Quyển 3 - Chương 6: Tấn công Vệ gia đảo (thượng)
Cổ Chân Nhân
11/04/2013
Tấn công Vệ gia đảo vô cùng mạo hiểm. Nhưng nếu công hãm cũng có ưu thế không nhỏ. Chúng ta có hạm đội của Vệ gia, có thể che dấu tai mắt của bọn chúng, còn có Thạch Gia Minh biết thuật ngụy trang cao minh. Qua mặt Vệ gia đảo chủ cũng không phải là vấn đề lớn.
Nham Khuyết chau mày, trầm ngâm nói.
- Mấu chốt là kế này có thành công hay không, cũng đều có thể gây sự chú ý của liên quân, hướng tới chúng ta. Nếu có thể kéo một chút quân đội của bọn chúng tới đây. Như vậy cũng giảm bớt áp lực lên Thư gia đảo.
Phân nửa Kim Bích Hàm đã đoán tâm tư của Sở Vân:
- Chẳng lẽ lần này muốn ta đóng vai Điển Long Đào?
Sở Vân gật đầu mỉm cười:
- Đúng vậy. Lần này vẫn dùng kế nghi binh, chỉ là phải giả bộ bị bại trận…
Quyết nghị một chút, mệnh lệnh liên tiếp được truyền xuống. Du Nha đại sư nghe thấy mệnh lệnh này, thiếu chút nữa trợn trừng mắt ngã xuống tại chỗ.
Dựa vào từng này quân đội, mưu đồ đánh một tòa thành kiên cố trên đảo. Hắn vốn nghĩ rằng chính mình nhận thực được Sở Vân, nhưng bây giờ mới phát hiện chính mình đánh giá quá thấp dũng khí của Sở Vân.
Muốn công chiếm thành trên đảo, quả thực vô cùng khó khăn. Trước mắt có hai vấn đề, thứ nhất chính là đàn yêu thú, thứ hai chính là thành Vệ gia.
Yêu thú được nuôi dưỡng trong Địa Đàn, thường đều đạt cấp số Đại Yêu, chính là một trở ngại tương đối lớn. Thường ngày ở Địa Đàn, hưởng thụ cung phụng của dân chúng trên đảo. Một khi Vệ gia đảo bị xâm chiếm, liền xông tới chiến trường chống đỡ kẻ thù bên ngoài.
Mà thành trì không bị công phá, dù công hãm được toàn bộ đảo, nhưng bất kể lúc nào cũng có thể bị đối phương ra khỏi thành đánh tới, thất bại chỉ trong gang tấc. Riêng Vệ gia thành đã trải qua nhiều triều đại thống trị tu sửa, cho nên sớm đã trở thành một bức tường vững chắc.
Từng có người nhận xét, cần ít nhất một vạn người mới có thể công hãm.
Chỉ dựa vào bốn trăm binh sĩ trong tay Sở Vân, quả thực chẳng khác gì lấy trứng chọi đá!
Nhưng mà quân lệnh như núi, nếu như Sở Vân cứ khăng khăng cố chấp, Du Nha hắn cũng không thể làm gì khác hơn là tuân theo phân phó của Sở Vân, cải tạo đống thuyền rách nát xuống cấp. Giống như là đã trải qua một trận chiến vô cùng oanh liệt.
Bởi vậy hạm đội được chia làm hai nửa, một nửa gồm hai chiến thuyền vận lương, một chiến thuyền bình thường do Kim Bích Hàm thống lĩnh và Nham Khuyết hiệp trợ giả bộ bị bại trận. Quang minh chính đại dẫn đầu đi về phía Vệ gia đảo.
Chiến thuyền còn lại do Sở Vân thống lĩnh, chậm rãi, bí mật tiến về vùng biển của Vệ gia đảo.
Mười bốn thế lực liên minh vây công Thư gia đảo, trong đó có Thiết gia, Hoa gia, Trữ gia và Phương gia là thế lực nhất lưu, còn lại đều là thế lực nhị lưu. Trong đó quả nhiên Vệ gia đảo thuộc về thế lực nhị lưu. Bởi vì một trong bảy đại kỳ cảnh rừng rậm san hô trên Tinh Châu, cho nên khách du lịch tương đối nhiều. Nói về lợi nhuận thu được, trước kia Thư gia đảo thúc ngựa không đuổi kịp, hiện tại buôn bán muối biển mới có thể sánh ngang bọn họ.
Vùng giáp giới khu vực biển của Vệ gia và Thư gia, Thư gia đảo cường thế quật khởi, Vệ gia đảo tự nhiên không thể ngồi nhìn, huống hồ bản thân còn ký kết hiệp nghị buôn bán muối biển với Thư gia đảo. Các lợi ích xung đột khiến Vệ gia đảo gia nhập liên quân, đồng thời phái Đại Tướng cao nhất là Tác Nam.
- Tuy Vệ gia đảo chỉ là thế lực nhị lưu, thế nhưng vì thắng trận nhiều, cho nên lực lượng vẫn tương đối dư thừa. Thiết lập ba hạm đội, một hạm đội quanh năm đóng quân tại cảng chính, hai hạm đội tuần hành quanh biển. Bây giờ tên Đại Tướng Tác Nam đã bị ta tiêu diệt. Kế nghi binh lần này nếu có thể thành công một nửa, ắt có thể tiêu diệt hai hạm đội kia. Nếu như toàn bộ có thể thành công, đánh hạ Vệ gia đảo cũng không phải là việc khó!
Sở Vân nhìn Kim Bích Hàm không rời, trong lòng âm thầm tính toán.
Trong chí nhớ của kiếp trước, từ nay đến nửa năm sau, Ninh gia đảo xuất hiện một nhân vật thiên tài tên là Trữ Thiên Vương. Hắn đứng đầu đàn luân, sửa lại những tác phong âm nhu mềm yếu của Ninh gia, hành sự cường ngạnh mà lại điên cuồng.
Hắn chính là người thống lĩnh ở đây, một năm rưỡi sau dùng kế nghi binh, một đêm công hãm Vệ gia đảo khiến thế nhân khiếp sợ.
Sở Vân càng lúc càng cảm thấy được điểm tốt của ký ức kiếp trước, lúc này chính là tham khảo chiến thuật của Trữ Thiên Vương. Cho dù không công hãm được Vệ gia đảo, cũng có thể khiến cho Vệ gia đảo tổn thất nặng nề, trong thời gian ngắn không thể gia nhập liên minh thảo phạt Thư gia đảo.
Hai giờ sáng.
Sở Vân giao phó. Nhóm Kim Bích Hàm công khai đi tới Vệ gia đảo. Mà nhóm Sở Vân trong bóng đêm lặng lẽ hành trình.
Ba giờ sáng.
Sở Vân tới khoảng cách gần, từng bước từng bước chậm lại, lệnh cho hạm đội bí mật ẩn nấp trong bóng đêm.
Vệ gia chủ đảo là đảo cấp thành, bên trong có mấy đảo cấp trấn, đảo cấp thôn như những hạt minh châu làm đẹp toàn bộ khu vực biển Vệ gia.
Sở Vân nhìn thoáng qua mấy tên lính canh gác trên đảo, lúc này cũng không thể đi tới được. Nếu đi tới, sẽ rút dây động rừng.
Đợi một thời gian dài đằng đẵng.
Nhất là chờ đợi như thế này càng thêm nung nấu.
Bây giờ là lần đầu tiên Sở Vân dùng kế tập kích bất ngờ, cũng biết trong đó vô cùng mạo hiểm. Thật lâu sau từ xa xa nhìn về phía Vệ gia đảo, nhưng vẫn không thấy hỏa quang báo hiệu.
Bốn giờ sáng.
Sở Vân thong thả đi trên mũi thuyền, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Vệ gia đảo, trong lòng âm thầm lo lắng: - Ước chừng đã trải qua ba tiếng, kế nghi binh tập kích bất ngờ rốt cục tiến triển thế nào? Tiếp cận thành công hay đã bị phát hiện?
Một lúc sau.
Sở Vân biết bản thân mình phải đưa ra quyết định. Trời đã hửng sáng, nếu chính mình còn đợi nữa tất hành tung sẽ bị bại lộ.
Vậy rút lui hay là tiếp tục đi tới?
Nhận định của hắn về cuộc chiến có phần thiếu sót. Thông thường chiến đấu trên biển đều dùng cờ tín hiệu để báo tin tức. Yêu thú truyền tin có giá trị rất cao và vô cùng quý hiếm, chỉ có số hạm đội quốc đảo có trang bị một ít. Trên Quần Đảo Chư Tinh hầu như không có.
Sở dĩ, ban đêm chiến đấu trên biển tất cả đều mờ mịt. Bởi vì thế không thể thấy được cờ lệnh.
Hai lần Sở Vân chiến thắng trên biển, một lần là nhóm hải tặc Tàn Lang, một lần là Đại Tướng Tác Nam. Tất cả đều là hỗn chiến, cờ lệnh mất đi hiệu lực, nhất cử đánh bất ngờ mà thắng.
Bây giờ hắn cũng đối mặt với khốn cảnh như vậy.
Cuối cùng.
Toàn thân Sở Vân chấn động, vẻ mặt hiện ra niềm vui khôn xiết, rốt cục hắn cũng thấy được hỏa quang từ phía Vệ gia đảo!
Nham Khuyết chau mày, trầm ngâm nói.
- Mấu chốt là kế này có thành công hay không, cũng đều có thể gây sự chú ý của liên quân, hướng tới chúng ta. Nếu có thể kéo một chút quân đội của bọn chúng tới đây. Như vậy cũng giảm bớt áp lực lên Thư gia đảo.
Phân nửa Kim Bích Hàm đã đoán tâm tư của Sở Vân:
- Chẳng lẽ lần này muốn ta đóng vai Điển Long Đào?
Sở Vân gật đầu mỉm cười:
- Đúng vậy. Lần này vẫn dùng kế nghi binh, chỉ là phải giả bộ bị bại trận…
Quyết nghị một chút, mệnh lệnh liên tiếp được truyền xuống. Du Nha đại sư nghe thấy mệnh lệnh này, thiếu chút nữa trợn trừng mắt ngã xuống tại chỗ.
Dựa vào từng này quân đội, mưu đồ đánh một tòa thành kiên cố trên đảo. Hắn vốn nghĩ rằng chính mình nhận thực được Sở Vân, nhưng bây giờ mới phát hiện chính mình đánh giá quá thấp dũng khí của Sở Vân.
Muốn công chiếm thành trên đảo, quả thực vô cùng khó khăn. Trước mắt có hai vấn đề, thứ nhất chính là đàn yêu thú, thứ hai chính là thành Vệ gia.
Yêu thú được nuôi dưỡng trong Địa Đàn, thường đều đạt cấp số Đại Yêu, chính là một trở ngại tương đối lớn. Thường ngày ở Địa Đàn, hưởng thụ cung phụng của dân chúng trên đảo. Một khi Vệ gia đảo bị xâm chiếm, liền xông tới chiến trường chống đỡ kẻ thù bên ngoài.
Mà thành trì không bị công phá, dù công hãm được toàn bộ đảo, nhưng bất kể lúc nào cũng có thể bị đối phương ra khỏi thành đánh tới, thất bại chỉ trong gang tấc. Riêng Vệ gia thành đã trải qua nhiều triều đại thống trị tu sửa, cho nên sớm đã trở thành một bức tường vững chắc.
Từng có người nhận xét, cần ít nhất một vạn người mới có thể công hãm.
Chỉ dựa vào bốn trăm binh sĩ trong tay Sở Vân, quả thực chẳng khác gì lấy trứng chọi đá!
Nhưng mà quân lệnh như núi, nếu như Sở Vân cứ khăng khăng cố chấp, Du Nha hắn cũng không thể làm gì khác hơn là tuân theo phân phó của Sở Vân, cải tạo đống thuyền rách nát xuống cấp. Giống như là đã trải qua một trận chiến vô cùng oanh liệt.
Bởi vậy hạm đội được chia làm hai nửa, một nửa gồm hai chiến thuyền vận lương, một chiến thuyền bình thường do Kim Bích Hàm thống lĩnh và Nham Khuyết hiệp trợ giả bộ bị bại trận. Quang minh chính đại dẫn đầu đi về phía Vệ gia đảo.
Chiến thuyền còn lại do Sở Vân thống lĩnh, chậm rãi, bí mật tiến về vùng biển của Vệ gia đảo.
Mười bốn thế lực liên minh vây công Thư gia đảo, trong đó có Thiết gia, Hoa gia, Trữ gia và Phương gia là thế lực nhất lưu, còn lại đều là thế lực nhị lưu. Trong đó quả nhiên Vệ gia đảo thuộc về thế lực nhị lưu. Bởi vì một trong bảy đại kỳ cảnh rừng rậm san hô trên Tinh Châu, cho nên khách du lịch tương đối nhiều. Nói về lợi nhuận thu được, trước kia Thư gia đảo thúc ngựa không đuổi kịp, hiện tại buôn bán muối biển mới có thể sánh ngang bọn họ.
Vùng giáp giới khu vực biển của Vệ gia và Thư gia, Thư gia đảo cường thế quật khởi, Vệ gia đảo tự nhiên không thể ngồi nhìn, huống hồ bản thân còn ký kết hiệp nghị buôn bán muối biển với Thư gia đảo. Các lợi ích xung đột khiến Vệ gia đảo gia nhập liên quân, đồng thời phái Đại Tướng cao nhất là Tác Nam.
