện gì?

- Được rồi, trước khi vào Sa Nhãn Đôn Hoàng, có một tiên tử xinh đẹp như hoa đi theo huynh. Quan hệ giữa huynh và nàng ấy dường như rất mật thiết.

Lúc này, Sở Vân mới thực sự phát hiện, người mình đang ôm trong lòng không phải thiếu nữ nhu nhược bình thường, mà là một người ngày sau sẽ thống nhất Đôn Hoàng quốc, nữ vương cường thế nắm tất cả trong tay.

Đầu hắn lớn như cái đấu, trả lời cẩn thận từng li từng tí, tránh nặng tìm nhẹ.



Kim Bích Hàm nằm ở trong lòng hắn, khẽ cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, biểu thị phản ứng của chính mình. Cũng không biết trong lòng nàng đến tột cùng nghĩ như thế nào. Nhưng nói chung không cảm thấy thoả mãn trước những câu trả lời của Sở Vân.

- Được rồi, nàng nữ mặc nam trang, không ngờ ta cũng không phát giác ra được. Suy cho cùng nàng đã làm thế nào?

Sở Vân nghĩ cứ mãi như vậy cũng không được. Nên quyết định chuyển thủ thành công, hỏi lại.

Kim Bích Hàm không nghi ngờ hắn lại nói tới điểm này, nàng có chút đắc ý:

- Đó là đạo pháp tuyệt phẩm trên Kim Thiền Y. Đương nhiên một điểm quan trọng nữa là huyết mạch của ta.

- Huyết mạch?

- Huynh đã quên tổ tiên ta chính là Đôn Hoàng vương tiếng tăm lừng lẫy sao? Ta là thành viên của Đôn Hoàng vương thất.

Nàng giảo hoạt nhấn mạnh hai từ vương thất này.

Sở Vân chợt hiểu ra:

- Huyết mạch Vương thất... Đạo pháp thần thông? Lẽ nào nói, nàng đã thức tỉnh huyết mạch, lĩnh ngộ được đạo pháp thần thông của Đôn Hoàng vương?

- Không tồi, đó là khi ta sáu tuổi. Năm ấy, trong lúc vô tình ta đã lĩnh ngộ được. Đạo pháp thần thông tên là Huyễn Tiên Mộng Cảnh.

Kim Bích Hàm cũng không giấu diếm Sở Vân, giải thích rất tường tận.

Huyễn Tiên Mộng Cảnh, là một môn đạo pháp thần thông thuộc tâm hệ, có thể chiếu tới nơi sâu nhất trong nội tâm của sinh linh vạn vật, xây dựng ra ảo giác trông rất sống động.

- Ta tuy rằng ta lĩnh ngộ được đạo pháp này, nhưng rất ít khi sử dụng. Kim Ngọc Tiên Điệp có tu vi Linh Yêu đỉnh phong cũng không chịu nổi uy lực của đạo pháp này. Một khi sử dụng đến, Tiên Điệp sẽ tử vong. Đúng là như vậy, một khi huyết mạch thức tỉnh, dù cho không chủ động sử dụng đạo pháp, cũng có thể ảnh hưởng tới chính mình và người chung quanh.

Kim Bích Hàm lại giải thích.

- Nàng nói rất đúng. Đạo pháp thần thông thực sự có năng lực như vậy. Khi ta nắm giữ Đại Kiếm Bộc, cũng phát hiện không chỉ có rất nhiều thiên phú lĩnh ngộ kiếm pháp, hơn nữa khí chất cũng dần dần thay đổi.

Sở Vân gật đầu, rất đồng cảm với nàng.

Đạo pháp thần thông, là cảm ngộ của một vị Cường giả Vương Cấp đối với trời đất, đồng thời là sự kiên trì đối với bản thân. Không chỉ là một loại thuyết minh đối với trời đất vũ trụ, còn là chìa khóa mở ra tài phú của bản thân.

- Mới sáu tuổi, nàng có thể thức tỉnh huyết mạch, lĩnh ngộ đạo pháp thần thông Huyễn Tiên Mộng Cảnh. Thiên tư thật quá hùng hậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook