Chí Tôn

Quyển 5 - Chương 107: Phong vân tụ hội (thượng)

Cổ Chân Nhân

28/08/2013

Chờ đám người Tiểu Thần Tiễn, lấy thẻ phòng xong. Trong đại sảnh đang thì thầm khe khẽ, sau một lát, tiếng người cười nói lại ồn ào lên.

- Tiểu vương tử Mông Nguyên quốc? Tuy hơi thô tục một chút, nhưng thật ra cũng có khí chất oai hùng. Cháu gái ngoan, Tiểu Bá Vương và Nhị Lang Thiên Quân, cháu còn chưa gặp. Vậy cháu nhìn xem thiếu niên này thì sao?

Lão bà bà áo đen trầm ngâm nói.

- Nãi nãi...

Thiếu nữ áo đen dường như nhíu mày.

- Cháu đã nói rồi, cháu không muốn lập gia đình.

- À, cháu gái thấy không thuận mắt. Đó là do tên Tiểu Thần Tiễn này không phúc khí. Ta sẽ không nói tới hắn nữa. Ăn cơm đi.

Lão bà bà áo đen gắp thức ăn cho thiếu nữ.

“Ngay cả Tiểu Thần Tiễn cũng thấy chướng mắt. Rốt cuộc hai bà cháu này là thần thánh phương nào?”

Dược Độc Song Tinh liếc nhau, cùng thấy sự khiếp sợ trong mắt nhau.

Sau một lát, cánh cửa lại mở ra, một đám người khác đi vào.

Bọn họ cũng là những trung niên, nam tử dũng mãnh, khuôn mặt như cứng rắn, cơ thể như vững chắc. Một đám người lạnh lùng, vững chắc như núi.

Bọn họ mặc võ phục màu đỏ như lửa, khí tức hừng hực. Khí thế cũng ngưng tụ thành một mảnh, cùng nhau đi tới, giống như tường thành sắt thép.

Người dẫn đầu cũng là thiếu niên.

Mái tóc của hắn như lửa đỏ bốc lên, tai to gấp đôi so với người thường. Một đôi mắt sáng ánh vàng khiến mọi người đều chú ý tới. Trong đôi mắt bắn ra ngọn lửa lẳng lặng thiêu đốt.

Hoả Nhãn Kim Tinh!

Đại sảnh yên tĩnh một chút, chợt nổ tung.

- Oa a, thoáng cái có tới hai thế lực siêu nhất lưu.

- Dung Nham bang của Phượng Tiên quốc!

- Chắc người dẫn đầu chính là Tôn Viêm? Hỏa Nhãn Kim Tinh. Không sai. Hắn chính là Thiếu bang chủ Dung Nham bang.

- Thiếu niên này rất khó lường. Có được một Yêu thú tuyệt phẩm Linh Minh Thạch Hầu, đã có thực lực cấp bậc Hào Hùng. Cho tới nay, hắn đều tu hành trong Dung Nham sơn cốc, rất ít khi ra ngoài. Lực Long Địa Quân đại nhân từng khen hắn, nói khí độ và tài năng của hắn tuyệt đối không kém hơn Tiểu Bá Vương.

Đây là một thiếu niên tương đối bá đạo.

Hỏa Nhãn Kim Tinh đảo qua, cả vú lấp miệng em, làm cho những tiếng bàn luận trong sảnh đường đều nhỏ xuống.

- Các ngươi, đều tránh ra. Tôn Viêm ta muốn chỗ này.



Thiếu niên tóc đỏ khoanh hai tay, thản nhiên đi đến trước một bàn vuông, ngẩng đầu nhìn mấy vị du hiệp trước mặt, quát lớn.

- Ngươi!

- Đừng kích động, đối phương có thể là Dung Nham bang, một trong mười tám thế lực siêu nhất lưu.

...

Mấy vị du hiệp e ngại trước uy danh của Dung Nham bang, không thể không đứng lên, tặng chỗ ngồi cho đoàn người của Tôn Viêm.

- Các ngươi, các ngươi, còn có các ngươi, đều tránh ra. Những bàn này đã thuộc về Dung Nham bang chúng ta.

Lập tức, Tôn Viêm lại lấy ngón tay chỉ về hướng những bàn bên cạnh, thần thái ngạo nghễ đến cực điểm.

- Tiền bối, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Dược Tinh Tử vội hỏi lão bà bà áo đen. Trong những bàn Tôn Viêm chỉ trúng có bàn của Dược Độc Song Tinh.

- Các ngươi còn không đi? Muốn tìm cái chết sao? Mau tránh ra cho ta!

Tôn Viêm đi tới, giọng điệu rất không khách khí, đứng nhìn từ trên cao xuống.

- Tiểu tử ngươi muốn tìm cái chết?

Lão bà bà áo đen nheo mắt, liếc mắt nhìn Tôn Viêm một cái đầy vẻ tà ác.

Chỉ một thoáng, Tôn Viêm chợt biến sắc, như rơi vào hố sâu không đáy!

“Không ngờ linh áp khủng bố như vậy!”