- Tuy Vệ gia đảo chỉ là thế lực nhị lưu, thế nhưng vì thắng trận nhiều, cho nên lực lượng vẫn tương đối dư thừa. Thiết lập ba hạm đội, một hạm đội quanh năm đóng quân tại cảng chính, hai hạm đội tuần hành quanh biển. Bây giờ tên Đại Tướng Tác Nam đã bị ta tiêu diệt. Kế nghi binh lần này nếu có thể thành công một nửa, ắt có thể tiêu diệt hai hạm đội kia. Nếu như toàn bộ có thể thành công, đánh hạ Vệ gia đảo cũng không phải là việc khó!
Sở Vân nhìn Kim Bích Hàm không rời, trong lòng âm thầm tính toán.
Trong chí nhớ của kiếp trước, từ nay đến nửa năm sau, Ninh gia đảo xuất hiện một nhân vật thiên tài tên là Trữ Thiên Vương. Hắn đứng đầu đàn luân, sửa lại những tác phong âm nhu mềm yếu của Ninh gia, hành sự cường ngạnh mà lại điên cuồng.
Hắn chính là người thống lĩnh ở đây, một năm rưỡi sau dùng kế nghi binh, một đêm công hãm Vệ gia đảo khiến thế nhân khiếp sợ.
Sở Vân càng lúc càng cảm thấy được điểm tốt của ký ức kiếp trước, lúc này chính là tham khảo chiến thuật của Trữ Thiên Vương. Cho dù không công hãm được Vệ gia đảo, cũng có thể khiến cho Vệ gia đảo tổn thất nặng nề, trong thời gian ngắn không thể gia nhập liên minh thảo phạt Thư gia đảo.
Hai giờ sáng.
Sở Vân giao phó. Nhóm Kim Bích Hàm công khai đi tới Vệ gia đảo. Mà nhóm Sở Vân trong bóng đêm lặng lẽ hành trình.
Ba giờ sáng.
Sở Vân tới khoảng cách gần, từng bước từng bước chậm lại, lệnh cho hạm đội bí mật ẩn nấp trong bóng đêm.
Vệ gia chủ đảo là đảo cấp thành, bên trong có mấy đảo cấp trấn, đảo cấp thôn như những hạt minh châu làm đẹp toàn bộ khu vực biển Vệ gia.
Sở Vân nhìn thoáng qua mấy tên lính canh gác trên đảo, lúc này cũng không thể đi tới được. Nếu đi tới, sẽ rút dây động rừng.
Đợi một thời gian dài đằng đẵng.
Nhất là chờ đợi như thế này càng thêm nung nấu.
Bây giờ là lần đầu tiên Sở Vân dùng kế tập kích bất ngờ, cũng biết trong đó vô cùng mạo hiểm. Thật lâu sau từ xa xa nhìn về phía Vệ gia đảo, nhưng vẫn không thấy hỏa quang báo hiệu.
Bốn giờ sáng.
Sở Vân thong thả đi trên mũi thuyền, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Vệ gia đảo, trong lòng âm thầm lo lắng: - Ước chừng đã trải qua ba tiếng, kế nghi binh tập kích bất ngờ rốt cục tiến triển thế nào? Tiếp cận thành công hay đã bị phát hiện?
Một lúc sau.
Sở Vân biết bản thân mình phải đưa ra quyết định. Trời đã hửng sáng, nếu chính mình còn đợi nữa tất hành tung sẽ bị bại lộ.
Vậy rút lui hay là tiếp tục đi tới?
Nhận định của hắn về cuộc chiến có phần thiếu sót. Thông thường chiến đấu trên biển đều dùng cờ tín hiệu để báo tin tức. Yêu thú truyền tin có giá trị rất cao và vô cùng quý hiếm, chỉ có số hạm đội quốc đảo có trang bị một ít. Trên Quần Đảo Chư Tinh hầu như không có.
Sở dĩ, ban đêm chiến đấu trên biển tất cả đều mờ mịt. Bởi vì thế không thể thấy được cờ lệnh.
Hai lần Sở Vân chiến thắng trên biển, một lần là nhóm hải tặc Tàn Lang, một lần là Đại Tướng Tác Nam. Tất cả đều là hỗn chiến, cờ lệnh mất đi hiệu lực, nhất cử đánh bất ngờ mà thắng.
Bây giờ hắn cũng đối mặt với khốn cảnh như vậy.
Cuối cùng.
Toàn thân Sở Vân chấn động, vẻ mặt hiện ra niềm vui khôn xiết, rốt cục hắn cũng thấy được hỏa quang từ phía Vệ gia đảo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.