Quyển 5 - Chương 128: Thanh Ngưu đại hạp cốc (hạ)
Cổ Chân Nhân
28/08/2013
Chức nghiệp Ngự yêu sư này vô cùng đặc thù. Đối với tài nguyên, tính phụ thuộc tương đối lớn. Bồi dưỡng yêu thú, mỗi ngày đều phải tiêu hao đồ
ăn, thạch tệ. Ngự yêu sư muốn đột phá bình cảnh, phải dùng đan dược,
tăng cường tố chất thân thể. Có đôi khi, yêu thú trong tay bất hạnh chết trận, phải đào tạo lại một lần nữa, mọi nỗ lực lúc trước đều biến thành hư không.
Trong kiếp trước, Yên Chi Môn dựa vào tài phú vô tận trong Khu rừng vô tận làm vốn quật khởi. Hiện nay không chỉ có riêng tài phú tại Khu rừng vô tận, còn có Thư gia thống nhất Chư Tinh Quần Đảo ở sau lưng chống đỡ.
Hơn nữa, trên dưới Yên Chi Môn đồng lòng nỗ lực, thực lực chỉnh thể đều không ngừng đề thăng, so với tốc độ phát triển của kiếp trước còn mạnh hơn rất nhiều.
Hiện nay Hoa Mai đã là cao thủ cấp Kỳ Nhân lâu năm, trong tay có gần mười đầu Linh Yêu. Dịch Yên và Phi Yến chỉ kém một chút, cũng là cấp bậc Dị Sĩ, trong tay
mỗi người đều có hơn ba đầu Linh Yêu.
- Tam Môn chủ, Thiếu Đảo chủ, đây là chiếc nhẫn mà Vân Sí Hổ trông coi.
Lúc này, các thành viên Yên Chi Môn đã thăm dò động quật trở về, trong tay cầm theo một chiếc nhẫn chưởng môn.
Đây là chiếc nhẫn chưa nhận chủ, bên trong có một đoạn tin tức, ghi lại một phần bảo tàng chôn giấu dưới đáy biển.
Phần bảo tàng này có quy mô nhất định, là lượng tài chính vừa đủ cho việc khởi đầu xây dựng một môn phái du hiệp. Không nhiều quá, cũng không ít quá.
Sở Vân kiểm tra một chút liền mất đi hứng thú, giao luôn nó cho Phi Yến.
- Đã là cái thứ hai mươi ba rồi.
Phi Yến mừng rỡ bỏ chiếc nhẫn vào trong túi.
- Bây giờ mới chỉ hai canh giờ, đoạn đường này chúng ta đã thu được hai mươi ba chiếc nhẫn. Hiệu suất như vậy là rất cao, ít nhiều đúng với dự đoán của Dịch Yên. Đi thôi, đã tới lúc tụ họp lại rồi.
Sở Vân nói.
Quay lại lưng Toàn Quy, hai đội đi đường khác đã đến từ sớm, cũng thu hoạch tương đối khá.
Tập trung toàn bộ thu hoạch lại, tổng cộng có hơn một trăm ba mươi chiếc nhẫn chưởng môn. Hoa Mai chọn từ đó ra một chiếc, bên trong ghi lại một phần tài phú, là một chiếc thuyền đắm ở vùng biển biên giới Xà Tảo.
Giá trị của bảo tàng trong chiếc nhẫn chưởng môn cũng không cao, chỉ có thể là một phần tài chính để khởi đầu. Thế nhưng mạo hiểm cũng ít, không giống với bảo tàng cấp Đế Vương, phải trải qua phong hiểm không nhỏ.
- Chính là chiếc nhẫn này!
Hoa Mai đã chọn nó, lập tức tiến hành nghi thức nhận chủ. Qua ba lần hô hấp, chiếc nhẫn chưởng môn nổi lên cánh hoa màu hồng nhạt, ba chữ “Yên Chi môn” như ẩn như hiện trong đó.
Chúng nữ không kìm được vui sướng hoan hô lên. Giờ khắc này đối với các nàng mà nói, là vô cùng trọng đại. Thậm chí trong số đó còn có mấy người lệ vương đầy mặt.
Yên Chi môn từ khi sáng lập cho đến nay, đã trải qua vô số thăng trầm lận đận, phong ba bão táp. Đây là một môn phái du hiệp thuần túy do nữ nhân cấu thành, phải chịu áp lực cực lớn. Đi được cho tới này hôm nay, đạt được tình trạng này đã là vô cùng không tồi rồi.
- Đây là thời khắc vô cùng trọng đại. Nhớ ngày đó, môn phái vừa mới thành lập, chỉ có năm sáu thành viên. Hôm nay chúng ta đã là môn phái nhị lưu.
Chúng nữ có nghẹn ngào, có hò reo. Ngay cả Dịch Yên vốn luôn luôn bình tĩnh, hốc mắt cũng đã đỏ hồng, vô cùng kích động.
- Đều qua đây ký khế ước đi!
Mai Hoa nói. Đây là khế ước môn phái kèm theo trong chiếc nhẫn chưởng môn, vô cùng đặc biệt. Các thành viên trong môn phái đều phải ký khế ước với chiếc nhẫn, xác lập địa vị trên dưới phụ thuộc của thành viên.
Đồng thời, một khi thành viên tử vong, chiếc nhẫn chưởng môn lập tức có thể cảm ứng được.
Đây là khế ước linh quang độc đáo mà Du Hoàng sáng tạo ra, ngay cả trong ngọc giản của Vạn Thú Vương cũng không có nhắc tới. Sở Vân từng nghiên cứu nửa ngày cũng không có tiến triển gì.
Chiếc nhẫn chưởng môn luyện chế thập phần đặc biệt. Từ thượng cổ cho tới bây giờ đều không ai có thể phỏng chế ra. Cảnh giới của Du Hoàng, đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của con người.
Sau một lát, tất cả thành viên Yên Chi Môn đi chuyến này đều đã ký xong khế ước môn phái. Hào quang do chiếc nhẫn chưởng môn phát ra cũng trở nên đậm dần. Khi vừa mới nhận chủ là màu hồng nhạt, giờ đây đã chuyển sang màu đỏ thẫm.
Màu sắc càng đậm, đại biểu cho thực lực của môn phái du hiệp càng cường đại. Đây là tượng trưng cho thế lực đã tấn chức đến nhị lưu.
Chiếc nhẫn chưởng môn Thần Thâu Môn của Sở Vân cũng là như vậy. Mà thực lực cao hơn nhất lưu, chiếc nhẫn chưởng môn đều trở thành màu đen.
- Yên Chi Môn có thể phát triến đến ngày hôm nay, ít nhiều đều có sự dẫn dắt của Thiếu đảo chủ. Sau này Thiếu Đảo chủ có yêu cầu gì, xin cứ nói thẳng.
Hoa Mai đi tới cúi người thật sâu trước mặt Sở Vân, bày tỏ ý cảm tạ.
- Ha ha… Đây cũng là kết quả sự nỗ lực của các nàng. Ta tin tưởng hợp tác sau này của chúng ta sẽ càng thêm vui vẻ và khăng khít.
Sở Vân mỉm cười nói.
Tiếu Tiểu Hiền không biết nghĩ cái gì, hắc hắc cười rộ lên.
Hoa Mai lại nói:
- Còn thỉnh Thiếu đảo chủ cũng ký kết khế ước, trở thành trưởng lão thứ nhất của Yên Chi Môn.
Đây là lệ cũ của Tinh Châu. Bất kỳ thế lực du hiệp đại diện cho quốc đảo nào, vị trí trưởng lão thứ nhất đều không phải là người trong bản phái du hiệp, mà là một người do Quốc đảo sắp xếp vào.
Sở Vân gật đầu, ký kết khế ước.
- Thành viên nam nhân duy nhất của Yên Chi môn, chưởng môn thực sự là quá hạnh phúc rồi. Nếu là ta thì thật tốt biết bao…
Tiếu Tiểu Hiền híp mắt, đã trở nên mơ màng nói.
- Cứ như vậy, mục đích chuyến đi này của Yên Chi môn đã đạt được rồi. Tuy nhiên, chiếc nhẫn chưởng môn là thứ tốt, ta dự định trước tiên nên ở lại, tiếp tục thu thập
nhẫn chưởng môn. Đợi tới khi vào tầng cao hơn, bắt được yêu vật hoang dại.
Hoa Mai lại nói.
Tuy rằng Yên Chi môn đã có chiếc nhẫn chưởng môn, thế nhưng những chiếc nhẫn chưởng môn còn lại cũng có chỗ trọng dụng.
Một bộ phận có thể dùng bán đấu giá, một bộ phận khác có thể dùng để kết giao với các thế lực du hiệp khác, còn có một bộ phận, lưu giữ lại trong kho. Chắt lọc ra các tin tức bên trong nhẫn, biến thành nhiệm vụ của môn phái, giao cho môn nhân hoàn thành, cũng
chính là rèn đúc môn nhân, về phương diện khác, cũng là tăng thêm thu nhập.
- Vậy các nàng cẩn thận một chút.
Sở Vân gật đầu. Sắp xếp của Hoa Mai rất hợp lý. Các thế lực du hiệp khác cũng đều làm như vậy. Hơn nữa hắn cũng không muốn can thiệp vào nội vụ của Yên Chi Môn.
Trong kiếp trước, Yên Chi Môn dựa vào tài phú vô tận trong Khu rừng vô tận làm vốn quật khởi. Hiện nay không chỉ có riêng tài phú tại Khu rừng vô tận, còn có Thư gia thống nhất Chư Tinh Quần Đảo ở sau lưng chống đỡ.
Hơn nữa, trên dưới Yên Chi Môn đồng lòng nỗ lực, thực lực chỉnh thể đều không ngừng đề thăng, so với tốc độ phát triển của kiếp trước còn mạnh hơn rất nhiều.
Hiện nay Hoa Mai đã là cao thủ cấp Kỳ Nhân lâu năm, trong tay có gần mười đầu Linh Yêu. Dịch Yên và Phi Yến chỉ kém một chút, cũng là cấp bậc Dị Sĩ, trong tay
mỗi người đều có hơn ba đầu Linh Yêu.
- Tam Môn chủ, Thiếu Đảo chủ, đây là chiếc nhẫn mà Vân Sí Hổ trông coi.
Lúc này, các thành viên Yên Chi Môn đã thăm dò động quật trở về, trong tay cầm theo một chiếc nhẫn chưởng môn.
Đây là chiếc nhẫn chưa nhận chủ, bên trong có một đoạn tin tức, ghi lại một phần bảo tàng chôn giấu dưới đáy biển.
Phần bảo tàng này có quy mô nhất định, là lượng tài chính vừa đủ cho việc khởi đầu xây dựng một môn phái du hiệp. Không nhiều quá, cũng không ít quá.
Sở Vân kiểm tra một chút liền mất đi hứng thú, giao luôn nó cho Phi Yến.
- Đã là cái thứ hai mươi ba rồi.
Phi Yến mừng rỡ bỏ chiếc nhẫn vào trong túi.
- Bây giờ mới chỉ hai canh giờ, đoạn đường này chúng ta đã thu được hai mươi ba chiếc nhẫn. Hiệu suất như vậy là rất cao, ít nhiều đúng với dự đoán của Dịch Yên. Đi thôi, đã tới lúc tụ họp lại rồi.
Sở Vân nói.
Quay lại lưng Toàn Quy, hai đội đi đường khác đã đến từ sớm, cũng thu hoạch tương đối khá.
Tập trung toàn bộ thu hoạch lại, tổng cộng có hơn một trăm ba mươi chiếc nhẫn chưởng môn. Hoa Mai chọn từ đó ra một chiếc, bên trong ghi lại một phần tài phú, là một chiếc thuyền đắm ở vùng biển biên giới Xà Tảo.
Giá trị của bảo tàng trong chiếc nhẫn chưởng môn cũng không cao, chỉ có thể là một phần tài chính để khởi đầu. Thế nhưng mạo hiểm cũng ít, không giống với bảo tàng cấp Đế Vương, phải trải qua phong hiểm không nhỏ.
- Chính là chiếc nhẫn này!
Hoa Mai đã chọn nó, lập tức tiến hành nghi thức nhận chủ. Qua ba lần hô hấp, chiếc nhẫn chưởng môn nổi lên cánh hoa màu hồng nhạt, ba chữ “Yên Chi môn” như ẩn như hiện trong đó.
Chúng nữ không kìm được vui sướng hoan hô lên. Giờ khắc này đối với các nàng mà nói, là vô cùng trọng đại. Thậm chí trong số đó còn có mấy người lệ vương đầy mặt.
Yên Chi môn từ khi sáng lập cho đến nay, đã trải qua vô số thăng trầm lận đận, phong ba bão táp. Đây là một môn phái du hiệp thuần túy do nữ nhân cấu thành, phải chịu áp lực cực lớn. Đi được cho tới này hôm nay, đạt được tình trạng này đã là vô cùng không tồi rồi.
- Đây là thời khắc vô cùng trọng đại. Nhớ ngày đó, môn phái vừa mới thành lập, chỉ có năm sáu thành viên. Hôm nay chúng ta đã là môn phái nhị lưu.
Chúng nữ có nghẹn ngào, có hò reo. Ngay cả Dịch Yên vốn luôn luôn bình tĩnh, hốc mắt cũng đã đỏ hồng, vô cùng kích động.
- Đều qua đây ký khế ước đi!
Mai Hoa nói. Đây là khế ước môn phái kèm theo trong chiếc nhẫn chưởng môn, vô cùng đặc biệt. Các thành viên trong môn phái đều phải ký khế ước với chiếc nhẫn, xác lập địa vị trên dưới phụ thuộc của thành viên.
Đồng thời, một khi thành viên tử vong, chiếc nhẫn chưởng môn lập tức có thể cảm ứng được.
Đây là khế ước linh quang độc đáo mà Du Hoàng sáng tạo ra, ngay cả trong ngọc giản của Vạn Thú Vương cũng không có nhắc tới. Sở Vân từng nghiên cứu nửa ngày cũng không có tiến triển gì.
Chiếc nhẫn chưởng môn luyện chế thập phần đặc biệt. Từ thượng cổ cho tới bây giờ đều không ai có thể phỏng chế ra. Cảnh giới của Du Hoàng, đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của con người.
Sau một lát, tất cả thành viên Yên Chi Môn đi chuyến này đều đã ký xong khế ước môn phái. Hào quang do chiếc nhẫn chưởng môn phát ra cũng trở nên đậm dần. Khi vừa mới nhận chủ là màu hồng nhạt, giờ đây đã chuyển sang màu đỏ thẫm.
Màu sắc càng đậm, đại biểu cho thực lực của môn phái du hiệp càng cường đại. Đây là tượng trưng cho thế lực đã tấn chức đến nhị lưu.
Chiếc nhẫn chưởng môn Thần Thâu Môn của Sở Vân cũng là như vậy. Mà thực lực cao hơn nhất lưu, chiếc nhẫn chưởng môn đều trở thành màu đen.
- Yên Chi Môn có thể phát triến đến ngày hôm nay, ít nhiều đều có sự dẫn dắt của Thiếu đảo chủ. Sau này Thiếu Đảo chủ có yêu cầu gì, xin cứ nói thẳng.
Hoa Mai đi tới cúi người thật sâu trước mặt Sở Vân, bày tỏ ý cảm tạ.
- Ha ha… Đây cũng là kết quả sự nỗ lực của các nàng. Ta tin tưởng hợp tác sau này của chúng ta sẽ càng thêm vui vẻ và khăng khít.
Sở Vân mỉm cười nói.
Tiếu Tiểu Hiền không biết nghĩ cái gì, hắc hắc cười rộ lên.
Hoa Mai lại nói:
- Còn thỉnh Thiếu đảo chủ cũng ký kết khế ước, trở thành trưởng lão thứ nhất của Yên Chi Môn.
Đây là lệ cũ của Tinh Châu. Bất kỳ thế lực du hiệp đại diện cho quốc đảo nào, vị trí trưởng lão thứ nhất đều không phải là người trong bản phái du hiệp, mà là một người do Quốc đảo sắp xếp vào.
Sở Vân gật đầu, ký kết khế ước.
- Thành viên nam nhân duy nhất của Yên Chi môn, chưởng môn thực sự là quá hạnh phúc rồi. Nếu là ta thì thật tốt biết bao…
Tiếu Tiểu Hiền híp mắt, đã trở nên mơ màng nói.
- Cứ như vậy, mục đích chuyến đi này của Yên Chi môn đã đạt được rồi. Tuy nhiên, chiếc nhẫn chưởng môn là thứ tốt, ta dự định trước tiên nên ở lại, tiếp tục thu thập
nhẫn chưởng môn. Đợi tới khi vào tầng cao hơn, bắt được yêu vật hoang dại.
Hoa Mai lại nói.
Tuy rằng Yên Chi môn đã có chiếc nhẫn chưởng môn, thế nhưng những chiếc nhẫn chưởng môn còn lại cũng có chỗ trọng dụng.
Một bộ phận có thể dùng bán đấu giá, một bộ phận khác có thể dùng để kết giao với các thế lực du hiệp khác, còn có một bộ phận, lưu giữ lại trong kho. Chắt lọc ra các tin tức bên trong nhẫn, biến thành nhiệm vụ của môn phái, giao cho môn nhân hoàn thành, cũng
chính là rèn đúc môn nhân, về phương diện khác, cũng là tăng thêm thu nhập.
- Vậy các nàng cẩn thận một chút.
Sở Vân gật đầu. Sắp xếp của Hoa Mai rất hợp lý. Các thế lực du hiệp khác cũng đều làm như vậy. Hơn nữa hắn cũng không muốn can thiệp vào nội vụ của Yên Chi Môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.