Quyển 4 - Chương 10: Thiên Hồ đánh bại Trung Sơn Lang
Cổ Chân Nhân
11/04/2013
Dưới sự thúc dục của tu vi đẳng cấp Linh Yêu, xé rách không khí, trảm phá hết ngay, ngay cả những ngọn núi cũng không thể ngăn cản nổi, bị bổ thành hai nửa không khác gì một miếng đậu hũ.
- Muốn cùng Thiên Hồ tỷ thí đạo pháp... Lưu Tinh Tiễn!
Sở Vân cười lạnh một tiếng, thu Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi vào, lấy ra Cụ Phong Cung. Dây cung chấn động, nháy mắt đã bắn ra ba mũi Lưu Tinh Tiễn, rốt cục phá vỡ kính quang của Vọng Niệm Hợp Hoan Kính.
Thiếu nữ Thiên Hồ quát một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, bất quá đôi mắt đã thanh tịnh trở lại. Nàng nhận thấy Âm Tử Phong Liêm Nhận đang bay tới, không cần Sở Vân hạ lệnh, trở về nguyên hình là một con Thiên
Hồ trắng như tuyết, tuy hình thể chỉ bằng một nửa Trung Sơn Lang, nhưng vẫn to như là một ngọn núi.
Ầm!
Thiên Hồ hé miệng, phun ra Diệt Thế Hồng Liên. Hồng liên cùng phong liêm nhận va chạm, bộc phát ra một tiếng nổ vang. Bụi mù cuốn ra bốn phía, che khuất toàn bộ thiên không cùng đại địa. Sau khi bụi mù tiêu tán, Bắc Quang Quang xuất hiện trên đỉnh đầu của Trung Sơn Lang còn Sở Vân cũng đã ở phía trên hai hồ vĩ của Thiên Hồ. Song phương nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt như hai lưỡi đao, va chạm nảy nửa trên không trung.
Hai cự thú đồng dạng cũng tự chiếm cho mình một đỉnh núi, cách nhau tầm mười trượng, gầm ghè nhìn nhau. Giữa chúng là một cái hố cực lớn tạo thành bởi một kích vừa rồi. Cái hố này có bán kính tầm mười trượng, một nửa bị hỏa diễm thiêu, biến thành đỏ thẫm. Nửa còn lại thì vết cắt chằng chịt khắp nơi, âm khí sâm sâm.
- Thực là một trận chiến đỉnh phong! Không khác gì những điều mà sử thi ca tụng...
Tình cảnh chiến đấu tráng lệ như thế đã sớm khiến cho Tiểu Phi Yến xem đến ngây người. Trong lúc nhất thời, nàng ngẩng đầu nhìn về phía song phương, quên cả việc bản thân còn đang lâm vào hiểm cảnh, tâm thần bị chấn nhiếp, an nguy của bản thân cũng để qua một bên.
- Bên kia!
- Là người nào đang chiến đấu?
- Động tĩnh lớn như vậy, nhất định là cường giả đại chiến. Thực không ngờ khu rừng vô tận còn chưa mở ra đã có người sống mái với nhau rồi!
Trận chiến giữa Bắc Quang Quang cùng Sở Vân phát ra động tĩnh cực lớn, thanh thế bàng bạc. Tuy bị ngăn cách bởi núi non trùng trùng điệp điệp, nhưng vẫn hấp dẫn sự chú ý của một vài người.
- Đây là Trung Sơn Lang, yêu thú nửa tuyệt phẩm, tu vi cao siêu mười phần!
- Đối thủ của nó là Thiên Hồ, trời đất!? Thực sự là yêu thú tuyệt phẩm trong truyền thuyết?! Sáu cái đuôi, tu vi 2000 năm!
- Đi xem một chút, đến tột cùng là thần thánh phương nào đang đối chiến! Yêu thú đều trở về nguyên hình, xuất ra toàn bộ thực lực. Đây là sinh tử đấu!
Nói chung yêu thú đẳng cấp Linh Yêu vẫn không thói quen tác chiến dưới hình người, chỉ có hóa thành nguyên hình, mới khiến chúng phát huy ra được toàn bộ một trăm phần trăm sức chiến đấu của mình. Nếu ngự yêu sư đối chiến đã đến tình trạng yêu thú hóa thành nguyên hình, điều này đại biểu cho việc song phương sẽ không nương tay, là huyết đấu chân chính.
Rầm rầm rầm...
Tiếng nổ mạnh liên miên bất tuyệt, Thiên Hồ tung ra đủ loại đạo pháp, bổ xuống Trung Sơn Lang phía đối diện. Tuy trình độ lĩnh ngộ đạo pháp của Trung Sơn Lang tuyệt đối bất phàm. Nhưng nếu muốn tỷ thí đạo pháp cùng Thiên Hồ, quả thực là múa rìu qua mắt thợ.
Vốn song phương đang dùng đạo pháp đối chiến, nhưng rất nhanh Bắc Quang Quang đã phát hiện ra một sự thực cay đắng, tuy tu vi của Trung Sơn Lang rất cao, nhưng yêu nguyên lại không thể hùng hậu bằng Thiên Hồ, thậm chí tốc độ thôi phát đạo pháp còn không bằng một nửa Thiên Hồ. Sáu hành đạo pháp hợp thành một
dòng thác màu sắc rực rỡ. Trung Sơn Lang chỉ chống đỡ được trong nháy mắt, sau đó rên lên một tiếng, triệt để bị nhấn chìm ở bên trong, bị đánh không ngóc đầu lên được.
- Đại Địa Huyền Giáp! Kim Quang Lợi Nhận!
Kinh nghiệm chiến đấu của Bắc Quang Quang rất dày dạn, lập tức cải biến sách lược.
Trên người Trung Sơn Lang lập tức xuất hiện một bộ giáp, che kín bởi hoa văn là các ngọn núi. Đồng thời vuốt sói kim mang lấp lánh, lệ khí bạo trướng.
- Không tốt! Đối phương muốn cận chiến!
Sở Vân liếc mắt một cái lập tức quyết đoán hạ lệnh, cải biến phong cách chiến đấu trong dĩ vãng.
- Thiên Hồ, chạy! Kéo dãn khoảng cách, dùng đạo pháp đánh trả.
Trung Sơn Lang đánh tới, Thiên Hồ quyết đoán lui về phía sau. Trong quá trình rút lui, vẫn không ngừng xuất ra đủ loại đạo pháp, đánh huyền giáp trên thân Trung Sơn Lang vỡ vụn, lả tả rơi.
- Tiểu tử đáng giận!
Bắc Quang Quang thấy vậy ngây người. Hắn nghe nói danh khí của Tiểu Bá Vương, từ khi xuất đạo đến nay, trong lúc chiến đấu tràn đầy dũng cảm, nhiệt huyết chưa từng biết lùi bước là gì. Nhưng không ngờ thoáng cái hắn đã cải biến sách lược, biến thành chiến thuật du kích âm hiểm, xảo trá.
- Không ngờ ngươi còn có bộ mặt này!
Bắc Quang Quang hận đến nghiến răng nghiến lợi, Trung Sơn Lang cùng Thiên Hồ thủy chung bảo trì một khoảng cách, không bị kéo dãn ra mà cũng không thể thu hẹp. Thiên Hồ đánh tới đủ loại đạo pháp, Trung Sơn Lang chỉ có thể cắn răng thừa nhận. Song phương kẻ tiến người lui, vết thương trên người Trung Sơn Lang không ngừng tăng thêm, rất thanh toàn thân nó đã nhuốm máu. Tuy rằng Thiên Hồ chỉ nắm giữ ba môn
đạo pháp tuyệt phẩm, nhưng được đạo pháp Tăng Quang Thiêm Thải tăng phúc, một ít đạo pháp thượng đẳng phổ thông đều đạt đến uy lực của nửa tuyệt phẩm. Với uy lực như thế, Trung Sơn Lang quả thực khó có thể thừa nhận.
- Bách Lý Phi Đằng!
Bắc Quang Quang thét lên một tiếng, thúc dục ra một môn đạo pháp gia tốc. Tốc độ của Trung Sơn Lang lập tức tăng vọt, thoáng cái đã thu hẹp khoảng cách cùng Thiên Hồ. Thiên Hồ am hiểu viễn công bằng đạo pháp, cận chiến rất yếu, nếu để cho Trung Sơn Lang tu vi cao hơn một bậc áp sát, đánh cận chiến, cơ hồ sẽ hoàn toàn không có hy vọng thắng lợi.
- Tên Bắc Quang Quang này thực âm hiểm! Giữ lại môn đạo pháp gia tốc này cho đến phút cuối mới đột nhiên sử dụng. Chắc là muốn khiến ta không kịp trở tay. Đáng tiếc...
Sở Vân hừ lạnh một tiếng, gặp nguy không loạn. Hắn khẽ vẫy tay, Hồng Yêu không màu bao phủ lấy Thiên Hồ, đồng dạng khiến cho tốc độ Thiên Hồ tăng nhiều, một lần nữa cắt đuôi Trung Sơn Lang.
- Tốt, rất tốt!
Bắc Quang Quang nộ khí bừng bừng, tức giận tới mức dậm chân. Kinh nghiệm chiến đấu của Sở Vân phong phú vượt xa trí tưởng tượng của hắn. Vốn hắn tưởng rằng đối phó với một tên hậu bối trẻ tuổi như vậy, quả thực là dễ như trở bàn tay. Thực không ngờ Sở Vân lại già dặn như vậy, quả thực là hoạt bất lưu thủ. Khiến cho lão tiền bối như hắn không thể không thừa nhận, chỉ dựa vào Linh Yêu Trung Sơn Lang, không có cách nào thu thập được Thiên Hồ của Sở Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.