Trong lòng hắn khẽ kêu một tiếng, không khỏi lui về phía sau một bước. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão bà bà áo đen theo che dấu không được vẻ hoảng sợ.

- Tiền bối ở đây, tiểu tử đã lỗ mãng. Không biết đại danh của tiền bối, hoan nghênh sau này đến Dung Nham bang làm khách. Đến lúc đó, tiểu tử sẽ nhất định sẽ chiêu đãi tận tình.

Tôn Viêm nhanh chóng trấn tĩnh lại, chắp tay hướng về phía lão bà bà áo đen nói.

Hắn thay đổi cực nhanh, làm cho người ta có cảm giác không kiêu ngạo không siểm nịnh. Mặc dù là giải thích, cũng có vẻ khí thế hơn người.

Nhưng hắn còn chưa nói xong, chợt nghe lão bà bà áo đen nói một chữ:

- Cút.

Tôn Viêm mất hết thể diện, không dám nói một tiếng vội lui xuống.

Mọi người trong đại sảnh nhìn thấy cảnh tượng này lại to nhỏ thảo luận.

Vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, kính sợ, tò mò, đều hướng về phía Dược Độc Song Tinh.



Mọi người đều đoán, vị lão nhân thần bí mặc áo đen này đến tột cùng là người nào, vừa xuất hiện trong giang hồ, không ngờ làm cho Tôn Viêm kinh ngạc, không dám tiếp tục làm càn.

Du hiệp giới tàng long ngọa hổ, nhưng trong đại hội du hiệp này cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.

Rất nhanh, tất cả mọi người thật cẩn thận dời mắt đi hướng khác. Nếu nhìn chằm chằm một lúc lâu, đối với bất kỳ cường giả nào mà nói, là một sự đại bất kính.

- Hừ! Tên tiểu hầu tử này, không ngờ bộ dạng lại có phần giống gia gia hắn như vậy. Cháu gái ngoan, thấy hắn như thế nào?

Lão bà bà áo đen lại hỏi.

Thiếu nữ áo đen thở dài một hơi, lắc đầu không nói gì.

Dược Độc Song Tinh lại giật mình. Nghe cách nói của lão bà bà áo đen, hình như có quen biết với ông nội Tôn Viêm. Dựa vào điều này có thể suy đoán, nàng tuyệt đối là lão quái vật từng xuất hiện trong giang hồ.

Chỉ có điều đến tột cùng thực lực của bà ta cao tới mức nào?

Có sẵn linh áp, ít nhất phải là cường giả Quân cấp. Nhưng bà ta tuyệt đối không phải cường giả bình thường.

“Chờ một chút!”

Bỗng nhiên Dược Tinh Tử nghĩ đến một việc quan trọng, trong lòng chấn động mãnh liệt.

Có thể vận dụng linh áp thuần thục như thế, dày công tu luyện, thậm chí có thể triển khai linh áp nhằm vào một người, những người khác lại không cảm nhận được. Chí ít phải là cường giả Hầu cấp lâu năm, mới có thể làm được!

Cường giả Hầu cấp!

Nếu nói cường giả Quân cấp, là cao thủ trong Ngự yêu sư. Như vậy Hầu cấp, chính là cao thủ trong cao thủ, chân chính có thể tung hoành Tinh Châu. Trên Đằng bảng, cường giả Hầu cấp cũng chỉ có chín vị thôi. Cho dù là tàng long ngọa hổ, cường giả Hầu cấp ẩn dật trong dân gian Tinh Châu, cũng không vượt quá mười vị.

Đây là lực lượng chân chính đứng ở trên Kim Tự Tháp. Khó trách khẩu khí lớn như vậy!

Nghĩ đến đây, ánh mắt huynh đệ Dược Độc Song Tinh nhìn về phía lão nhân áo đen càng them kính sợ. Thậm chí bọn họ dường như còn cảm thấy hưng phấn và vinh

hạnh —— có thể cùng một vị cường giả Hầu cấp ăn chung một bàn, đây là vinh dự lớn lao!

- Thiếu bang chủ, lão nhân áo đen kia là thần thánh phương nào?

Sau khi ngồi xuống, một thành viên trong tinh nhuệ Dung Nham bang, không khỏi tò mò hỏi.

- Ta cũng không rõ. Không nên trêu chọc bà ta. Ít nhất bà ta có thực lực cường giả Hầu cấp.

Tôn Viêm liếc mắt về phía bàn Dược Độc Song Tinh, thần sắc ngưng trọng nói.

- Cường giả Hầu cấp!

Nghe nói như thế, đám người bên cạnh không nhịn được líu lưỡi. Bọn họ thật cẩn thận nhìn lướt qua, khắc sâu hình dáng của lão bà bà áo đen vào trong lòng.

- Chẳng qua cũng không cần quá lo lắng. Hầu cấp thì sao? Chỉ cần ta có đủ thời gian, tương lai ta cũng có thể đạt tới mức đó. Không cần làm mất phong độ của Dung Nham bang chúng ta, hiểu chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook