Chí Tôn

Quyển 4 - Chương 147: Thật lớn! Cuồng Nho Tướng Quân (hạ)

Cổ Chân Nhân

27/08/2013

Tóc hắn dựng ngược, vẻ mặt tối sầm, ngữ khí âm trầm, ánh mắt hung ác tới cực điểm.

- Nói thế nào ngươi cũng không hiểu. Thông Linh Xà!

Sở Vân lắc đầu thở dài.

Trong lòng Cuồng Nho Tướng Quân cảm thấy hồi hộp, thế nhưng vẫn không thấy yêu thú nào xuất hiện. Hắn lại điên cuồng cười lớn:

- Ha ha ha, chỉ dựa vào ngươi cũng muốn dọa ta sợ? Dựa vào chút tài mọn, ngươi có thể dọa Cuồng Nho Tướng Quân ta sao? Ha ha ha... Ách!

Tiếng cười của hắn bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên trên khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hãi.

- Đây, đây là cái thứ quái quỷ gì? Quả thực ngươi muốn động thủ với ta?

Hắn trừng mắt nhìn Sở Vân, nguyền rủa:

- Ta chính là Cuồng Nho Tướng Quân, là đệ nhất thiếu niên, là một trong mười đại danh tướng Tinh Châu, là trợ thủ đắc lực của Giang Hán Quốc chủ! Nếu như ngươi động thủ với ta, sẽ khiến Giang Hán Quốc chủ nổi giận. Đến lúc đó đại quân xuất ra, số mệnh của ngươi sẽ phải chịu cảnh nhà tan cửa nát.

- Số mệnh, ha ha, ngươi có biết ta am hiểu nhất là cái gì?

Sở Vân thản nhiên lấy Tâm Ý Tiên ra.

- Hừ, không phải ngươi đang bí mật tìm kiếm sao? Tại Tinh Châu có bao nhiều truyền thừa của Vương giả, mà cho ngươi tìm kiếm? Thực lực của Giang Hán Quốc còn vượt xa sức tưởng tượng của ngươi!

Cuồng Nho Tướng Quân nhếch mép khinh thường.

- Ngươi nhầm rồi. Điều ta am hiểu chính là thay đổi mệnh trời.

Đột nhiên sắc mặt Sở Vân lạnh ngắt, mạnh mẽ vung Tâm Ý Tiên đánh xuống. Hồn phách của Cuồng Nho Tướng Quân liền bị đánh tan trong tiếng kêu gào thê thảm của hắn.



- Thông Linh Xà!

Sở Vân hô lên một tiếng, lập tức Thông Linh Xà trở thành cầu nối, thông dẫn linh quang trong cơ thể Cuồng Nho Tướng Quân.

- Linh quang thật lớn, so với linh quang trong cơ thể ta còn lớn hơn gấp bội! Chỉ là, những linh quang này, bây giờ đều thuộc về ta.

Sở Vân kinh hỷ, nhất thời linh quang trong cơ thể tăng lên gấp bội.

Sự tăng trưởng linh quang trong cơ thể ngự yêu sư, thông thường đều dựa theo tuổi tác, do đó đề thăng rất chậm.

Bởi vì thân thể tồn linh, hồn phách sản linh. Thân thể non nớt, cần có linh khí cải tạo mới có thể cường tráng. Hồn phách của con người, cần phải trải qua nhiều năm, mới có thể cô đọng lại.

Hiện tại Cuồng Nho Tướng Quân đã hơn trăm tuổi, từ từ điều dưỡng, cộng thêm tuổi đời, và cảm ứng thiên địa. Lúc này mới tạo ra luồng linh quang như hiện nay.

Thế nhưng, luồng linh quang này đã thuộc về Sở Vân.

- Đây là lần đầu tiên ta hấp thụ linh quang mạnh hơn linh quang trong cơ thể chính mình. Quả thực rất khó, tốc độ chậm hơn trước rất nhiều. Xem ra ta cần phải đề thăng tu vi của Thông Linh Xà.

- Khá lắm. Linh quang mà Kiếp Yêu đòi hỏi, rõ ràng rất nhiều. So với Linh Yêu còn gấp hơn trăm lần! Thật quá kinh khủng. Bất quá, ta hấp thụ hết linh quang trong cơ thể hắn, cũng có thể nắm giữ một đầu Kiếp Yêu! Đây đều nhờ vào công lao của Thông Linh Xà...

- Hử? Linh quang trong cơ thể của ta không thể tăng thêm? Rõ ràng chỉ có thể hấp thụ một nửa linh quang của đối phương... Hóa ra, là cơ thể ta đã đạt tới bình cảnh tồn trữ linh quang!

Cuồng Nho Tướng Quân đứng trên Kỳ Nhân bảng nhiều năm, nếu như trận chiến vừa rồi hắn chiến thắng, chỉ dựa vào chiến tích này, hắn có thể leo lên Hào Hùng bảng!

Quả thực linh quang trong cơ thể hắn quá nhiều, Sở Vân lấy nhỏ nuốt lớn, tốc độ hấp thụ cũng rất chậm.

Sau hai canh giờ, Sở Vân mới hấp thụ được một nửa. Nhưng một nửa này, cơ thể hắn cũng đã đạt tới cực hạn.

- Không sao, ta đã có Long Tình Quả. Tạm thời có thể buông tha ngươi!



Sở Vân rời khỏi nhà tù, trong lòng đầy lưu luyến. Hắn đang định về phòng chính mình, sử dụng Long Tình Quang, đột nhiên Thư Thiên Hào cho ngươi tới gọi.

- Chiến trường đã thu dọn hết, chiến lợi phẩm và thương binh đều được Bạch Miễn hộ tống về Thư gia đảo. Gọi con qua đây, là vì hai vị quân sư có đối sách cần bàn thảo.

Thư Thiên Hào nói với Sở Vân.

- Hả? Là kế sách gì vậy?

Nhan Khuyết nói:

- Chúng ta dự định chinh phạt các đảo của Thủy gia trước, để phát triển thực lực của chính mình. Thế nhưng cũng muốn thể hiện mối quan hệ thân thiết với Thiết gia.

- Vừa hay, trên chiến trường thiếu đảo chủ cũng từng nói với Thiết Ngao, sau khi thắng lợi sẽ uống rượu cùng hắn. Không bằng, chúng ta mượn việc này để thăm dò ý tứ của hắn.

Ngay sau đó, Hoa Anh liền nói:

- Chinh phạt các đảo của Thủy gia, có lộ trình được tối ưu. Đường thứ nhất, có thể nối thẳng tới Thủy gia chủ đảo. Đường thứ hai, nối thẳng tới Sơn gia chủ đảo. Đường thứ ba, sẽ thông tới Sâm gia chủ đảo. Thiếu đảo chủ hãy mượn tiệc rượu, để dò xét ý tứ của hắn.

Sở Vân chau mày nói:

- Trong ba tuyến đường này, còn có huyền cơ gì?

Hoa Anh liền cười đáp:

- Trên Thủy gia chủ đảo có Thủy Đức Văn Thư. Nếu như Thiết Ngao muốn chọn con đường này, chính là muốn sánh ngang cùng Thư gia. Như vậy, chứng minh hắn

vẫn chưa rõ đại cục, cũng không cần quá lo lắng.

- Sâm gia chủ đảo, tài nguyên phong phú, phồn vinh hưng thịnh. Vẫn luôn được Chư Tinh Đào Nguyên khen ngợi, hàng năm thu thập được một lượng lớn từ thuế. Nếu như Thiết Ngao chọn con đường này, sẽ khẳng định trong mắt hắn chỉ có lợi ích về tiền tài, càng không cần phải lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook