Quyển 2 - Chương 40: Sỉ nhục hay là vĩ đại, pháp môn ngự yêu tuyệt phẩm
Cổ Chân Nhân
11/04/2013
Sở Vân hiện tại biểu thị kinh ngạc, thời gian ở chung càng lâu, hắn càng phát hiện ra chính mình và Thạch Gia Minh có rất nhiều điểm giống nhau. Cái khác thì không nói, chỉ nói riêng phong cách không làm chuyện không ý nghĩa, mỗi một việc làm đều có mục tiêu.
Trên thực tế, tâm tính của hai người hợp nhau, đã thành bạn tốt. Tuy rằng không tới mức như hình với bóng, thế nhưng thân ảnh của hai người trong thực đường thường xuyên bị mọi người nhìn thấy.
- Được rồi, nói thực cho huynh biết, kỳ thực mục tiêu ta tiến vào Thiên Ca Thư Viện học tập chính là một đạo pháp quý giá nhất trong tàng kinh các. Thế nhưng muốn đổi được đạo pháp kia thực sự vô cùng không dễ dàng. Ta cần học phân, rất nhiều học phân.
Kim Bích Hàm trực tiếp nói vào trọng điểm.
Sở Vân cảm thấy hiếu kỳ, hắn biết rõ đối phương rất có địa vị, có thể lấy ra được loại đan dược như Sinh Cơ Băng Ngọc Cao, cư nhiên còn sản sinh hứng thú đối với một quyển đạo pháp?
Kia rốt cuộc là đạo pháp gì?
- Số lượng thư viện khắp tinh châu có tới hơn nghìn, thế nhưng lại chỉ có một Thiên Ca Thư Viện. Nguyên bản có tên Thiên Ca Thư Viện chính là bởi vì pháp môn ngự yêu tuyệt phẩm Chấn Cửu Tiêu kia. Muốn đổi cần phải có một ngàn học phân, vì vậy Sở Vân huynh phải giúp ta!
Trong đôi mắt đẹp của Kim Bích Hàm tràn đầy chờ mong.
Sở Vân lập tức vỗ ngực nói:
- Không thành vấn đề.
Hắn có được tiến bộ lớn như vậy, ít nhiều là nhờ vào Kim Bích Hàm. Lấy giao tình của bọn họ hiện tại, trợ giúp chuyện nhỏ này tự nhiên không chút do dự.
Chỉ là trợ giúp như thế nào? Học phân là thứ không thể giao dịch a.
- Huynh nhanh chóng thắng liên tiếp mọt trăm trận, sau đó trên đấu trường bại dưới tay ta.
Dựa theo ta tính toán, có thể một lần thu được năm mươi điểm tích phân.
Hai mắt Kim Bích Hàm sáng ngời.
Sở Vân gật đầu, biểu thị hiểu rõ. Cho tới bây giờ hắn đã liên tiếp thắng được bảy mươi trận, thu được rất nhiều học phân thưởng cho. Mà Tạp Vụ đường đặc biệt nhằm vào tình huống như thế này mới thiết lập nhiệm vụ đấu trường.
Ai có thể chung kết được chuỗi chiến tích thắng liên tiếp của Sở Vân sẽ được thưởng rất nhiều học phân. Lúc đầu chỉ có năm học phân, sau đó theo Sở Vân không ngừng thắng lợi, càng lúc càng tăng lên, hiện tại đã đạt tới con số ba mươi học phân.
Nếu như thực sự thắng liên tiếp một trăm trận, nói không chừng học phân thưởng cho sẽ tăng lên tới năm mươi. Hơn nữa nhiệm vụ đấu trường thắng liên tiếp vẫn có thể lĩnh được, đối với Sở Vân hầu như không tạo thành tổn hại.
- Chỉ là năm mươi học phân, khoảng cách một ngàn học phân thực sự quá mức xa xôi đi? Hiện tại huynh đã có bao nhiêu học phân?
Sở Vân quan tâm hỏi.
Kim Bích Hàm sáng ngời hai mắt, đưa ngọc bội trong tay cho Sở Vân nhìn, thần tình có chút kiêu ngạo.
Sở Vân vô cùng hoảng sợ:
- Năm mươi bảy học phân? Ta không nhìn lầm sao?
Tuy rằng hắn nhận được học phân rất nhiều, nhưng tiêu hao càng nhiều hơn. Cho tới hiện tại, duy trì tại mức trên dưới hai mươi, không tăng cũng không giảm bao nhiêu.
Không có biện pháp, một ngày một đêm, chỉ tính riêng thức ăn hắn đã tiêu tốn ba học phân.
