Quyển 7 - Chương 74: Sở Vân (hạ)
Cổ Chân Nhân
28/08/2013
Huynh muội Vân gia nghe vậy, vẻ mặt đều kinh ngạc.
- Đi? Chạy đi đâu?!
Đúng lúc này, giọng nói của Dạ Đế giống như thì thầm trong lòng mọi người.
Tâm Quỷ!
Nó vô hình vô chất, lại có thể ẩn núp trong lòng người, bỏ đi thất tình lục dục, là Yêu thú tuyệt phẩm tâm hệ, chỉ có ở Quỷ Châu.
- Không tốt!
Trong lòng Nguyệt Sương Vương trầm xuống, lập tức biết mình trúng kế.
Dạ Đế mưu tính trước, hành động sau. Ngoài mặt là đang tiêu hóa kết quả cuộc chiến, nghỉ ngơi trong thế giới tiên nang của mình. Thật ra đã sớm lặng lẽ ra tay, phái ra đội quân Tâm Quỷ, tiếp cận đám người Nguyệt Sương Vương.
Hắn không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định long trời lở đất, tập trung cục diện.
- Giết!
- Đoạt được bảo thạch mật môn mới có thể chạy thoát!
Dưới sự ảnh hưởng của Tâm Quỷ, hơn mười người với Hắc Nguyệt Vương dẫn đầu, trong lúc nhất thời tấn công về hướng ba người Nguyệt Sương Vương, và huynh muội Vân gia.
- Tự tìm cái chết!
Hai mắt Nguyệt Sương Vương phun lửa, tay cầm dây cung. Nếu những người này không thức thời, vậy sớm để bọn họ hồn bay phách tán.
Ách!
Kinh ngạc!
Con mắt Nguyệt Sương Vương mạnh mẽ co lại, nàng hoảng sợ phát hiện mình không thể động đậy.
Ánh mắt quét tới, nàng lập tức phát hiện kẻ gây nên điều này. Đây là từng đạo hắc tuyến, từ dưới bóng của mình kéo dài ra, leo lên trên chân tay của mình, chặt chẽ phong ấn hành động của mình.
Ám Ảnh!
Vua đánh lén, Kiếp Yêu nghìn vạn năm, là yêu thú chủ lực của Dạ Đế, tiềm tàng trong Hắc Ám và bóng đen.
Tinh Tú Hổ!
Trong lòng Nguyệt Sương Vương thầm gọi.
Tinh Tú Hổ được nàng lệnh ở lại trên trời cao đảm đương phòng ngự và trinh sát, nhưng giờ phút này lại cũng bị một con Yêu thú bỗng nhiên xuất hiện cuốn lấy.
Mặc Kỳ Lân đại chiến với Tinh Tú Hổ.
Khóe mắt Nguyệt Sương Vương như muốn nứt ra. Giờ phút này, nàng hoảng sợ phát hiện mình không ngờ bó tay không biện pháp.
Dạ Đế cận thận giăng lưới, hiện nay vừa thu lưới lại, tất cả mọi người rơi vào trong tay hắn.
Sự mưu tính của Dạ Đế, sao có thể đơn giản?
Hắn không hành động thì thôi, một khi hành động, lập tức nghiêng trời lệch đất, muốn đặt lại Càn Khôn!
Giờ phút này, dường như hắn đã trở nên thong thả hơn.
Hơn mười thân ảnh bay lên không đánh về phía nàng. Sắc mặt bọn họ dữ tợn, hung quang lộ ra, bị Tâm Quỷ ở sâu trong nội tâm họ điều động, khát vọng sống phát ra một cách mạnh mẽ nhất.
Vân Tiểu Ái hoảng sợ, bị Vân Bạch Tham bảo hộ chặt chẽ ở phía sau.
m ảnh tử vong bao phủ xuống. Thân hình Vân Bạch Tham trẻ tuổi yếu ớt, giống như tờ giấy trước móng vuốt của hổ. Hắn chăm chú nhìn, trong mắt không chút sợ hãi, ngoại trừ cảm giác kinh ngạc trước biến cố bất ngờ, cũng chỉ có một quyết tâm muốn dùng hết sức
mạnh của mình, bảo hộ cho muội muội.
Cho dù phải chết!
- Đáng giận!
Nguyệt Sương Vương thiếu chút nữa muốn cắn vỡ khớp hàm, nàng cố gắng hết sức thôi động linh quang, nhưng Ám Ảnh thật sự quá mức lợi hại. Linh quang tĩnh mịch một mảnh, không hề phản ứng.
Hắc tuyến tràn ngập toàn thân, hình thành một móng vuốt màu đen, đặt lên yết hầu của Nguyệt Sương Vương.
Đám người Hắc Nguyệt Vương như tử thần phủ xuống, quần ma loạn vũ, xông tới từ các phía.
Tâm Quỷ ở trong chỗ tối mỉm cười.
Tử vong đập vào mặt.
Trong lòng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng.
- Hừ, đại cục đã định.
Ánh mắt Dạ Đế tối như nước trong đầm, hắn bày mưu nghĩ kế, nắm toàn bộ cục diện trong tay.
Nhưng đúng lúc này.
Một đạo hàn quang chợt chợt hiện!
Linh áp vạn quân tái hiện!
Long trời lở đất, quỷ thần câu kinh hãi!
Linh áp, linh áp Đế cấp, ngang nhiên phủ xuống, tràn ngập Càn Khôn.
Móng vuốt lớn màu đen đang nắm giữ yết hầu của Nguyệt Sương Vương, giờ phút này như bị điện giật, hoảng sợ lui lại, nhưng bị một thanh kiếm bay đến, xuyên thủng hư không, ghim trên mặt đất.
Mặc Kỳ Lân kêu thảm thiết, Tâm Quỷ đang rên rỉ.
Hàn quang sáng như tuyết, vờn quanh Nguyệt Sương Vương, và huynh muội Vân gia.
Những kẻ vừa xông đến, đầu lìa khỏi xác, tứ chi văng ra ngoài. Hàn quang nhanh như chớp, bỗng nhiên dừng lại, hóa thành một thanh chiến đao, treo lơ lửng giữa không trung.
Trái kiếm phải đao, như hai đại môn thần, hộ vệ ba người Nguyệt Sương Vương cùng với huynh muội Vân gia.
Một thân ảnh đột nhiên hiện ra trên trời cao, trực diện với Dạ Đế, chắn ở trước mặt đám người Nguyệt Sương Vương.
- Vô Danh ca ca!
Thấy thân ảnh này, Vân Tiểu Ái vui mừng kêu to.
- Sở Vân!
Dạ Đế dữ tợn rống lên, hai mắt một mảnh đỏ đậm.
Thân hình Nguyệt Sương Vương đột nhiên run lên, như bị điện giật.
- Đi? Chạy đi đâu?!
Đúng lúc này, giọng nói của Dạ Đế giống như thì thầm trong lòng mọi người.
Tâm Quỷ!
Nó vô hình vô chất, lại có thể ẩn núp trong lòng người, bỏ đi thất tình lục dục, là Yêu thú tuyệt phẩm tâm hệ, chỉ có ở Quỷ Châu.
- Không tốt!
Trong lòng Nguyệt Sương Vương trầm xuống, lập tức biết mình trúng kế.
Dạ Đế mưu tính trước, hành động sau. Ngoài mặt là đang tiêu hóa kết quả cuộc chiến, nghỉ ngơi trong thế giới tiên nang của mình. Thật ra đã sớm lặng lẽ ra tay, phái ra đội quân Tâm Quỷ, tiếp cận đám người Nguyệt Sương Vương.
Hắn không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định long trời lở đất, tập trung cục diện.
- Giết!
- Đoạt được bảo thạch mật môn mới có thể chạy thoát!
Dưới sự ảnh hưởng của Tâm Quỷ, hơn mười người với Hắc Nguyệt Vương dẫn đầu, trong lúc nhất thời tấn công về hướng ba người Nguyệt Sương Vương, và huynh muội Vân gia.
- Tự tìm cái chết!
Hai mắt Nguyệt Sương Vương phun lửa, tay cầm dây cung. Nếu những người này không thức thời, vậy sớm để bọn họ hồn bay phách tán.
Ách!
Kinh ngạc!
Con mắt Nguyệt Sương Vương mạnh mẽ co lại, nàng hoảng sợ phát hiện mình không thể động đậy.
Ánh mắt quét tới, nàng lập tức phát hiện kẻ gây nên điều này. Đây là từng đạo hắc tuyến, từ dưới bóng của mình kéo dài ra, leo lên trên chân tay của mình, chặt chẽ phong ấn hành động của mình.
Ám Ảnh!
Vua đánh lén, Kiếp Yêu nghìn vạn năm, là yêu thú chủ lực của Dạ Đế, tiềm tàng trong Hắc Ám và bóng đen.
Tinh Tú Hổ!