Mà điểm này chính là địa phương khiến Sở Vân kinh ngạc:
- Trừ đi học phân dành cho cơm nước, bình thường huynh cũng ăn không ít a, Thạch huynh, cư nhiên có nhiều học phân như vậy, thực sự khiến ta kinh ngạc.
- Cái gì là mắt chó thấy người thấp, cuối cùng huynh cũng đã hiểu rồi sao?
Kim Bích Hàm kiêu ngạo, cười ha ha.
- Cáp, tiểu tử ngươi! Đáng đánh!
Sở Vân cười mắng một tiếng, một tay ôm lấy Kim Bích Hàm, dùng sức xoáy xoáy đầu hắn.
- A, hỏng kiểu tóc của ta!
Thanh âm Kim Bích Hàm sợ hãi, lần đầu tiên bị một nam tử ôm vào ngực, trên mặt nhất thời đỏ bừng, ngượng ngùng không thôi.
Hai người cười cười đùa giỡn, dẫn tới ánh mắt chú ý của không ít người.
- Ha ha, nguyên lai Sở Vân ngươi không thích màu hồng phấn vũ trang, cư nhiên thích thú cái này. Lại nói tiếp, Thạch Gia Minh lớn lên xinh đẹp động lòng người, vô cùng tuấn tú, thì ra là thế a.
Thời điểm tới trước cửa học lý hội đường, Trữ Y Y phát sinh tiếng cười nhạt.
Kim Bích Hàm nghe như vậy, hận mặt đất không sinh ra cái khe, chính mình chúi đầu vào, sắc mặt thoáng cái đỏ bừng.
-Ngươi muốn chứng minh cái gì? Chứng minh nguyên nhân chính mình bị cự tuyệt sao? Cho rằng có thể mê hoặc nam nhân trong thiên hạ, loại cao ngạo tự cho là đúng này thực sự khiến ta chán ghét và phản cảm. Khó trách đám sứ giả hộ hoa của ngươi đều không ra gì. Người bị mê hoặc bởi bề ngoài, sao có thể nắm bắt được thời cơ chiến đấu?
Thanh âm Sở Vân không lớn, ngữ khí thản nhiên, nhưng lực phản kích vô cùng mãnh liệt.
Trữ Y Y bị nói tới nghẹn cổ họng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, xấu hổ lớn tiếng nói:
- Sở Vân, ngươi không nên càn rỡ! Khinh thường đệ tử gia tộc quyền thế chúng ta sao? Ngươi không đụng tới đám người Hoa Anh mà thôi, dám dõng dạc ở chỗ này?
- Để sự thực chứng minh tất cả đi, đừng tưởng rằng có người làm lá chắn thay cho ngươi thì ta không thể làm gì được ngươi. Cuộc chiến giữa ngươi và ta sớm muộn cũng sẽ đến, hành vi bất nghĩa của Trữ gia đảo các ngươi đối với Thư gia đảo chúng ta, nhất định phải nhận nghiêm phạt!
Ngữ khí Sở Vân dần dần chuyển lạnh, thoáng toát ra tâm tình phẫn nộ ẩn sâu trong lòng.
- Không sai, tự ý xé bỏ hiệp định thương nghiệp, rút bỏ cửa hàng, đình chỉ mậu dịch, chính là muốn cho Thư gia đảo các ngươi chứng kiến lực lượng của Trữ gia đảo chúng ta, không có Trữ gia đảo chúng ta giúp đỡ, loại thâm sơn cùng cốc như Thư gia đảo các ngươi, ngay cả quân đội của chính mình cũng không nuôi nổi! Ha ha ha, không có quân đội, hải tặc sẽ trở nên náo động. Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, nói lời xin lỗi đối với ta. Nói không chừng ta sẽ tha thứ cho ngươi, để thương đoàn Trữ gia trở lại Thư gia đảo.
Trữ Y Y liên tục cười nhạt, tràn ngập ngạo khí không ai bì nổi, dùng nhãn thần quan sát dế nhũi, khinh thường nhìn về phía Sở Vân.
Kim Bích Hàm không hề lên tiếng, trong lòng cũng rung động, tao ngộ của Sở Vân để nàng có một loại cảm giác đều là người lưu lạc, trầm luân.
- Thương đoàn Trữ gia, loại minh hữu lúc nào cũng có thể xé bỏ hiệp nghị, đi cũng tốt.
Thư gia đảo sẽ có thị thương thương nghiệp của chính mình. Cảm tạ ngươi nhường đường cho ta.
Hai mắt Sở Vân lấp lánh quang mang tự tin.
Trữ Y Y cười xùy một tiếng:
- Còn cứng đầu! Thành thật mà nói, ta đã chờ Thư gia đảo các ngươi thua tới phá sản, tổ kiến quân đội cũng không được, hải tặc liên tục tiến hành đánh cướp trong hải lãnh của các ngươi, ha ha ha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.