Trong lòng Nguyệt Sương Vương thầm gọi.
Tinh Tú Hổ được nàng lệnh ở lại trên trời cao đảm đương phòng ngự và trinh sát, nhưng giờ phút này lại cũng bị một con Yêu thú bỗng nhiên xuất hiện cuốn lấy.
Mặc Kỳ Lân đại chiến với Tinh Tú Hổ.
Khóe mắt Nguyệt Sương Vương như muốn nứt ra. Giờ phút này, nàng hoảng sợ phát hiện mình không ngờ bó tay không biện pháp.
Dạ Đế cận thận giăng lưới, hiện nay vừa thu lưới lại, tất cả mọi người rơi vào trong tay hắn.
Sự mưu tính của Dạ Đế, sao có thể đơn giản?
Hắn không hành động thì thôi, một khi hành động, lập tức nghiêng trời lệch đất, muốn đặt lại Càn Khôn!
Giờ phút này, dường như hắn đã trở nên thong thả hơn.
Hơn mười thân ảnh bay lên không đánh về phía nàng. Sắc mặt bọn họ dữ tợn, hung quang lộ ra, bị Tâm Quỷ ở sâu trong nội tâm họ điều động, khát vọng sống phát ra một cách mạnh mẽ nhất.
Vân Tiểu Ái hoảng sợ, bị Vân Bạch Tham bảo hộ chặt chẽ ở phía sau.
m ảnh tử vong bao phủ xuống. Thân hình Vân Bạch Tham trẻ tuổi yếu ớt, giống như tờ giấy trước móng vuốt của hổ. Hắn chăm chú nhìn, trong mắt không chút sợ hãi, ngoại trừ cảm giác kinh ngạc trước biến cố bất ngờ, cũng chỉ có một quyết tâm muốn dùng hết sức
mạnh của mình, bảo hộ cho muội muội.
Cho dù phải chết!
- Đáng giận!
Nguyệt Sương Vương thiếu chút nữa muốn cắn vỡ khớp hàm, nàng cố gắng hết sức thôi động linh quang, nhưng Ám Ảnh thật sự quá mức lợi hại. Linh quang tĩnh mịch một mảnh, không hề phản ứng.
Hắc tuyến tràn ngập toàn thân, hình thành một móng vuốt màu đen, đặt lên yết hầu của Nguyệt Sương Vương.
Đám người Hắc Nguyệt Vương như tử thần phủ xuống, quần ma loạn vũ, xông tới từ các phía.
Tâm Quỷ ở trong chỗ tối mỉm cười.
Tử vong đập vào mặt.
Trong lòng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng.
- Hừ, đại cục đã định.
Ánh mắt Dạ Đế tối như nước trong đầm, hắn bày mưu nghĩ kế, nắm toàn bộ cục diện trong tay.
Nhưng đúng lúc này.
Một đạo hàn quang chợt chợt hiện!
Linh áp vạn quân tái hiện!
Long trời lở đất, quỷ thần câu kinh hãi!
Linh áp, linh áp Đế cấp, ngang nhiên phủ xuống, tràn ngập Càn Khôn.
Móng vuốt lớn màu đen đang nắm giữ yết hầu của Nguyệt Sương Vương, giờ phút này như bị điện giật, hoảng sợ lui lại, nhưng bị một thanh kiếm bay đến, xuyên thủng hư không, ghim trên mặt đất.
Mặc Kỳ Lân kêu thảm thiết, Tâm Quỷ đang rên rỉ.
Hàn quang sáng như tuyết, vờn quanh Nguyệt Sương Vương, và huynh muội Vân gia.
Những kẻ vừa xông đến, đầu lìa khỏi xác, tứ chi văng ra ngoài. Hàn quang nhanh như chớp, bỗng nhiên dừng lại, hóa thành một thanh chiến đao, treo lơ lửng giữa không trung.
Trái kiếm phải đao, như hai đại môn thần, hộ vệ ba người Nguyệt Sương Vương cùng với huynh muội Vân gia.
Một thân ảnh đột nhiên hiện ra trên trời cao, trực diện với Dạ Đế, chắn ở trước mặt đám người Nguyệt Sương Vương.
- Vô Danh ca ca!
Thấy thân ảnh này, Vân Tiểu Ái vui mừng kêu to.
- Sở Vân!
Dạ Đế dữ tợn rống lên, hai mắt một mảnh đỏ đậm.
Thân hình Nguyệt Sương Vương đột nhiên run lên, như bị điện giật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.